Trong phòng lặng yên không tiếng động, lư hương trong góc phòng bay ra từng từng sợi khói nhẹ, trong không khí yên tĩnh lại ẩn có giương cung bạt kiếm.
"Ta cũng không phải làm khó ngươi, thật sự là còn có chuyện như này. Ta năm đó nhiều lần cầu Đại bá mẫu ngươi hỗ trợ làm hộ tịch cho tỷ đệ các ngươi, mà viên quan lúc ấy xử lý hộ tịch kia gần đây phạm tội, những hộ tịch giả trước đó sợ là sẽ bị hủy bỏ, thậm chí có thể liên lụy đến chúng ta." Tô thị thở dài một hơi: "Ngươi nói dì chỉ là một nữ nhân, nghe việc này, chẳng phải là hoảng sợ?"
"Là chúng ta liên lụy di mẫu, nhưng liệu còn có biện pháp khác?" Triệu Ngưng thấy nàng nhắc tới cái này, thầm nghĩ quả nhiên đến rồi.
"Chúng ta đến cùng vẫn là thân thích, nói cái gì mà liên lụy hay không liên lụy. Ta chẳng qua là cảm thấy mối hôn sự này vô cùng tốt, muốn để cho tỷ tỷ ngươi gả đi, nhưng tỷ tỷ ngươi hiếu thuận, muốn ở bên mẫu thân lâu thêm hai năm, nên định từ chối. Ai ngờ vừa lúc định bỏ mối hôn sự này, liền nghĩ nếu ngươi gả qua đó, hộ tịch ổn thỏa, hôn sự cũng thỏa đáng." Tô thị một bộ dáng vẻ vì Triệu Ngưng trù tính, ánh mắt lại lộ ra mưu tính nhìn vãn bối trước mặt.
Vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Triệu Ngưng trong lòng hiểu rõ việc này hôm nay nàng không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng, bằng không đệ đệ nàng liền mang tội đào quân, mà nàng cũng vì dùng hộ tịch giả mà bị trị tội.
Tội này có thể lớn có thể nhỏ, nếu nói nhỏ thì có thể phạt chút tiền bạc là xong việc, nếu nói lớn cần phải đeo gông xiềng đuổi về nguyên quán, sắp đến mùa đông, cũng có thể sẽ đông chết nửa đường. Trong lòng rối rắm, nàng hiểu được hôm nay nếu chính mình đắc tội Tô thị, sợ là sẽ bị lấy tội danh nặng nhất trừng phạt.
Tô thị gặp Triệu Ngưng sắc mặt nặng nề, trong lòng có tính toán, rèn sắt khi còn nóng: "Nếu là ngươi đáp ứng dì, dì cho ngươi một phần của hồi môn, mặt khác cho ngươi năm trăm lượng bạc, vì đệ đệ ngươi thỉnh tiên sinh."
Triệu Ngưng nghe ra, dì vội vàng như thế, chắc hẳn mối hôn sự này không phải đơn giản như nàng nói vậy, hẳn là có thế lực lớn hơn cả thế lực Trung Tĩnh Hầu phủ khiến cho bọn họ phải đồng ý mối hôn sự này. Hơn nữa mối hôn sự này khẳng định là xấu, không muốn gả nữ nhi, mà lại không thể không gả nữ nhi, mới nghĩ ra kế này.
Nàng không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Tô thị tìm nhiều lý do như thế, hiểu được Tô thị muốn lợi dụng mình, nhưng cũng không muốn cùng mình xé rách mặt. Nàng ý thức được hiện giờ vẫn có chỗ để mặc cả, vẫn là nên kiếm chỗ tốt cho mình mới là thượng sách.
Triệu Ngưng khó xử đáp: "Dì đúng là suy nghĩ cho chúng ta tỷ đệ, A Ngưng tất nhiên là cảm kích, chỉ là đệ đệ tuổi còn nhỏ quá, thân thể yếu, ngày sau còn nhiều thời điểm phải dùng bạc, đâu chỉ việc mời tiên sinh, qua mấy năm lớn chút cần phải đón dâu, lại là một cọc tiêu phí. Nếu như là không được việc này, ta nào có thể an tâm xuất giá."
"Ta giới thiệu cho ngươi đó là một cửa hôn nhân tốt, chỉ cần ngươi gả qua, lung lạc phu quân, toàn bộ gia sản đều là của ngươi, còn lo nuôi không nổi đệ đệ? Huống chi, hắn cũng là thân cháu ngoại trai của ta, há có đạo lý ta không giúp đỡ?" Tô thị thấy Triệu Ngưng không dao động, bất chấp, nói: "Ta thêm năm trăm lượng bạc nữa, ngươi hoặc giữ lại cho chính mình, hoặc là cho đệ đệ ngươi dùng, như thế nào?"
"Dì đối tốt với ta tỷ đệ như vậy, A Ngưng thật cảm kích." Triệu Ngưng nhìn Tô thị vẻ mặt đau đớn, trong lòng không thoải mái, lại cảm thấy có chút phiền chán.
"Việc hôn nhân này liền định như thế a." Tô thị nói.
Triệu Ngưng lại nói: "Ta cần phải về nhà một lần, an bài ổn thỏa cho đệ đệ."
Tô thị đồng ý yêu cầu này, nói: "Ta cho Vương bà tử đi cùng ngươi, để nàng giúp ngươi xử lý, mau trở về."
Triệu Ngưng tự nhiên biết đây là giám thị, nhưng cũng biết Vương bà tử có lẽ còn hữu dụng, không nói cái gì nữa, rời Trung Tĩnh Hầu phủ.
Tốn thêm năm trăm lượng bạc, Tô thị tuy cảm thấy không vui, nhưng sự tình đến cùng cũng hoàn thành, nàng nghĩ hai ngày nữa mượn lý do đòi đại ca đại tẩu nhiều thêm một chút là được, vì thế trong lòng lại cao hứng đi tìm nữ nhi.
Ngũ cô nương Triệu Nhược ngồi ở trong phòng, nói: "Mẫu thân mọi việc an bài ổn thỏa rồi?"
"Ổn thỏa, tất nhiên ta sẽ không để cho ngươi gả đi." Tô thị nói.
Triệu Nhược một bộ dáng vẻ tiểu nữ nhi thiên chân vô tà: "Ta biết mẫu thân thương ta." Lúc ấy nàng ngồi ở bên cạnh Tô thị, chính mắt nhìn thấy Tô thị lập tức đáp ứng, nhưng một chút đều không suy nghĩ cho mình.
"Tuy nhiên mấy ngày này ngươi hãy trốn ở trong phòng, không cho phép ra ngoài." Tô thị dặn dò.
"Cái gì? Ta thật vất vả mới nhận được thiếp mời Kinh quốc công phủ, tháng sau cùng các đại gia khuê tú qua thưởng trà." Triệu Nhược cả kinh nói. Triệu gia từ trước chỉ có xuất thân tướng quân, vẫn luôn bị mọi người xem thường, cho đến khi lão hầu gia được tước vị, mới tiến vào trong giới quý nhân kinh thành. Nhưng Đại phòng Lưu thị thường ngày đi ra ngoài chỉ mang theo con gái của mình, cũng sẽ không mang theo Triệu Nhược. Trước dó Triệu Nhược rốt cuộc suy nghĩ biện pháp, thật vất vả chen vào vòng tròn nhóm quý nữ, cơ hội khó có được, sao cam tâm bỏ lỡ.
"Hiện giờ ngươi có danh nghĩa đã đính hôn, ngươi tự nhiên không thể đi ra ngoài." Tô thị thấy nữ nhi chưa vâng lời, cau mày nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn gả cho Lục Vân Kỳ?"
"Danh nghĩa của ta, chẳng lẽ nàng về sau gọi là Triệu Nhược, ta là Triệu Ngưng?" Triệu Nhược vẻ mặt không thể tưởng tượng được đáp.
"Cái này thì tính gì, không phải là chỉ là cái tên sao?" Tô thị thấy nữ nhi sắc mặt không vui, trấn an nói: "Lần này, ngươi biết đại bá cùng Đại bá mẫu của ngươi cho chúng ta bao nhiêu tiền bạc không? Quay đầu toàn bộ thành của hồi môn cho ngươi."
"Đây không phải chỉ là cái tên, chẳng lẽ về sau nàng thành con vợ cả, mẫu thân lại không có nữ nhi khác, ta thành con gái di nương hay sao?" Triệu Nhược trên mặt rơi lệ. Nghĩ đến mẫu thân thường ngày trong lòng chỉ có đệ đệ, nào có chính mình, càng thương tâm.
"Nói nhảm!" Tô thị trách mắng, nàng suy nghĩ trong chốc lát, lại nghĩ nữ nhi mình sinh ra như thế nào cũng không thể biến thành thứ xuất, vì vậy nói: "Ngươi trước cứ trốn tránh, chờ Triệu Ngưng lên kiệu hoa, gạo nấu thành cơm, ngươi mới ra mặt, Đại bá và Đại bá mẫu của ngươi thấy nhất định phải nghĩ biện pháp giúp chúng ta xử lý sự tình, đến lúc đó bọn họ chỉ có thể đem ngươi ghi ở danh nghĩa Đại phòng."
Triệu Nhược nghe vậy tỉnh táo lại, như vậy, nàng có thể làm nữ nhi đại phòng, đó là nữ nhi Trung Tĩnh Hầu, xuất thân cao quý giống như Triệu Nhu. Nàng lập tức lau nước mắt, cao hứng nói: "Vậy cũng được. Mẫu thân thật là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho nữ nhi."
Tô thị thấy nữ nhi tâm hướng Đại phòng như thế, trong lòng có chút không vui, nghĩ đến quang cảnh về sau: "Ta đời này liền dựa vào ngươi cùng Nam ca nhi, như thế nào có thể không vì các ngươi nghĩ nhiều chút. Nếu ngươi thành nữ nhi Đại phòng, cũng đừng quên vi nương."
"Ta tự nhiên hiểu nỗi khổ tâm của mẫu thân." Triệu Nhược cười nói, trong lòng mong ước Triệu Ngưng mau thành thân.
Dưới sự giám sát của đám bà tử, Triệu Ngưng lại lần nữa về tới tiểu viện hẻm Đồng Hoa. Viện này tỷ đệ bọn họ ở ba năm, đồ đạc bên trong phần lớn là Triệu Chuẩn tự tay làm, còn những vật như đệm giường đều là Triệu Ngưng một tay chuẩn bị mua sắm. Cứ như vậy hai tỷ đệ dần bố trí xong gian nhà, đáng tiếc sắp tới lại sắp phải rời đi.
Triệu Ngưng lặng lẽ nhìn một vòng, nội tâm không nỡ.
Khi ở Vân Châu, Triệu Chuẩn học qua tay nghề thợ mộc, hiện giờ đang đóng giúp hàng xóm một cái thùng gỗ, nghe thấy được động tĩnh ngẩng đầu nhìn: "Tỷ tỷ, ngươi trở về? Lần này có thuận lợi không?"
Triệu Ngưng thu hồi sầu não trong lòng, nói ra: "Cùng không có gì. Chỉ là ta lúc trở lại gặp bà tử của dì, nàng đến đây chuyển lời, về sau đón chúng ta vào trong kinh, cho ngươi đi thư viện đọc sách, ta thì ở hầu phủ làm chút việc."
Triệu Chuẩn rõ ràng không tin, cau mày nói: "Nàng như thế nào sẽ đột nhiên nhớ thương tới chúng ta?" Bọn họ đều là người lưu lạc, dọc đường thấy được rất nhiều chuyện đời, sớm hiểu chuyện hơn người cùng trang lứa. Triệu Chuẩn biết ngày xưa dùng năm trăm lượng bạc mới mua được hộ tịch, mà ba năm nay cũng không có người nào thật tình quan tâm họ.
"Tự nhiên không phải nhớ chúng ta. Chỉ là con gái nàng, về lý chúng ta nên gọi là biểu tỷ kia, đại sư Pháp Hoa Tự nói nàng trong mệnh đơn bạc, tốt nhất đi am ni cô thanh tu một thời gian, hoặc tìm một người tuổi tác xấp xỉ, bát tự tướng hợp đi thay cũng được. Nàng luyến tiếc nữ nhi, nên muốn ta đi thanh tu." Triệu Ngưng không tính nói cho đệ đệ tình hình thực tế, khiến hắn vô duyên cớ lo lắng. Bất quá nàng cũng biết đệ đệ không dễ lừa, suy nghĩ suốt dọc đường, rốt cuộc nghĩ ra một cái lý do có thể khiến hắn tin tưởng.
"Nàng muốn cho tỷ tỷ đi thanh tu, chẳng phải là rất khổ sao?" Triệu Chuẩn tâm có bất mãn, lo lắng nói.
"Ta là thay cô nương nhà bọn họ đi, tự nhiên sẽ không khổ, chẳng qua chỉ niệm kinh mà thôi, khoảng hai năm chúng ta liền được chút bạc, rời xa nơi đây. Hộ tịch chúng ta hiện tại, đến cùng vẫn là không ổn thỏa." Triệu Ngưng uyển chuyển đáp.
Bọn họ trong lòng vốn lo lắng âm thầm chuyện hộ tịch, Triệu Chuẩn không nghĩ được biện pháp tốt gì, hỏi: "Tỷ tỷ đi thanh tu, ta có thể đi cùng ngươi không?"
"Xét cho cùng là ở trong am ni cô, ngươi đi không thích hợp, chờ trốn ra được ta sẽ đi gặp ngươi." Triệu Ngưng trấn an đáp: "Bất quá ta ở nơi đó sẽ viết thư nhờ người giao cho ngươi, đừng lo lắng."
"Được." Triệu Chuẩn nhận được chữ viết của tỷ tỷ, mà hai người đã ước định một vài ám hiệu, có thể nhìn ra có người giả mạo hay không, lập tức tán đồng phương pháp này, chỉ là vẫn cau mày như cũ.
"Dù sao chúng ta xem như có yếu điểm trong tay bọn họ, chờ chuyện này qua đi, chúng ta có tiền, cũng xem như nắm điểm yếu của bọn họ, tự nhiên sẽ không truy cứu việc này nữa, ngày sau cùng sẽ không còn liên quan đến bọn họ nữa." Triệu Ngưng khuyên hắn.
Triệu Chuẩn cũng không muốn tỷ tỷ bận tâm cho mình, liền nói: "Ta cũng sẽ cố gắng đọc sách, khảo công danh, sau này sẽ không để tỷ tỷ chịu khổ như vậy nữa." Tỷ đệ hai người bọn họ cũng từng trải cảnh phiêu bạc, trong lòng đều hiểu rõ ràng, có một số việc vốn không thể phản kháng, không bằng trù tính về sau. Những năm tháng qua đều là tỷ tỷ vì hắn che mưa chắn gió, chờ hắn lớn lên, tất nhiên sẽ bảo vệ tỷ tỷ mình.
Triệu Ngưng cười nói: "An tâm, ta cũng có tính toán trước. Mấy chỗ am ni cô, thức ăn chay đều là có tiếng, ta vào đó cũng có thể học mấy món ăn, ngày sau cũng có thể sử dụng."
Triệu Chuẩn chậm rãi gật đầu. Tỷ đệ hai người thương lượng xong, lấy danh thiếp Trung Tĩnh Hầu phủ đi thư viện, cùng đến phía tây kinh thành thuê phòng.
Triệu Chuẩn nói lại sự tình buổi sáng: "Hôm nay làm lễ bái sư với tiên sinh rồi, ngày mai liền được tiến thư viện đi học."
Tỷ đệ hai người trước kia không có tiền dư dả, thời điểm học vỡ lòng là Triệu Ngưng dạy đệ đệ nhận mặt chữ, mượn sách của một vị tú tài, học không ít chữ. Hiện giờ có thể vào thư viện đọc sách, Triệu Ngưng tất nhiên vui mừng: "Sau này an tâm đọc sách, đừng lo lắng."
Hai người đứng ở căn viện còn trống trải, Triệu Chuẩn chỉ thấy phiền muộn: "Tỷ tỷ nhớ thường xuyên trở về thăm ta."
"Được." Triệu Ngưng đáp ứng, lại dặn dò một phen, cuối cùng yên lòng, vừa muốn rời đi, Triệu Chuẩn lại giữ chặt nàng, dùng lực ôm một cái.
Triệu Ngưng cúi đầu nhìn nhìn đệ đệ, trong lòng cũng cảm thấy khổ sở, trên mặt lại phải trấn định: "Không phải lại khóc a."
"Không có, không có, chỉ là có chút luyến tiếc." Triệu Chuẩn nội tâm có loại dự cảm nói không rõ, trong tiềm thức hắn cảm thấy chuyện này có lẽ cũng không đơn giản như lời Triệu Ngưng nói, lại nghĩ không ra sơ hở ở đâu, cuối cùng cũng nghĩ không ra nhưng vẫn thấy bồn chồn.
Triệu Ngưng cười cười, đợi cái ôm này kết thúc, nàng rời tiểu viện tử, bình tĩnh trở lại Trung Tĩnh Hầu phủ chờ gả.
Trung Tĩnh Hầu phủ, của hồi môn phu nhân Đại phòng Lưu thị hứa hẹn vừa đưa vào Tam phòng, Tô thị cười nhận, nhưng trong lòng tính toán, có thể thay đổi một chút, để nhìn bề ngoài không kém là được còn lại lặng lẽ vơ vào túi chính mình.
Triệu Ngưng tạm ở một căn phòng mới thu thập, bình tĩnh chờ hôn kỳ một tháng sau. Hiện giờ Triệu Ngưng mặc quần áo được cắt may tinh xảo theo tiêu chuẩn cô nương Tam phòng Hầu phủ nhưng đối với nàng mà nói, cùng taph dề làm công ở tửu lâu Phúc Thuận cũng chẳng khác gì, chỉ là nghe nói Lục Vân Kỳ đặc biệt khó dây vào, khiến nàng không khỏi lo lắng.
Trong đó lục tục có thân thích lại đây thêm trang, đều bị Tô thị cản, Triệu Ngưng dù sao cũng không quen các nàng, càng mừng vì được thanh tịnh. Cả ngày ngồi ở trong phòng, nghe mấy con chim hót dưới mái hiên, bỗng nhiên nghe loáng thoáng vài tiếng khóc.
Triệu Ngưng nghiêng tai lắng nghe, lặng lẽ đem cửa sổ đẩy ra một khe hở hẹp, thanh âm dần dần rõ ràng..