Chuông báo thức điện thoại vừa reo lên, Mục Yên đã lọ mọ ngồi dậy, hai mắt lim dim còn say ngủ từ từ mở ra.
Đêm qua hình như có thứ gì đó mò vào phòng cậu. Mục Yên cũng không quá để ý đến thứ đó là gì, nếu là ma quỷ thì đã có các bảo bối trong phòng cậu lo, còn nếu là chuột...
Thì tốt nhất sáng nay nên ra ngoài mua một cái bẫy chuột.
Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên sau vụ việc kia, Mục Yên định sẽ một mình đi tìm hiểu một chút về bối cảnh. Địa điểm đầu tiên cũng như quan trọng nhất mà Mục Yên nghĩ đến chắc chắn lại tại ngôi trường cấp ba đó.
Vừa đúng lúc, hôm nay là thứ bảy. Ít nhiều gì đám nhóc học sinh cũng sẽ không ở lại trường. Cậu đang muốn ra ngoài mua một ít đồ để chuẩn bị cho chuyến đi chiều nay.
Thời điểm âm khí thịnh nhất theo tính toán của cậu chính là đêm nay. Cái tên ác quỷ kia không muốn lòi mặt ra cũng phải cút ra cho cậu.
"Người lần trước kêu cậu tìm có tìm ra chưa." Tần Dịch nhíu hai đầu mi, bực dọc tựa lưng vào ghế xoay.
"Tần, Tần tổng."
"Nói đi." Tần Dịch tiếp nhận phần hợp đồng từ tay thư ký Kim, đôi mắt thâm thúy sâu hút như biển cả liếc nhìn qua dòng chữ trên mặt giấy.
"Tần tổng, người lần trước cậu kêu tôi điều tra đã tìm được một ít thông tin rồi."
"Một ít? Một ít là như thế nào." Thư ký Kim im lặng, đằng sau lưng lai lấy ra tiếp một bản hồ sơ, lần này mặt trên hồ sơ còn in hai chữ 'Mục Yên'
Tần Dịch mặt lạnh cầm lấy, ánh mắt vừa rơi xuống hai chữ 'Mục Yên' cùng với tấm ảnh chụp một thiếu niên tươi sáng, gò má ửng hồng vì nắng sáng chiếu rọi, cả cơ mặt hắn đều như đắm chìm vào bể ôn nhu.
Thư ký Kim nhìn vẻ mặt dịu dàng của sếp mình cảm giác cứ như đang mơ, chỉ có một cái tên thôi mà đã làm cho sếp tổng thay đổi sắc mặt như vậy rồi. Hắn đã có thể khẳng định được suy đoán của mình là chắc chắn, rằng thiếu niên này chính là Tần phu nhân tương lai, là bà chủ tương lai của hắn!
Ngay lúc thư ký Kim đang suy nghĩ xem mình có nên đi vuốt mông ngựa hay ôm đùi vàng bây giờ hay không thì bị sếp tổng của hắn gọi cho tỉnh lại.
"Thông tin chỉ có nhiêu đây thôi à?" Tần Dịch thở dài, hắn không ngờ bối cảnh của thiếu niên ngày đó lại thê thảm như vậy. Thông tin người thân không có, cha mẹ cậu mất từ khi rất nhỏ. Chỉ biết từ nhỏ đã phải sống trong cô nhi viện đến mười lăm tuổi thì dọn ra ngoài tự mình thuê một căn phòng trong khu ổ chuột rồi sinh sống đến tận bây giờ. Còn lại là một ít thông tin và địa chỉ nơi ở của thiếu niên.
Không chỗ dựa, không người thân, không bạn bè. Công việc chính là bày sạp bán, hiện giờ cũng chỉ vừa tròn mười chín.
"Tạm thời việc này dừng ở đây, cậu đi làm chuyện của mình tiếp đi." Hắn khép lại bản hồ sơ, cơ mặt vừa giãn ra lại cau vào lại. Ánh mắt ghét bỏ nhìn thư ký Kim như muốn mau mau đuổi người.
Đợi người đi khỏi, hắn lại nhắm mắt dưỡng thần. Trong suy nghĩ bất giác lại hiện ra hình ảnh của thiếu niên. Ánh mắt trong trẻo, lòng bàn tay trắng nõn mềm mại còn vương chút hương ngọt. Cuối cùng là nốt ruồi nhỏ bé ẩn hiện bên trong ngón giữa của thiếu niên, như một đoá hoa nhỏ đã nở rộ trong lòng hắn. Hai tay Tần Dịch đặt trên phần đùi chợt siết lại báu chặt vào da thịt. Theo như lời đồn đại nói, nửa người dưới của hắn có lẽ nửa đời sau cũng không thể đứng được.
Tai nạn năm đó xảy ra đã để lại biết bao lời đồn mang ý không tốt, những lời chửi rủa và tiếng cười nhạo đã khiến hắn không còn sự kiêu ngạo vốn có. Nếu là trước kia, hắn vừa có phong thái vừa có khí chất, đám người nịnh bợ kia không lúc nào là không tìm cớ tiếp cận thì bây giờ hắn chỉ là một kẻ cô độc, tàn phế. Nhưng không quan trọng, hiện tại trên dưới Tần gia bây giờ đều là của Tần Dịch, không gì là không có. Nếu đã biết được thông tin của thiếu niên, hắn sẽ không do dự mà giúp đỡ.
...
"Xảo Xảo, hôm nay trở về à? Có muốn ăn gì không? Mẹ làm cho con." Người phụ nữ không để ý mặt đứa con mình đang tái bệch, bà bị sự vui mừng của chính mình che lấp, đứa con này của bà trước giờ đều luôn ngỗ nghịch, đã lâu lắm rồi cũng không thèm trở về nhà. Lần này đột nhiên quay về chắc có lẽ đứa nhỏ cũng đang rất nhớ bà.
Chợt nhớ đến điều gì đó, khuôn mặt bà thoáng chốc ỉu xìu. Bà chợt nhớ đến đứa nhỏ của chị mình, đứa nhỏ Trương Điềm Điềm kia đó giờ đều rất thông minh, luôn ngoan ngoãn và lễ phép, nếu con bà có một phần giống đứa nhỏ kia thì bà ngủ cũng bị cười tỉnh. Chỉ tiếc rằng, đứa nhỏ kia mệnh quá yểu, còn nhỏ như vậy mà đã...
Người phụ nữ thở dài, vừa nghĩ đến còn hai ngày nữa là tới giỗ của đứa nhỏ kia. Bà cũng nên báo một tiếng cho đứa con nhà bà biết để đến tham dự. Nghĩ đến đây mà có hơi do dự nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt của Trương Hán Xảo.
Trương Hán Xảo vừa vào phòng liền khóa chặt cửa lại, nét mặt cố bình tĩnh khi nãy cũng vỡ nát. Mặt ả tái mét trắng bệch như trang giấy. Cơ thể trượt dài xuống đất run cầm cập.
Ả sắp chết! sắp chết rồi.
Đêm qua ả mơ thấy con nhỏ kia, đứa chị họ đáng khinh của ả - Trương Điềm Điềm. Con nhỏ kia trong trí nhớ của ả trước giờ đều vô cùng nhu nhược, yếu ớt. Lúc nào cũng trở thành món đồ chơi, kẻ bị bắt nạt của đám côn đồ trong trường, ả cũng có phần. Chính ả là người hùa theo khởi xướng trò đùa dai này, bởi vì ả không thể nào nhịn nổi con nhỏ chướng mắt kia. Nó luôn là đứa dành lấy sự chú ý của mọi người, kể cả mẹ ả. Bà ta lúc nào cũng khen lấy khen để con nhỏ chết tiệt kia trước mặt ả, luôn răng đe, ép buộc ả cách để trở thành một đứa con ngoan.
Lòng ả cũng ngày càng sinh ra sự căm ghét, đố kị đối với Trương Điềm Điềm.
Vốn dĩ con nhỏ đó chết đã là chuyện quá khứ, vì sao không thể để cho chuyện đó qua đi một cách êm đẹp. Vì sao lại trở về! Vì sao mày lại ám lấy tao!
"A-aa! Cút đi, cút đi! Đừng bám lấy tao nữa, tao xin mày! Hãy để tao yên."
Khuôn mặt trắng bệch đầy máu me tối qua lại ám lấy ả. Cảnh tượng khi xưa như trở về, cô nàng mặc một bộ đồng phục màu trắng rách nát loang lổ vết máu đứng chòng chọc trên sân thượng.
Trương Điềm Điềm há miệng muốn nói gì đó nhưng lời nói cứ luôn nghẹn ở cổ, cả khuôn mặt bầm dập tím tái, một bên mắt bị mảnh vỡ của kính mắt đâm vào ọc ra từng dòng máu bê bết cả khuôn mặt. Mái tóc đen dài xinh đẹp trước kia bây giờ đã bị cắt nát chỉ còn vài nhúm lỏm chỏm. Trương Điềm Điềm bắt đầu bước những bước chân lửng thửng, nghiêng ngả về phía lang can tầng thượng. Giây phút bàn chân cô bị hụt vào không khí, gió lạnh ập đến làm tung bay làn váy mỏng mảnh.
Trương Hán Xảo dường như nhìn đến được đôi mắt đỏ ảm đạm đầy tơ máu của Trương Điềm Điềm, ả nhìn thấy nụ cười khinh treo trên khóe môi cô. Nụ cười kia dưới ánh trăng cũng từ từ trở nên ma quái, lạnh sởn tóc gáy.
Cảnh tượng khi ấy không chỉ có mình ả trông thấy, chỉ là khung cảnh lúc ấy khiến cho kẻ khác lầm tưởng rằng đối mặt với nó chỉ có bản thân mình. Tiếng đáp đất nặng nề của da thịt truyền vào tai ả, lớn đến mức như ở ngay cạnh tai.
Trước khi Trương Hán Xảo sắp phát điên lên, một tiếng gõ cửa làm cắt ngang suy nghĩ của ả.
"Xảo Xảo, con ở trong phòng làm gì lâu vậy? Mau ra ăn cơm này, mẹ có làm rất nhiều món con thích."
"Tôi biết rồi, ra ngay!" Trương Hán Xảo hít sâu một hơi cố lấy lại vẻ bình tĩnh, rồi mở cửa ra ngoài.
"Bà... mấy ngày kế tôi sẽ không trở về, bà cũng không cần gọi điện làm phiền tôi." Ả nhăn mặt ngồi vào bàn, nhìn thấy mấy món mình yêu thích trên bàn mặt mày mới dễ chịu một chút.
"Sao con không về? Đã mấy tháng không về rồi, mẹ rất nhớ con." Động tác xới cơm của bà khựng lại, nét mặt càng đau buồn thêm.
"Làm sao! Chỉ mới có mấy tháng, cũng không phải sẽ không trở về, bà ồn ào cái gì chứ!"
"Nhìn thấy bà là ăn cơm mất ngon rồi!" Trương Hán Xảo đập cái bát xuống bàn, bụng đói cũng không còn ham thích muốn ăn. Ả đang muốn đứng dậy rời đi thì bị người phụ nữ nắm chặt tay cản lại. Bàn tay chai sạn của bà không khỏi run rẩy, đứa con này của bà không biết làm sao lại nổi giận nữa, người khổ cũng chỉ có duy nhất mình bà.
"Đừng đi, con đừng đi! Mẹ xin lỗi, mẹ lỡ lời, nếu con không muốn trở về cũng không sao, mẹ không ép con nữa."
"Xảo Xảo ngoan, con có phải đang đói lắm không, chúng ta ngồi xuống ăn một chút đi, mẹ không ép nữa, con muốn làm gì cũng được."
"Xem như bà thức thời!" Vừa nghe lời này của người phụ nữ, khóe môi của ả cũng nhếch lên cao, vô cùng hài lòng mà nghênh mặt ngồi trở lại vào bàn.
"Xảo Xảo, con..." Bà xới một chén cơm đưa cho con mình, lại vô cùng cần mẫn gắp thật nhiều thức ăn đưa vào bát cho Trương Hán Xảo.
"Làm sao nữa?"
"Hai ngày nữa là ngày giỗ của con bé Điềm Điềm, con cũng nên trở về tham dự đi." Lời nói vừa dứt, đôi đũa trên tay ả cũng rơi lạch cạch xuống sàn.
"Bà bị điên à! Kêu tôi đi thăm con nhỏ đó, bà có phải muốn tôi chết rồi không!" Trương Hán Xảo như bị đụng trúng tim đen, kích động đứng bật dậy quát.
"Con làm sao vậy? Sao lại nói như vậy, sao mẹ lại muốn con chết chứ? Điềm Điềm là chị họ con mà! Trở về thăm không phải đúng lễ nghĩa à." Bà cũng hơi kích động, rõ ràng mình chỉ kêu đứa nhỏ này trở về thăm đứa bé kia, vì sao lại lại trở thành người muốn con mình đi chết.
"Bà im đi! Tôi không đi, không đi!"
"Con, tại sao lại không muốn đi chứ?" biểu cảm trên mặt bà gấp gáp, hoang mang.
"Nếu tôi trở về sẽ chết, sẽ chết đó! Tôi không về!" Hét lớn một câu xong, Trương Hán Xảo cũng bật dậy chạy ra khỏi nhà.
Nơi này không còn là nơi thích hợp để chứa mình, ả đành phải quay về trường. Thế nhưng chuyện của Ngô Hạo và giấc mơ đêm qua vẫn còn là cái gai trong lòng ả, vô tình cũng sinh ra nỗi sợ hãi đối với trường học.
Trương Hán Xảo bật màn hình điện thoại lên, thời gian vừa trôi qua đúng hai tiếng. Hiện tại là 7 giờ, vẫn còn sớm, bắt xe về đến trường cùng lắm chỉ mất khoảng 15 phút.
Ả cắn răng chịu đựng, vẫn quyết định bắt một chiếc Taxi quay trở về trường. Hôm nay là cuối tuần nhưng số lượng học sinh quay về nhà cũng không phải quá đông, chỉ là có hơi thưa thớt một chút nhưng ít ra vẫn còn thấy vài bóng người qua lại.
Trương Hán Xảo tiến vào KTX, đèn vừa bật lên thì thấy Lộ Tinh Tinh xuất hiện. Có vẻ cô ta cũng không muốn trở về, như vậy càng tốt, còn có người bên cạnh.
"Không phải lúc chiều cậu nói muốn về nhà à?" Lộ Tinh Tinh đi đến ngồi trước bàn trang điểm, cô nàng lấy một xấp bông tẩy trang đặt bên cạnh mình, bắt đầu lau mặt.
"Không phải, cậu nghe lầm rồi, tôi chỉ nói muốn quay về nhà lấy chút đồ thôi."
"Ừ, hiện tại chỉ còn có mình cậu với tôi thôi."
"Trần Kiệt với Vương Minh nói muốn đi bar giải khuây rồi."
"Cậu không đi theo à?" Trương Hán Xảo vừa nghe hai tên kia muốn đi ra ngoài giải khuây thì tức cười, rõ ràng là sợ muốn chết muốn đi tìm nơi đông đúc lại làm như không có việc gì.
Lộ Tinh Tinh không trả lời câu hỏi này, cô im lặng đi vào nhà tắm muốn tắm rửa. Trương Hán Xảo cũng không vì bản thân bị lơ mà tức giận, ả biết Lộ Tinh Tinh cũng sớm có ngày bị tên Trần Kiệt kia chơi chán.
Tiếng nước róc rách phát ra từ phòng tắm vang lên đều đều, Trương Hán Xảo thay một bộ đồ thoải mái rồi lên giường của mình nằm chơi điện thoại. Một lát sau Lộ Tinh Tinh cũng tắm xong đi ra ngoài, cả hai cứ như vậy im lặng làm chuyện riêng của mình, cũng không ai nhắc đến vụ việc kia nữa. Nhưng Trương Hán Xảo có thể thấy Lộ Tinh Tinh cũng bị ảnh hưởng khá nhiều, vẻ mặt mệt mỏi, xanh xao của cô nàng cũng không thể giấu được dưới lớp son phấn.
Lộ Tinh Tinh lướt điện thoại được một lát cũng mệt mỏi đi ngủ, bên trong phòng cũng đã sớm tắt đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình điện thoại của Trương Hán Xảo. Tiếng đồng hồ hoạt động kêu tích tắc cứ vang lên, vừa coi được vài video thì đã tới 10 giờ.
Trương Hán Xảo tắt điện thoại, đánh một cái ngáp rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này giường bên cạnh lại vang lên tiếng sột soạt, Trương Hán Xảo khó chịu cựa nguậy muốn chuyển người thì một bóng đen di chuyển chầm chậm đến trước mặt ả. Mơ màng trông thấy bóng người, vì quá bất ngờ khiến Trương Hán Xảo sợ hãi bật người dậy muốn hét to.
Chỉ là lời chưa kịp thốt ra đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Lộ Tinh Tinh.
"Hán Xảo, tôi hơi khát nước, bình nước trong phòng cạn rồi, cậu đi với tôi xuống tầng trệt lấy nước được không?" Giọng cô nàng có chút ngập ngừng.
"Cậu bị điên à? Đi cũng không phát ra tiếng hù tôi sợ muốn chết!" Trương Hán Xảo thở hắt một hơi, vuốt ngực thuận khí.
Chân mày cô nàng cau lại, Lộ Tinh Tinh hơi khó chịu với lời nói đó, cô cũng đâu có muốn hù dọa Trương Hán Xảo, chỉ là ban đêm yên tĩnh làm cho cô cũng thuận theo bước nhẹ chân lại.
"Cậu đi với tôi xuống dưới đi." Lộ Tinh Tinh lay lay người đối phương.
"Không muốn, cậu tự đi đi." Nói xong Trương Hán Xảo nằm xuống giường lần nữa, mặt quay vào trong vách tường chỉ để lại bóng lưng cho cô nàng.
Thấy thái độ không chịu hợp tác của Trương Hán Xảo, Lộ Tinh Tinh cũng hơi bực tức, cuối cùng cũng vẫn là tự mình đi lấy nước. Tiếng đóng cửa vang lên rất lớn làm Trương Hán Xảo đang mơ màng ngủ cũng bị giật mình tỉnh giấc. Ả căm ghét nhìn phía cánh cửa đóng chặt, trong miệng lẩm bẩm chửi rủa vài câu.
Nhưng chỉ một lúc sau, cơn buồn ngủ lại ùa về, ả cũng không quan tâm gì nữa tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Nhưng sự yên tĩnh này chỉ duy trì được khoảng nửa tiếng liền bị dập tắt.
Tiếng chuông di động vang lên trong đêm, Trương Hán Xảo mơ màng chộp lấy điện thoại của mình, bấm nút nghe.
"Xảo Xảo, 12 giờ rồi con cũng không về nhà, là quay trở về trường rồi sao?" Giọng nói lo lắng của người phụ nữ phát ra từ đầu dây bên kia.
"Bà cũng biết bây giờ là mấy giờ rồi, còn muốn gọi cho tôi để làm phiền à!" Quát lớn một câu xong ả cũng không do dự mà ngắt kết nối.
"Không phải! Mẹ chỉ..." Tút-tút-tút
"Chết tiệt! Đã giờ này rồi còn gọi làm phiền." Song song với lời nói này là một tiếng gõ cửa phát ra.
Ả cứ tưởng bản thân mình nghe lầm, nhưng không ngờ mấy giây sau tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, lần này là ba tiếng. Trương Hán Xảo liếc nhìn qua chiếc giường đối diện, thấy không có ai ở trên đó thì nghĩ rằng có lẽ là Lộ Tinh Tinh lấy nước quay về rồi. Định bụng đứng lên đi mở cửa, nhưng vừa bước được hai bước thì cả cơ thể đều khựng lại. Mặt mày ả tái mét vặn vẹo nhìn về phía cửa với đôi mắt đầy sợ hãi. Không biết cái lạnh từ đâu ùa vào làm lông mao trên người ả dựng đứng hết lên. Ả cảm giác được cơ thể mình đang căng chặt, tê dại và khó thở.
Trong giây phút đứng bên bờ vực chờ đợi cái chết, ả cũng có thể đoán được người gõ cửa ngoài kia không phải là Lộ Tinh Tinh. Không ai lại tự đi gõ cửa phòng của mình trong khi cửa không khóa ổ. Hàm răng ả run cầm cập cố ghì chặt vào nhau. Thật may khi nãy ả không lên tiếng, thật may bản thân chưa có mở cửa, thứ ngoài kia chỉ sợ không phải là con người.
Nghĩ đến đây chân ả mềm nhũn muốn ngã xuống nhưng lại sợ hãi không dám phát ra tiếng động. Tiếng gõ cửa vẫn vang lên không dứt, mỗi nhịp cách nhau rất đều. Trương Hán Xảo thả nhẹ hơi thở của mình lại, cơ thể chầm chậm dịch chuyển muốn quay trở về giường.
Nhưng ả vừa xoay người, tiếng gõ cửa đột nhiên trở nên dồn dập không ngớt giống như thứ ngoài kia biết người trong phòng không muốn mở cửa cho nó.
"Đừng, Đừng mà!" Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa có xu hướng chuyển sang đập cửa, Trương Hán Xảo không thể giữ nổi bình tĩnh, lập tức run rẩy bật khóc cầu xin. Ả phóng về giường mình, chùm chăn bao khắp cả cơ thể, một kẽ hở cũng không chừa cho không khí lọt qua.
Khóc đến khi mệt, thở không nổi ả mới phát hiện tiếng đập cửa ngoài kia đã biến mất.
Cái thứ kia đi rồi sao?
Ả không dám bước ra ngoài xem thử, chỉ dám hé một góc chăn ra nhìn ngó khắp nơi. Căn phòng vẫn như thường chìm trong bóng tối tĩnh lặng, cánh cửa vẫn đóng chặt không có dấu hiệu bị mở ra.
Chỉ là không biết từ bao giờ bên cạnh chiếc giường đối diện của Trương Hán Xảo lại xuất hiện một bóng người.
Mới đầu ả cũng bị điều đó làm cho giật mình, nhưng lúc sau đã có thể bình tĩnh thở phào. Rõ ràng bóng dáng này rất cân xứng với cơ thể của Lộ Tinh Tinh, chỉ là vì sao Lộ Tinh Tinh lại có thể xuất hiện ở đây mà không có tiếng động.
"Tinh Tinh, là cậu à?" Ả không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước miếng, ả có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của mình đập nhanh ra sao, đầu ngón chân lạnh cóng như muốn thụt vào trong.
Ả nghe thấy tiếng động nhẹ bên giường đối diện, chỉ là quá tối ả không thể thấy được bất kỳ thứ gì, nhưng cũng không dám bật đèn lên.
Trương Hán Xảo hít sâu một hơi, vì sao đêm nay lại có nhiều chuyện như vậy xảy ra, có phải nếu đêm nay ả không chết, thứ kia cũng sẽ không bỏ qua không?
Không biết lấy ra lá gan lớn như vậy từ đâu, Trương Hán Xảo đánh cược toàn bộ mạng sống của mình vào lần này, ả chầm chậm bước xuống giường muốn đi đến trước mặt bóng đen kia xem rốt cuộc có phải Lộ Tinh Tinh không.
Tiếng bước chân cùng hơi thở đồng dạng vang lên càng ngày càng dồn dập. Khi bàn tay ả sắp chạm đến bóng đen kia thì nó đã nhanh chân hơn một bước xoay người lại làm lộ ra khuôn mặt tái bệch đầy máu me cùng với đôi mắt đen ngòm trống rỗng của nó.
Trương Hán Xảo bị khuôn mặt loe loét lỗ máu trước mặt mình hù dọa, sợ hãi ngã xuống hét lớn. Cả cơ thể bỗng chốc như mất hết sức lực, mềm nhũn ngã người nằm dài trên mặt đất trơ mắt nhìn thứ kia bò bằng tứ chi ngày gần đến mình.
Miệng thứ kia nức toác ngậm đầy máu đen tanh hôi, những chất dịch nhầy có mùi hôi thối như xác chết không ngừng nhiễu nhão trên mặt đất. Đôi mắt trống rỗng không phương hướng của nó lại nhìn chằm chằm người phía trước không một tia cảm xúc, giống như đang ngắm nhìn bữa ăn thơm ngon sắp được dâng đến tận miệng.
Nhưng điều đáng sợ hơn đối với Trương Hán Xảo chính là thứ trước mặt này lại mang bộ dạng của Lộ Tinh Tinh.
'Lộ Tinh Tinh' bắt đầu phát ra thứ âm thanh bi thảm chói tai.
"Sao cậu không mở cửa cho tôi!"
"Vì sao cậu không mở cửa!"
"Chính vì cậu mà tôi phải chết oan uổng! Vì cậu mà tôi phải chết một cách thê thảm như này!"
"Tôi đau quá Xảo Xảo, hu-hu... Đau quá!"
"Nó gặm nát chân tay tôi, uống máu tôi, hút não tôi, hu-hu... Đau quá."
"Cậu là kẻ hại chết tôi."
"Trương Hán Xảo đền mạng đi!" Bóng đen vì kích động mà lung lay dữ dội, nó há to cái miệng đầy máu của mình, ngửa đầu rít lên một tiếng chói tai rồi lao về phía Trương Hán Xảo.
"Không-g-g!!!"