Mục lục
Quan Đạo Chi Sắc Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban

Chương 3: Vô tình lập công.

Nguồn: Sưu tầm





8h30 tối, Vương Tư Vũ đi vào thang máy xuống dưới, hắn là cử nhân của trường đại học Hoa Tây, từng sinh sống và học tập ở thành phố Ngọc Châu 4 năm nên rất quen thuộc đường xá nơi đây, biết khách sạn Tân Đô chỉ cách nơi này hai con đường nhỏ nên không đón xe mà đi bộ đến điểm hẹn.

Gió đêm mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt thoảng qua, Vương Tư Vũ kéo cổ áo lên cao hơn, nơi đây là khu vực sầm uất nhất của thành phố Ngọc Châu, kế bên hàng cây sum suê hai bên đường đều là những tòa cao ốc văn phòng sang trọng mang phong cách kiến trúc hiện đại, vô số ánh đèn xanh đỏ chói lòa mê hoặc, đưa người ta vào giấc mơ không có thực, tạo cảm giác lâng lâng như lạc vào thế giới hư ảo.

Bước vào cánh cửa lớn của khách sạn Tân Đô, mọi thứ đều tạo cho người ta cảm giác nguy nga tráng lệ, đẳng cấp nơi đây cao gấp mấy bậc so với khách sạn Ngân Thái mà Vương Tư Vũ đang ở, dọc hai bên chiếc thảm đỏ là mười mấy cô tiếp viên trẻ đẹp đứng ngay hàng thẳng lối, cung kính cúi chào khi có khách đi vào: “Kính chào quý khách!”

Đi theo một nhân viên khách sạn dẫn đường, Vương Tư Vũ đến được phòng số 518, chỉ thấy trên bàn đã bày la liệt một bữa ăn thịnh soạn, còn trên chiếc ghế sofa sang trọng phía cửa sổ, một người đàn ông trung niên béo phệ đang ngồi đó, kế bên là thiếu phụ kiềm diễm từng gặp ở hồ Vụ Ẩn chiều nay, cô ta mặc chiếc áo màu xám bó sát, bầu ngực vút cao ngạo nghễ như muốn được giải phóng ra ngoài, ánh mắt Vương Tư Vũ lại lướt nhanh xuống bên dưới, chiếc váy đen ngắn cũn tôn vinh vẻ đẹp của đôi chân thon dài thật hoàn hảo biết bao!


Lúc này thiếu phụ đang cúi đầu nói chuyện với cô bé tên Tiểu Tinh, hình như cô không chú ý đến Vương Tư Vũ đang đứng ngoài cửa.

Đêm nay Tiểu Tinh mặc một bộ đồ thể thao, tỏ ra nhí nhảnh hoạt bát, cô ngẩng đầu lên phát hiện Vương Tư Vũ, vội reo lên thông báo: “Ba ơi, dì Tuyết Oanh, chú Vương đến rồi nè!”

Người đàn ông béo phệ mở mắt ra, thấy Vương Tư Vũ đi vào, vội đứng dậy từ ghế sofa, bước nhanh lên phía trước, đôi tay siết chặt bàn tay phải của Vương Tư Vũ, cảm kích nói: “Tiểu Vương à, thật cám ơn cậu quá! Nếu không phải có cậu, vợ và con gái tôi e rằng lành ít dữ nhiều rồi, lần này cậu đã cứu cả nhà tôi đấy!”

Vương Tư Vũ giật thót tim một cái, thì ra thiếu phụ xinh đẹp kia là mẹ kế của Tiểu Tinh đó ư? Một giai nhân tuyệt sắc như thế mà chịu lấy một người đàn ông trung niên béo phệ, giây phút đó hắn cảm thấy thật khó chấp nhận sự thật phũ phàng ấy.

Nhưng nghĩ kĩ lại điều đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên, xã hội hiện đại các cô gái xinh đẹp đều chọn người đàn ông bản lĩnh làm chồng cả, về tuổi tác tướng mạo của người đàn ông không còn là tiêu chuẩn lựa chọn hàng đầu nữa, chỉ cần có tiền có quyền thế, mọi khoảng cách đều được xóa bỏ. Thật đúng với câu ví von: Cỏ non mơn mởn đã bị lũ trâu già gặm hết rồi!

Vừa nhìn là Vương Tư Vũ biết ngay người đàn ông béo phệ kia không phải nhân vật tầm thường, liền tươi cười hớn hở đáp lời: “Chỉ là tình cờ thôi mà! Thật ra mọi người không cần khách sáo bày tiệc đáp tạ như thế đâu!”

Người đàn ông béo phệ siết chặt tay Vương Tư Vũ hơn, cười ha hả nói: “Đâu có! Tiểu Vương này, cậu không cần khách sáo đâu! Người xưa có dạy Nhận ơn phải trả mới là bậc trượng phu, hơn nữa lần này là ơn cứu mạng gia đình tôi, tôi không đáp tạ tử tế với cậu sao coi được chứ!”

Lúc này thiếu phụ xinh đẹp kia cũng thướt tha bước lại gần, đưa bàn tay ngà ngọc ra bắt tay một cái với Vương Tư Vũ, mỉm cười nói: “Tiểu Vương, tôi tên là Trần Tuyết Oanh, hôm nay may nhờ có cậu!”

Trong tích tắc nắm lấy bàn tay thiếu phụ, Vương Tư Vũ chỉ cảm thấy như nắm vào một nùi bông, hơn nữa còn có một hương thơm thoang thoảng tỏa ra trên người cô gái khiến hắn mê mẩn đầu óc, toàn thân lâng lâng muốn bay bổng lên chín tầng mây, Vương Tư Vũ phấn chấn tinh thần, liền tỏ ra lịch sự: “Mọi người quá khách sáo rồi! Tôi thật không dám nhận!”

Sau khi khiêm nhường vài câu, trước thịnh tình của gia đình thiếu phụ, Vương Tư Vũ không thể từ chối thêm, đành ngồi vào ghế dành cho khách quý, Trần Tuyết Oanh khui một chai rượu Mao Đài, rót đầy vào ly Vương Tư Vũ và ông chồng béo phệ, còn cô và Tiểu Tinh thì uống nước ép trái cây.

Người đàn ông béo phệ đưa qua danh thiếp, Vương Tư Vũ đón lấy nhìn vào, thì ra người này tên Phương Như Hải, khi xem đến chức vụ ghi bên dưới liền trố mắt ngạc nhiên, đây chẳng phải là giám đốc Phương của đài truyền hình đó ư? Trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế, quả thật khiến người khác khó tin.

Phương Như Hải sau khi cầm lấy tấm danh thiếp của Vương Tư Vũ đưa qua cũng ngơ ngác một hồi, liền sau đó cười phá lên khoái chí, ồn ã hỏi: “Cậu mới đến Ngọc Châu vào hôm qua đúng không?”

Vương Tư Vũ vội cung kính trả lời: “Dạ phải, đại danh của giám đốc Phương như sấm giật bên tai, không chỉ là tôi, ngay cả các vị lãnh đạo nơi tôi công tác cũng rất muốn có dịp làm quen đó ạ!”

Phương Như Hải gật gù hí hửng: “Tiểu Vương nè, chú lính cứu hỏa như cậu quả nhiên thần thông quảng đại, dẫn luôn cả nước hồ Vụ Ẩn ra luôn rồi!”

Vương Tư Vũ hiểu ý, vội tiến thêm một bước, mau mắn nói: “Nếu như giám đốc Phương không nể tình thì dù có mời cả Long Vương cũng không cứu được ngọn lửa dữ dội này đâu ạ!”

Đôi mắt Phương Như Hải chợt lóe sáng, nhìn chăm chú vào Vương Tư Vũ một hồi mới lên tiếng: “Nước hồ Vụ Ẩn quý lắm đấy! Dùng vào việc này cậu không thấy đáng tiếc hay sao?”

Vương Tư Vũ biết đối phương có ý nhắc nhở mình, nếu dùng ơn cứu mạng vợ con đổi lại chuyện bỏ qua vụ phóng viên bị đánh rõ ràng là quá đáng tiếc, hắn có thể nhờ vả chuyện khác lớn lao hơn. Vương Tư Vũ không hề suy nghĩ nhiều đã cầm ly rượu đứng phắt dậy, kiên định nói: “Chỉ cần giám đốc Phương chịu nể tình giơ cao đánh khẽ, tôi xin uống cạn 3 ly!”

