• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trông thấy những trị số liên tiếp tăng cao kia, Lâm Thần không nhịn được ngửa mặt lên trời cười như điên!

Quá đã! Quả đúng là phê tận nóc!

"Đã giết người rồi mà còn phách lối như vậy, gan dạ đấy. Nhưng mà những kẻ từng đắc tội với Kiếm Hoa sư huynh, không một ai có kết cục tốt, thứ tiểu nhân đắc chí, hôm nay ngươi phải chết ở đây!"

Ánh tà dương nhuộm đỏ sân luyện võ giữa sườn núi Thần Vũ tông, hai nam tử mặc áo xanh đi ra từ bên trong sân luyện võ, từng bước như tinh long mãnh hổ, phóng ra sát khí cuồng bạo!

Hai người chắn ở hai bên trái phải chặn đường lui của Lâm Thần, thân phận chân thật này khiến không ít đệ tử kinh hãi.

"Là đệ tử nằm trong một trăm hạng đầu ngoại tông, Vu Lãnh và Hạ Phi!"

Tu vi Thối Thế của hai người này ước chừng đạt tới cảnh giới tầng tám, thân mang 18, 19 hổ lực, tay không bắt báo xé hổ, một quyền có thể phá núi, bá đạo uy mãnh!

"Tiểu tử này có chút quỷ môn đạo, ngay cả ta cũng không dò xét ra được hắn mạnh yếu thế nào, khó trách có người nói Tiết Hổ đã chết trên tay tiểu tử này, xem ra không sai. Cùng lên đi, đừng để Tô Tình Nhi sư muội tức giận."

Nam tử Vu Lãnh lông mày đao âm u nói, nam tử tên Hạ Phi kia thì khom lưng quỳ gối xuống đất, giống như một con báo săn điêu luyện sắp vồ mồi!

Cảnh giới thể xác của Lâm Thần đã là Thối Thể cảnh tầng tám, võ giả cùng cấp bậc chưa chắc sẽ có thể thấy rõ năng lực chân thật của hắn!

"Ha, tưởng rằng hai người là có thể thắng ta sao."

Lâm Thần lắc đầu bật cười, khi bước chân vừa nhẹ nhàng đạp một cái, tàn ảnh đã vụt lướt qua!

"Tốc độ nhanh thật! Chẳng lẽ tiểu tử này còn có thể tu luyện thân pháp chiến kỹ ở Thối Thể cảnh?"

Vu Lãnh thầm kinh ngạc trong lòng, đang định phòng ngự thì Lâm Thần đã lại tập kích về phía Hạ Phi!

"A Phi, cẩn thận một chút, tiểu tử này đang hướng về phía ngươi!"

Vu Lãnh quát khẽ, khuôn mặt hung ác của Hạ Phi hiện vẻ khinh thường và chế giễu: 

"Không biết tự lượng sức mình, cho rằng có chút tốc độ là có thể không coi ai ra gì sao."

Bàn tay Hạ Phi cong lên như móng vuốt chim ưng, phát ra huyết khí cuồn cuộn, bắn ra như tia chớp!

"Huyết Ưng Trảo!"

Ầm!!

Quyền trảo chạm nhau, nắm đấm của Lâm Thần bị cào ra mấy vết máu, nhưng khí kình mạnh mẽ vẫn đẩy lui Hạ Phi mấy bước. Hai quang cầu màu đỏ bắn ra được hắn lặng lẽ tiếp được, song phương dường như ngang sức ngang tài. 

【Kí chủ thu hoạch được 83 điểm năng lượng khí huyết.】

Lâm Thần phấn khởi nhưng Hạ Phi lại thấy kinh hãi. Sức mạnh của tiểu tử này vậy mà đã đạt tới 22 hổ lực, trong tình huống không thi triển chiến kỹ cũng có thể giao chiến chính diện với hắn ta!

Vụt!

Lúc Lâm Thần lùi về phía sau ổn định thân mình, thân pháp lại chuyển, bóng người cắt qua như gió, tốc độ nhanh gấp đôi so với lúc nãy!

"Cái gì, còn có thể nhanh hơn…"

Hắn ta còn chưa dứt lời, Lâm Thần đã dùng Liệt Phong Thối nghịch chuyển quét qua, đá gãy cổ của hắn ta xoáy ra ngoài, chết ngay tại chỗ không nhắm mắt!

Hai chiêu! Vẻn vẹn hai chiêu, đệ tử tinh anh nằm trong một trăm hạng đầu của Thần Vũ tông ngoại tông cứ thế chết trong tay Lâm Thần!

Một màn này khiến đám đệ tử ngoại tông đứng ở sân luyện võ đều chấn động thất sắc!

Nếu như nói Lâm Thần đánh bại Tiết Hổ chẳng qua là do ẩn giấu thực lực, như vậy hai chiêu tiêu diệt Hạ Phi là biến thái thật sự!

Lâm Thần chỉ mới mười sáu tuổi, còn Hạ Phi hai mươi tuổi mới leo lên bảng xếp hạng một trăm đệ tử đứng đầu ngoại tông, chuyện này cũng không phải là chỉ dựa vào một chút tài nguyên của đệ tử ngoại tông tầng dưới chót là có thể tu luyện thành công, ắt cũng không thể thiếu căn cốt thiên tư!

Trên thi thể của Hạ Phi ngoại trừ có bốn quang cầu có màu sắc thuộc tính khác nhau ra thì còn có một đốm sáng lơ lửng màu tím, trong đốm sáng ấy là một hòm gỗ màu tím nhạt, Lâm Thần không chút do dự cầm lấy.

【Kí chủ thu được Tử Mộc bảo rương.】

Lâm Thần không đếm xỉa tới đồ vật trong bảo rương, thân hình hắn hóa thành gió lốc cắt qua, bộ pháp như đạp bụi trần lướt gió nhẹ, nhẹ nhàng uyển chuyển mà nhanh chòn, lướt về phía Vu Lãnh! 

Giết một tên cũng là giết, giết hai tên cũng là giết!

Nếu địch không tha ta, vậy cớ gì ta phải thương hại kẻ khác!

Một luồng khí thế sát phạt sắc bén bá đạo cuồn cuộn ập đến, Lâm Thần mạnh mẽ quay người, dùng thế không thể đỡ như Bàn Long xuất thế!

"Mẹ kiếp, tiểu tử này ẩn tàng quá sâu! Ngay cả lão tử cũng không phải là đối thủ của hắn!"

Được chứng kiến tốc độ của Lâm Thần, Vu Lãnh sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Dù sao hắn ta cũng nằm trong bảng hạng một trăm thực lực đứng đầu đệ tử ngoại tông, không hề chạy trối chết trước mà vận sức chờ phát động!

"Tinh Vẫn!"

19 hổ lực với sức diệt ngàn quân, quyền thế như hóa thành sao băng rơi xuống, va chạm chính diện cứng đối cứng với Liệt Phong Thối của Lâm Thần!

Oành!

Sóng nhiệt khi hai bên va chạm bùng ra như nổ tung, trong cơn gió lớn cuồn cuộn khắp trăm mét, mặt đất nứt thành những vết rạn nhỏ, một cánh tay phun máu tươi bay ra từ trong bão tố rơi xuống đất!

Lâm Thần bèn lùi mấy bước, khi đứng lại, tên Vu Lãnh kia đang ôm cánh tay đứt gãy, mượn quán tính lúc Lâm Thần đánh lui hắn ta bay nhanh thoát đi!

"Chạy à, nhưng cũng không sao, thu hoạch hôm nay của ta đã đủ nhiều, còn nhiều thời gian, không tới một tháng, lão tử nhất định tự mình đánh về Thần Vũ tông! Diệt tên cẩu tặc Liêu Kiếm Hoa kia!" 

Nhìn quanh hiện trường một vòng, Lâm Thần nhặt hai thuộc tính quang cầu màu đỏ lớn chừng quả trứng gà bên dưới cánh tay đứt, và một bảo rương Thanh Mộc rơi ra ngoài.

Ngay sau đó, hắn lao nhanh đi, không ai dám ngăn cản Lâm Thần. Hắn một mình rời khỏi sân luyện võ ở sườn núi!

Chuyện mình chém giết hai đại đệ tử ngoại tông tất nhiên sẽ bại lộ, nếu như Liêu Kiếm Hoa biết, muốn giết chết mình cũng chỉ cần một câu nói.

Lúc này ở trong Thần Vũ tông lại là một lựa chọn không sáng suốt. Lâm Thần định lựa chọn một con đường khác để mạnh lên nhanh hơn cực đoan hơn!

Thần Vũ tông ở trong phạm vi Thanh Hà sơn mạch, chỉ cần chui vào trong dãy núi thì không ai có thể tìm được hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK