"Lúc cảm nhận được xung quanh đang lạnh lên tôi đã nghĩ chắc là mời được người rồi, vậy là chúng tôi cũng thay phiên nhau hỏi."
"Người đầu tiên hỏi là Lộ Tinh Tinh, cậu ấy là con gái lại còn là học bá, chắc chắn sẽ hỏi mấy vấn đề về tình duyên học tập. Đúng như vậy, Lộ Tinh Tinh đã hỏi kỳ thi đại học này cậu ấy có đậu không."
"Khoảng thời gian lúc ấy rất yên lặng, không có động tĩnh gì xảy ra, chúng tôi cứ nghĩ rằng chắc chắn trò chơi này là lừa gạt, trong lòng cũng vô cùng khinh bỉ thế nhưng qua vài giây sau, đồng tiền trên bàn chữ đã chuyển động."
"Trần Kiệt cậu ấy cũng không quá tin tưởng, vừa thấy đồng tiền động liền lớn tiếng quát chúng tôi tra hỏi xem ai bày ra trò này, xem ai đang đùa bỡn, thế nhưng hai tay mỗi người chúng tôi đều đang nắm chặt nhau có muốn giở trò cũng không thể làm."
"Ai cũng lắc đầu nguầy nguậy nói không phải, lúc này cậu ấy mới cảm thấy sợ, tôi có thể nhìn thấy được vẻ mặt cậu ấy lúc đó."
"Đồng tiền di chuyển một đường thẳng, đi tới mấy con chữ sau đó đột ngột dừng lại sau khi đi được một chữ."
Mục Yên im lặng lắng nghe, khi nghe tới đây cũng biết con chữ đó chắc cũng không tốt đẹp lắm. Nhưng thật không ngờ, con ác quỷ này lại thẳng thắng như vậy, trực tiếp đi ra một chữ.
"Chết, là chữ chết." Ngô Hạo nhấp môi, làm ra vẻ sợ sệt nhưng cơ mặt lại vô cùng bình lặng.
"Chúng tôi lúc đó vô cùng hoảng loạn, nhất là Lộ Tinh Tinh cậu ấy trực tiếp khóc luôn. Chúng tôi cũng chẳng biết làm sao, cảm thấy trò chơi này là một trò đùa do ai đó bày ra, thế nhưng trong lòng chúng tôi đều biết, thật ra trò này chẳng ai có thể đùa được, mặt ai cũng trắng bệch, hoảng sợ."
"Nhưng rõ ràng Lộ Tinh Tinh cậu ấy không có động chạm gì đến người nọ, cậu ấy chỉ hỏi một vấn đề rất đơn giản và bình thường thôi mà."
"Theo lượt thì tới Trần Kiệt, cậu ấy hỏi có thể cùng hoa khôi bên nhau tới khi kết hôn không. Sau đó cậu ấy cũng nhận được chữ y như vậy." nói đến đây cơ thể hắn căng cứng lên, không phải căng thẳng mà là hưng phấn. Ngữ khí phun ra không còn ổn định, lưỡi hắn khẽ lướt qua kẽ răng chầm chậm gằn từng chữ một.
"Cậu ấy cũng lo sợ."
"Cậu khát nước không?" Dưới con mắt khó hiểu của mọi người, khóe miệng Mục Yên nhếch lên cười nhẹ. Bộ dạng hưng phấn của Ngô Hạo khiến cậu muốn bật cười nhưng vì có người khác trước mặt nên cậu phải cố nhịn.
Theo biểu hiện này của hắn, chắc hẳn việc này do hắn bày ra. Đoạt xác của người khác sau đó giở trò đúng là một điều thú vị.
Khóe mắt Mục Yên cong lên, cậu đưa một ly nước tới trước mặt Ngô Hạo, không có ai hỏi ly nước này của cậu ở đâu ra vì Mục Yên đã tạo một chút phép ảo cảnh.
Hắn liếc nhìn ly nước trước mặt rồi im lặng. Mục Yên biết hắn là đang đấu tranh suy nghĩ, nếu như không uống thì không giống một con người. Hắn biết từ đêm đó trở về hắn chưa từng đụng vào đồ ăn và nước uống của con người. Nhưng nếu uống sợ rằng bên trong đây không chỉ đơn giản là nước bình thường.
Ánh mắt hắn lóe lên một ý nghĩ rồi vụt tắt, có lẽ hắn quá mức phòng bị. Tên thanh niên trước mặt này nhìn sao cũng không giống một đại sư, có lẽ là hàng giả thôi. Quyết định xong, hắn cầm lấy cái ly đưa lên miệng uống một hớp trước mắt mọi người.
Trong nước không có vị gì, lưỡi hắn không cảm nhận được, mặt hắn lộ vẻ thoải mái, ly nước vừa được đặt xuống bỗng nhiên trong bụng hắn quặn lại như lửa thiêu.
Trong phút chốc cái nóng như đang ăn mòn xương cốt bên trong của hắn. Trước mặt mọi người Ngô Hạo đột nhiên bị lửa bao vây thiêu cháy. 'Ngô Hạo' quằn quại gào thét vung vẫy cơ thể, đám người Trần Kiệt liền biến sắc hoảng sợ khi nhìn thấy người bạn của mình đột nhiên khi không lại bùng cháy, đám người tản ra gôm lại một góc trong phòng la hét hoảng sợ nhưng còn muốn tìm bình cứu hỏa dập lửa, chỉ là Mục Yên đột nhiên kéo bọn hắn lại không cho cứu giúp, thảnh thơi ngồi xem kịch.
Chỉ không lâu sau, người gọi là 'Ngô Hạo' bạn của bọn hắn bị lửa nóng thiêu cháy, ánh đỏ của ngọn lửa cũng chuyển sang màu đen nhanh chóng bào mòn lớp da bên ngoài rồi dần tắt đi. Lúc này lộ ra bên ngoài chính là lớp xương trắng hếu dính đầy máu thịt còn sót lại của lớp da. Nhưng 'Ngô Hạo' lại không chết. Nó trợn tròng mắt đen òm của mình lên phẫn nộ nhìn Mục Yên. Cậu bật cười, vươn tay đẩy đám người Trần Kiệt ra hướng cửa hét lên một tiếng rồi tự mình tiếp đón tên Bạch Cốt này.
"Chạy đi! Chỗ này tôi lo được." Dư quang nhìn thấy bọn Trần Kiệt đã rời đi lúc này mới thoải mái vặn cổ tay cổ chân cợt nhã trêu chọc tên trước mặt này.
"Nếm được vị thịt người rồi, thấy có vừa miệng không?" Mục Yên cũng không ngờ con Bạch Cốt trước mặt lại là yêu ma chứ không phải ác quỷ.
Xương khô gào lên thê thảm, tiếng hét bén nhọn thuộc về phụ nữ chuôi vào màng nhĩ khiến Mục Yên ngứa tai đến khó chịu. Bộ da mới này ả vô cùng thích, đợi rất lâu mới đến được tay thế mà lại bị thằng nhóc miệng còn hôi sữa này thiêu cháy không còn sót lại cái gì.
"Hắn đúng là vừa miệng với ta, lớp da cũng rất đẹp."
"Chỉ là sau khi nhìn thấy ngươi ta lại muốn đổi ý rồi."
"Hay ngươi chấp nhận số phận ngoan ngoãn đứng yên cho ta lột xuống bộ da này đi." Ả ngẩng đầu cười ha hả, bộ dạng yêu chết lớp da của cậu khiến Mục Yên khinh thường ghét bỏ.
"Ngươi đã hại người lại còn gặp được ta. Chỉ sợ đến cả lông tơ trên mặt ta ngươi chưa kịp đụng đã chết rồi!"
"Chết tiệt! chết tiệt!" Ả muốn vuốt mái tóc tuyệt đẹp của mình nhưng lại nhớ ra mình bây giờ đang ở nguyên hình, hận thù lại dâng cao. Bộ da đẹp trước kia của ả rất mất công mới có thể đạt tới tay!
Hai tròng mắt đen òm của ả mở to nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Mục Yên, vẻ si mê lại hiện ra. Đúng, đúng! lớp da này thật hoàn hảo, không chút tì vết, ả muốn có nó! Muốn có nó! Chưa bao giờ ả được nhìn thấy bộ da nào hoàn hảo đến vậy, thật đẹp, thật đẹp!
"Nhân loại đáng chết! Ngươi đã làm hư lớp da của ta, lần này ta sẽ tự tay lột da ngươi xuống để đền bù!" Ả ôm lấy cái đầu trọc của mình gào lên, móng tay trắng bệch từ trong xương mọc dài ra, sắc nhọn đâm vào tròng mắt trống rỗng không có bất kỳ thứ gì nhưng lại chảy ra dòng máu đỏ thẫm. Hàm răng cắn chặt lại nghiến ken két, tiếng hét bén nhọn lại lần nữa vang lên trong đêm tối. ả nhào đến Mục Yên há rộng mồm để lộ một miệng đầy răng nhọn muốn xé nát cậu.
Mục Yên cong khóe miệng, từ đằng sau lôi ra một cây quạt xếp quanh thân đều được bao phủ bởi màu đen đầy hoa văn, 'phịch' một cái cánh quạt xòe ra, hoa văn điểm vàng bên trên theo đó mà nhấp nháy sáng lên. Kim quang trên quạt nhanh chóng chiếu rọi hướng về con Bạch Cốt kia mà nuốt trọn.
Bạch Cốt không ngờ tên nhóc này lại giữ một món pháp bảo lợi hại như vậy, ả cứ tưởng tên này chỉ là hàng nhái nên mới xông lên muốn lột lớp xinh đẹp kia xuống làm của riêng thật không ngờ lại bị ánh Kim quang kia chiếu đến, cái nóng quen thuộc lần nữa lập lại, chỉ là lần này cái nóng mang đến cảm giác nguy hiểm khiến ả sợ hãi vô cùng. Toàn bộ xương cốt của ả bị thiêu cháy đến khi chỉ còn lại bột tro đen thủi. Ả hét lên một tiếng thật dài, đầu lâu bên trong Kim quang méo mó đến khó nhìn.
"Không có ta các ngươi cũng sẽ chết! Cũng sẽ chết!" Lời nói cuối cùng của ả chỉ có một mình Mục Yên trong căn phòng này nghe được. Chân mày cậu nhíu lại, cơn khó chịu trong lòng cũng không vì đã tiêu diệt được con Bạch Cốt kia mà mất đi, ngược lại càng thêm dâng cao.
Lúc này, con Bạch Cốt này khi bị Hỏa phù của cậu thiêu cháy từ bên trong đã không còn mùi vị yêu khí.
Vậy ác khí trên người Hạ Vi Vi từ đâu ra? Càng nghĩ càng khó chịu và hoảng loạn. Xét theo lời nói vừa nãy của con Bạch Cốt kia, chứng tỏ nơi này không chỉ có một mình nó.
Vậy thứ kia mới là kẻ đầu sỏ sao? Vì sao quấn lấy Hạ Vi Vi nhưng lại không hại cô ấy, vì sao tới giờ vẫn chưa chịu lộ diện lại để một con tiểu yêu kia hưởng phước?
Ác quỷ chân chính muốn hại chết bọn hắn vẫn còn tồn tại. Ả yêu ma vừa nãy chỉ là được hưởng ké thôi.
Nghĩ đến đây Mục Yên cũng nâng cao lại cảnh giác. Nó bây giờ còn không chịu hiện ra đúng là muốn cậu mệt chết mà. Chẳng lẽ phải ở lại đây vài ngày, cậu không muốn chút nào. KTX mặc dù cũng khá đầy đủ tiện nghi nhưng nhìn đến bọn người mà cậu phải ở cùng Mục Yên cảm thấy không có hứng. Đám người này quá ồn ào, lỡ lại dại dột làm ra chuyện gì nữa thì quá mệt.
"Đại, đại sư! Vừa nãy, vừa nãy là chuyện gì! Vì sao Ngô Hạo lại muốn giết chết chúng ta."
Ánh mắt Mục Yên lướt qua từng người một ở đây. Cậu sợ rằng mình sẽ thiếu sót, ả yêu quái kia có thể giả mạo thì con ác quỷ kia cũng có thể.
"Ngô Hạo, bạn của các cậu từ lâu đã chết rồi."
"Người bên cạnh các cậu chết như thế nào các cậu còn chẳng biết, nếu sống chung với một con quỷ thì chắc đó là điều bình thường rồi nhỉ?" Mục Yên thu lại âm nhãn của mình, châm chọc nói.
"Đừng, đừng nói vậy chứ." Lộ Tinh Tinh vẫn mỉm cười nhưng từ trong giọng điệu cùng khuôn mặt lại vô cùng nhăn nhó tái xanh.
Thấy vẻ mặt của cô nàng, Mục Yên thu lại vẻ cợt nhã vô cùng nghiêm túc nói từng câu chữ: "Tôi không đùa."
"Chuyện của bạn cậu, các cậu tự giải quyết với nhau đi, muốn báo cho gia đình hay không tùy các cậu. Tôi chỉ biết cậu ấy đã chết cách đây một tháng."
"Như vậy, vậy là cậu ta chết trước khi chúng ta chơi trò kia sao?" Trương Hán Xảo hét toáng lên. Ả không thể tin rằng bản thân mình lại ở cùng một con quỷ suốt một tháng qua! Lỡ như tên đó đã làm chuyện gì lên cơ thể ả thì sao! Lỡ như chậm trễ hơn nữa thì ả sẽ chết!
Ả thật sự thích Ngô Hạo thế nhưng nghĩ đến dưới lớp da hoàn hảo ấy lại là một con quỷ ngày đêm chực chờ muốn lột da mình, ả lại sợ đến tái xanh mặt mày run cầm cập. Ả không muốn, không muốn như thế!
Nhưng không sao! Cuối cùng tên đó đã chết! Con quái vật kia cuối cùng cũng chết. Ả bật cười, ngã người tựa bên thành giường, hai tay ả ôm lấy mặt mình, ôm thật chặt, bao lấy cơ hàm đang run rẩy của mình, bao lấy giọt nước mắt chứa đầy sự tức giận và không phục.
Mục Yên nhìn toàn bộ biểu cảm xuất hiện trên mặt Trương Hán Xảo thì tặc lưỡi một tiếng trong lòng. Cái chết của Ngô Hạo cũng không ảnh hưởng gì lắm tới cảm xúc của cậu, công việc của cậu chỉ là nhận đơn và hoàn thành đơn, khách hàng là Thượng Đế thế nhưng nếu như 'khách hàng' động chạm đến lợi ích của cậu hoặc có tiền hậu với ác linh, cậu sẽ không đụng tay vào.
Những kẻ như thế, tự làm tự chịu.
Cuối cùng đêm hôm đó Mục Yên vẫn quyết định trở về nhà. Lúc cậu đi khỏi cũng không thấy ai dám tiến lên tiễn người. Một đám cứ ngu ngơ ngồi ngốc một góc phòng lẩm bẩm, chỉ có Hạ Vi Vi còn sức gắng gượng mỉm cười với cậu. Mục Yên đi cũng không nói sẽ quay lại, cũng không nói đến chuyện con Bạch Cốt vừa rồi thật chất không phải con quỷ vẫn luôn quanh quẩn bọn họ.
Cậu cảm thấy đằng sau chuyện này vẫn còn uẩn khuất gì đó, nếu chưa biết rõ ngọn nguồn lại đi diệt bậy diệt bạ, lương tâm cậu không cắn rứt mới lạ.
Trường cấp ba Thụy Ninh bấy lâu nay luôn là trường học không có danh cũng có tiếng. Nơi này bỗng dưng xảy ra vụ chết người vậy mà lại không có chút tin tức nào.
Mục Yên cũng không phải người nông nổi mà không có hiểu biết. Ác quỷ kia hẳn là từ chữ hận mà sinh, lại không hại chết Hạ Vi Vi vậy có nghĩa cả hai chắc hẳn là người quen trước kia.
Đám người vừa rồi không ít thì nhiều trên người cũng đã bị quấn phải quỷ khí, quỷ khí trên người Lộ Tinh Tinh thế nhưng lại vô cùng nồng đậm, hắc khí xen kẽ huyết khí bao quanh cô nàng. Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong.
Người bị quỷ khí đeo bám nhiều thứ nhì là cô nàng có màu son đỏ chót - Trương Hán Xảo, kế tiếp là Trần Kiệt, Vương Minh và cuối cùng là Lục Vĩ Minh, còn Hạ Vi Vi bị quấn nhưng vô hại.
Cũng đêm hôm đó, sau khi tắm táp cơ thể lại lần nữa Mục Yên đã yên vị trên chiếc giường ổ chó của mình. Cửa sổ ban đêm không đóng, gió bên ngoài vẫn thổi rì rào làm rèm cửa bay phất phơ dưới ánh trăng. Gương bát quái được Mục Yên lôi ra đặt trên đầu tủ bất chợt nhấp nháy sáng lên. Cũng đồng thời lúc đó, màn hình điện thoại đặt bên đầu tủ giường cũng sáng lên. Ảnh đại diện hình một hàng cây cao vút lấp ló trong màn đêm bật lên nút xanh hoạt động. Chỉ trong nháy mắt nút xanh lại lần nữa vụt tắt chuyển thành màu xám, theo đó là một tin nhắn đang hiện lên trong khung chat. Dòng chữ nhấp nháy, nhấp nháy liên hồi kèm theo tiếng rè-rè phát ra trên màn hình.
"Đừng lo chuyện bao đồng."
"Chúng nó đều phải chết-t-t."
Dòng chữ chuyển sang màu đỏ thẫm như máu, từng chút từng chút tràn ra khỏi màn hình chảy xuống chân bàn. Dòng máu đỏ chậm rì rì trượt từ mặt sàn tiến từng chút đến bên chân giường. Một vũng máu bất chợt rung động, biến hóa thành nhiều dây tua nhỏ muốn men theo chân giường bò lên, mục đích của chúng là muốn tiến vào não bộ của người trên giường từ từ thao túng rồi ăn mòn.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, gương bát quái lần nữa lóe sáng, ánh sáng này còn sáng chói hơn cả Kim quang trên quạt Tà Nộ, gương sáng lung lay chuyển động đứng bật dậy xoay trong một vòng, mặt gương sáng bóng phản chiếu vũng máu đỏ thẫm. Năm đỉnh trên mặt gương lóe lên một nguồn sáng thuộc về năm ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Chỉ thấy vũng máu đỏ dường như sợ hãi mà run lên muốn rút lui bỏ trốn, một giây sau liền bị ngũ hành nuốt trọn, căn phòng cũng được trả về dáng vẻ bình yên như thường lệ.