Cô bạn này khá là thân thiện, cũng xinh gái. Nhưng đôi mắt có chút gì đó gọi là không thành thật cho lắm. Ít ai trong lớp thích, nên chỉ mới làm quen được Tiểu Vy mà thôi. Tiểu Vy hoạt bát, đáng yêu, hòa đồng nên ai cũng có thể bắt chuyện được.
"Thư Di." Tiểu Vy quay người lại vừa gọi vừa vẫy tay.
"Cậu thân với cậu ấy lắm hả?" Hàn Dân Khê hỏi.
Tiểu Vy trả lời: "Có đâu, tại cậu ấy giúp mình nộp bài mấy lần nên cũng quen sơ sơ."
"Trời ạ!" Hàn Dân Khê thở dài.
Đinh Thư Di chạy lại, vẻ mặt ngượng ngùng đưa hộp quà ra trước mặt: "Dân Khê à tặng cậu nè."
"Sao lại tặng tớ?"
Hàn Dân Khê cũng không ngạc nhiên mấy. Vì đây cũng không phải lần đầu tiên cậu được nữ sinh tỏ tình. Biết bao ngày đẹp trời trong quá khứ, Hàn Dân Khê đã được tỏ tình và tặng rất nhiều món quà từ các bạn nữ dù là bằng tuổi nhỏ tuổi hay lớn tuổi hơn cũng có. Đúng là sức hấp dẫn của nam thần.
"Từ lần đầu tiên tớ gặp cậu trước cổng trường, tớ đã rất thích cậu rồi không ngờ cậu lại học giỏi như vậy lại còn rất đẹp trai nữa chứ, đúng kiểu mình thích, cậu làm bạn trai mình được không?"
Hàn Dân Khê từ chối thẳng thừng: "Không được." rồi quay đi bỏ lại Tiểu Vy đứng đấy với vẻ mặt cứng đơ, từ trước đến nay cô chưa từng thấy có ai mà tỏ tình chỉ sau mấy ngày gặp mặt lại bị từ chối tại chỗ. Cô đứng như chết chân.
Bầu trời trong xanh mát mẻ cùng không gian thoải mái, cũng khá thích hợp với màn tỏ tình chắc như đinh đóng cột của Đinh Thư Di. Cô mang theo một niềm hy vọng rất lớn và rất tự tin về bản thân. Nhưng kết quả đã được Hàn Dân Khê bày tỏ rất rõ ràng, thẳng thắn, xúc tích và ngắn gọn. Chỉ với hai từ "không được." Và một cái lướt qua lạnh lùng.
Đi được khoảng mười bước Hàn Dân Khê nghe một tiếng la: "Á!" quay lại thì đã nhìn thấy Đinh Thư Di té xuống đất, Hàn Dân Khê vội chạy lại.
"Chuyện gì vậy?" Hàn Dân Khê hỏi.
Đinh Thư Di vừa khóc vừa thút thít trả lời: "Tiểu Vy vì thấy tớ tỏ tình với cậu, cậu ấy bảo tớ tránh xa cậu ra, tớ không đồng ý cậu ấy liền đẩy tớ."
Ánh mắt Tiểu Vy bắt đầu liếc nhìn Đinh Thư Di, sự thất vọng về người bạn mới này quả thật đến với Tiểu Vy thật bất ngờ, gương mặt coi bắt đầu trở nên đo đỏ vì chuẩn bị nổi cáu. Cổng trường lúc này cũng dần thưa người nên cũng chẳng có mấy ai để ý đến chuyện của ba người. Mâu thuẫn bắt đầu xuất hiện rồi.
"Tớ không có, cậu nói gì vậy nãy giờ mình đứng đây chẳng làm gì cậu cả, cậu đừng nói bừa đấy." Tiểu Vy tức giận trả lời.
"Đủ rồi Tiểu Vy, tớ biết cậu lại muốn giải quyết rắc rối cho tớ nhưng tớ cũng đã từ chối cậu ấy rồi, cớ gì cậu lại gây sự như vậy." Vừa nhìn vết thương đang rươm rướm máu vì cọ vào mặt đường của Đinh Thư Di, Hàn Dân Khê hét lớn.
Bình thường Lý Phương Vy là người rất cứng mắt, không dễ rơi nước mắt tí nào, vậy mà bây giờ đã rưng rưng nước mắt rồi: "Hàn Dân Khê cậu nhìn thẳng vào mặt tớ này, tớ chơi với cậu từ nhỏ tới lớn không bằng mấy lần gặp mặt của hai cậu đúng hông? Với tính cách của tớ thì có đẩy cũng đẩy cậu ta lúc nãy rồi không phải tới bây giờ đâu."
Hàn Dân Khê nhìn Lý Phương Vy rồi nói: "Tiểu Vy xin lỗi cậu ấy, chúng ta về nhà tớ sẽ không nói với bố mẹ cậu."
Nước mắt của Tiểu Vy từng giọt ùa nhau rơi xuống nhưng khuôn mặt lúc này của Tiểu Vy thật sự đã vô cảm rồi: "Cậu còn muốn tớ xin lỗi cái loại tiểu nhân như này ư, bây giờ tớ cho cậu nói lại một lần nữa cậu tin tớ hay không?"
"Lần này thực sự cậu quá đã quá đáng rồi đấy." Hàn Dân Khê thất vọng trả lời.
"Tớ không thể tin."
Bốn chữ đập thẳng vào suy nghĩ của Tiểu Vy. Bầu trời của Tiểu Vy hôm nay hoàn toàn sụp đổ. Đến cả thanh mai trúc mã cũng không tin cô. Vậy Tiểu Vy còn gì để biện minh cho sự trong sạch của cô bây giờ. Mười mấy năm không bằng một hai lần gặp mặt. Đây là lần đầu tiên Tiểu Vy cảm thấy thất vọng về Hàn Dân Khê như vậy.
Vừa nghe xong Lý Phương Vy chạy một mạch biến mất, vẻ mặt lúc bấy giờ của Đinh Thư Di vô cùng đắc ý, cô nghĩ thầm: "Cũng tại cậu dành mất Dân Khê của tôi mà thôi.". truyện kiếm hiệp hay
Sau khi đưa Đinh Thư Di về nhà thì Hàn Dân Khê cũng về thẳng nhà mình, vừa định mở cửa nhà đã thấy Tiểu Vy từ đầu tới chân ướt sũng vì trời mưa to mà cô không chuẩn bị áo mưa.
"Lý Phương Vy." Hàn Dân Khê gọi.
Mặc kệ Hàn Dân Khê, Tiểu Vy đi thẳng vào nhà. Tối hôm đấy ba mẹ Hàn Dân Khê thông báo: "Cô chú con vừa điện hồi trưa nói bà con không khỏe nhập viện rồi. Sáng mai ba mẹ và ba mẹ Tiểu Vy sẽ đi thăm bà, con ở nhà nhớ qua trông chừng Tiểu Vy đừng để con bé ở nhà một mình nghe chưa."
"Con biết rồi."
Lý Phương Vy mang cả người ướt như chuột vào nhà làm ba mẹ lo lắng hỏi này nọ: "Sao con không mang áo mưa thế này, ướt cả rồi không may là cảm đấy con à, Dân Khê cũng bị ướt hả con?"
"Đừng nhắc cậu ấy."
Tiểu Vy đi thẳng vào phòng. Một biểu cảm chưa ai từng thấy trên gương mặt của Tiểu Vy khi nhắc đến Hàn Dân Khê đã xuất hiện hôm nay rồi. Ánh mắt lạnh lùng vô cảm, sự thất vọng tràn trề và dấu chấm hỏi sau chữ tại sao là những gì mà Tiểu Vy dành cho Hàn Dân Khê lúc này kể cả khi cậu không đứng trước mặt.
Tắm rửa thay đồ xong, lúc này Tiểu Vy chỉ muốn cuộn mình trong chăn để sưởi ấm mà thôi, không phải chỉ có thể xác mới lạnh lẽo mà cả trái tim cô cũng bị Hàn Dân Khê đóng băng cả rồi.
"Mẹ vào đây." Vừa gõ cửa mẹ nói.
"Vâng."
"Uống trà gừng sưởi ấm chút nào."
"Mẹ để đấy lát con uống."
"Không được phải uống nóng mới tốt, nguội rồi thì hết công dụng."
Tiểu Vy nghe lời uống hết ly trà gừng mẹ pha. Mẹ chợt nhớ nói với Tiểu Vy: "Mai ba mẹ sẽ cùng hai bác đi thăm bà Dân Khê, con ở nhà nhớ trông coi nhà cửa cẩn thận đấy."
"Con biết rồi, ba mẹ cứ đi, con muốn ngủ rồi mẹ cũng ngủ sớm đi."
Tiểu Vy nằm trong chăn đắp kín cả mặt, bầu trời đêm hôm nay sao lạnh quá, như đang làm cho nỗi buồn của Tiểu Vy thêm lớn hơn, to tát hơn và nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
Mẹ Tiểu Vy tắt đèn và ra khỏi phòng. Tiểu Vy mang cả nỗi buồn suy nghĩ cả đêm. "Tại sao cậu lại chọn không tin tớ?"