Là Lý Trừng.
“Sao anh vẫn còn ở đây thế? Không phải anh đã đi Bremen rồi à?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Anh chưa đi.” Anh mỉm cười nói.
Thang máy lên tới tầng 2, anh nói: “Đến rồi.”
“Không, em ở tầng 3 cơ.”
“Nhưng anh ở tầng này…”
“Anh ở tầng này á?” Cô giật mình hỏi lại.
“Hôm nay anh vừa mới dọn vào xong.”
Nhân viên vận chuyển bê đồ đạc của anh ra ngoài.
“Bên này.” Lý Trừng nói với họ.
Anh đã trở về rồi, cảm giác khi có anh ở bên cạnh thật là tuyệt, cô phấn khích xoay một vòng trong thang máy. Lý Trừng không hề nói cho cô biết, hôm đó lúc anh chờ việc đăng ký thủ tục hoàn tất, bỗng dưng thấy nhớ cô và ngôi nhà này vô cùng. Anh nhớ tới tối hôm đó lúc đi khỏi, thấy cô đứng ở tầng dưới nơi quảng cáo cho thuê của công ty nhà đất cao ốc. Anh bèn rời khỏi sân bay ngay lập tức, quay trở lại nơi này. Anh không muốn kiếm tìm thứ đã mất nữa, chỉ muốn kiếm tìm cảm giác của mình. Anh cảm thấy cô cần anh, mà anh cũng cần cô. Trong quãng thời gian sống dựa dẫm vào nhau ấy, anh đã phải lòng cô.
***
Thứ Tư, Phương Huệ Tảo lên lớp dạy. Khoảnh khắc cô bước vào lớp, hàng chục ánh nhìn hiếu kỳ đổ dồn về phía cô. Tuổi tác của học sinh nơi đây ai cũng lớn hơn cô cả.
Lúc giảng bài, cô thấy có một học sinh ngồi ở cuối cứ luôn lấy sách giáo khoa che mặt lại. Cô bèn bước đến xem người đó có đang ngủ không.
“Bạn học sinh kia, bạn có thể bỏ sách giáo khoa xuống được không?”
Người kia bỏ sách xuống, cô trông thấy đó chính là Lý Trừng, khiến cô giật nảy mình. Lý Trừng nhí nhảnh hất một cái mặt quỷ về phía cô.
“Chúng ta tiếp tục nào!” Cô quay người trở lại bục giảng, không dám để cho các học sinh khác thấy là mình đang cười.
Lúc tan học, cô hỏi anh: “Sao anh lại chạy tới lớp học buổi tối vậy? Nơi này đâu phải là chỗ để đùa giỡn.”
“Anh đâu có đùa giỡn, anh chỉ muốn xem xem số học có lãng mạn như lời em nói không thôi mà.”
Tiết trời hơi se lạnh, cô mở ví da ra lấy khăn choàng quấn lên cổ.
“Giờ đã là cuối thu rồi.” Anh nói.
“Bảy năm qua em đã quen sống chung với anh ấy rồi, chưa bao giờ nghĩ rằng có thể tự sống một mình, trải qua một mùa hè.” Cô nói, cảm xúc dâng trào, “Vì sao một số người lại có thể tàn nhẫn đến thế nhỉ?”
“Người tàn nhẫn rất tỉnh táo đấy thôi!”
“Chắc anh nói đúng, em mong rằng lần sau em sẽ là người tàn nhẫn kia.” Cô nghẹn ngào.
Anh và cô dạo bước về nhà, cô ngẩng đầu nhìn lên ngọn đèn vẫn còn bật sáng trong nhà anh.
“Lúc đi ra ngoài anh quên tắt đèn kìa.”
“Đấy là anh cố ý để lại một ngọn đèn, anh thích cảm giác được ngọn đèn đợi khi về đến nhà.”
“Chỉ có một ngọn đèn đợi anh về nhà, thứ cảm giác đó quá đỗi cô đơn.” Cô nói.
Anh móc một chùm chìa khóa từ trong túi ra đưa cho cô, nói: “Đây là chìa khóa nhà anh, có thể để lại một chùm ở chỗ em được không? Anh hay quên mang theo chìa khóa lắm.”
“Không thành vấn đề.” Cô nhận lấy chùm chìa khóa đó.
Anh tiễn cô lên tận cửa, đúng lúc đó thì điện thoại trong nhà cô reo vang. Cô cầm ống nghe lên, nét mặt vô cùng khó hiểu, hình như là được một người rất đặc biệt gọi tới.
“Được, vậy mai gặp ha.” Cô đặt ống nghe xuống, phấn khích nhảy dựng lên nói: “Anh ấy gọi điện thoại cho em!”
“Ai cơ?”
“Sử Minh Sinh. Anh ấy hẹn gặp em. Tại sao anh ấy lại hẹn gặp em nhỉ, có phải là vẫn còn thích em không?” Cô hỏi với vẻ căng thẳng.
“Chắc là thế.” Anh thấy hơi ghen tỵ.
“Ngày mai em nên mặc gì đây nhỉ?”
“Em mặc gì cũng đẹp tuốt.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Em sợ lắm…” Cô thốt nhiên do dự.
“Sợ gì chứ?”
“Sợ là đã đoán sai, biết đâu anh ấy chỉ muốn nối lại quan hệ bạn bè với em thôi, biết đâu anh ấy chỉ muốn quan tâm tới em một chút. Anh ấy không còn thích em nữa đâu. Em có nên đi không đây?”
“Mai anh đưa em đi là được chứ gì.” Anh nhận ra là cô rất muốn đi, nếu không đi, cô sẽ thấy hối hận.
“Thật chứ? A Trừng, em cảm ơn anh.”
***
Chạng vạng hôm đó, Lý Trừng đi cùng Phương Huệ Tảo tới trước nhà hàng đã hẹn với Sử Minh Sinh.
“Ngàn vạn lần không được khóc, phải giả bộ tỏ vẻ không quá quan tâm.” Anh dặn đi dặn lại.
“Vẻ không quá quan tâm là như thế nào vậy?” Cô có chút hồi hộp.
Lý Trừng nhếch mép, hơi mỉm cười nói: “Là thế đấy.”
Cô nhếch mép, hơi mỉm cười một chút.
“Đúng rồi, em làm tốt lắm.”
“Vậy em vào nhé.”
“Gượm đã.”
“Sao nữa?”
“Em tô son đậm quá.”
“Thế làm gì giờ?”
Anh rút một chiếc khăn ra, đặt vào giữa hai vành môi cô, bảo: “Mím môi lại đi.”
Cô nghe theo mím môi lại, dấu son môi vương lên khăn tay của anh, màu môi lập tức nhạt đi một chút.
“Giờ đỡ hơn nhiều rồi đó.” Anh nói.
“Cám ơn anh.”
Lý Trừng lấy khăn lại, dõi mắt nhìn Phương Huệ Tảo bước vào nhà hàng. Người đàn ông của cô đang ở bên trong đợi cô, cô vẫn còn yêu anh ta, có lẽ bọn họ sẽ tái hợp. Hương hoa nhài trên người cô vẫn còn phiêu đãng trong không khí, anh thấy vô cùng khó chịu, vội vã rời khỏi nơi đó. Cảm giác khi về nhà thấy có một ngọn đèn chờ anh trở về thật là tuyệt. Anh tắt đèn đi, ngồi trước cửa sổ, cứ như thế đợi suốt cả tối. Tầng trên một chút động tĩnh cũng không có, bình thường vào giờ này, chỉ cần vào phòng tắm là anh có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong ống, đó là bởi vì cô đang tắm ở trên. Lúc đó, nếu mở một cánh cửa sổ của phòng tắm ra, anh cũng có thể ngửi thấy mùi sữa tắm hoa nhài bay tới từ tầng trên. Nhưng mà có lẽ tối nay cô sẽ không về nhà rồi.
Buổi sáng, Lý Trừng vừa đọc báo vừa ăn sáng ở phòng trà Vân Phương dưới tầng. Phương Huệ Tảo ẩn cửa vào mua bánh mỳ. Cô vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, tóc hơi rối, son đã phai màu. Cô phát hiện ra anh đang ngồi kia, tỏ vẻ hơi xấu hổ.
“Tối qua thế nào?” Anh hỏi.
Cô cười vô cùng ngọt ngào, thấy cô cười ngọt đến vậy, lòng anh có chút chua xót.
“Em không nói chuyện cùng anh được nữa, sáng hôm nay có người tới xem phòng rồi.”
“Xem phòng?”
“Anh trai em quyết định ở lại Canada, muốn em bán hộ anh ấy căn phòng đó đi.”
“Ồ.”
Cô đi rồi, anh mới xoay mặt lại, soi mình trong chiếc gương treo trên tường. May là vẻ mặt anh luôn tỏ vẻ thờ ơ, cô sẽ không nhìn thấu tâm sự của anh. Cô vui vẻ tắm rửa ở trên, còn anh thì sẽ lặng lẽ mở một cánh cửa sổ, ngồi trên nắp bồn cầu, ưu phiền hít lấy dư hương từ trên tầng bay xuống.
Tối hôm đó, ở lớp học buổi tối, Phương Huệ Tảo đưa lưng về phía mọi người, viết lên tấm bảng đen một công thức toán. Lý Trừng đột ngột xách ba lô lên rời khỏi lớp.
Lúc tan học, cô trông thấy Lý Trừng đang đứng dưới tán cây lựu chờ mình.
“Có phải tại em giảng không được hay đúng không?”
“Không phải, chỉ là anh muốn ra ngoài hóng gió chút thôi. Đi ăn ốc sên chiên trứng không?”
“Hôm nay không được rồi, anh ấy tới đón em.”
“Ồ, vậy thôi, anh đi trước đây.”
Đúng lúc đó, Sử Minh Sinh lái xe đến.
“Chào anh.”
“Chào em.” Anh nhìn cô lên xe.
“Anh ta là ai thế?” Sử Minh Sinh hỏi cô.
“Anh ấy sống ở tầng dưới, là họa sĩ vẽ tranh châm biếm.”
Điện thoại của Sử Minh Sinh có tin nhắn, anh nhìn một lát rồi lại lái xe tiếp.
“Anh có muốn một tìm nơi nào đó để trả lời điện thoại không?”
“Không cần đâu.”
“Ai tìm anh đấy?”
“Bạn ấy mà.” Sử Minh Sinh tấp xe lên bãi cát.
“Anh vẫn sống chung cùng cô ta à? Anh đã hứa với em là sẽ chia tay cô ta rồi cơ mà.” Cô nghẹn ngào, “Anh vốn chẳng hề rời khỏi cô ta.”
Anh từ từ cởi cúc áo cô.
“Đừng mà…” Cô khẽ nức nở.
Anh không thèm đếm xỉa đến sự kháng cự của cô, luồn tay vào trong áo cô ve vuốt.
“Đừng…” Cô cầu xin anh.
Anh không để ý tới lời van xin của cô, chỉ tham lam vuốt ve cơ thể đang đổ lệ của cô.
Lúc anh lái xe đưa cô về nhà, cô bỗng hiểu rõ rằng, đây là lần cuối cùng. Người đàn ông ngồi cạnh cô lúc này thật quá xa lạ. Anh đã thay đổi, anh chẳng yêu cô không màng sống chết nữa, anh chỉ muốn duy trì một mối quan hệ gọi là trách nhiệm. Nếu cô bằng lòng duy trì mối quan hệ này thì anh đương nhiên cũng vui lòng quay lại với cô. Chỉ cần cô không yêu cầu bất cứ thứ gì, anh sẽ tiếp tục tìm cô.
Xe đã đến dưới tầng nhà cô.
“Lần sau anh sẽ đến tìm em nhé.” Anh nói
“Xin anh đừng tới tìm em nữa.” Cô nói.
“Em nói gì cơ?” Anh ngạc nhiên hỏi.
“Em không phải là gái điếm.”
“Anh không hề coi em là gái điếm.” Anh giải thích.
“Đúng rồi, nếu là gái điếm thì phải thu tiền chớ.”
“Rốt cuộc em muốn thế nào? Không phải em rất muốn anh quay lại sao?” Sử Minh Sinh phát cáu.
“Bây giờ thì không muốn nữa rồi.” Cô đẩy cửa xuống xe.
***
Vào một tối nọ, đúng lúc Lý Trừng đang đi dạo thì thấy Phương Huệ Tảo bước xuống xe của Sử Minh Sinh. Dáng điệu của cô rất hoảng hốt, lớp trang điểm đã bị trôi đi hết, một góc áo sơ mi bị lòi ra khỏi quần. Cô trông thấy anh, khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, cô cảm thấy rất bối rối, bèn vội vã bước vào trong chung cư.
Sau lại có một tối nọ, Phương Huệ Tảo xuống phòng trà ở tầng dưới để ăn cơm. Cô ẩn cửa bước vào, thấy Lý Trừng cũng đang ngồi ở đó. Anh trông thấy cô, nở nụ cười ấm áp. Giữa dòng đời xô bồ và nhộn nhịp, giữa lúc chán chường và mịt mù, họ lại gặp lại nhau.
Cô ngồi xuống trước mặt anh, không biết nên nói gì.
“Ăn chút gì không em?” Anh hỏi.
“Chân giò hun khói và cơm chiên trứng.” Cô đáp, “Dạo này sao không thấy anh tới học nữa?”
“Dạo này anh hơi bận.” Anh đang nói dối, anh chỉ sợ là khi trông thấy cô lại càng thêm đau lòng.
“Em và anh ta thế nào rồi? Đã tái hợp với nhau chưa?”
“Em sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.” Cô nói một cách chắc chắn.
Lý Trừng vui lên đôi chút.
“Em đã bán phòng đi rồi.” Cô bảo, “Bán cho một đôi vợ chồng già, trước khi về hưu họ cũng là giáo viên. Mặt bác trai rất tròn, tính tình đôn hậu, tử tế. Còn mặt bác gái thì dài thật là dài, vô cùng nghiêm khắc đấy nhé, thật đúng là một “tổ hợp” kỳ lạ. Hai bác còn nuôi một con chó tên là Ô Đức, dễ thương cực.”
“Vậy hả?” Phòng thì đã bán mất, đồng nghĩa với việc cô phải rời đi, anh thấy hơi mất mát.
“Khi nào em phải dọn đi vậy?”
“Tháng sau.”
“Ờ.” Anh rầu rĩ đáp.
“Ừ.” Cô gật đầu, ngoài gật đầu ra, cô cũng chẳng biết nói gì nữa.
Anh bỗng nhận ra rằng mình phải biểu hiện thờ ơ như không có gì. Vì thế anh nhếch mép, khẽ mỉm cười một cái, gật đầu liên tục nói: “Ờ!”
Cô vẫn tưởng rằng anh sẽ luyến tiếc cô, nhưng xem ra dường như anh không quá quan tâm đến việc đó. Vì thế cô cũng gật đầu vài cái, nói to: “Ừ! Ờ!”
Anh lại cúi đầu trầm ngâm một hồi:
“Ừ.” Cô lẩm bẩm. Cô từng nghĩ rằng khi chia tay sẽ có rất nhiều lời để nói, hay dù không có nhiều lời để nói đi chăng nữa thì ít ra cũng phải có những lời tạm biệt sâu sắc. Hóa ra khi chào tạm biệt nhau chỉ có một từ mà thôi. Hai người đều đã trưởng thành rồi song lại như đang trở lại giai đoạn bi bô tập nói.
Dạo gần đây, Lý Trừng luôn làm ra vẻ bề bộn nhiều việc, vô tình mà cố ý tránh né Phương Huệ Tảo. Chỉ là mỗi tối anh vẫn sẽ mở một cánh cửa sổ của phòng tắm ra, lẳng lặng ngồi trên nắp bồn cầu, nghe tiếng nước chảy trong ống, hít lấy mùi sữa tắm hoa nhài bay vào từ bên ngoài cửa sổ. Trước nay, cô chưa từng thử đổi qua mùi sữa tắm nào khác. Cô là một người con gái chung thủy như vậy đấy, nên có lẽ cô sẽ không bao giờ quên người đàn ông kia. Ngày cô đi càng cận kề, anh càng không có cách nào để đối mặt với cô. Nhưng cứ mỗi tối anh về nhà thì lại gặp phải cô.
“Tối nay lạnh nhỉ.” Cô nói.
“Đúng thế.”
“Dạo này anh bận lắm phải không?”
“Ừ, đúng vậy, ở tờ báo số 3 có chuyên mục riêng dành cho tranh biếm họa. Mà khi nào thì em dọn đi vậy?”
“Chủ nhật tuần sau.”
“Tối mai em có rảnh không? Anh mời em đi ăn cơm nhé, sau khi em dọn đi thì chẳng biết bao giờ chúng ta mới gặp lại nhau nữa.”
“Ừ.” Cô nghĩ rằng khoảng thời gian này anh đang tận lực tránh mặt cô, song bây giờ anh lại mời cô đi ăn, cô thấy an tâm rồi.
“Vậy tối mai gặp nhau ở tiệm ăn Trứng Gà nhé.”
Tối hôm sau, Phương Huệ Tảo tới tiệm ăn Trứng Gà.
“Chỉ có một mình chị thôi ạ?” A Hữu hỏi.
“Không, chị có hẹn Lý Trừng nữa.”
Cô ngồi đợi ở phòng ăn cả buổi tối, không hề thấy bóng dáng của Lý Trừng. Đây là bữa cơm từ biệt mà anh cũng thất hẹn. Có lẽ từ trước tới nay Lý Trừng chưa từng thích cô, chỉ là do cô hiểu lầm mà thôi.
Lý Trừng nằm trên sân cỏ, đã mười một giờ rồi, không biết A Tảo có còn đang đợi anh ở tiệm không. Cô là một người ngốc nghếch như thế, nhất định sẽ ngoan ngoãn chờ tới lúc tiệm ăn đóng cửa. Lúc trước anh có muốn đi, nhưng đến lúc sát giờ hẹn anh lại không muốn đi nữa, anh không thể đối mặt với cảnh biệt ly. Anh đã yêu cô rồi. Nếu như biệt ly là một ca khúc, anh sẽ là một người hát sai nhịp, mãi mãi không thể hát nổi một bài tử tế. Nếu như biệt ly là một bài thơ, anh sẽ là một thi nhân ngu dốt. Anh không muốn về nhà, không muốn trở về cái nơi tràn ngập nỗi buồn ly biệt kia.
***
Đã nhiều hôm Lý Trừng không về nhà.
Hôm nay Phương Huệ Tảo sẽ dọn đi. Nhân viên vận chuyển đã dọn sạch mọi thứ xuống dưới tầng.
“Cô gì ơi, có thể đi được rồi, chúng tôi đợi cô ở tầng dưới nhé.”
“Tôi biết rồi.”
Lý Trừng từng cho cô một chùm chìa khóa. Cô đi lên tầng hai, dùng chìa khóa để mở cửa, bên trong vẫn còn sáng đèn, đang đợi chủ nhân của nó về. Cô tắt đèn đi để cho anh biết cô đã từng tới, đã từng đợi.
Chạng vạng, Lý Trừng lết thân thể rã rời về nhà. Hôm anh rời đi, đèn trong nhà rõ ràng vẫn bật, sao giờ lại tắt đi nhỉ? Không thể nào mà anh lại quên bật đèn trước khi ra khỏi nhà được. Là cô đã đến, là cô đã cố ý tắt đèn đi. Với anh mà nói, đó là ngọn đèn mừng anh về nhà, còn đối với cô mà nói, đó là ngọn đèn ly biệt.
“Thật là tiếc quá.” Chủ nhiệm lớp học tối nói.
“Tôi vô cùng xin lỗi, tôi sẽ chờ đến lúc mọi người tìm được giáo viên thay thế thì mới chuyển đi.” Phương Huệ Tảo nói.
Ngày trước tới lớp này dạy là bởi do buổi tối quá đỗi tịch mịch. Công việc ban ngày càng lúc càng nhiều hơn và bận rộn hơn, cô đành phải bỏ công việc đã từng giúp cô vượt qua nỗi đau khổ, trở lại với quỹ đạo sinh hoạt lúc trước. Lý Trừng nói đúng, mạng sống của một người chắc chắn sẽ dài hơn nỗi đau đớn của người đó một chút.
Người học sinh cuối cùng cũng đã rời khỏi lớp, Phương Huệ Tảo tắt đèn đi. Cô cô độc bước qua dãy hành lang trường trong ánh hoàng hôn. Bên ngoài trời lạnh gió rét thấu xương, lá vàng rơi xào xạc trên đất.
Cô kinh ngạc khi thấy khuôn mặt quen thuộc đang lấp ló dưới gốc cây lựu ở cổng trường.
Lý Trừng đứng dưới tán cây, với tay lên vặt một cành cây trụi xuống. Thấy cô, anh vội vã rụt tay về, phủi phủi tay lên đùi, những hạt bụi lấp lánh rơi xuống khỏi tay anh. Anh nở một nụ cười ấm áp.
Khoảnh khắc đó, cô yêu anh, cô không có sức lực để mà nhoẻn miệng cười đáp lại, cũng không thể cất tiếng “Không”.
Cô biết, từ nay về sau, cô không phải cô đơn trở lại quỹ đạo trước kia nữa, mà sẽ trở về cùng Lý Trừng.
“Cảm ơn em đã tắt đèn hộ anh.”
“Hmm, không cần khách khí đâu.” Tai cô bỗng đỏ bừng lên, “Em thực sự rất nhớ căn phòng đó.”
“Đã vậy thì hãy ở lại đây đi.”
“Nhưng căn phòng đó đã bán mất rồi.”
“Em có thể chuyển đến ở chung với anh.”
Cô bị chấn động trước lời mời đột ngột của anh, bởi vậy nên không hề can ngăn hay từ chối. Cả đời cô chưa từng nhận được một lời mời nào như thế, lời mời này tựa như đến hơi sớm, mà lại như một lẽ dĩ nhiên. Cô đã từng phí mất bảy năm ở bên Sử Minh Sinh, điều ấy khiến cho cô tin rằng: Khi bạn đã yêu một ai đó thì không có bất cứ lý do gì để kéo dài thời gian thêm nữa. Sinh mạng của con người có hạn, cô nghĩ không có điều nào bức thiết hơn là được cùng sinh cùng sống cùng ăn cùng ngủ với người đàn ông mình yêu.
“Anh có thể không tranh dùng phòng tắm với em được không?” Cô mỉm cười hỏi anh.