• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trì Tiểu Viên vào phòng khám từ cửa sau và bật đèn ở tất cả các phòng lên. Cô mở cửa ra, phát hiện lá cây trong sân đã bị bao phủ bởi một tầng trắng xóa thì kinh ngạc kêu lên: “Trời đã đổ sương rồi à!” Cô ôm lấy bả vai đang run rẩy của mình, xoa xoa và hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó chạy về phòng nghỉ thay áo blouse trắng.

Thứ sáu là ngày phòng khám bận rộn nhất chỉ sau thứ hai, và cũng là ngày mà Trì Tiểu Viên sợ nhất, bởi vì đây là ngày mà Ôn Lĩnh Viễn sẽ kiểm tra bài tập của cô.

Đối với Ôn Lĩnh Viễn, Trì Tiểu Viên vừa kính vừa sợ. Bình thường anh là kiểu người hiền hòa nhưng một khi nghiêm túc lên thì còn đáng sợ hơn những người thường xuyên xị mặt nữa. Chỉ cần có câu hỏi nào mà Trì Tiểu Viên trả lại sai hoặc chậm một chút thì Ôn Lĩnh Viễn sẽ hơi nhíu mày và hỏi cháu có cần nghĩ thêm không? Nhưng căn bản là cô chẳng nhớ nổi gì cả, càng nghĩ thì đầu óc lại càng trống rỗng.

Lúc Ôn Lĩnh Viễn xuống lầu thì nhìn thấy Trì Tiểu Viên đang ngồi xổm trong phòng thuốc, vừa đếm từng chiếc tủ vừa lẩm bẩm.

“Tiểu Viên.”

Trì Tiểu Viên giật mình, quay đầu nhìn anh: “Chú Ôn, chào buổi sáng.” Biểu cảm của cô dù có tả là như lâm vào đại địch cũng không quá.

“12 giờ trưa sẽ kiểm tra, cháu chuẩn bị cho tốt đi.”

Vẻ mặt của Trì Tiểu Viên vô cùng đau khổ, “Vâng ạ!”

Ôn Lĩnh Viễn xem bệnh, khai thuốc và chữa bệnh… Bận suốt cả một buổi sáng rồi mới nghỉ ngơi, bảo Trì Tiểu Viên đi gọi cơm. Họ có phòng nghỉ dành cho nhân viên, Trì Tiểu Viên ôm quyển sổ tay ôn tập ngồi trên ghế, tranh thủ thời gian ôn bài.

Ôn Lĩnh Viễn rót một ly nước ấm cho mình, sau đó đứng trước cửa sổ phòng nghỉ. Hiếm khi trời nắng đẹp, những chiếc lá bên ngoài vàng óng ánh như được ánh mặt trời nhuộm lên.

“Hôm nay Ninh Tê và bà của cô ấy không đến à?”

Trì Tiểu Viên ngẩn người một lát: “Cháu cũng không biết, còn tưởng họ đã nói với chú là không đến rồi chứ.”

Trông thấy bà ở phòng trà cùng với việc sớm muộn gì Ninh Tê cũng đến “báo danh” dường như đã trở thành một thói quen trong khoảng thời gian này.

Bỗng nhiên không đến mà cũng chẳng báo tiếng nào làm Ôn Lĩnh Viễn vô cùng lo lắng.

Nghĩ đến đây, anh bèn gửi một tin nhắn WeChat cho Ninh Tê, nhưng không nhận được hồi âm. Mãi đến tận lúc ăn trưa, Ôn Lĩnh Viễn mới nhận được một cuộc điện thoại, là do Ninh Trị Đông đã về nhà gọi đến.

Ninh Trị Đông làm việc rất chu đáo, lại còn hào phóng hiếu khách nên ông mới có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Cuộc gọi này là để cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã chăm sóc cho bà và Ninh Tê, đồng thời còn mời anh đến nhà ăn bữa tối.

Lúc anh mới chuyển đến thành phố Nam, Ninh Trị Đông đã muốn mời khách rồi. Nhưng lúc đó Ôn Lĩnh Viễn mới tiếp nhận Thanh Hạnh Đường nên cực kỳ bận rộn, từ việc sửa sang, trang hoàng lại cho đến liên hệ với bên cung cấp dược liệu, lắp đặt hệ thống quản lý hồ sơ bệnh án… chuyện nào anh cũng phải lo hết.

Ninh Trị Đông cười nói: “Tê Tê nói, dì Thang mới đến cũng là do cậu đề cử. Dì Thang này nấu mấy món ăn người Hẹ [*] rất ngon, Lĩnh Viễn cậu nhất định phải tới nếm thử đấy.”

[*] Khách Gia, hay Hakka, còn gọi là người Hẹ: là một tộc người Hán có tổ tiên được cho là gốc gác ở khu vực các tỉnh Hà Nam và Sơn Tây ở miền bắc Trung Quốc cách đây 2700 năm. Họ đã di cư xuống phía nam vì bất ổn, loạn lạc và sự xâm lấn ngoại bang từ thời nhà Tấn (265-420). (Nguồn: wikipedia)

Ôn Lĩnh Viễn đồng ý, một mặt là vì Ninh Trị Đông đã mời nhiều lần rồi, thịnh tình này khó mà khước từ. Mặt khác, anh muốn tới để xác nhận tình huống hiện tại của Ninh Tê.

Lúc trưa kiểm tra, Trì Tiểu Viên có chỗ sai nhưng không nhiều lắm nên Ôn Lĩnh Viễn vẫn cho cô qua và giao việc mới cho cô.

Trì Tiểu Viên ôm sổ tay của mình, muốn ra ngoài nhưng bị Ôn Lĩnh Viễn gọi lại.

Ôn Lĩnh Viễn thấy bộ dáng hoảng sợ của cô thì cười: “Cháu không cần phải khẩn trương. Cháu đi hỏi bác sĩ Chương xem hôm nay anh ấy có nhiều bệnh nhân không, nếu vẫn còn thời gian rảnh thì chuyển bệnh nhân đã hẹn trước với chú sang cho anh ấy đi. Tối nay chú sẽ không tăng ca, phải đến nhà Ninh Tê ăn tối.”

Bác sĩ Chương là người có gương mặt tròn phúc hậu đã thay Ôn Lĩnh Viễn châm cứu cho bà nội lần trước. Ông được ông nội của Ôn Lĩnh Viễn – Ôn Hạc Đình mới đến đây làm từ Bệnh viện tổng hợp Trung và Tây y trên thành phố trước khi giao lại Thanh Hạnh Đường cho Ôn Lĩnh Viễn. Đương nhiên, theo lời của bác sĩ Chương thì ông bị “lừa” đến đây.

“Chú Ôn, chú đi ăn ngon một mình nha……”

“Cho phép cháu đặt bữa tối ở nhà hàng của chú Ôn lớn đấy.”

Trì Tiểu Viên lập tức vui vẻ, “Vậy cháu sẽ kêu bác sĩ Chương ở lại ăn chung.”

Trời tối rất nhanh, mặt trời vừa lặn thì nhiệt độ cũng hạ xuống.

Ôn Lĩnh Viễn lái xe vào khu biệt thự, đậu ở bãi đỗ xe rồi cầm theo quà.

Khu này là một khu nhà biệt lập, phải đi đến trước cửa mới thấy số nhà. Ôn Lĩnh Viễn nhờ bảo vệ trong tiểu khu chỉ đường, cuối cùng cũng tìm được.

Rẽ vào bên hông biệt thự, vừa định bước ra ngoài cổng rào thì cửa đã bị đẩy ra, có một người chạy ra đây.

“Ninh Tê.”

Ninh Tê mặc một chiếc áo len oversized màu cà phê và quần jeans rộng, chân đi giày vải đã hơi lỏng lẻo.

Khi trông thấy cô thì phản ứng đầu tiên của cô là giấu hai tay ra sau lưng.

“…… Giấu cái gì đó?” Thật ra anh đã biết đáp án rồi, vì anh ngửi được mùi thuốc lá.

Hình như Ninh Tê cũng biết là giấu không được nên dứt khoát lấy ra, cười chào hỏi: “Chú Ôn.”

“Tôi đến ăn cơm.”

“Tôi biết. Chú vào đi,” Ninh Tê chỉ vào trong, “Cơm đã nấu xong rồi đó.”

“Cháu không vào à?”

“Tôi cãi nhau với ba, sợ lát nữa ông ấy không nhịn được lại đập đồ nên tôi ra đây trốn.”

“Vào ăn chung đi, có tôi ở đây, sẽ không đến mức đó đâu.”

Ninh Tê nhún vai, “Tôi không muốn khiến bản thân khó chịu.”

Ôn Lĩnh Viễn thấy cô đưa điếu thuốc vào miệng, hút một hơi bằng động tác không thuần thục cho lắm, “Tôi không biết cháu cũng hút thuốc.”

“Những điều chú không biết còn nhiều lắm.” Cô nhấc chân lên mang lại giày, “Chúc chú ăn cơm vui vẻ.” Sau đó vòng qua anh và nhanh chóng đi mất.

Cô toàn mặc những bộ quần áo rộng thùng thình, nó khiến cô trông gầy gò hơn và không khác gì một bộ xương biết di chuyển.

Trong phòng vẫn còn vết tích của việc cãi cọ, dì Thang đang quét những mảnh thủy tinh vỡ trên thảm. Ôn Lĩnh Viễn đoán có lẽ nó vốn là bình hoa được đặt trên chiếc bàn dài.

Ninh Trị Đông nhiệt tình tiếp đón, còn bà nội thì chỉ cười miễn cưỡng.

Đây là chuyện của nhà họ Ninh nên Ôn Lĩnh Viễn không thể nhúng tay vào, anh không hỏi gì cả mà chỉ đưa quà, đó là chai rượu Thiệu Hưng mà ông nội Ôn thích nhất.

Rượu quá ba tuần, Ninh Trị Đông mới khéo léo bày tỏ ý của mình rằng trừ phi cần phải châm cứu, bằng không từ nay bà nội sẽ không đến Thanh Hạnh Đường nữa, mà thay vào đó, ban ngày dì Thang sẽ dẫn bà ra ngoài thư giãn. Ở gần đây có nhiều hoạt động được tổ chức cho người già nên có thể tìm được việc mà bà thích làm thôi.

Ôn Lĩnh Viễn nhìn ra được trong gia đình này, quyết định của Ninh Trị Đông chính là thánh chỉ, không ai được xía vào.

Ăn cơm xong, uống hết một ly trà, Ôn Lĩnh Viễn liền chào tạm biệt và ra về.

Ôn Lĩnh Viễn lái xe ra khỏi tiểu khu thì trông thấy Ninh Tê đang ở bên hồ nước cách đó không xa. Cô đang ngồi xổm trên cầu tàu, không thấy rõ là đang làm gì.

Ôn Lĩnh Viễn ngừng xe lại, bước xuống theo bậc thang, lúc lên tiếng đã dọa Ninh Tê giật mình, cô lập tức quay đầu nhìn anh.

Trong tay cô cầm một ổ bánh mì và đang xé từng miếng nhỏ thả vào hồ.

“Trong hồ có cá à?”

“Có chứ, còn có vịt trời, thiên nga nữa, ban ngày chúng sẽ trốn vào đám bèo bên kia kìa, nhiều lắm.”

Ôn Lĩnh Viễn ngồi xổm xuống bên cạnh cô, mượn ánh đèn nhìn vào trong hồ thì thấy quả thực có một đám cá đang giành ăn với nhau.

“Nãy giờ cháu luôn ở đây à?”

Ninh Tê đáp một tiếng.

“Dẫn cháu đi ăn khuya nhé.”

Ninh Tê quay đầu nhìn anh. Hôm nay anh mặc một chiếc áo len trắng, làm cô nghĩ đến con thiên nga trắng ở dưới bóng cây trong hồ mà cô nhìn thấy vào ban ngày.

Có một cơn gió thổi đến, mang theo cái lạnh vào cuối thu đầu đông. Cô không lên tiếng mà vẫn tiếp tục xé ruột bánh mì.

“Nếu như cháu không đi thì tôi về đây, ở đây không được đậu xe lâu.”

“Nếu đi thì chú trả tiền ạ?”

Ôn Lĩnh Viễn cười đứng lên, “Đi thôi.”

Ninh Tê vứt ổ bánh mì đã bị mình xé nhỏ đi, còn lại một nửa thì ném vào miệng. Đang ngoan ngoãn đi theo sau lưng thì anh đột ngột dừng bước, quay đầu nghiêm túc nhìn cô: “Đưa thuốc cho tôi.”

Ninh Tê ngoan ngoãn móc hộp thuốc và bật lửa từ trong túi quần ra.

Ôn Lĩnh Viễn nhìn vào tay mình, là thuốc lá Ngọc Khê hàng giới hạn, không giống như thứ mà một cô gái trẻ sẽ mua, bật lửa cũng khá nặng, trên đó còn có hoa văn rồng được chạm nổi nữa: “Của ba cháu à?”

“Thấy ông ấy đặt ở cửa nên tiện tay lấy thôi.”

“Hút thuốc không phải là một thói quen tốt.”

“Nhưng tôi đâu có hút nhiều.”

Khi ngồi lên xe, Ôn Lĩnh Viễn sợ cô lạnh nên mở máy sưởi lên.

“Cháu nói với ba cháu chuyện sẽ dẫn bà về quê à?”

“Bằng không thì sao lại gây gổ chứ,” Ninh Tê duỗi thẳng chân, ngồi một cách thoải mái, “Ông ấy cũng lợi hại lắm, mặc dù tôi đã uy hiếp là nếu ông ấy không về tôi sẽ dẫn bà về quê nhưng ông cũng chơi cho đã rồi mới về. Đã thế vừa về đã chỉ tay năm ngón với chúng tôi.”

“Có nói chuyện đàng hoàng với nhau không?”

“Không có cách nào nói chuyện đàng hoàng với ba tôi được đâu. Nếu ông ấy không lên lớp thì cũng có hàng trăm cách khiến người ta phải nổi điên.”

Ôn Lĩnh Viễn cười cười, “Người lớn thường không thích trực tiếp thỏa mãn yêu cầu của con nít đâu, điều này khiến bọn họ cảm thấy mình không có quyền uy. Cho nên cháu hãy dùng thứ mà ông ấy quan tâm để trao đổi với ông ấy.”

“Tôi không biết ông ấy quan tâm đến thứ gì, nhưng chắc chắn đó không phải là tôi.” Ninh Tê thẫn thờ.

Cô thấy nóng nên đóng van xả khí lại. Ôn Lĩnh Viễn thấy thế thì tắt hệ thống sưởi đi.

Khi chạy lên đường cái đã có thể nhìn thấy ánh đèn của những tòa cao ốc, Ôn Lĩnh Viễn nói: “Bây giờ tôi giao cho cháu một nhiệm vụ, hãy nghĩ xem cháu muốn ăn gì.”

“Tôi có một thắc mắc,” Ninh Tê ngại xõa tóc bất tiện nên cột nó lên, vừa cột vừa hỏi: “Có phải giữa chú với ba tôi có quá nhiều lợi ích để trao đổi nên chú mới tốt với tôi như vậy không?”

“Tôi có thói quen kết giao với nhiều bạn bè.”

“Vậy tôi cũng là bạn của chú sao?”

“Nếu cháu đồng ý thì từ giờ chúng ta sẽ là bạn.”

Ninh Tê cười, cô kéo tấm chắn sáng xuống và nhìn vào chiếc gương nhỏ trên đó: “Thật sự không phải vì nghề bác sĩ của chú hả?”

“Có lẽ là có một tí.”

“Tôi nghĩ kỹ rồi!” Cuối cùng Ninh Tê cũng soi gương xong, “Tôi muốn ăn bột đậu Hà Lan.”

“Món này vượt ngoài khả năng tìm kiếm của tôi, hay là cháu chỉ đường đi?”

“Di động của tôi hết pin rồi.”

Ôn Lĩnh Viễn lấy cục sạc dự phòng từ trong hộc đựng đồ ra, cắm dây vào rồi đưa cho Ninh Tê.

Hình như chuyện gì anh cũng ứng phó được, bất kể là lớn hay nhỏ.

Trên đường, Ninh Tê thấy màn hình điện thoại của Ôn Lĩnh Viễn liên tục sáng lên, có vô số tin nhắn WeChat hiện ra, chỉ trong vòng hai phút thôi mà chắc có khoảng hai mươi tin được gửi đến rồi.

“…… Hình như có ai có việc gấp tìm chú đó.”

“Ừ, tôi biết.” Ôn Lĩnh Viễn nhàn nhạt đáp một tiếng. Biểu cảm của anh giống như biết rõ là ai nhắn tin đến vậy.

Khi đến quán ăn được trên mạng khen hết lời kia, Ôn Lĩnh Viễn đỗ xe, nhưng không đi vào cùng cô mà bảo cô vào tìm chỗ trước, còn anh phải trả lời điện thoại.

Ninh Tê ngồi xuống vị trí kế bên cửa sổ, nhìn Ôn Lĩnh Viễn đang đứng ven đường. Nếu là cô đứng gọi điện thoại thì chắc chắn sẽ không đứng yên mà sẽ đi tới đi lui. Nhưng Ôn Lĩnh Viễn thì khác, anh đứng dưới tàng cây bên đường, ngay cả ngôn ngữ cơ thể cũng ít thấy anh làm.

Ngay tại khoảnh khắc này, Ninh Tê rất hy vọng anh có thể xoay người lại để cô có thể nhìn thấy biểu cảm khi anh nói chuyện điện thoại là như thế nào.

Cuộc gọi này kéo dài suốt mười mấy phút, Ninh Tê biết chắc anh sẽ không ăn nên tự mình gọi món. Vì thế, khi Ôn Lĩnh Viễn tiến vào, cô đang tách đôi đũa ra, trước mặt ngoài bột đậu Hà Lan, còn có một chén tào phớ đường đỏ.

Tóc Ninh Tê dài nên phần đuôi ngựa vắt trên đầu vai. Thế là cô dứt khoát cởi buộc tóc ra rồi búi tóc thành củ tỏi. Cô không để tóc mái, trên trán chỉ có vài sợi tóc con lòa xoà, gương mặt vẫn chưa hoàn toàn mất đi vẻ bụ bẫm của trẻ con nhưng dưới ánh đèn mờ ở đây đột nhiên sáng rỡ một cách bất ngờ.

Ở bàn bên cạnh có một chàng trai trẻ liên tục nhìn cô.

Ninh Tê ăn rất nhanh, mức độ phóng khoáng này chỉ thua mỗi Trì Tiểu Viên thôi.

Một chén canh mới đó đã thấy đáy, bên trong còn dư lại rất nhiều đậu Hà Lan, bấy giờ cô mới ăn chậm lại, cầm đũa gắp từng hạt lên, trông cô hứng khởi giống như đang nhặt ngọc trai ngoài biển vậy.

Khi ở cạnh Ôn Lĩnh Viễn, giống như không cần phải suy nghĩ đề tài mà nghĩ cái gì là có thể nói ra ngay.

“Tô Vũ Nùng nói tôi không giống những phú nhị đại khác. Thế là tôi hỏi cô ấy, vậy phú nhị đại điển hình là như thế nào? Cô ấy nói là làm party trên du thuyền, có siêu xe đón đưa, mỗi ngày đổi một cái túi xách khác nhau, trang điểm kiểu tây, đi du lịch khắp nơi trên thế giới, trên Instagram thì toàn đăng những bức ảnh cao cấp,” Ninh Tê gắp một hạt đậu lên ăn, “Nghe cô ấy miêu tả thì hình như đó là dáng vẻ mà ba tôi hy vọng tôi sẽ trở thành. Thật kỳ lạ đúng không, tôi không tiêu tiền mà ba tôi cũng tức giận nữa

“Trên đời không có một lối sống nhất định, chỉ cần cháu thấy vui vẻ là được.”

Ninh Tê cười một tiếng, “Nếu ông ấy cũng hiểu được như chú thì tốt rồi.”

“Tôi có một thắc mắc,” Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, “Cháu bài xích việc trở thành kiểu người giống như bọn họ, hay là không thích bản thân hưởng thụ vật chất?”

Ninh Tê hơi ngẩn người.

“Hôm đó tôi dẫn cháu đi ăn đồ ngọt đắt tiền, cháu nói cháu cảm thấy rất vui mà.”

Ninh Tê cười, “Chú có biết chỉ với một câu này cũng có thể biến tôi thành một đứa con phá của không.”

Ôn Lĩnh Viễn cũng cười theo, “Vật chất không có thuộc tính, nó chỉ tùy thuộc vào những gì mà người sử dụng nó cho nó thôi.”

Lựa gần hết số đậu Hà Lan, Ninh Tê mới đặt đũa xuống: “Chú nói đúng. Tiểu Vũ cho tôi xem một chiếc váy rất đắt tiền, tôi nghĩ là tôi có thể mua nó để mặc đi tham gia cuộc thi hát ở trường. Chú đi không?” Ninh Tê chớp mắt, “Chú là bạn của tôi thì có phải nên đến ủng hộ không? Nếu lần này tôi lại thắng thì chính là ba lần vô địch liên tiếp đó.”

“Vậy lẽ ra cháu không nên ăn đồ cay mới phải.” Ôn Lĩnh Viễn chỉ vào cái chén trước mặt cô.

“Giữa đồ ăn ngon và ngôi vị quán quân, tôi vĩnh viễn đứng về phía đồ ăn.”

Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Khi nào thi? Nếu tôi có thời gian thì sẽ đến.”

“Vào thứ năm tuần sau — hình như chú không thích nói chắc chuyện gì cả.”

“Bởi vì tôi không muốn làm người ta phải thất vọng, chừa lại đường lui vẫn tốt hơn.”

Ăn xong, bọn họ đứng lên định đi thì anh chàng trẻ tuổi vẫn luôn nhìn Ninh Tê ở bàn bên cạnh cũng đứng lên theo, hỏi xin Ninh Tê số WeChat của cô.

Ninh Tê nghiêng đầu liếc cậu ấy một cái, “Anh bao nhiêu tuổi?”

“21.”

“Tôi không thích con trai ở cái độ tuổi này.”

“Vậy em bao nhiêu tuổi?”

“17.”

“Hóa ra là vị thành niên à,” Chàng trai trẻ gãi đầu, “Vậy là em thấy anh lớn hơn em nhiều quá hả?”

Nhưng Ninh Tê không đáp mà chỉ cười một tiếng, đi theo Ôn Lĩnh Viễn ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK