Lòng Úc Thanh Chước giật nảy, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Lương Tùng Đình, bàn tay đang cầm hộp gấm cũng siết chặt.
Anh không thể nói ra tên Kỳ Gia, như vậy chẳng khác nào là chỉ Lộ Bạch Phỉ.
Lương Tùng Đình nhìn hầu kết của anh giật lên xuống, cùng với đó là một câu trả lời lí nhí: “… Em nhờ người hỏi.”
Hắn lười vạch trần lời nói dối vụng về này, giọng điệu khi nói chuyện vẫn rất lạnh nhạt: “Úc Thanh Chước, trước giờ tôi chưa từng cảm thấy…” Hắn dừng lại, ghé sát vào anh rồi nói tiếp với âm lượng mà những người xung quanh không nghe thấy, “Mấy năm không gặp, đổi tính à? Sao giờ la liếm thế?”
Xung quanh Úc Thanh Chước đều là hương thuốc lá nhàn nhạt trên người Lương Tùng Đình, mùi hương này anh đã quá quen thuộc, là loại thuốc lá mà Lương Tùng Đình từ trước đến giờ vẫn luôn hút. Nhưng mỗi chữ mà hắn thốt ra đều nói rằng mối quan hệ giữa họ đã không thể cứu vãn được nữa rồi.
Úc Thanh Chước đứng thẳng, dưới ánh đèn, đôi mắt đẹp đẽ của anh như mang một sắc màu kỳ lạ. Anh mím môi, hơi mỉm cười hùa theo hắn: “Anh nói gì thì chính là như thế.”
Bay từ Anh về nước, theo dõi sinh hoạt của Lương Tùng Đình, muốn chen vào cuộc sống của hắn lại còn chạy khắp nơi dò hỏi chỗ tổ chức sinh nhật. Lương Tùng Đình nói anh la liếm, Úc Thanh Chước không thể phủ nhận.
Bây giờ người đã ở đây, Úc Thanh Chước vẫn muốn làm dịu lại mối quan hệ này, cũng muốn làm theo dự định ban đầu là có mặt tặng quà mà giơ hộp gấm trong tay lên. Nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì một chàng trai trẻ mặc áo phông ombre với mái tóc màu hạt dẻ đã đi đến bên cạnh Lương Tùng Đình.
Ánh mắt của Úc Thanh Chước và chàng trai chạm nhau trong một giây ngắn ngủi.
Đây là “đương nhiệm” của Lương Tùng Đình sao? Úc Thanh Chước suy đoán thân phận của người trước mặt.
Trong tay chàng trai cầm iPhone, hình như vừa ra ngoài nghe điện thoại quay về. Cậu rất tự nhiên nhấc tay đặt lên vai Lương Tùng Đình, nói với giọng nửa nũng nịu nửa giận dỗi: “Chết tiệt, cuối tuần mà cũng không cho người ta nghỉ ngơi, điện thoại cứ gọi đến không dứt. Vì chiêu thương mấy vở kịch mà em mệt rã rời cả người luôn.”
Nghe cậu nói thì có vẻ như cậu làm truyền thông, kêu gọi đầu tư cho các vở kịch.
Lương Tùng Đình thờ ơ liếc cậu một cái nhưng không hất tay cậu ra. Người này lại nhìn về phía Úc Thanh Chước, cười tủm tỉm hỏi: “Bạn mới à? Sao trước đây chưa từng gặp anh nhỉ, giới thiệu một chút đi?”
Úc Thanh Chước không chủ động giới thiệu bản thân, anh muốn nghe xem Lương Tùng Đình sẽ giới thiệu anh thế nào với người này.
Sự ghét bỏ âm thầm mà vừa rồi Lương Tùng Đình chỉ để cho một mình anh nhận ra đã biến mất, hắn lãnh đạm nhả ra ba chữ: “Úc Thanh Chước.”
Úc Thanh Chước đứng ở giữa phòng, cả người bỗng run rẩy.
Trong trí nhớ của anh, gần như anh chưa từng nghe thấy Lương Tùng Đình dùng giọng điệu này để nói ra tên mình. Hắn nói quá lạnh nhạt, giống như không hề mang theo một chút cảm xúc nào.
Chàng trai kia nghe thấy tên Úc Thanh Chước thì nụ cười càng tươi, giơ tay chỉ chỉ anh, nói: “Tôi còn đang nghĩ sao mà nhìn quen thế. Trước kia tôi nhìn thấy một bức phác họa trong nhà anh Lương, giấy đã cũ lắm rồi, người trên đó trông giống anh lắm, hóa ra hôm nay là bản thật tới chơi.”
Úc Thanh Chước nhìn dáng vẻ nói nói cười cười của cậu, trong lòng biết mình đã gặp phải đối thủ.
Người này chỉ dùng hai câu ngắn ngủi mà đã nói ra rất nhiều thông tin. Cậu cố ý muốn cho Úc Thanh Chước biết là cậu đã đến nhà Lương Tùng Đình, còn không chỉ một lần, cậu có thể xem phác họa nhiều năm trước của hắn thì đương nhiên quan hệ giữa hai người không tầm thường. Cậu đã nghe nói về Úc Thanh Chước và giờ cũng đang cảnh cáo Úc Thanh Chước.
Giấy cũ chỉ là tờ giấy cũ, người xưa dù quay lại thì cũng chỉ là chuyện cũ đã qua rồi mà thôi, nếu Úc Thanh Chước biết điều thì đừng nên xuất hiện ở đây nữa.
Lúc này Lương Tùng Đình gọi chàng trai một tiếng “Thẩm Lâm” rồi nói tiếp: “Chưa uống nhiều rượu nhỉ.”
Thẩm Lâm cười nhún vai, cậu biết Lương Tùng Đình không muốn mình nói nhiều nhưng cậu không sợ mà còn ra vẻ vô tội: “Em không uống luôn ấy chứ, lát nữa còn phải lái xe chở anh về mà.”
Ngay cả tuyên bố chủ quyền cũng làm luôn. Thẩm Lâm cũng rất biết cách lấy lùi làm tiến, không ham chiến nữa mà nói với Lương Tùng Đình: “Mọi người cứ ôn chuyện nha, em qua bên kia chờ anh.”
Dứt lời liền đi, toàn bộ quá trình không hề bắt tay Úc Thanh Chước hay chào hỏi một câu đàng hoàng, vậy nên thân phận của hai người là gì thì không cần nói cũng biết.
Úc Thanh Chước cũng không hỏi Lương Tùng Đình về Thẩm Lâm, bây giờ anh không có tư cách để hỏi hắn chuyện đó. Trông Lương Tùng Đình cũng không có vẻ gì là định giải thích với anh.
Úc Thanh Chước giơ túi quà trong tay lên, nhẹ nhàng nói: “Quà sinh nhật.”
Trên đường lái xe đến anh còn nghĩ sẽ nói lai lịch của chiếc ấn khắc này với Lương Tùng Đình, thế nhưng sau khi bị Triệu Mịch ngăn cản rồi lại bị Thẩm Lâm chen ngang, Úc Thanh Chước đã không còn dám quá lạc quan nữa.
Anh cảm thấy Lương Tùng Đình sẽ không nhận món quà này, thái độ của bạn bè và người yêu hắn đều cho thấy Úc Thanh Chước không được chào đón như thế nào. Quả nhiên Lương Tùng Đình thẳng thừng từ chối: “Cầm về đi, không thiếu gì.”
Hộp gấm trong túi quà như ẩn như hiện, Lương Tùng Đình không cần nghĩ cũng biết đồ vật bên trong có giá trị xa xỉ. Hắn sẽ không vô duyên vô cớ mà nhận món quà này, càng sẽ không cho Úc Thanh Chước bất cứ tín hiệu sai trái nào.
Cánh tay đang cầm túi quà của Úc Thanh Chước vẫn giơ cao như cũ, lúc này anh lại giằng co với Lương Tùng Đình. Anh cười khẽ một tiếng, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Anh sợ cái gì hả Lương Tùng Đình?”
“Em không ăn thịt anh, đồ em đưa cũng không bỏng tay đâu.”
“Bạn bè anh đều thần hồn nát thần tính, sao vậy? Đang lo là em có bản lĩnh nối lại tình xưa với anh à?”
Úc Thanh Chước đã mất mặt đến mức chẳng thèm để ý ăn nói nữa rồi.
Vốn dĩ anh không nghĩ sẽ có bước tiến đáng kể nào nhưng đã mang quà đến đây rồi thì không lý nào lại mang nguyên nó về. Chỉ cần làm cho Lương Tùng Đình nhận quà trước mặt mọi người thì chuyện giữa anh và hắn vẫn sẽ còn tiếp diễn.
Có đôi khi quan hệ giữa người với người chính là như vậy, đến bước cuối cùng mới gặp đường sống. Chỉ cần từ tốn xuyên từng sợi chỉ mảnh thì sẽ có cơ hội dệt thành tấm lưới lớn.
Úc Thanh Chước chưa từng ngang ngược như tối nay, anh nói rất hùng hổ còn mang ý khiêu khích nhưng Lương Tùng Đình lại không tức giận, chỉ lấy bật lửa ra thuần thục châm điếu thuốc.
Một Úc Thanh Chước từng dễ dàng khuấy động cảm xúc của hắn, hiện tại không còn như vậy nữa.
Lương Tùng Đình rít một hơi nicotin, nhìn Úc Thanh Chước qua làn khói mơ hồ.
Gương mặt này cũng từng khiến hắn say mê, vẻ đẹp của Úc Thanh Chước tuyệt đối có thể làm cho người khác nhớ mãi không quên. Khi còn học đại học Lương Tùng Đình từng làm một thời gian ở quán bar gần trường, lúc đó Úc Thanh Chước thường xuyên tới chơi, được một đám người vây quanh đi vào trong quán bar.
Cho dù qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn nhớ rõ chàng trai mười tám tuổi năm ấy xinh đẹp rực rỡ như thế nào.
Nhưng có người đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ. Lương Tùng Đình rút kinh nghiệm xương máu, sẽ không ngã xuống hai lần vì một người.
Tay hắn cầm điếu thuốc đột ngột vươn tới Úc Thanh Chước. Anh không đoán được hắn muốn làm gì, đầu thuốc đang cháy cách gương mặt anh ngày càng gần. Từ góc này Lương Tùng Đình có thể nhìn thấy rõ con ngươi Úc Thanh Chước co rụt lại, nhưng anh không trốn.
Đến khi đầu thuốc chỉ còn cách gương mặt hai centimet thì Lương Tùng Đình xoay tay chuyển điếu thuốc áp vào lòng bàn tay, sau đó dùng mu bàn tay vỗ vỗ lên mặt anh.
Hắn nói: “Úc Thanh Chước, cậu cũng có ngày này.”
***
Mày cũng có ngày này.
Năm chữ tưởng tầm thường lại có lực phá hủy quá lớn.
Nói xong Lương Tùng Đình không lập tức rời đi mà đứng nhìn đuôi mắt Úc Thanh Chước chậm rãi đỏ lên, dường như có sự hối hận hiện lên từ trong đáy mắt anh.
Đây chính là thứ Lương Tùng Đình muốn thấy. Cho dù từ lúc Úc Thanh Chước về nước đến nay hắn vẫn chưa nghe anh chính miệng nói ra lời xin lỗi nhưng phản ứng của Úc Thanh Chước vào giờ phút này đã nói lên tất cả.
Lương Tùng Đình cắn điếu thuốc rời đi, bỏ lại Úc Thanh Chước một mình đứng lại đó.
Những người khác trong phòng đều uống rượu trò chuyện trong bầu không khí thoải mái hòa hợp, chỉ có Úc Thanh Chước là không hề thuộc về nơi đây.
Lương Tùng Đình đi đến ngồi bên cạnh quầy bar, Thẩm Lâm cũng ngồi xuống cạnh hắn. Khóe mắt hắn vẫn thoáng nhìn về phía Úc Thanh Chước, anh không đi mà cứ ở đó một mình như học sinh vừa bị giáo viên phạt đứng.
Một lát sau, Triệu Mịch cũng tới bảo bartender pha mấy ly cocktail đặc biệt để chơi trò chơi. Lúc này Úc Thanh Chước lại nhấc bước đến đây.
Anh không quan tâm cả Thẩm Lâm và Triệu Mịch đều đang ở quầy bar, chỉ cầm hộp quà đặt lên quầy rồi hiểu chuyện nói với Lương Tùng Đình: “Chúng ta uống một chén đi. Uống xong em sẽ đi.”
Lương Tùng Đình nghiêng đầu nhìn anh, thật lòng hắn cũng không nghĩ rằng Úc Thanh Chước sẽ làm tới nước này. Hắn ngồi yên im lặng, không trả lời anh ngay.
Triệu Mịch đang đứng trong quầy bar, không biết là vừa nghĩ ra ý tưởng tồi tệ gì mà thình lình gõ lên mặt quầy một cái rồi nói với Úc Thanh Chước: “Uống thì cũng được đấy nhưng không thể uống rượu bình thường, vậy thì không có thành ý lắm đâu.” Dứt lời thì lấy ra một menu màu trắng đập xuống trước mặt anh, cười cười nói tiếp, “Muốn uống thì uống loại trên này, để Lương Tùng Đình chọn cho cậu một ly đi.”
Mới đầu Úc Thanh Chước còn chưa hiểu, đến khi nhìn xuống tên rượu trên menu thì mới biết Triệu Mịch đang muốn chơi trò gì.
Đây không phải cocktail bình thường, cả menu đều là những cái tên rất ướt át. Nào là “Cao trào” rồi “Rên rỉ” linh tinh, đều là những từ không phù hợp với trẻ em khiến người ta phải mặt đỏ tim đập.
Trước đây Úc Thanh Chước cũng từng chơi lớn với đám bạn, anh biết có một vài quán bar sẽ phục vụ list rượu ẩn thế này, chỉ là chưa từng nghĩ sẽ có ngày chính anh lại là người bị chỉ định phải uống.
Trong lúc anh còn đang do dự thì Lương Tùng Đình đã cầm lấy menu thẳng tay ném trả cho Triệu Mịch. Ý hắn rất rõ ràng, mặc dù giữa hắn và Úc Thanh Chước có chuyện cũ khó nói nhưng không đến mức muốn làm nhục anh trước mặt tất cả mọi người.
Triệu Mịch cầm menu tặc lưỡi, lắc đầu nói: “Thanh Chước còn chưa nói gì mà, mày quyết định thay người ta làm gì?”
Thẩm Lâm thấy vậy thì cũng ngồi một bên châm ngòi thổi gió: “Đã đến thì phải chơi thật vui chứ, thế này thì vô vị quá rồi.”
Úc Thanh Chước nhìn tờ menu lại vừa được Triệu Mịch đưa tới, trước khi Lương Tùng Đình hất nó ra lần thứ hai thì anh đã chủ động vươn tay cầm lấy.
Trên này đều là rượu mạnh bốn năm chục độ, Úc Thanh Chước cũng không biết bản thân có thể chịu nổi hay không. Anh quay đầu nhìn Lương Tùng Đình, vừa thấy hắn hơi nhíu mày thì đã vội vàng nói: “Anh Đình, anh chỉ cái gì em uống cái đó. Em uống xong thì anh nhận lấy món quà này, được không?”
*Lời tác giả: Thẩm Lâm không phải người yêu, cũng chưa từng ngủ qua.