Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Emma

Sáng hôm sau rời giường, Triệu Ngưng thấy trong phòng không có người, bận bịu mặc xiêm y, nàng xuyên qua cửa sổ đánh giá xung quanh, giờ này trong viện chỉ có một bà tử vẩy nước quét nhà, ngoài ra không thấy ai cả.

Người đâu? Triệu Ngưng cảm thấy kỳ quái. Lúc trước Tô thị có nói qua một ít sự tình, nàng biết cha mẹ Lục Vân Kỳ chết sớm, tuy có thúc thúc thẩm thẩm, cũng không ở một chỗ, tự nhiên không cần đi kính trà lập quy củ. Chỉ là đêm qua trong phòng một đám người, hôm nay chỉ còn một cái, liền Đỗ Quyên Thược Dược cũng không thấy, không khỏi khiến cho người ta lo lắng.

Triệu Ngưng đang muốn ra tìm người, thân ảnh Đỗ Quyên cùng Thược Dược đồng thời xuất hiện, một người bưng một chậu nước, một người bưng hộp đồ ăn hướng bên này đi tới.

"Đây là thế nào?" Triệu Ngưng hỏi.

Đỗ Quyên nhẹ giọng nói: "Bọn họ đặt nước nóng cùng hộp đồ ăn ở cửa viện, không có tiến vào."

"Như vậy a." Triệu Ngưng vừa rồi lo lắng là có người làm khó Đỗ Quyên cùng Thược Dược, may mà không phải, nàng thả lỏng cười cười.

"Cô nương, ngươi như thế nào còn cười được." Thược Dược như cũ đỏ vành mắt, chắc là tối qua khóc một đêm.

"Các nàng còn đưa cơm cho chúng ta đã tốt hơn so với ta tưởng tượng nhiều rồi." Triệu Ngưng lôi kéo cánh tay Thược Dược an ủi: "Cũng an tâm thêm một ngày."

Thược Dược gật gật đầu, mở hộp đồ ăn ra, ngược lại càng thêm khổ sở: "Nhưng các nàng cũng không hỏi xem cô nương khẩu vị như thế nào, có ăn kiêng gì không, lại chỉ đưa phần ăn cho ba người, cũng không nhiều chút nào. Nếu như đưa phải đồ cô nương không thích ăn, chẳng phải là nhịn đói a."

Triệu Ngưng nâng tay xoa xoa đầu nàng: "An tâm, ta không có kiêng ăn gì."

Thược Dược thấy Triệu Ngưng lại an ủi chính mình, cố nén không có tiếp tục khóc.

Dùng qua điểm tâm, Triệu Ngưng ở trong sân đi dạo một vòng, phát hiện viện này đầy đủ mọi thứ, chỉ là có vẻ trước kia không có người ở, mỗi gian trong phòng tuy có đồ đạc nhưng đều lộ ra trống trải, không có nhân khí.

Triệu Ngưng dẫn theo Đỗ Quyên, Thược Dược thu thập của hồi môn mang theo, đem thùng chuyển đến khố phòng nhỏ, tiếp theo tháo lụa đỏ ra, nâng bình phong ngăn cách các khu vực riêng như ăn cơm, uống trà nói chuyện..



"Chúng ta đem bàn vuông này chuyển đến trước cửa sổ." Triệu Ngưng nhìn nhìn nguyên trạng căn phòng, nói.

"Chuyển đến nơi này có phải hay quá chói hay không?" Đỗ Quyên hỏi.

"Không sao, chúng ta lại che cái mành, lúc trời nắng thì buông xuống." Triệu Ngưng đem đồ đạc bài trí sắp xếp lại một lượt, đem căn phòng vốn trống trải trang hoàng lại mang hơi thở sinh hoạt.

Bận rộn chỉnh trang cả ngày, giữa trưa cùng buổi tối Triệu Ngưng thấy có bà tử lại đây hai lần đưa hộp đồ ăn, nước trà nóng không thiếu thứ gì.

Triệu Ngưng ngầm hiểu thái độ của Lục phủ đối với nàng, vừa sẽ không ngắn cấm gì, cũng không làm chuyện dư thừa. Chỉ là trước mắt nàng có chuyện cần phải đi tìm Lục Vân Kỳ hỏi thăm một chút, nàng đứng dậy, mang theo Đỗ Quyên đi ra ngoài. Đi đến tiền viện, các nàng nghe có tiếng người nghị luận.

"Hầu phủ các nàng có là cái gì a? Cũng chỉ là cô nương Tam phòng, cũng không tính là nữ nhi Hầu gia, gả cho đại nhân nhà chúng ta đã là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, còn định đâm đầu xuống hồ đòi đào hôn." Quản gia Tiền Duệ đối trước mặt trung niên phụ nhân nói ra: "Tiền ma ma, bà nên đứng cùng một phía với chúng ta a."

"Các ngươi cũng đừng giày vò quá mức, dù sao cũng là thánh thượng tứ hôn, không thể quá đáng." Cái người được gọi là Tiền ma ma đang cúi đầu làm một đôi giày.

Tiền Duệ gật đầu nói: "Ta tự biết lợi hại, chỉ là không thể quá tốt với các nàng, làm cho bọn họ đắc ý, cảm thấy chúng ta Lục phủ dễ khi dễ."

Tiền mụ mụ nhẹ gật đầu, không nói gì thêm, trên tay như cũ vội vàng, đường may tinh mịn, thoăn thắt.

Triệu Ngưng biết việc Triệu Nhu tìm chết ở Hầu phủ không thể gạt được Lục gia, không nghĩ đến Trung Tĩnh Hầu phủ đem việc này tính trên đầu mình. Lục Vân Kỳ tuy ở kinh thành tiếng tăm kém, nhưng trong phủ không thiếu người hầu trung thành, tất nhiên là sẽ chán ghét tân phu nhân mớ gả vào này.

Nghe được đối phương nói xấu chính mình, Triệu Ngưng đang do dự có cần bước tới hay không. Tiền Duệ tựa hồ là phát hiện được cái gì, hét lớn một tiếng: "Người nào ở đây?"

Triệu Ngưng đành phải mang theo Đỗ Quyên đi ra.

Tiền Duệ nhất thời có chút xấu hổ, được lại cảm thấy không thể mất khí thế, nói: "Lén lút trốn ở chỗ này làm cái gì!"

Triệu Ngưng nói ra: "Ta có việc lại đây tìm đại nhân."

Tiền Duệ hừ lạnh một tiếng: "Đại nhân không ở nhà, đi tra án, phu nhân nếu như vô sự, mời trở về đi."

Triệu Ngưng cũng không tức giận vì thái độ của hắn, hòa hòa khí khí hỏi: "Ngươi là?"

"Ta là quản gia trong phủ." Tiền Duệ đáp.

"Là Tiền quản gia đi." Triệu Ngưng biết Tiền Duệ từng đến Trung Tĩnh Hầu phủ đưa sính lễ, cho nên nhớ tên họ. Nàng hỏi: "Ta muốn hỏi một chút lễ lại mặt ngày mai."

Tiền Duệ lãnh đạm đáp: "A, lại mặt a, chỉ sợ cô nương phải một mình trở về."

"Được." Triệu Ngưng được câu trả lời, xoay người trở về.

Tiền Duệ vốn muốn cho Triệu Ngưng một hạ mã uy, diệt sự kiêu ngạo của nàng, vậy mà Triệu Ngưng biết được câu trả lời cũng không thất vọng, hắn ngược lại cảm thấy một quyền đánh vào vải bông.



"Hừ, đại nhân nhà ta như thế nào cũng không phải chuyện các ngươi có thể xen vào." Tiền Duệ cả giận.

Tiền mụ mụ giương mắt nhìn hắn nói: "Nghe nói nha hoàn bên cạnh nàng ta sợ tới mức khóc cả đêm, nàng ngược lại vẫn rất trầm tĩnh."

Tiền Duệ đáp: "Nàng nếu thật sự trấn định, sẽ không đâm đầu xuống hồ a."

Tiền mụ mụ ánh mắt cũng nghi hoặc, suy nghĩ trong chốc lát nói ra: "Ngày mai lại mặt, đại nhân tuy không đi, ngươi xem lễ vật gì mang qua chỉnh lý rõ ràng, vẫn là phải giữ mặt mũi."

"Biết." Tiền Duệ bất đắc dĩ đáp ứng một tiếng, xoay người đi bận bịu.

Tiền bà tử nhìn tên vãn bối không quá thông minh lanh lợi này thở dài.

Vừa rồi Tiền Duệ thực có chút vô lễ, Triệu Ngưng lại không có sinh khí, cũng không vì Lục Vân Kỳ không đi cùng nàng lại mặt mà cảm thấy không vui. Từ lúc đáp ứng gả thay, nàng sớm đã chuẩn bị kỹ càng.

Huống chi hiện giờ nàng phát hiện Lục Vân Kỳ là ân nhân của tỷ đệ bọn họ, một lòng chỉ nghĩ đến báo ân, nghĩ cùng người Lục phủ xây dựng mối quan hệ. Chỉ là bọn hắn có tâm phòng bị mạnh, phải nghĩ cách một chút.

Đang nghĩ, Đỗ Quyên thấy Triệu Ngưng một đường không nói gì, lo lắng trong lòng nàng không vui, thay đổi đề tài nói: "Cô nương ngày mai thật sự muốn đưa Thược Dược trở về?"

"Nàng không muốn lưu lại, ta cũng không thể cưỡng ép nàng. Chỉ là có chút khó khăn ở khế ước bán thân của nàng." Trước khi xuất giá, Triệu Ngưng kiểm qua của hồi môn, không có nhìn thấy khế ước bán thân của hai nha hoàn bên người, trong lòng hiểu được Tô thị đây là không yên lòng chính mình, muốn lấy được phải phí chút công phu.

"Chuyện này cũng đành thôi." Đỗ Quyên lại nói ra: "Bất quá nàng có một việc nói rất có đạo lý, người Lục phủ đối cô nương như thế, ngày sau cô nương ngoài ba bữa nếu như là cảm thấy đói bụng, sợ là không thể bảo phòng bếp muốn này nọ."

"Này sợ cái gì." Triệu Ngưng cười nói: "Trong viện có phòng bếp nhỏ, nồi niêu xoong chảo của hồi môn đều có, chúng ta có thể tự làm, ta nấu cơm ăn rất ngon đấy. Vừa lúc ngày mai chúng ta lại mặt, trên đường về mua chút rau xanh, làm điểm tâm, sao phải đi cầu người khác."

"Ta đây trợ thủ cho cô nương." Đỗ Quyên thấy nàng không phát sầu, cũng cao hứng.

Ngày kế, Triệu Ngưng mang theo Đỗ Quyên cùng Thược Dược trở về Trung Tĩnh Hầu phủ. Lục phủ tuy vắng vẻ nàng, nhưng những thứ nên có đều chuẩn bị tốt, lúc ra cửa còn phái xe cho nàng. Triệu Ngưng cũng thấy vừa lòng, dù sao nàng cũng không quen người trong Hầu phủ, không quan trọng mặt mũi.

Trung Tĩnh Hầu phủ, Tô thị đứng ở cổng trong đem Triệu Ngưng đón vào gia môn.

"Một mình ngươi trở về?" Tô thị thấy hành vi Lục phủ như thế, cũng không cảm thấy kỳ quái, nếu như Lục Vân Kỳ là người dễ đối phó, cũng không đến mức mọi người sợ hãi. Huống chi là nàng là người ra chủ ý gả thay, trước mắt không lộ ra sơ hở đó là đại hỉ sự, nào quản được nhiều.

"Vâng, dì." Triệu Ngưng đáp.

"Trước mặt người khác về sau gọi ta là mẫu thân, không được gọi sai." Tô thị bận bịu kéo tay áo nàng nhắc nhở.

Triệu Ngưng chỉ nhẹ gật đầu, không có mở miệng đáp. Nàng cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng rất kỳ quái, tựa hồ là không nghĩ đến nàng có thể bình an mà trở về.

"Tuy nói cô gia không đến, nhưng ngươi đã là tân nương lại mặt, phải bái kiến trưởng bối nhà chúng ta, ta làm cho người mang ngươi đi vấn an lão thái thái." Tô thị nói.

Triệu Ngưng trước khi xuất giá ở hầu phủ một thời gian, biết mẫu thân mấy huynh đệ Triệu Thành Thuận, cũng chính là lão phu nhân Trung Tĩnh Hầu còn tại thế, chỉ là lão thái thái tuổi lớn, mấy năm trước thần trí trở nên càng thêm không rõ ràng, chỉ mơ hồ nhận được trưởng tử trưởng tôn cùng với vị trưởng tôn nữ gả xa, những người còn lại đều không nhớ gì cả. Hiện nay tĩnh dưỡng ở Thanh Hòa Viên phía Đông Nam Hầu phủ, vãn bối chỉ khi có chuyện quan trọng khi mới đi qua quấy rầy.



"Vâng." Triệu Ngưng hỏi: "Còn có phải đi nơi khác?"

"Không cần, Đại bá mẫu của ngươi ngã bệnh, không tiếp khách." Tô thị không nghĩ nói thêm sự tình Đại phòng, chỉ nói: "Vấn an lão thái thái xong thì về đây ăn cơm, ta đã làm cho ngươi một bàn đồ ăn ngon, người một nhà chúng ta thân thiết ăn.".

Triệu Ngưng trong lòng đoán chắc hẳn Lưu thị đã biết chuyện gả thay, sau đó chắc là Đại phòng cùng Tam phòng không có thỏa thuận, cho nên giằng co. Bất quá này không liên quan gì đến nàng, Triệu Ngưng nói: "Được. Ta đi trước bái kiến lão thái thái, còn mong thái thái phái một tỷ tỷ dẫn đường."

Tô thị sai đại nha hoàn Hải Đường tự mình đưa Triệu Ngưng đi qua, thấy Triệu Ngưng rời khỏi, nàng đi qua phòng nữ nhi Triệu Nhược.

"Muội muội ngươi vừa trở về, ngươi trốn ở trong phòng không gặp người còn ra bộ dạng gì!" Tô thị nhìn nữ nhi suy sụp, tức mà không biết nói sao.

"Trước mắt ta đi ra như thế nào? Đại bá mẫu không muốn ta, thân phận của ta lại bị người khác đoạt đi, đi ra ngoài gặp người biết nói như thế nào?" Triệu Nhược thấy mẫu thân tức giận cũng không sợ hãi, trên mặt càng ủy khuất.

Nhắc tới việc này Tô thị chỉ cảm thấy lửa giận bùng lên. Ngày thành thân ấy, Tô thị đem Lưu thị lưu lại viện mình cùng nàng nói sự tình gả thay, Lưu thị lúc này sắc mặt đại biến, chẳng đợi ngày thứ hai xem Lục phủ như thế nào, Lưu thị như cũ cự tuyệt gặp người Tam phòng, chớ đừng nói chi là đem Triệu Nhược ghi danh nghĩa đích tôn.

"Nhẫn nại thêm chút nữa. Hôm nay phải cùng Triệu Ngưng giao hảo một phen, ta coi nàng toàn vẹn trở về, nói không chừng có thể đứng vững gót chân ở Lục gia." Tô thị tính toán đáp.

"Ta vì sao còn muốn cùng nàng giao hảo?" Triệu Nhược cho rằng thân phận mình cao quý hơn, càng là không muốn gặp lại kẻ đoạt thân phận nàng Triệu Ngưng, chẳng cần biết Triệu Ngưng cũng là do bọn họ ép.

"Mà thôi, không muốn ra khỏi cửa liền không ra khỏi cửa, ngươi cứ nghỉ ngơi, chúng ta lại nghĩ chủ ý." Tô thị trầm ngâm một lát, có chủ ý: Tổ mẫu ngươi tháng sau đại thọ tám mươi tuổi, đlucs đó, Đại thái thái tất không thể ngăn cản chúng ta tham dự, nếu là có người hỏi ngươi, ta liền nói ngươi là nữ nhi Đại bá mẫu. "

Triệu Nhược nghĩ chủ ý này cảm thấy có thể thực hiện, động lòng nói:" Ngược lại là cũng là một biện pháp. "

Bên này mẹ con có chủ ý mới, bên kia không khí Đại phòng mười phần áp lực.

" Mẫu thân, Triệu Nhược còn muốn làm nữ nhi phụ thân, nàng cùng Tam thẩm quả thực si tâm vọng tưởng! "Triệu Nhu cả giận. Nàng so với Triệu Ngưng, Triệu Nhược lược lớn hơn một tuổi, cũng đến lúc nghị thân. Trong lòng nàng thầm ái mộ người tên là Bùi Hoài Chân, là công tử ôn nhuận như ngọc người trong mộng của biết bao cô nương. Nàng biết Triệu Nhược cũng thích hắn, nguyên bản không để ở trong lòng, mắt thấy Triệu Nhược muốn một thân phận ngang hàng mình, mà vẻ ngoài Triệu Nhược lại xinh đẹp, có thể nào không vội?

" Nhu Nhi, ngươi yên tâm. Nương nếu có thể đem cuộc hôn sự này đẩy sang Tam phòng để bảo toàn ngươi, nhất định sẽ không để cho nàng thành đích tôn đích nữ Hầu phủ chúng ta."Lưu thị trấn an nữ nhi, tâm tư lại chìm xuống..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK