Ra khỏi khách sạn, cô tùy ý bắt một chiếc xe tắc-xi. Dự định sau khi trở về sẽ xin thôi việc ở quán bar kia, số tiền gã thiếu gia đưa rất nhiều, cô không cần làm thêm để trả nợ nữa.
Mọi thứ đang tốt lên, Tường Vy hít một hơi thật sâu, tự cổ vũ mình.
Đây mà một trong rất nhiều lần cô hoài nghi bản thân, cảm giác mọi thứ diễn ra đều không thực tế.
Tiếng phanh gấp vàng lên, cô bỗng cảm thấy thân xe lắc dữ dội, kinh ngạc vì phía trước có một chiếc xe đâm tới.
Tường Vy cự cuội, muốn thoát khỏi đây nhưng cô không thể làm gì cả, trong chớp mắt, hai xe va vào nhau.
Sinh mạng cô có lẽ đã dừng lại.
Xung quanh dần chìm vào trong bóng tối.
Cứ vậy mà chết đi sao.
Cô không cam lòng.
Hóa ra không thể chạy thoát được số phận.
Cô không rõ mình mất đi ý thức bao nhiêu lâu, khi tỉnh dậy cô đang nằm trên ghế sô pha, bên cạnh là tiếng chuông điện thoại đang kêu, hoàn cảnh lạ lẫm khiến cho Tường Vy đắn đo.
Cô chưa chết sao?
Quan sát, căn phòng này không phải bệnh viện, càng không phải phòng là của cô.
Rõ ràng lúc trước cô vừa bị một chiếc xe đâm phải. Tường Vy đang suy nghĩ, đầu bỗng đau nhức vô cùng, thân thể lảo đảo sắp ngã, vội vàng bám lấy thành ghế giữ thăng bằng.
Hàng loạt ký ức lạ lẫm xuất hiện trong tâm trí của cô.
Tường Vy sững sờ.
Chuyện gì sao xảy ra?
Đây là xuyên không?
Vì sao chứ?
Cô đã từng đọc qua không ít cuốn tiểu thuyết như này, đến lượt bản thân trải nghiệm vẫn cảm thấy rất khó tin.
Người này và cô có chung một cái tên Tường Vy, nhìn khuôn mặt trong gương cũng có đến mấy phần tương tự.
Số phận nguyên chủ coi như đáng thương, chỉ là một minh tinh bé nhỏ hiện tại còn chưa có kim chủ chống lưng cho.
Khi xưa Tường Vy cũng học ngành diễn xuất nhưng mà chỉ nhận được vai quần chúng với mức lương không đáng là bao, số tiền đó không đủ để cô chi tiêu và trả nợ. Cuối cùng Tường Vy quyết định đi xin làm ở Dụ Hoặc, vừa cho rằng cuộc sống sẽ bước sang trang mới lại đột nhiên chết đi, đón nhận một số phận khác.
Đây chính là một bộ tiểu ngôn tình nói về giới giải trí. Nữ chính đến cuối cùng sẽ bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Nguyên chủ vốn chỉ là một minh tinh nhỏ bé vì có một người đàn ông trung niên ở phía sau chống lưng nên huênh hoang.
Sau này ngu ngốc đắc tội với nữ chính và bị người đàn ông theo đuổi cô ta phong sát, không thể tiếp tục ở lại trong giới giải trí.
Cốt truyện về nhân vật này đến đây khép lại.
Thời gian hiện tại có thể coi là rất sớm, cô diễn viên bé nhỏ này mới chỉ bước vào giới giải trí chưa lâu.
Cô nên sống tiếp như nào?
Liệu cô có thể trở thành nữ chính như các nhân vật trong câu chuyện xuyên không khác không?
Hàng loạt câu hỏi hiện lên.
Chuông điện thoại vẫn reo, dãy số trên màn hình vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Một giọng nói vang lên trong đầu: "Là Bích Phương, người đại diện của mình."
Tường Vy bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói mềm mại của người phụ nữ: "Vy, chị gọi cho em tám chín cuộc rồi, sao giờ em mới nghe."
"Em vừa tỉnh dậy."
Im lặng trong chốc lát, Bích Phương nói: "Chị biết vì sao em đắn đo nhưng mà giới giải trí này không tốt đẹp như em suy nghĩ đâu. Vô số người sẵn sàng dùng quy tắc ngầm để lấy được tài nguyên."
"Dạ em biết rồi."
Sau khi xuyên không, có lẽ cô vẫn không thể sống thoải mái.
Vẫn bị vòng quay của số phận ghì lấy.
Thật nực cười.
Bích Phương hơi sững sờ sau đó thở dài: "Được rồi tối nay có một tiệc rượu em sẽ đến chứ? Nếu có gặp giám đốc Nguyên thì nhất định phải xin lỗi, để ông ta ghi hận sau này em đừng mơ phát triển được sự nghiệp."
"Vâng."
"Chuẩn bị kỹ càng một chút, hôm nay sẽ có nhiều nhân vật lớn."
Cô không biết nguyên chủ sẽ nói như nào, tùy tiện ứng phó qua loa: "Vâng."
Cúp máy xong cô lần nữa vứt điện thoại xuống ghế sô pha.
Tường Vy tự biết mình không thể có cách nào mà trong sạch bên trong giới giải trí, người mới muốn nổi tiếng thì phải trả giá rất nhiều.
Chuông điện thoại lại vang lên, nhưng lần này là tin nhắn của một dãy số lạ.
Đọc xong nội dung bên trong, Tường Vy híp mắt, khẽ cười.
Xem ra ông trời thật sự đã nghe thấy tiếng lòng của cô, cho Tường Vy một cơ hội để thay đổi.
Lần này cô nhất định bước lên đỉnh cao nhân sinh, cô đã biết mình phải làm gì rồi.
Cô phải phá nát cốt truyện này.
* * *
Tiệc rượu.
Trong chiếc xe chuyên dụng màu đen, Bích Phương hơi khẩn trương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, một phát túm lấy cánh tay bé nhỏ mềm mại như không xương của cô gái, nhỏ giọng nhắc nhở: ".. Vy, lần này mà hỏng chuyện, đến ông trời cũng không thể nào cứu được em đâu. Cố tìm một người tốt một chút."
Ban đêm, đèn của khu nghỉ mát chiếu sáng rực rỡ, kia là nơi xuất hiện những vị khách có lai lịch không tầm thường. Buổi tiệc đêm đầy xa xỉ tràn ngập những nhân vật lớn của giới kinh doanh.
Lê Minh Hoàng đứng im nhìn nữ nhân chân thành hướng hắn đi tới.
Hắn ta đánh giá cô gái này một phen, người này vừa có nét xinh đẹp ngọt ngào, vừa có nét quyến rũ phong tình, chắc chắn sẽ trở thành nữ minh tinh nổi lên trong thời gian sắp tới.
Đang suy nghĩ, đối phương đã cười híp mắt đứng ở trước mặt hắn, giọng nói yêu kiều mềm mại:
"Giám đốc Hoàng, tôi có thể kính ngài một ly chứ."
Không nghe được câu trả lời nữ nhân tô son môi lại nũng nịu gọi một tiếng: "Giám đốc Hoàng."
Lê Minh Hoàng nghiêng người về phía trước, giọng nói bình thản như trước, nhưng lại ẩn chút không kiên nhẫn: "Tiểu thư là tìm tôi có chuyện gì sao?"