Dáng người của Phương Thành Hiên khá cao mà khoảng cách giữa bàn và ghế nhựa hình như không đủ để cậu ta đặt chân. Trước kia Ninh Tê cảm thấy vẻ chất phác này của cậu ta trông rất ngây thơ, nhưng bây giờ chỉ thấy nó cực kỳ đần độn.
Một khi cảm xúc đã thay đổi thì cách nhìn nhận về một người cũng thay đổi theo.
Biết là trốn không thoát nên trước khi Phương Thành Hiên mở miệng, Ninh Tê đã cắt lời cậu, “Chia tay đi.”
Phương Thành Hiên sững sờ. Có thể cậu muốn xin lỗi và tiện thể nắm quyền chủ động trong chuyện này. Chí ít phải để cho Ninh Tê biết rằng hành động phất tay áo bỏ đi của cô là rất bất lịch sự.
Nào ngờ đối phương chẳng những không chơi cờ với cậu mà còn ném luôn cả bàn cờ.
“Tại, tại sao……”
Ninh Tê hơi nghiêng đầu. Cô có một mái tóc đen dài mượt mà làm tôn lên làn da trắng như tuyết, đôi mắt hạnh sáng ngời rõ ràng mang theo một loại cảm giác ngây thơ nhưng lời nói ra lại làm tổn thương người khác: “Bởi vì tôi không thích cậu.”
“Nếu đã không thích tôi thì tại sao cậu lại nhận lời tôi chứ?”
“Tôi nhớ mình đã nói rõ lúc cậu tỏ tình rồi mà, cậu còn nói là không sao đấy.” Ninh Tê cảm thấy kinh ngạc, hóa ra Tô Vũ Nùng nói đúng, đàn ông đều là kiểu có được rồi là không quý trọng nữa: “Sao nào, hóa ra điều kiện tiên quyết của cậu chính là tôi phải thích cậu đúng không? Vậy sao lúc trước không nói rõ, nếu cậu nói rõ thì tôi đã chẳng đồng ý rồi.”
Kinh ngạc, hoang mang rồi lại thẹn quá thành giận, hình như rất hiếm khi trên mặt của Phương Thành Hiên – một người luôn chỉ biết nở nụ cười ngây ngô xuất hiện những biểu cảm phong phú như vậy.
Ngay sau đó, cậu ta đứng bật dậy, giơ chân đá chiếc ghế nhựa ra làm sàn nhà phát ra một tiếng vang chói tai. Cậu nhìn cô giống như đang nhìn một con Medusa vừa lộ ra bộ mặt thật: “…… Quả nhiên cậu là loại người như vậy.”
Phương Thành Hiên đi rồi, cửa hàng tiện lợi liền yên tĩnh trở lại.
Ninh Tê gác tay lên ghế, đung đưa chân nhìn ra bên ngoài, hiện giờ trên sân bóng xanh mướt đang có mười mấy người chạy đuổi theo trái bóng màu trắng.
Rốt cuộc loại vận động này có gì vui vậy? Cô thật sự không hiểu nổi.
Cô cong môi mỉm cười, chúc mừng mình vừa nhận được năm chữ “Quả nhiên cô là loại người như vậy”. Nó khiến cô vô cùng hoang mang. Nếu đã cho rằng cô là loại người như thế thì theo đuổi cô làm gì? Chẳng lẽ nghe người khác nói là phân thúi nhưng vẫn không tin, một hai cứ phải đi ngửi thử thì mới chịu tin à?
Sáng sớm, khắp nơi bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
Ninh Tê kéo rèm cửa sổ ra, nhìn màn sương trắng mịt mờ mà cảm thấy lạnh vô cùng. Kiểm tra dự báo thời tiết mới biết hôm nay không hề lạnh mà trái lại còn là một ngày nắng.
Dì Trương giúp việc đã đi làm lại. Tuy Ninh Tê không thích bà ấy vì cảm thấy bà chỉ ra vẻ cần mẫn khi ở trước mặt Ninh Trị Đông nhưng không thể không thừa nhận rằng bà nấu ăn rất ngon. Sáng sớm ăn xong chén cháo gà bỗng thấy tràn trề năng lượng đến trường.
Trên bàn cơm, Ninh Tê bảo dì Trương dẫn bà nội đến Thanh Hạnh Đường để làm châm cứu.
Tiền lương của dì Trương rất cao. Nếu có nhờ làm thêm việc gì thì nhà họ Ninh cũng sẽ trả thêm tiền.
Ninh Tê không biết phải trả bao nhiêu nên đưa khoảng hai nghìn. Dì Trương mừng ra mặt bèn vỗ ngực đảm bảo sẽ hoàn thành tốt việc này.
Nào ngờ, buổi tối khi Ninh Tê tan học về nhà, bà nội kéo cô vào phòng ấp úng hỏi ngày mai bà có thể tự mình đi châm cứu hay không.
Ninh Tê vội hỏi: “Có phải dì Trương làm sai chuyện gì không?”
“Không có, không có!” Bà nội vội nói, “…… Bà chỉ cảm thấy như thế làm phiền người ta quá.”
“Bà ta đã nhận tiền lương thì đây là chuyện mà bà ta phải làm. Bà nội, bà nói thật cho cháu nghe, có phải bà ta đã làm gì khiến bà chịu uất ức không?”
Bà nội không nói lời nào mà chỉ cúi đầu.
Ninh Tê không có bằng chứng nên không tiện nổi giận nhưng mà người này cô đã muốn đổi từ lâu rồi. Nếu chỉ có thói tay chân không sạch sẽ thôi thì không nói làm gì, dù sao đó chỉ là con số nhỏ. Nhưng bà nội luôn lộ vẻ kháng cự mỗi khi ở chung với dì Trương trong khi bà không phải là kiểu người ở không đi gây sự với người khác.
“Sáng mai cháu đưa bà đi.”
“Nhưng cháu phải đi học mà.”
“Đưa bà tới đó xong cháu sẽ đến trường.”
Hôm sau, Ninh Tê dậy rất sớm, ăn sáng xong thì chuẩn bị dẫn bà ra cửa.
Dì Trương cười mỉa: “Cô chủ, hôm nay không cần tôi dẫn đi nữa à?”
Ninh Tê ngồi xổm xuống xắn ống quần của bà nội lên và giúp bà buộc dây giày, cô không nói gì mà chỉ lạnh lùng liếc bà ta một cái.
Buổi sáng ở Thanh Hạnh Đường có vẻ yên tĩnh hơn chút.
Khi Ninh Tê đến thì thấy một bóng người thấp thoáng sau tấm mành trúc màu xanh. Cô không chắc đó có phải là Ôn Lĩnh Viễn không bèn thử gọi một tiếng.
Tấm mành được xốc lên, Ôn Lĩnh Viễn bước ra khỏi phòng phát thuốc. Anh mặc một chiếc áo len mỏng màu xám tro và quần dài màu tối, đeo một cặp kính không gọng, trông rất có phong độ của người trí thức. Ống tay áo được xắn lên để lộ cánh tay, trên tay anh là một chiếc cân nhỏ bằng đồng thau.
“Có phải vẫn chưa đến giờ làm việc của mọi người không?”
Ôn Lĩnh Viễn cười: “Giờ làm việc của chúng tôi rất linh hoạt.”
Anh bảo cô dẫn bà đến phòng trà ngồi đợi.
Vài phút sau, Ôn Lĩnh Viễn thay áo blouse trắng tới dẫn bà sang phòng châm cứu.
Ôn Lĩnh Viễn châm xong thì bảo y tá trông giúp rồi ra ngoài, thấy Ninh Tê đang đứng trong hành lang, hình như là đang đợi anh.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo hoodie màu trắng và quần jeans ống rộng đã bị phai màu, đầu đội mũ lưỡi trai, chân thì vẫn mang đôi giày vải kia. Quần áo trông rất cũ và không được sạch lắm. Nhưng cách ăn mặc bình thường này cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp như mấy cô người mẫu trên tạp chí của cô.
“Bác sĩ Ôn, tôi có thể nhờ chú một chuyện không?”
Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, “Cháu nói đi.”
“Khi nào bà nội làm trị liệu xong chú có thể kiếm đại một việc nào đó nhẹ nhàng cho bà làm không? Chú cứ nói là nhân viên ở phòng khám không đủ thì bà sẽ bằng lòng giúp đỡ thôi. Tối tôi tan học rồi sẽ tới đón bà.”
“Chúng tôi vẫn còn thiếu một người bưng trà rót nước.” Anh cười, có hơi không biết lời này là thật hay giả.
Nhưng Ninh Tê lại cho là giả bởi vì: “Đó không phải là việc của Trì Tiểu Viên à?”
“Tiểu Viên vẫn luôn muốn đến phòng châm cứu học hỏi nên đúng lúc có thể cho cô ấy đi.”
“Vậy cơm trưa và cơm chiều……”
“Tôi sẽ chuẩn bị.”
Ninh Tê cười rộ lên, là nụ cười nhẹ nhõm khi tảng đá nặng nề trong lòng đã không còn: “Vậy thì làm phiền chú rồi.”
Sao lại có người biết cách cư xử như Ôn Lĩnh Viễn vậy, không hề hỏi nhà cô có phải đã xảy ra chuyện gì không mà sao lại để bà ở lại đây. Hoặc cũng có lẽ đó chỉ là vẻ bề ngoài còn lạnh nhạt mới là thật?
Nhưng bất luận như thế nào, Ninh Tê vẫn rất cảm kích anh đã không để cho cô phải lo lắng cả ngày, sợ bà ở nhà không vui hoặc bị dì Trương bắt nạt.
Trước khi đi, Ninh Tê lại nghĩ tới một chuyện: “Chú có biết công ty cho thuê giúp việc nào không?”
“Phòng khám của chúng tôi từng khám cho một bác gái, bác ấy cũng làm giúp việc. Nếu cháu cần thì tôi có thể cho cháu phương thức liên lạc.”
“Liệu có đáng tin không?”
“Nếu như cháu tin tưởng ánh mắt của tôi thì tôi cho rằng bác ấy rất đáng tin.”
Ninh Tê kinh ngạc cảm thán, anh đúng là người không gì là làm không được mà: “Tối nay tôi sẽ đến, chú cho tôi số của bác ấy đi.”
Ôn Lĩnh Viễn đồng ý, khi tiễn người ra cửa còn không quên hỏi cô với vẻ trêu ghẹo: “Cháu tự lái xe tới hả?”
“Tôi bắt xe!” Ninh Tê vẫy vẫy tay rồi nhảy xuống bậc thang. Khi đi ngang qua chậu hoa nhỏ màu đỏ tím trong sân, cô nghĩ tối gặp nhất định phải hỏi xem hoa kia tên là gì.
Lúc đến trường thì thấy Tô Vũ Nùng đang vẽ tranh, Ninh Tê bèn nhẹ tay nhẹ chân đến gần nhìn: “Ồ, lại là Diêu Chiêm Vân.”
Tô Vũ Nùng vội che miệng cô lại.
Ninh Tê chia bánh su kem mà cô vừa mua ở cổng cho Tô Vũ Nùng. Lúc cô đến trường cũng đã muộn rồi bèn dứt khoát đi dạo xung quanh, mua ít quà vặt rồi mới vào lớp.
Thầy cô giáo sẽ không quản cô, hay nói đúng hơn là biết có quản cũng vô dụng. Mỗi lần bị gọi phụ huynh, dù Ninh Trị Đông có tới thì cũng chỉ cười cho qua chuyện rồi bảo về nhà sẽ dạy dỗ cô nhưng cuối cùng cũng chỉ là nói miệng thôi. Phụ huynh học sinh đã không để ý đến chuyện thành tích của con mình, huống chi còn là học sinh diện năng khiếu nên các thầy cô không nhất thiết phải hao tổn tâm tư thêm nữa. Dù gì Ninh Trị Đông cũng có tiền, cho nên bất kể thế nào thì ông ấy cũng sẽ trải sẵn con đường tương lai cho đứa con gái duy nhất của mình thôi.
“Hôm nay trông cậu có vẻ rất vui nhỉ?”
“Đâu có đâu.”
“Ngay cả cười cũng không giống bình thường, nhìn gian như cáo vậy.”
Ninh Tê bẻ nửa miếng bánh su kem rồi cho vào miệng: “Quanh năm suốt tháng tớ đều giống cáo mà.”
Nhưng Tô Vũ Nùng đã đúng. Cả ngày nay tâm trạng của cô rất tốt, luôn nôn tan học sớm một chút để đi đón bà về nhà, như vậy là có thể lấy được số điện thoại để mau chóng đuổi dì Trương đi rồi. Chuyện này rất đáng để vui mừng đó.
Sau tiết tự học vào buổi tối, cả tòa nhà dạy học trở nên nhốn nháo, dọc theo đường đi tới cổng trường đều là những học sinh đang vội vàng về nhà.
Lúc đi tới cổng, Ninh Tê chạm mặt Phương Thành Hiên.
Mấy thành viên trong đội điền kinh bá vai cậu ta, ngoài họ ra còn có mấy nữ sinh khác. Không biết có ai nói gì đó mà đám người đang chuẩn bị ngáng đường đồng loạt quay đầu nhìn về phía Ninh Tê, những ánh mắt đó đều đầy vẻ khinh thường và trào phúng giống nhau như đúc.
Ninh Tê vẫn nói nói cười cười với Tô Vũ Nùng mà không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn liếc bọn họ một cái: “Ngay cả chia tay cũng muốn báo cho cả thế giới biết hả?”
“Có lẽ ngoài chuyện chạy nhanh ra thì cậu chính là chủ đề duy nhất mà cậu ta có thể lấy ra để nói đó.”
Thái độ không quan tâm này của Ninh Tê càng khiến đám người kia tức tối, họ cảm thấy cô đã bị vậy mà còn cười như thể không biết xấu hổ, đúng là mặt dày. Thế là bàn với nhau tạm dừng một lát, đợi khi Ninh Tê đi ngang qua thì mới thốt lên một tiếng “ưiiii” thật lớn.
Ngay tức khắc đã dẫn tới sự chú ý của nhiều người, ai nấy đều mang vẻ mặt hóng chuyện.
Ninh Tê cũng làm như thật, tự hỏi tự đáp: “Bộ hôm nay bạn học Ninh Tê đã nổi tiếng hơn rồi hả? Ừ, hình như là nổi hơn thật.”
Chia tay với Tô Vũ Nùng ở cổng trường rồi bắt taxi chạy qua bốn giao lộ, ba cái Seven-Eleven và một tiểu khu. Xuống xe ở ven đường, đi qua một cửa hàng thú cưng, một nhà thuốc, một siêu thị nhỏ và băng qua con đường tre lát đá, cuối cùng cũng đến Thanh Hạnh Đường.
Ninh Tê đứng ở cửa nhìn vào sân. Hóa ra chiếc đèn đá phủ rêu xanh kia sẽ được thắp lên vào ban đêm, tỏa ra thứ ánh sáng vàng ấm áp.
Cô nhìn trong chốc lát rồi chạy lên bậc thềm.