Mục lục
Quan Đạo Chi Sắc Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch

Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 49: Phân công hành động.


Nhóm Dịch : Huntercd
Nguồn: Sưu tầm



Sau khi Lý Thanh Mai tan tầm về nhà, phát hiện ra chồng Trương Chấn Vũ hôm nay cũng về sớm, đang ngồi ở trên sô pha xem TV, trong lòng liền vô cùng cao hứng, thay dép lê, mỉm cười đi tới, ngồi bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay Ngụy huyện trưởng không gọi anh tới uống rượu chơi mạt chược à?"

Trương Chấn Vũ gật đầu, nói: "Ngụy lão nhị hôm qua bị người ở thành phố nốc rượu, cả ngày hôm nay còn chưa tỉnh táo được, xem bộ dáng đó, đừng nói là uống rượu, cho dù là uống canh cũng còn mất sức."


"Không uống được thì thôi, cánh đàn ông bọn anh đó, thật là khó hiểu, cứ thấy rượu là quên hết cả sự đời." Lý Thanh Mai khẽ cười một tiếng, bĩu môi nói.

"Em thì biết cái gì, tửu lượng của Ngụy lão nhị cực lớn, một cân cũng không thành vấn đề, lần này lại bị người ta đánh gục. Lâm phó thị trưởng trên đường ra khỏi hội trường thì gặp mấy người trong đơn vị, liền mang Ngụy lão nhị đi cùng luôn, ôi chao, Ngụy lão nhị ở trong huyện uống rượu cũng xem như là một hảo hán, thế mà tới thành phố lại trở thành con bê, cái lão này, còn khiến người ta phải dọn phân cho nữa." (.

"Hai ngày nữa anh có tới họp phụ huynh cho Dương Dương được không?” Lý Thanh Mai ngồi bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi dò.

"Chủ nhiệm lớp con rất muốn gặp anh đấy." Thấy Trương Chấn Vũ không hé răng, vội bổ sung thêm.

Trương Chấn Vũ gật đầu nói: "Được rồi, anh đi để cấp thể diện cho ông con bảo bối này vậy."

Lý Thanh Mai liền cười hôn lên mặt hắn một cái, lập tức đi xuống bếp, đeo tạp dề, vén tay áo, tính làm một ít đồ ăn ngon để bồi dưỡng cho vị chủ gia đình này. Cô cũng thấy được, nửa năm gần đây Trương Chấn Vũ thực sự rất bận, có điều người đàn ông bận công việc là chuyện tốt, về phương diện này thì cô tuyệt đối ủng hộ.

Trương Chấn Vũ tắt TV, ngửa mặt ra sô pha, hô to vào nhà bếp: “Thanh Mai, văn phòng đã dọn xong chưa?"

Lý Thanh Mai vừa nhặt rau vừa đáp: "Buổi chiều đã đưa Vương huyện trưởng qua, cậu ta rất vừa lòng."

Trương Chấn Vũ gật đầu, giận dữ nói: "Lão Ngụy này, thật sự là hồ đồ, hiện giờ là thời điểm nào mà lại hành động theo cảm tính kia chứ, cho dù có muốn thu thập tên họ Vương kia, thì cũng phải đuổi Trâu Hải đi trước đã."

Lý Thanh Mai nghe thấy vậy thì hơi nhíu mày nói: "Vương huyện trưởng là cán bộ từ thành phố xuống, làm sao lại mắc tội với Ngụy huyện trưởng? Ngày đó trên bàn rượu thật sự là rất dọa người, hiện giờ nhớ lại vẫn còn tim đập thình thịch nè."

Trương Chấn Vũ bắt chéo chân, đặt hai tay lên đầu gối, lẩm bẩm nói: "Họ Vương tuổi không lớn, mà căn cơ lại không nhỏ, xem biểu hiện ngày đó trên bàn rượu là biết rất cứng rắn. Lão Ngụy ngay sau đó lên thành phố lại bị lộn nhào, cái tát này thật là độc, lão Ngụy uống rượu như trâu, mà hiện giờ lại có vẻ hơi hoảng sợ, lão vẫn còn chưa rõ là do họ Vương kia trả thù mình hay là do ông chủ số 3 bày mưu tính kế nữa."

"Ông chủ số 3 là ai?" Lý Thanh Mai lấy từ trong tủ lạnh một lon coca, đưa cho Trương Chấn Vũ, nghi hoặc hỏi.

Trương Chấn Vũ nhận lấy, mở nắp ra uống một hớp lớn, mới đặt coca lên bàn, lắc đầu nói: "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, cứ để anh lo là được rồi.”

Lý Thanh Mai do dự đứng một chỗ, mấp máy môi cả buổi, mới thấp giọng nói: "Chấn Vũ, em đổi máy tính rồi."

"Vì sao?" Trương Chấn Vũ đột nhiên đứng bật dậy, cau mày hỏi.

"Các anh làm vậy là không nên, nhỡ đâu bị phát hiện ra thì sao, dù gì người ta cũng là phó huyện trưởng, các anh lại trang bị phần mềm theo dõi trong máy tính của hắn, mạo hiểm lắm, chuyện trái pháp luật như vậy em khôngthể làm."


"Cũng chẳng có gì cả, đổi cũng không sao, người này không đơn giản, tốt nhất là không nên đắc tội hắn." Trương Chấn Vũ gật đầu nói: "Không tồi, bà xã, em làm rất khá."

Lý Thanh Mai thấy Trương Chấn Vũ không trách tội mình, trong lòng cao hứng, liền lớn gan khuyên nhủ: "Chấn Vũ, em thấy anh thay đổi rồi, có đôi khi đi đường ngang ngõ tắt lại không tốt, theo em thấy, chỉ cần làm việc thật tốt, thì tổ chức sẽ không bạc đãi ta đâu."

Trương Chấn Vũ trừng mắt nhìn cô, cầm lấy coca uống một ngụm, lại đặt bịch cái xuống bàn, hừ một tiếng, thấp giọng nói: "Phụ nữ thì biết cái gì! Năm nay là năm mấu chốt của anh, nếu Ngụy lão nhị có thể đẩy được Trâu Hải đi, làm huyện trưởng, thì anh sẽ có hi vọng làm phó huyện trưởng thường trực, đừng nhìn chỉ khác nhau một chữ thường trực, nhưng mà sự khác biệt là trên trời dưới đất, không gì có thể so sánh được. Anh đoán chắc, chỉ cần dùng thêm chút sức, Trâu Hải này cũng chỉ khoảng nửa năm là xong, có điều họ Vương kia lại là một biến số, làm không tốt có thể dẫn tới việc xấu. Anh nói em nghe, Thanh Mai, tới lúc mấu chốt em đừng có hồ đồ, em thử ngẫm lại xem, vì sao lại an bài em đi phục vụ cho hắn? Em nhất định phải chú ý hướng đi của hắn, bình thường hắn làm cái gì, tiếp xúc với người nào, lúc gọi điện thoại nói cái gì, những điều đó em đều phải ghi tạc trong lòng, biết chưa?"

Lý Thanh Mai thấy hắn tái mặt, biết là chồng đã tức giận, cũng chỉ đành gật đầu nói: "Ngày mai em sẽ đổi lại máy tính."

Trương Chấn Vũ lắc đầu, nói: "Không cần đổi, máy tính dù sao cũng chỉ là vật chết, có một người sống sờ sờ là em ở đó, mấy cái thứ đó cũng không cần nữa. Hơn nữa, cũng không thể dựa hoàn toàn vào Ngụy lão nhị được, cho nên, em phải tận lực lấy được sự tín nhiệm của họ Vương kia, quan hệ tốt với hắn, hắn ở bên trên có người, hơn nữa tuổi còn trẻ, chúng ta đánh cược cả hai bên, coi như là để lại đường lui cho tương lai."

Lý Thanh Mai gật đầu, liền xoay người đi vào bếp nấu cơm. Lúc này bên ngoài hàng hiên truyền tới tiếng bước chân, Trương Chấn Vũ vội đứng dậy mở cửa, cười ha hả nói: "Con trai bảo bối của ba đã về."

"Ba, con chơi với cô vui vẻ lắm!" Trương Dương nhảy bắn tới, chui vào trong ngực hắn.

Trương Chấn Vũ ôm lấy con trai, nói với thiếu nữ xinh đẹp đứng ở cửa: “Thanh Tuyền, mau vào nhà.”

Lý Thanh Tuyền thu hồi nụ cười, lãnh đạm nói: "Thôi anh rể, em còn có việc, phải đi trước."

Lúc này Lý Thanh Mai đi ra từ phòng bếp, đẩy Trương Chấn Vũ ra, thấp giọng nói: "Thanh Tuyền, em lâu rồi vẫn chưa ăn cơm ở nhà, mau vào nhà đi."

