Những câu chuyện của ông đều huyền ảo khó tin, nhưng lạ thay không một lời chất vấn hay nghi ngờ nào được phát ra, mọi người như tin ông tuyệt đối.
Điều này cũng không khó hiểu, tất cả là vì sự lịch duyệt, cũng như uy tín của Đào lão. Thật sự thì không ai biết Đào lão là ai, tên họ là gì, họ chỉ biết mười hai năm trước, ông xuất hiện ở đây với một đứa trẻ sơ sinh còn trong tã lót. Ông và đứa trẻ đã định cư tại thôn Ẩn Dạ cho đến nay. Có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, lại vô cùng uyên bác, tính tình hài hước hòa ái nên ông nhanh chóng chiếm được cảm tình của mọi người. Cốc chủ Ẩn Dạ cốc đã nhiều lần đích thân mời ông đảm nhiệm vị trí cao trong cốc, nhưng ông đều từ chối.
Về phần đứa trẻ sơ sính, chắc chúng ta đã biết là ai, đó chính là thiếu niên. Thiếu niên không có cha mẹ, chỉ có ông nội là Đào lão, thường được gọi là Dã Y. Năm nay mới mười hai tuổi nhưng đã vô cùng cao to cùng với sức khỏe vượt trội so với bạn bè cùng lứa tuổi. Dã Y vốn có thần lực trời sinh, nâng được vật nặng hơn hai tấn, một đấm có sức công phá hơn mười tấn, một con số vô cùng khủng khiếp đối với người chưa bước vào thế giới tu luyện. Kèm theo là sức ăn cực kỳ kinh khủng, nên thường phải lẻn ra ngoài săn thú một mình.
Trời dần trưa, câu chuyện của Đào lão cũng đến hồi kết. Mọi người và lũ trẻ cũng tản đi dần dần để chuẩn bị cho bữa trưa. Chỉ còn hai ông cháu trong sân, đang trố mắt nhìn nhau.
"Con lại trốn ra ngoài săn thú hả? Rất nguy hiểm có biết hay không?" Nhìn cơ thể đầy vết thương của Dã Y, Đào lão tức giận hỏi.
"Con đói, thịt được chia ăn không đủ no." Thằng nhóc cãi lại.
"Còn cãi." Đào lão nắm tay lại, tạo thành những tiếng nổ lốp bốp. Sau đó ông búng tay, không khí bị nén lại và bắn đi như viên đạn, chuẩn xác trúng vào trán thiếu niên.
"Đau quá, lão già này." Dã Y xoa trán, rồi bỏ chạy khỏi sân.
Nhưng chỉ với một cái nhún chân, Đào lão đã nhảy vọt tới chận đầu thiếu niên, xách cổ như xách con gà con và mang vào nhà.
"Ha ha, theo ta đi vào nhà. Ăn no rồi luyện công."
"Đau quá, thả con ra." Thằng nhóc la hét, kêu gào.
Tối ngày hôm đó, khi ánh trăng đã lên tới điểm cao nhất. Chiếu sáng khắp mọi ngóc ngách của thung lũng. Có hai bóng đen đang di chuyển giữa rừng cây với một tốc độ không thể tin nổi. Đó là hai ông cháu Đào lão và Dã Y. Cả hai đi sâu vào rừng, đến một hồ nước bí mật nằm ẩn mình sau hẻm núi thì dừng lại.
"Ông nội, sao hôm nay phải đi xa như vậy?” Dã Y hỏi.
"Dã Y, nói cho ta biết con hiểu gì về tu luyện?" Không trả lời, Đào lão hỏi ngược lại.
“Ông đang kiểm tra kiến thức của con à? Nghe con trả lời đây.” Dã Y cười to trả lời.
Ở Hài Đồng thế giới, cấp độ tu luyện được chia thành chín cảnh giới, mỗi cảnh giới lại chia thành chín trọng, theo thứ tự là:
Linh Ngọc: Thân thể tới hạn, ngọc khắc tự sinh.
Thiên Tâm: Linh Ngọc cực hạn, lột xác Thiên Tâm.
Hải Khiếu: Thiên Tâm chín nhịp, sóng lớn bổ thân.
Hiển Dương: Thiên Tâm bách luyện, hồn thiên sáng chói
Phá Xác: Thiên Tâm thoát xác, hồn du thiên không.
Đọa Kiếp: Kiếp nạn tự thân, thiên vấn bản tâm.
Xuất Trần: Hồn xác thăng hoa, linh thể hợp nhất.
Duy Mệnh: Thọ cùng trời đất, ngao du thiên địa.
Bất Diệt: Đất không thể cầm, trời không thể quản.
“Rất tốt, còn gì nữa không?” Đào lão cười hỏi.
“Dạ hết rồi, ông chỉ dạy con như thế thôi mà.” Dã Y bất mãn nói.
“Ha ha, thằng nhóc con. Tập trung nghe ông nói đây.”
"Dã Y, cơ thể con đã tích lũy đầy đủ để tiến hành đột phá Linh Ngọc cảnh. Hôm nay ông sẽ nói cho con hiểu rõ hơn về cảnh giới này. Con nghe cho kĩ lời ông nói nhé”
Khi cơ thể được rèn luyện đến một mức độ giới hạn, cơ thể có thể hấp thu “khí” trong thiên địa để tu luyện. Tuy nhiên, tự hành hấp thu được, nhưng không thể chứa đựng, nó cần một vật để chứa thiên địa chi khí. Do đó, để đột phá cảnh giới con cần hình thành một viên ngọc trong cơ thể, chúng ta sẽ gọi nó là Linh Ngọc.
Có hai cách để bước vào Linh Ngọc cảnh:
Thứ nhất là tự hành thức tỉnh, khi cơ thể tích lũy đầy đủ, vận công hấp thu thiên địa chi khí phá vỡ hàng rào, sau đó quy tụ thiên địa khí, hình thành Linh Ngọc. Tuy nhiên, tùy theo tư chất mà thời gian tích lũy sẽ khác nhau, tư chất càng tốt, tích lũy sẽ càng nhanh.
Thứ hai là nhờ sự trợ giúp của ngoại lực, trưởng bối sẽ giúp tụ tập thiên đia chi khí, sau đó trực tiếp đưa vào cơ thể, hình thành Linh Ngọc.
Thời điểm tốt nhất để sinh ra Linh Ngọc là trước mười tám tuổi. Nếu vượt quá thời gian này, sẽ rất khó, thậm chí là vô vọng.
“Dã Y, con là trời sinh thần lực.”
“Khả năng tích lũy của cơ thể con cũng cực tốt.”
“Do đó, hôm nay con sẽ tự mình sinh ngọc. Ông sẽ hộ pháp cho con.”
“Dạ được. Con phải làm gì vậy ông?” Dã Y hỏi.
"Con hãy vận dụng Hắc Thiết Chiến Y đến cực hạn, không cần phải lo lắng gì hết. Ông sẽ giúp con khi cần."
Dã Y nghe theo, bắt đầu vận dụng Hắc Thiết Chiến Y. Toàn bộ cơ thể Dã Y dần dần chuyển sang màu đen, làn da càng lúc càng đen kịt. Hắc khí dần dần tỏa ra ngoài nhuộn đen cây cỏ gần đó.
Sau nửa canh giờ, khi mà toàn thân đã bị bao phủ bởi hắc khí không nhìn rõ mặt. Dã Y hét lên một tiếng đau đớn, sau đó toàn bộ hắc khí bị hút vào thân thể.
“Dã Y, con hãy dẫn động hắc khí ra trước ngực. Cố gắng giữ cho chúng tập trung ở đó.” Đào lão lên tiếng hướng dẫn. "Rắc, rắc." Âm thanh phát ra như vỏ trứng vỡ, Dã Y thét dài, trong cơ thể câu nhóc liền hình thành một viên ngọc bóng loáng màu xanh thẫm, cuối cùng đã đột phá thành công.
"Ha ha, mười hai tuổi, trong chớp mắt hấp thu thiên địa khí, tự mình sinh Ngọc. Thật sự là thiên tài. Không hổ là con trai của thiếu gia." Đào lão thầm nghĩ, đồng thời cố gắng ức chế niềm vui của mình.
"Dã Y, lập tức ngồi xuống. Cố gằng quen thuộc với cảnh giới mới."
"Linh Ngọc cảnh chỉ là khởi đầu, đường đi của con còn rất dài. Phải tiếp tục cố gắng."
"Phải luôn tâm niệm, tu luyện không đường tắt. Nước mắt là của kẻ yếu đuối, chỉ có máu tươi mới đúc nên cường giả."