Ngồi nghe hai người đối đáp nãy giờ, Phương Tinh trợn tròn mắt không hiểu, ngơ ngác nói xen vào: “Ba ơi, chú Vương, mọi người đang nói chuyện gì vậy? Con không hiểu gì cả!”

Phương Như Hải cười ha hả khoái trá, đưa tay vỗ vỗ vào vai con gái, cũng cầm ly rượu đứng dậy, dõng dạc nói: “Tính cách hào sảng của cậu tôi rất khâm phục! Cậu là ân nhân của nhà họ Phương chúng tôi, cậu đã nói vậy thì tôi không còn giận gì nữa, bỏ qua thì bỏ qua, nhưng 3 ly này thì không trốn được đâu đấy!”


“Hay quá! Cám ơn giám đốc Phương!”

Hai người cụng ly uống cạn, Trần Tuyết Oanh lại rót đầy vào ly cho hai người, cô kéo nhẹ tay áo chồng, nhỏ tiếng nhắc nhở: “Đừng quá chén nha anh!”
nguồn (.)
Uống cạn 3 ly rượu vào bụng, Vương Tư Vũ chỉ cảm thấy hơi ấm từ trong dạ dày lan tỏa khắp toàn thân, còn bờ môi vẫn lưu lại hơi rượu thơm nồng, hắn buột miệng khen ngợi: “Rượu Mao Đài quả nhiên là cực phẩm!”

Trần Tuyết Oanh không muốn chỉ nói về đề tài rượu chè trên bàn tiệc, bèn hỏi sang vấn đề khác: “Tiểu Vương, cậu tốt nghiệp ở trường đại học nào vậy?”

“Tôi tốt nghiệp ở trường đại học Hoa Tây.”

Phương Như Hải đập bàn cái rầm, hí hửng reo lên: “Thật là trùng hợp, trước kia tôi từng giảng dạy ở đó 6 năm, tính ra cậu phải gọi tôi một tiếng thầy giáo đấy nhé!”

Vương Tư Vũ vội đặt đũa xuống, cung kính cầm ly rượu đứng dậy, cúi rạp người hành lễ: “Đệ tử xin kính dâng sư phụ sư mẫu một ly!”

Phương Như Hải cười toe toét, xua tay lia lịa: “Đồ đệ ngoan, không cần đa lễ!”

Ăn uống no say, mọi người bắt đầu nói chuyện vui vẻ, không khí bàn tiệc trở nên đầm ấm, Trần Tuyết Oanh chốc chốc lại rót rượu gắp thức ăn cho chồng và Vương Tư Vũ, còn Tiểu Tinh ngồi im lặng cười tủm tỉm, chăm chú nghe mọi người trò chuyện.

Phương Như Hải hớp một ngụm trà để giải rượu, chợt hỏi: “Tiểu Vương, thật ra dù cậu không yêu cầu tôi cũng không định truy cứu vụ việc, cậu có biết tại sao không?”

Vương Tư Vũ lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Không biết! Chỉ là nghe nói giám đốc Phương nổi giận lôi đình, nhất định phải đưa vụ việc ra công chúng, dù sao thì ra tay đánh phóng viên là hành động không thể chấp nhận được, may mà cấp lãnh đạo thành phố đã ra quyết định kỉ luật những kẻ sai phạm rồi, chắc hình thức kỉ luật sẽ là cách chức!”

Phương Như Hải từ tốn giải thích: “Những gì cậu mắt thấy tai nghe chỉ là bề nổi thôi, vừa rồi cậu gọi tôi một tiếng sư phụ, vậy thì tôi sẽ chỉ bảo cậu một chút, thật ra vụ việc lần này không phải tình cờ xảy ra đâu, có người sắp đặt cả đấy! Hai phóng viên đài truyền hình chỗ tôi có quan hệ thân thiết với hai vị chủ nhiệm ban tuyên truyền thành phố Thanh Châu của cậu, ngày thường họ đưa tin tức về Thanh Châu đều rất mềm mỏng, thiếu điều không đánh trống khua chiêng ca ngợi thôi đó! Thế mà bây giờ thái độ đột nhiên quay ngoắt 180 độ, cậu không cảm thấy có gì bất thường à?”

Vương Tư Vũ không hề nghĩ tới vụ việc lại phức tạp như thế, nghe Phương Như Hải phân tích liền nảy sinh ngờ vực, nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra bình thản, cố tình thăm dò: “Chắc có lẽ là trùng hợp!”