Lý Thanh Tuyền cắn mồi, thấy chị vẻ mặt thân thiết, không đành lòng từ chối, mới gật đầu, thay dép lê, thuận tay đóng cửa, sau khi vào nhà, tiến thẳng vào phòng sách, rồi không ra nữa.

Vợ chồng Trương Chấn Vũ liếc nhìn nhau, Lý Thanh Mai thở dài, con ngươi hơi hồng hồng cúi đầu đi vào nhà bếp.

Trương Chấn Vũ Ồm lấy con trai nựng nựng, quỳ xuống đất làm ngựa, Dương Dương cười ở trên người hắn la lên: "Cha, cha, cha..."

Nửa giờ sau, Lý Thanh Mai đã làm xong một bàn đầy đồ ăn, Trương Chấn Vũ rửa tay xong, ngồi xuống bên cạnh, mở chai rượu, cười cười hô vào trong phòng: Thanh Tuyền à, mau ra đây, nếm thử tay nghề của chị em đi, cô ấy gần đây học được một món thịt trên TV, là chính tông đó."

Hồi lâu sau, Lý Thanh Tuyền mới chậm rãi ra khỏi phòng sách, ngồi xuống bàn, cũng không nói gì, chỉ yên lặng dùng bữa.

Trương Chấn Vũ liếc mắt nhìn Lý Thanh Mai, Lý Thanh Mai thì lại trừng mắt nhìn hắn, mới nhẹ nhàng nói chuyện với em gái.


Uống xong hai chén rượu, đầu lưỡi của Trương Chấn Vũ đã ngấm được ít rượu, bắt đầu lải nhải: "Thanh Tuyền à, anh biết em hận anh rể, kỳ thực cũng có đôi lúc anh thấy hận chính mình. Đêm giáng sinh đó, anh đứng ở ngay sau Ngụy lão nhị, nhìn thấy em khó chịu, trong lòng anh cũng thấy không thoải mái. Anh biết em yêu Giang Đào, Giang Đào cũng thật lòng yêu em, hai người các em rất xứng đôi. So với Giang Đào, Ngụy Thiên muốn tài không có tài, muốn diện mạo không có diện mạo, nếu không phải sinh ra trong cái nhà đó thì hắn đến chó má cũng không bằng, nhưng mà anh rể em cũng hết cách rồi, anh làm vậy cũng là vì gia đình chúng ta, vì chị của em, vì cháu trai của em mà thôi..."

Lý Thanh Tuyền nghe thấy vậy, ăn không vô nữa, hạ đũa xuống nước mắt như mưa. Lý Thanh Mai liên tục nháy mắt, mà Trương Chấn Vũ vẫn không dừng lại, vẫn còn lải nhải: "Cho dù em có hận anh thế nào, anh cũng cảm thấy mình không làm thất vọng nhà họ Lý của em, em còn nhớ rõ trước lúc ba em đi đã nói gì không?"

Lý Thanh Tuyền gật đầu, nghẹn ngào nói: "Nhớ, trước lúc ba đi đã nói em phải nghe lời anh rể, nếu không có anh rể, ba sẽ phải chịu biết bao nhiêu tội trạng, anh rể, anh có ân với nhà họ Lý chúng em, em không hận anh, em chỉ hận số mệnh mình không tốt, hận em và Giang Đào không có duyên phận."

Trương Chấn Vũ gật đầu, thở dài nói: "Thanh Tuyền, em dù sao cũng hiểu chuyện, hai chị em em tuy rằng xinh đẹp, tâm địa tốt, nhưng mà lại quá đơn thuần, chị của em có đôi khi còn đơn thuần như một đứa nhỏ vậy, không biết rằng xã hội này đen tối đến mức nào, các em còn nhớ lúc trước khi anh làm phó trưởng phòng giáo dục không? Anh bị cái tên khốn kiếp đó làm cho thành cái dạng gì? Ngay cả nhân viên vệ sinh cũng dám già mồm với anh. Hiện giờ thì sao, tên đó đã bị anh khai trừ rồi, hiện giờ ngày nào cũng đứng trên đường bán bánh rán, mà anh, mẹ nó, ngày nào cũng mua bánh rán chỗ đó, nó làm cho anh khó chịu ba năm, Trương Chấn Vũ anh sẽ làm cho nó khó chịu ba mươi năm."

"Chấn Vũ, anh uống nhiều rồi, đừng nói nữa." Lý Thanh Mai vội kéo tay Trương Chấn Vũ khuyên giải.

"Có sao, không nói ra thì khó chịu, nghẹn ở trong lòng đến điên mất." Trương Chấn Vũ đẩy tay Lý Thanh Mai, tiếp tục mắt lờ đờ nói: "Vì sao anh có thể lên được? Còn không phải bởi vì Ngụy lão nhị tán thưởng, ra ngoài đều bảo anh là quân sư, anh thừa nhận... cho dù Ngụy lão nhị có lôi *** ra cho anh ăn, anh cũng chịu, chỉ cần hắn có thể cho anh lên làm phó huyện trưởng thường trực, anh có thể làm bất kỳ giá nào."

Lý Thanh Mai thấy không còn ăn cơm nổi nữa, liền vội vàng dọn bàn. Lý Thanh Tuyền vừa lau nước mắt, vừa khuyên nhủ: "Anh rể, em biết anh cũng không dễ dàng gì, em không trách anh đâu, anh đừng nói nữa, em nghe lời anh."

Trương Chấn Vũ nghe thấy thế thì gật đầu, lại la lên với Lý Thanh Mai: "Thanh Mai, em cũng lại đây đi, các em phải nghe lời anh, anh sẽ phân phối nhiệm vụ cho các em, lại đây nghe cho rõ này."

Lý Thanh Mai hết cách, đành phải ngồi lại bàn, nghe Trương Chấn Vũ nói tiếp,
Trương Chấn Vũ cầm đũa chỉ vào Lý Thanh Tuyền, nói: "Em, Thanh Tuyền, nhiệm vụ của em rất đơn giản, chính là phải làm người yêu Ngụy Thiên, chờ năm sau hắn tốt nghiệp đại học từ tỉnh trở về, em phải cưới hắn. cái này người ta gọi là hôn nhân chính trị, là cách kết họp hai nhà đơn giản nhất và hữu hiệu nhất, không riêng gì chúng ta dùng, mà ngay cả ở những tầng trên cùng cũng dùng, đó là chuyện quan trọng hàng đầu của nhà ta. Em không được qua quýt với Ngụy Thiên, phải mê hoặc hắn, khiến cho hắn không thể thoát ra được. Ngụy lão nhị ngày hôm qua đã cảnh cáo anh, nếu mà hắn muốn xử lý anh, thì rất đơn giản, không tới một năm rưỡi nữa, anh sẽ phải tới quán bánh rán đó để bán hàng đó."

Lý Thanh Tuyền nghe thấy hắn hù dọa như vậy, vội lau nước mắt gật đầu. “Anh rể cứ yên tâm, em nhất định sẽ khiến cho hắn phải điên đảo đến không phân biệt nổi đông tây nam bắc."

"Tốt!" Trương Chấn Vũ vỗ mạnh bàn, sau đó chuyển sang nhìn Lý Thanh Mai, lớn tiếng nói: "Bà xã, nhiệm vụ của em cũng rất đơn giản, em phụ trách thu phục tên họ Vương kia. Hắn vừa mới tới Thanh Dương, còn đang khó khăn, chưa quen mọi việc, là thời cơ tốt nhất để chúng ta mượn sức, em phải chăm nom đến cuộc sống của hắn, phải làm cho hắn cảm kích em. Chúng ta không thể đặt trứng chim ở trong một tổ được, tiểu tử này có gốc rễ vững chắc, theo anh thấy, cũng không phải là vật trong ao, sớm muộn gì cũng có ngày bay lên. Anh phải đầu tư lâu dài trên người hắn, hắn từng kết thù với Ngụy lão nhị, anh lại giúp Ngụy lão nhị, dễ dàng trở thành kẻ thù với hắn, tương lai nếu có ngày hắn bay lên cao, muốn trả thù anh, đến lúc đó chỉ có thể dựa vào em kéo lại, em có hiểu không?"

Lý Thanh Mai cũng dùng sức gật đầu: "Chấn Vũ, em hiểu rồi, em tất cả đều nghe anh.”

"Tốt! Chúng ta phân công nhau hành động." Trương Chấn Vũ lại vỗ bàn, nhấc chén rượu tọng vào cổ họng, thân mình hơi lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất. Lý Thanh Mai nhanh chóng dìu hắn về phòng, Trương Chấn Vũ miệng sùi bọt mép, vẫn còn lải nhải: “Phân công nhau hành động!"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK