Mời hắn ăn cơm? Có một chút cảm xúc vớ vẩn lẫn trong sự lạnh nhạt của Lương Tùng Đình, Úc Thanh Chước cũng chưa từng đuổi theo hắn một quãng xa như vậy rồi còn mang vẻ mặt chờ mong muốn cùng hắn ăn cơm.
Lương Tùng Đình nghe anh nói xong thậm chí còn mỉm cười, hắn nhìn chằm chằm Úc Thanh Chước, không nhanh không chậm nói: “Cậu đang nghĩ gì thế? Đến mộ tế bái, rồi giờ còn mời tôi ăn cơm?”
“Cậu cảm thấy phù hợp ư, Úc Thanh Chước?” Hắn hỏi thẳng, không chừa cho anh chút mặt mũi nào.
Hẳn là Úc Thanh Chước cũng đoán được phản ứng của hắn, anh mím môi, nhỏ tiếng hơn nhưng không hề từ bỏ việc nói chuyện với Lương Tùng Đình: “Nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau, có thể ôn chuyện không…”
Một tay anh vẫn chống trên cửa xe, ngước mắt đón lấy ánh nhìn của Lương Tùng Đình, là dáng vẻ vừa bướng bỉnh vừa có chút yếu ớt.
Ngọn lửa vô danh trong lòng Lương Tùng Đình còn chưa tắt, Úc Thanh Chước nói muốn “ôn chuyện” với hắn, hắn cười nhạo một tiếng rồi vươn tay tóm lấy một bên vai Úc Thanh Chước ấn mạnh lên cửa xe.
Dáng người Úc Thanh Chước mảnh khảnh, không chịu nổi động tác mạnh như vậy của hắn. Khi hai người còn ở bên nhau, dù là lúc ý loạn tình mê thì Lương Tùng Đình cũng rất kiềm chế, nếu như hắn thực sự dùng sức tương ứng với tình cảm mãnh liệt của mình thì rất có thể sẽ làm anh bị thương.
Nhưng hiện tại Lương Tùng Đình không còn để ý điều này nữa. Úc Thanh Chước bị hắn đẩy đau đến cau mày lại, Lương Tùng Đình không hề nương tay, bóp mạnh xương bả vai anh cọ xát lên thân xe, nói: “Úc Thanh Chước, lúc chia tay lúc cậu đã nói cái gì, chính cậu còn không nhớ rõ à?”
“Tôi không biết tại sao cậu lại đến tảo mộ, sau này đừng tới nữa. Cũng đừng có quấn lấy tôi.”
Lương Tùng Đình nói không hề nhanh, nhả chữ rõ ràng, sức lực ở tay cũng tăng lên theo từng câu chữ. Đến khi hắn nói xong rồi thả Úc Thanh Chước ra thì anh cảm thấy sự đau đớn rõ ràng truyền đến từ vai phải, là kiểu đau thấm vào tận trong xương.
Lương Tùng Đình lướt qua anh rồi ngồi vào ghế lái, Úc Thanh Chước bị bỏ lại ngoài xe. Anh nghe thấy tiếng khởi động, xe đã nổ máy rồi nên anh chỉ có thể lùi về sau hai bước. Màng dán ở trên cửa kính của chiếc Grand Cherokee hơi đậm màu, sau khi Lương Tùng Đình lên xe thì Úc Thanh Chước không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn nữa.
Lần gặp lại này ngoài dự kiến của anh, kết quả của nó cũng vô cùng tệ hại. Ngày trước có lẽ Úc Thanh Chước còn có thể tìm một vài lý do lừa mình dối người, tự lừa gạt bản thân sống trong những dư tình giả dối, nhưng hiện tại Lương Tùng Đình đã thẳng thừng chặt đứt suy nghĩ ấy của anh.
Hắn bảo anh ngẫm lại lời nói lúc chia tay, Úc Thanh Chước nào dám nhớ lại, anh biết năm ấy bản thân đã bồng bột đã khốn nạn thế nào. Hắn còn nói đừng quấn lấy hắn nữa, Úc Thanh Chước vốn là người kiêu ngạo, đời này anh chưa từng bị ai nói như vậy bao giờ.
Anh im lặng thẫn thờ quay trở về xe mình, áo sơ mi đen đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, dính lên lưng vô cùng khó chịu.
Úc Thanh Chước mở máy lạnh lên mức lớn nhất, lấy một chai nước từ ghế sau rồi uống một hơi hết hơn nửa, bởi vì không kịp nuốt mà có một ít nước chảy xuống cổ áo. Anh giơ tay lau miệng sau đó gục đầu xuống, trán chống trên tay lái, nhắm mắt lại.
Biết rõ là không nên nhưng anh lại không nhịn được mà nhớ lại từng câu nói vừa nãy của Lương Tùng Đình.
Trong mấy năm xa cách, không chỉ một lần Úc Thanh Chước lên mạng tìm tòi tin tức liên quan đến Lương Tùng Đình. Anh biết hắn làm một vài dự án, biết hắn được lên kênh thiết kế của đài truyền hình, cũng biết đầu năm ngoái văn phòng hắn giành được giải thưởng Nhà thiết kế trẻ của năm…
Úc Thanh Chước vốn cho rằng bản thân lựa chọn quay về đây là đã điều chỉnh tốt trạng thái, đủ kiên cường đủ mạnh mẽ để đối mặt với hết thảy quá khứ.
Nhưng đến ngày hôm nay đứng trước mặt Lương Tùng Đình, lúc trái tim bắt đầu loạn nhịp thì Úc Thanh Chước mới nhận ra rằng, hóa ra tình yêu mà anh dành cho người đàn ông này còn khắc sâu ngàn lần so với anh tưởng tượng.
Vào giây phút bị Lương Tùng Đình tóm lấy bả vai kia, ngoài sự ngạc nhiên và đau đớn thì Úc Thanh Chước còn cảm thấy vui mừng. Ít nhất thì cảm xúc của Lương Tùng Đình còn dao động vì anh, sự tức giận chân thật của hắn đang làm anh bị thương, bọn họ còn chưa đến mức diễn vở “Người xa lạ” đặc sắc nhất của chủ đề yêu hận tình thù.
Hôm qua Úc Thanh Chước thức đêm rồi vừa nãy còn bị sự gặp gỡ bất ngờ với Lương Tùng Đình ảnh hưởng, bây giờ cả người anh vừa mệt vừa nóng, ngồi trong xe mơ mơ màng màng ngủ hơn mười phút, đến khi trong mơ vang lên câu nói “Đừng quấn lấy tôi nữa” thì anh mới giật mình bừng tỉnh.
Bên vai phải vẫn đau, lúc trước Lương Tùng Đình xuống tay đủ mạnh. Úc Thanh Chước duỗi tay xoa xoa vai, càng xoa càng cảm thấy sự đau đớn kia thậm chí còn tăng lên.
Trước đây anh là người mà Lương Tùng Đình nâng niu trong lòng bàn tay, đã nhìn thấy mọi sự tốt đẹp mà hắn dành cho anh nhưng lại chỉ coi như điều hiển nhiên. Bây giờ thì Lương Tùng Đình không hề do dự mà thẳng tay đẩy anh đập mạnh vào cửa xe, Úc Thanh Chước không ngốc, đương nhiên anh biết nó có nghĩa là gì.
Anh không xoa vai nữa, cứ ngồi ngẩn ngơ dưới khí lạnh điều hòa.
Lúc lâu sau anh tự hỏi chính mình, Úc Thanh Chước, mày vẫn muốn níu kéo ư? Thái độ Lương Tùng Đình như thế, anh ấy đã không còn là người bạn trai yêu chiều từng cầu xin mày đừng chia tay của năm đó nữa rồi.
***
Ngày hôm sau đến Thư viện Quốc gia, Úc Thanh Chước phải bỏ một gói kẹo ngậm vào trong túi của mình.
Hôm qua anh ngồi dưới điều hòa trong xe khá lâu nên bị cảm lạnh, lúc chào hỏi đồng nghiệp giọng anh khàn đặc, mấy người đều trêu anh: “Sao mùa hè mà còn cảm thế này?”
Úc Thanh Chước lắc đầu giải thích: “Điều hòa mở thấp quá, đúng là không nên tham lam.” Nói xong anh đeo khẩu trang lên rồi xoay người đi đến bàn lãnh đạo.
Người đứng đầu Viện phục chế sách cổ là một người phụ nữ lớn tuổi làm việc rất nghiêm cẩn, bà đã dành nửa đời làm việc ở Thư viện Quốc gia, có rất nhiều đồng nghiệp của anh ở đây đều là học trò của bà.
Lâm Sùng và Úc Thanh Chước gặp nhau lần đầu tại một sự kiện giao lưu văn hóa Trung – Anh cách đây hai năm, khi ấy Úc Thanh Chước sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh, là tình nguyện viên đảm nhiệm việc phiên dịch cho đoàn người của Thư viện Quốc gia đến thăm thú nước Anh. Trong một tuần đó, sự giỏi giang và chuyên nghiệp của anh đã để lại ấn tượng rất tốt cho bà, vậy nên hai bên đã cho nhau thông tin liên hệ.
Sau đó Úc Thanh Chước đăng ký chương trình đào tạo nâng cao rồi về nước tham gia nhóm phục chế tài liệu lịch sử của Tây Vực trong hai tháng. Bởi vì theo học chuyên ngành phục chế tranh cổ ở Anh nên Úc Thanh Chước có khá nhiều kinh nghiệm trong việc sửa chữa sách làm bằng da, anh được xem là người có năng lực xuất sắc nhất trong lớp sinh viên đó. Qua hai tháng đào tạo, giữa anh và Lâm Sùng dường như đã tạo dựng được tình cảm cô trò, sau này anh vượt qua vòng kiểm tra rồi vào làm ở Thư viện Quốc gia cũng là điều hợp lẽ.
Úc Thanh Chước đi đến cạnh bàn, khàn giọng nói: “Cô Lâm, có thể em phải nhờ đồng nghiệp làm thay buổi diễn thuyết hôm nay ạ, em không chắc là mình giữ được giọng, lại còn làm ảnh hưởng đến hiệu quả ghi hình và thu âm nữa.”
Lâm Sùng đang cầm một chiếc dao nhỏ để mở gáy sách, bà ngẩng đầu liếc Úc Thanh Chước một cái rồi từ tốn trả lời: “Tôi thấy nhiều sinh viên đăng ký vì em đấy, em không làm thì chỉ sợ bọn họ không muốn nghe nữa thôi.”
Úc Thanh Chước nghe bà nói vậy thì dở khóc dở cười, Lâm Sùng lại khuyên thêm: “Giọng em bây giờ vẫn được, trầm thấp thì nghe càng giống một người đàn ông thành thục chín chắn, chỉ có nửa ngày thôi, kiên trì đi.”
Lãnh đạo đã lên tiếng thì Úc Thanh Chước không thể nói gì nữa. Ban đầu anh nhận lời vào làm vì nghĩ rằng công việc này chỉ cần yên ổn tập trung, lòng không nghĩ ngợi, sau khi vào rồi thì mới biết hóa ra cũng không hề đơn giản như anh đã tưởng tượng.
Lại nói Lâm Sùng cũng rất coi trọng anh, tuổi già nhưng tâm không già, bà hiểu được giá trị của Úc Thanh Chước nên thường xuyên đẩy anh đi làm gương mặt đại diện cho Viện nghiên cứu, một vài buổi diễn thuyết phổ cập kiến thức hay thậm chí là phỏng vấn của đài truyền hình đều không thể thiếu sự có mặt của Úc Thanh Chước.
Khả năng thích ứng của Úc Thanh Chước khá tốt, đầu óc cũng linh hoạt, cho dù không muốn thừa nhận nhưng những việc xã giao đối ngoại thế này anh đã làm rất nhuần nhuyễn rồi.
Hôm nay là buổi diễn thuyết cuối cùng của kỳ nghỉ hè, bởi vì đã có nội dung của bốn buổi giảng trước làm đệm nên lần này Úc Thanh Chước chọn một chủ đề khá nâng cao, giải thích sự tiến triển của những phiên bản 《Kinh Kim Quang Minh》 qua các thời kỳ, cùng với đó là quá trình phục chế bản dịch của Tây Hạ và Bắc Lương.
Lâm Sùng muốn anh tới diễn thuyết cũng có lý do, Úc Thanh Chước mặc áo sơ mi trắng tay cầm micro đứng trước màn hình lớn, sau lưng đang chiếu một đoạn trích của 《Kinh Kim Quang Minh》, sức hấp dẫn cá nhân cũng đủ để lôi kéo người xem.
Cho dù bị cảm đeo khẩu trang thì chỉ cần ánh mắt anh thản nhiên nhìn quanh căn phòng, sẽ không có một ai đang nghe giảng phía dưới phân tâm được.
Một buổi sáng đứng diễn thuyết hai tiếng, Úc Thanh Chước ngậm kẹo thông họng cố gắng kiên trì, đến cuối khi dẫn lời của Tôn Tòng Thiêm – một học giả thời nhà Thanh làm phần kết luận thì giọng anh đã rất khàn rồi, mỗi âm đều như trộn thêm cát.
Anh chống tay lên bục, nhìn xuống những gương mặt non nớt ở phía dưới, chầm chậm nói: “Một cuốn sách không cần quá lộng lẫy mà cần phải được bảo tồn cẩn thận. Kiểu dáng tao nhã, độ dày hợp lý, tinh xảo cân đối, ấy mới là bậc nhất.” Rồi sau đó buông xuống micro.
Bục gỗ bị micro va vào tạo nên một tiếng vang trầm đục, có vô số ánh mắt đang nhìn thẳng vào anh, cả căn phòng chợt yên tĩnh một lát.
Úc Thanh Chước đóng laptop, đi ra khỏi bục rồi cúi người chào, lúc này phía dưới mới vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.
Chuỗi hoạt động hè này có cả học sinh cấp ba lẫn sinh viên đăng ký, sau vài buổi diễn thuyết số người bị anh hấp dẫn cũng không ít.
Úc Thanh Chước cầm laptop ra ngoài, liên tục có người vây quanh muốn chụp ảnh chung với anh. Trước đây Úc Thanh Chước kiêu kỳ không nói nổi, chắc chắn sẽ chẳng thèm để ý hay phối hợp với kiểu theo đuôi ngu ngốc này. Nhưng bây giờ anh thân thiện hơn nhiều, vừa mỉm cười chụp ảnh vừa giải thích vài thắc mắc của khán giả, thậm chí đã đi ra hành lang rồi mà còn bị hai bạn học của Học viện Mỹ thuật ngăn lại đứng nói chuyện vài phút.
Vất vả lắm mới về đến bàn làm việc, Úc Thanh Chước bỏ khẩu trang xuống rồi cúi người đi rót cốc nước uống. Vừa nãy anh còn không dám uống quá nhiều nước, sợ đang giảng thì muốn đi vệ sinh sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của buổi diễn thuyết.
Uống nước xong thì anh sờ sờ trán, cảm thấy bản thân có hơi sốt, đang do dự có nên xin nghỉ không thì Lâm Sùng đã chầm chậm đi tới.
Người phụ nữ làm lãnh đạo nhiều năm nên rất biết cách xoa dịu lòng người. Đầu tiên bà khen ngợi Úc Thanh Chước mấy câu, khen bài giảng của anh có nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu và nhận được hưởng ứng rất tốt từ người nghe, sau đó không đợi Úc Thanh Chước mở miệng thì bà đã duyệt cho anh nghỉ nửa ngày để về nhà dưỡng giọng.
Vừa khéo Úc Thanh Chước cũng đang muốn xin nghỉ, không giả bộ từ chối nữa mà thu dọn laptop và cặp sách đi ra khỏi văn phòng, gọi một chiếc xe quay trở về phòng thuê.
Về tới nhà thì anh đã chóng mặt lắm rồi, cơm trưa cũng không ăn, chỉ lấy mấy viên thuốc hạ sốt trong hòm thuốc ra uống rồi ngã thẳng lên giường, ôm lấy chăn mỏng ngủ thiếp đi. Đến khi Triệu Sĩ Minh gọi điện thoại tới thì anh mới lờ mờ tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu.
Úc Thanh Chước uể oải với lấy điện thoại, đầu kia vì chờ lâu nên đã ngắt máy. Anh thấy là Triệu Sĩ Minh gọi tới rồi lại nhìn sắc trời u ám ngoài cửa sổ, rốt cuộc vẫn quyết định gọi lại cho ông.
Vừa uống nước vừa trò chuyện với Triệu Sĩ Minh, ông nghe ra giọng nói của anh không ổn lắm nên quan tâm hỏi han vài câu, sau đó nói anh biết cuối tuần này sẽ tổ chức tiệc rượu dành cho khách hàng VIP trước khi buổi đấu giá mùa thu chính thức bắt đầu, để bọn họ xem qua bộ sưu tập và tìm hiểu ý định đấu giá của họ trước. Triệu Sĩ Minh hỏi Úc Thanh Chước có muốn tham dự không, ông có mấy người bạn muốn giới thiệu cho anh làm quen.
Úc Thanh Chước không biết lần này Triệu Sĩ Minh có chuẩn bị mà đến, ông muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh nên đã tự quyết định trong vài giây Úc Thanh Chước im lặng: “Tám giờ tối thứ bảy, hội trường Đằng Long, đừng tự lái xe đến nhé, có thể sẽ phải uống rượu đấy.”
Úc Thanh Chước ngồi trên giường vừa đói vừa buồn ngủ, vẫn chưa hết sốt, nghe Triệu Sĩ Minh nói vậy thì thở dài trả lời: “Cứ vậy đi chú Minh, nếu khỏi ốm thì cháu sẽ tới.”