Phương Như Hải lắc đầu phản bác: “Tiểu Vương à, khứu giác chính trị của cậu còn kém lắm! Sống trong quan trường mà như thế là rất nguy hiểm. Theo như tôi biết, ủy ban kỉ luật thành phố Thanh Châu của cậu đã bắt đầu điều tra Vương Thu Sinh từ nửa năm trước, đưa ông ta đi trường Đảng học tập cũng vì mục đích tạo thuận lợi cho công tác điều tra, bây giờ chắc nắm được chút tội chứng gì của ông ta rồi nên Vương Thu Sinh mới sắp đặt vụ việc đánh phóng viên lần này để phản kích, dù sao vụ này mà gây ồn ào thì những vị đứng đầu thành ủy Thanh Châu đều sẽ bị ảnh hưởng, lúc trước ở tỉnh khác đã có trường hợp tương tự, hình thức kỉ luật nặng nhất mà cấp trên từng áp dụng là giáng cấp người đứng đầu chính quyền địa phương và điều chuyển công tác đi nơi khác đó!”

Vương Tư Vũ biết Vương Thu Sinh mà Phương Như Hải nói chính là ủy viên thường trực thành phố Thanh Châu, Vương trưởng ban của ban tuyên truyền, nhớ lại khi xưa Vương trưởng ban vừa đi học tập ở trường Đảng, khắp nơi đều nở rộ tin đồn, có người nói là ông ta bỏ trốn, lại có người nói là bị lên trung ương chấp hành hình thức kỷ luật, cuối cùng Trương bí thư phải đích thân đứng ra dẹp trừ mọi tin đồn quái ác, nhưng hiện nay theo như suy luận của Phương Như Hải có thể thấy những lời suy đoán trước kia không phải là tự dưng mà có.

Phương Như Hải lại hớp một ngụm trà thấm giọng, nói tiếp: “Vương Thu Sinh kể cũng thông minh, ông ta biết nhà họ Phương chúng tôi có chút mâu thuẫn với Trương Dương bí thư của thành ủy Thanh Châu nên muốn mượn đao giết người đây mà. Hừ! Định đem anh em tôi ra làm công cụ phục vụ mục đích riêng à? Chưa đủ tư cách đâu!”

Vương Tư Vũ không hề nghĩ tới một vụ việc nhìn đơn giản như thế lại chứa đựng âm mưu khủng khiếp phía sau, hắn cảm phục khen ngợi: “Giám đốc Phương quả xứng danh bậc tiền bối, ánh mắt sáng như gương soi!”

Chỉ có điều Vương Tư Vũ nghĩ hoài không hiểu, nếu Phương Như Hải đã nhìn thấu nội tình, vậy tại sao ông còn nổi giận đòi làm to chuyện?

Trần Tuyết Oanh vốn ngồi im lặng cười tủm tỉm nghe chồng phân tích, lúc này bỗng nói xen vào: “Như Hải, anh trao đổi qua điện thoại với Như Kính rồi đúng không?”

Phương Như Hải thoáng đỏ mặt, bối rối nhìn cô vợ trẻ, vội lái sang chuyện khác: “Gắp thức ăn đi! Tiểu Vương, cậu ăn nhiều vào, không cần khách sáo đâu nhé!”


Phương Tinh cũng nhận ra sơ hở của Phương Như Hải, cô bé liền vạch mặt ba: “Ba à, ba bê nguyên xi những lời của chú hai ra nói lại, xấu hổ chưa kìa!”

Phương Như Hải cầm đũa lên ăn vài miếng, sau đó cười ha hả lấp liếm: “Chú hai của con lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, tầm nhìn tất nhiên thấu đáo hơn ba rồi, trong cơn tức giận nên ba mới bị trò bịp bợm của chúng che mắt, chứ đổi lại lúc khác mấy trò trẻ con ấy sao mà lừa được người cha anh minh thần võ của con nào?”

Phương Tinh bĩu môi mỉa mai: “Ba lại bốc phét nữa rồi! Theo con thấy thì ngoài tài huênh hoang ra ba chẳng có gì giỏi hơn chú hai cả.”

Phương Như Hải trừng mắt lườm con gái, gân cổ lên cự cãi: “Ai nói ba không có gì hơn chú hai của con hả? Dì Tuyết Oanh chẳng phải xinh đẹp hơn mợ hai của con đó ư?”

Phương Tinh ngơ ngác giây lát rồi ôm bụng cười sặc sụa, vỗ vai Phương Như Hải trêu chọc: “Ba không biết xấu hổ, đem cả vợ ra để so sánh cơ à?”

Trần Tuyết Oanh cũng bật cười khanh khách, Vương Tư Vũ đành đứng dậy giải vây: “Giám đốc Phương bận trăm công ngàn việc, đâu có thời gian đi suy nghĩ về những chuyện đấu đá kia chứ!”

Phương Như Hải gật đầu tán đồng: “Tiểu Vương nói đúng lắm! Gần đây đài truyền hình có rất nhiều công việc cần tôi giải quyết, vốn dĩ tuần trước tôi có hứa đi chơi với Tiểu Tinh, thế mà vẫn không nhính chút thời gian đi với nó được, sém chút là xảy ra chuyện, may nhờ có cậu. Tiểu Vương, sau này cậu có đến Ngọc Châu thì nhớ ghé nhà tôi chơi nhé, đừng nên khách sáo làm gì!”

Vương Tư Vũ khiêm tốn nói: “Nói không chừng sau này còn phải thường xuyên đến nhờ cậy giám đốc Phương, chỉ mong sư phụ đừng chê trách là được!”

Phương Như Hải cười ha hả khoái trá: “Hoan nghênh! Cậu đừng gọi tôi là giám đốc Phương nữa, hãy gọi một tiếng thầy đi, như thế thân thiết hơn. Sư mẫu của cậu nấu ăn ngon lắm đấy, có dịp cậu nếm thử sẽ thích ngay!”

Trần Tuyết Oanh nghe chồng khen mình, mỉm cười e thẹn: “Tiểu Vương đừng nghe ông ấy nói bừa, tài bếp núc của tôi chỉ tầm thường thôi, nhưng tôi và Như Hải luôn hoan nghênh cậu đến nhà chơi!”

Phương Tinh nhí nhảnh lên tiếng: “Chú Vương, nếu ba đã trở thành thầy của anh rồi thì sau này em sẽ xưng hô anh là anh Tư Vũ luôn được không?”

Vương Tư Vũ tán thành ngay: “Vậy thì tốt quá! Anh sợ nhất là người ta cứ gọi mình là chú, làm như anh già lắm rồi!”

Trần Tuyết Oanh cũng góp lời: “Vậy Tiểu Vương cũng đừng gọi tôi là sư mẫu nữa, nghe giống đang đóng phim cổ trang quá!”

Bốn người cười ha hả vui vẻ, Vương Tư Vũ không quên khen Trần Tuyết Oanh là tiên nữ giáng trần, khác xa với các cô gái phàm tục, gọi sư mẫu sẽ ngày càng trẻ đẹp ra. Phương Như Hải nở mày nở mặt, luôn miệng nói Tiểu Vương thật giỏi tài ăn nói, hệt như phong cách của ông năm xưa.

Phương Tinh lè lưỡi tinh nghịch, tài ăn nói của ba chẳng qua chỉ là tài nói phét thôi, thế mà còn đem ra khoe khoang, thật không biết xấu hổ gì cả. Phương Như Hải đùa rằng tài nói phét của ông còn kém xa Hầu phó tỉnh trưởng, ông ta dám báo cáo là GDP toàn tỉnh tăng trưởng đạt 300% cơ đấy.

Vương Tư Vũ không ngừng kính rượu Phương Như Hải, chốc chốc lại liếc trộm về phía Trần Tuyết Oanh, bắt gặp nụ cười quyến rũ của người đẹp, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, nhủ thầm vị sư mẫu xinh đẹp này thật khiến người ta khó kiềm chế ham muốn, tiếc rằng hoa lài cắm bãi phân trâu mất rồi còn đâu! Trần Tuyết Oanh không những xinh đẹp tuyệt trần, giọng nói y như tiếng chim sẻ hót líu lo, mỗi lần cô mở miệng nói chuyện, âm thanh rót vào tai làm Vương Tư Vũ xao xuyến tâm hồn, mong sao giọng nói dịu ngọt kia đừng bao giờ dừng lại. Trái tim Vương Tư Vũ hình như được mọc thêm đôi cánh, đang bám đuổi theo nàng tiên Trần Tuyết Oanh bay vút lên trời cao.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK