Túc Khê lớn hơn cậu một lớp, đang học 12, hai người quen biết nhau trong hội học sinh, nói chuyện cũng hợp cạ, thường hẹn nhau ôn tập trong thư viện.
Một người là nam thần thanh nhã của khối 11, một người là nam thần anh tuấn ngạo nghễ của khối 12, hai người đứng cạnh nhau tạo nên bức họa làm lòng người nở hoa. Quy định của trường Cách Tư rất rộng rãi, không thiếu người chọc ghẹo gán ghép họ, nhưng mỗi lần như thế Túc Khê chỉ cụp mắt mỉm cười, Trình Trú Hồi lại ngơ ngác, còn chẳng biết bọn họ đang cười cái gì.
Cậu học sinh lớp 11 này là mọt sách chính hiệu, nhưng trong mắt đám đông, sự ngây ngốc chậm chạp này biến thành ngây thơ không rành thế sự, đáng thương lại đáng yêu.
Lúc chia tay, Túc Khê mỉm cười thật nhạt: “Lúc quay lại chúng ta gặp mặt, anh có chuyện muốn nói.”
Trình Trú Hồi gật đầu, lễ phép tạm biệt: “Khi em quay lại gặp, anh.”
Tài xế đã đợi cậu được một lúc, Trình Trú Hồi đặt hành lý vào cốp xe, lúc thẳng lưng lên thì người chú nhìn cậu lớn lên đã mở cửa sẵn.
“Tiên sinh có ở nhà không?” Trình Trú Hồi hỏi.
“Hôm nay thiếu gia được nghỉ, tiên sinh nhất định sẽ về sớm.” Tài xế đáp.
Trình Trú Hồi vâng một tiếng, không nói gì nữa.
Từ lúc vào cấp hai cậu đã bắt đầu ở ký túc xá, ban đầu còn chưa quen, cứ muốn chạy về thăm nhà, nhưng lại nghĩ đến chuyện mình đã không còn nằm trong độ tuổi được phép làm nũng, cuối cùng vẫn nhịn lại, đến ngày cuối tuần mới trở về. Cậu học trường tư, có rất nhiều ngày được nghỉ, ngày tiễn học sinh du học, ngày kỷ niệm thành lập Liên hợp quốc, gộp lại đếm, số lần được về nhà cũng kín hết hai bàn tay.
Trình Khác Hành bận rộn hơn người học sinh nhàn rỗi là cậu nhiều, nhưng mỗi lần Trình Trú Hồi về nhà, tiên sinh nhất định sẽ đợi cậu. Cho dù là thời gian chỉ rảnh ăn một bữa cơm, Trình Khác Hành cũng sẽ ở bên.
Nhưng hôm nay không giống vậy.
Trình Trú Hồi dùng bữa trong phòng ăn trống vắng, cơn buồn ngủ ập tới, mùa xuân thường ngủ nhiều, cậu ngủ liên miên, đến khi mở mắt trời đã sẫm tối. Cả người ê ẩm, lo lắng không biết đêm nay có thể đi ngủ đúng giờ hay không nhảy lên trong đầu, Trình Trú Hồi khoác áo mỏng, chậm rãi ra ngoài ban công.
Hoàng hôn đã rũ, ánh cam phủ lên vạn vật, Trình Trú Hồi tựa người vào lan can, trong tầm mắt là đình đài lầu các của nhà họ Trình, cậu nhìn thấy chiếc xe hơi cổ quý giá xa xa trong đường núi, rất nhanh chìm giữa rừng cây.
Khách khứa của nhà họ Trình ngày nào cũng có, chẳng biết hôm nay lại là ai.
Trình Trú Hồi ngây ngốc, chẳng biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy chuông cửa reo.
Chẳng ai đáp, tiếng chuông trong trẻo tiếp tục vang.
Trình Trú Hồi hoàn hồn, nắm chặt lan can khom người xuống, quả nhiên là người đã cho cậu leo cây cả ngày hôm nay, người đó áo khoác vắt ngang tay, dáng người thẳng tắp đứng dưới lầu.
Vẻ bề ngoài của Trình Khác Hành rất xuất chúng, sau khi thành niên, đôi mắt sắc như ưng càng thâm thúy, chân mày rậm, làm nổi bật con người đen sẫm dưới mí mắt. Người như gã, tựa như một bức tranh, mà phải là bức bích họa trong di tích giữa rừng già vùng nhiệt đới, góc cạnh sắc xảo phải dùng màu mực sẫm nhất mới có thể khắc họa được.
Người thành phố Giang tú lệ tinh xảo, hiếm có người mang nét đẹp hoang dại như gã, cho dù bị hương khói giữa núi hun đút nửa đời người, mở mắt ra vẫn là ánh mắt lạnh lùng không rời khỏi thế sự hồng trần.
“Đi chơi không?” Trình Khác Hành đứng dưới lầu hỏi.
Trình Trú Hồi bất giác mỉm cười, gật đầu đi vào phòng thay đồ, chẳng thèm suy nghĩ xem giờ này tiên sinh còn đưa cậu đi đâu chơi được.
Tháng trước cậu đã thành niên rồi, chỉ nhỏ hơn Túc Khê non nửa tuổi, thật ra tuổi cậu lẽ ra đã học lớp 12 rồi, nhưng lúc A Hồi còn nhỏ hay khóc nhè, ngày đầu tiên đi nhà trẻ đã khóc mướt đòi về nhà, Trình Khác Hành cũng nuông chiều cậu, Trình Trú Hồi lại tung tăng ở nhà cả một năm mới chịu mang cặp đi học.
Bây giờ cậu đã lớn rồi, đã đủ tuổi chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng nhiều lúc, Trình Trú Hồi vẫn không kìm được ỷ lại ngọn hải đăng duy nhất bên cạnh mình. Mà đồng thời, sự chiều chuộng Trình Khác Hành dành cho cậu cũng làm người khác kinh ngạc.
Lúc nhỏ chưa hiểu chuyện, Trình Trú Hồi dính người vô cùng, lúc đó Trình Khác Hành đang học đại học, mỗi tuần ít nhất phải đến trường một lần. mà đêm trước ngày về trường, trong nhà sẽ diễn vở sống chết lìa xa.
Cũng chẳng biết kiếp trước Trình Khác Hành làm chuyện gì sai trái, kiếp này duyên thân nhân rất mỏng, trời lại khiến Trình Trú Hồi đến đòi nợ. Đứa bé nhỏ xíu khóc chẳng xé ruột xé gan, chỉ cúi mặt im lặng rơi lệ, từng giọt từng giọt rơi trên bàn tay như búp măng non, cũng rơi vào lòng người.
Trình Khác Hành thưở thiếu thời tính cách lạnh nhạt, chỉ bó tay trước cục mít ướt này. Dỗ dành, không biết làm; không dỗ, khóc hoài không dứt. Khó khăn lắm mới đợi bé con khóc mệt lăn ra ngủ, Trình Khác Hành cứ ngồi bên cạnh trông chừng, chẳng nói chẳng rằng.
Ngày hôm sau A Hồi bé nhỏ thức dậy, ý thức mơ hồ tiếp tục cơn hậm hực tối qua, nhưng vừa mở mắt lại nhìn thấy người vốn nên ở trường là Trình Khác Hành ngồi bên cạnh giường đọc sách, giống như là ngồi cả một đêm.
Sau đó lớn hơn một chút, hình như là Trình Trú Hồi hiểu được bản thân tuy rằng họ Trình nhưng thực tế chẳng có chút liên quan gì đến nhà họ Trình. Trình Trú Hồi là do Trình Khác Hành bế về nhà, do Trình Khác Hành thay mặt thắp đèn trường minh, nhưng không được ghi tên vào gia phả nhà họ Trình, những năm nay, cậu luôn gọi Trình Khác Hành là ‘tiên sinh’ như những người khác.
Người làm trong nhà không biết thân phận của cậu là gì, gọi một tiếng ‘thiếu gia’ cũng bao gồm trong sự yêu thương Trình Khác Hành mặc định cho cậu.
Cậu thường suy tư về thân phận của mình, vì duyên cớ đó mà ngoan ngoãn một lúc lâu, sự hoạt bát trong lứa tuổi nên có cũng nhạt dần, cuối cùng Trình Khác Hành chịu không nổi trước, chau mày hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì.
Có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Trình Trú Hồi mím môi ngại ngùng cười với tiên sinh, có chút khổ não không biết nên giải thích chuyện ‘cậu vô ý nghe thấy Trình Khác Hành giúp đỡ cho rất nhiều đứa trẻ khác’ như thế nào mới không để lộ ‘được sủng mà kiêu’.
Nhà họ Trình cứu mạng rất nhiều đứa trẻ, Trình Trú Hồi không phải là duy nhất, thậm chí cũng không phải là đầu tiên. Nhưng cậu không phải người tham lam, người có thể ở lại nhà họ Trình chỉ có mình cậu, những chuyện nhỏ nhặt kia không đến nỗi làm người lo được lo mất, chỉ là Trình Trú Hồi có chúc khúc mắc, bọn họ…
“A Hồi.”
“Vâng, tiên sinh.”
Thiếu niên trừ kiệm lời thì chỉ còn trào phúng sau khi trưởng thành, tính cách lạnh lùng biến thành sắc xảo, Trình Trú Hồi bản tính đơn thuần, không hiểu những gai nhọn làm người kinh hãi trên người Trình Khác Hành, cậu chưa từng nảy ra ý niệm sợ hãi.
Nhưng cậu rời khỏi nhà đã lâu, thỉnh thoảng trở về một lần, đến Trình Khác Hành cũng kinh ngạc về tốc độ cao lớn của cậu, với cả điều không thể tránh khỏi là không thân cận tiên sinh như lúc nhỏ nữa.
Cậu đang chậm rãi trưởng thành, ánh sáng làm người ta bất giác bị thu hút, lại tự ti che mắt sợ chói lóa.
“Em là người thân của tôi.”
“Người thân duy nhất.”
Đôi môi mỏng bạc bẽo của Trình Khác Hành nói ra những lời làm người ta không ngờ đến, Trình Trú Hồi ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy góc cạnh sắc bén trên khuôn mặt nghiêng của người đàn ông.
“Nếu em lớn rồi, muốn…”
“Nhớ ngài.”
Trình Trú Hồi ngắt lời gã, thiếu niên mười mấy tuổi mặc đồng phục mùa xuân mỏng tanh, ngồi quỳ bên cạnh Trình Khác Hành, đôi mắt ngẩng lên rất sáng trong, làm người đang im lặng nhìn cậu bất giác nhớ đến đôi mắt của vị thần nữ từ bi trong chùa Nhạn Thanh.
“Chỉ là A Hồi rất nhớ ngài, tiên sinh.”
Thiếu nên mỉm cười, ý cười nở rộ trên đôi mắt thanh tú, trong nháy mắt kéo người vào tháng ba cỏ mọc én bay.
Trình Trú Hồi cũng giống một bức tranh, ban đầu hãy còn là giấy trắng, nhưng ngày một lớn lên, nét vẽ miêu tả càng rõ ràng, làm người ngắm nhìn ra bức thủy mặc, cả người nhã nhặn đượm mùi sách vở.
Trọn vẹn là người của học thức, xinh đẹp dịu dàng.
Dưới sự nuông chiều không biên giới của Trình Khác Hành, vẫn không kiêu ngạo mà giữ được thanh tao.
Người cứng rắn như Trình Khác Hành làm sao nuôi nấng ra được loại người như thế.
Nhưng cậu cứ thế mà lớn lên, như nhành mai độc lập giữa gấm vóc, từng tấc một bảo hộ chính chắn cho mình.
Tài xế đã nghỉ, Trình Khác Hành chọn một chiếc xe gọn nhẹ dễ đi đường núi, trên đỉnh đầu họ, tàn dư của ánh dương giao thoa cùng đêm xuân.
“Ở trường thế nào?” Trình Khác Hành hỏi.
“Rất ổn.” Trình Trú Hồi ngẫm nghĩ, lại bổ sung thêm chi tiết: “Việc học thuận lợi, lần trước thi vẫn được hạng nhất khối, hóa học có tiến bộ, đang mượn tập của đàn anh, đang cố gắng bù lại những chỗ còn khuyết.”
Trình Khác Hành dường như mỉm cười, hỏi: “Có yêu đương không?”
Trình Trú Hồi chớp mắt, chẳng hiểu vì sao chủ đề lại nhảy đến chuyện này.
Xuyên qua đường núi quanh co, phong cảnh trở nên mở rộng trong tầm mắt, đồng hoa dần hiện thân.
Trình Khác Hành dừng xe bên một thảm cỏ, tay đặt trên bánh lái, ánh mắt đặt trên ngọn cây cao nhất, chủ đề đi càng xa: “Chuyên ngành đại học của tôi là hóa học.”
Trình Trú Hồi lại chớp mắt.
Trình Khác Hành nghiêng mặt qua nhìn cậu, hoàng hôn phủ bốn bề, màu mắt thâm thúy của người đàn ông trở nên nhẹ bẫng, cứ như thể đang cất giấu điều gì Trình Khác Hồi không hề hay biết.
“Nếu có gì không biết, em có thể hỏi tôi.” Trình Khác Hành nói.
Trình Trú Hồi bật cười, đôi mắt cong cong, cánh môi màu anh đào nhếch lên.
“Được, cảm ơn tiên sinh.”
Trình Trú Hồi ở trên núi Nhạn Thanh được 14 năm, lần đầu tiên biết được, trên núi có đồng hoa được trồng suốt bốn mùa. Nếu ban ngày đến, có lẽ rất đẹp, nhưng đến vào buổi đêm lại có cảm giác im lặng tĩnh mịch.
Cậu ép vạt áo đi trong gió ngắm cảnh, đôi khi quay đầu lại là có thể nhìn thấy Trình Khác Hành ngồi trên cốp xe chợp mắt.
Một người có thể đọc được tâm tư của người khác sao?
Có lúc Trình Trú Hồi cảm giác mình rất ngốc rất chậm chạp, nhưng có lúc cậu lại là người đầu tiên nhìn ra cô đơn của Trình Khác Hành.
Tuổi nhỏ lần đầu gặp mặt, thiếu niên Trình Khác Hành đã có bóng dáng của một người khí thế lấn át như hôm nay, nhưng thiếu thời của người này quá ngắn ngủi, Trình Trú Hồi còn chưa kịp khắc ghi vào lòng, chớp mắt Trình Khác Hành đã trở thành người lớn có đôi vai thật rộng, người thượng vị nắm trọn cục thế, tính công kích đã ăn nhập vào xương máu, không còn dáng vẻ lóng ngóng hiếm hoi xuất hiện của năm đó.
Nhưng hình như gã vẫn luôn cô đơn.
Trình Trú Hồi suy tư, rốt cuộc vẫn ôm cái cặp lúc nãy khăng khăng mang theo chạy về phía Trình Khác Hành.
Chạy rất nhanh, xém chút nữa là té vào đồng hoa xuân, cũng may Trình Khác Hành kịp thời đưa tay đỡ vai cậu.
“Chúc mừng sinh nhật, tiên sinh!”
Thiếu niên vịn tay gã, vừa thở hồng học vừa cười nhìn tiên sinh đang ngây ngẩn.
“Cái gì cơ…?”
Gã đàn ông tạm thời chết máy, nhưng Trình Trú Hồi lại tưởng gã đang hỏi mình đang ôm cái gì trong lòng, lặp tức mở cặp lấy ra một cái hộp gỗ được gói ghém rất đẹp.
“Quà sinh nhật.” Cậu nghiêm nghị đưa nó ra phía trước.
Thật ra ngày mai trường Cách Tư mới bắt đầu nghỉ xuân, nhưng Trình Trú Hồi vội về nhà mừng sinh nhật, đặc biệt xin nghỉ học một ngày.
“Mau mở ra đi.” Trình Trú Hồi mỉm cười, dịu dàng hối thúc: “Mau mở ra xem đi tiên sinh, bây giờ xem được rồi.”
Ai cũng biết Trình Khác Hành lạnh lùng ít nói, lòng dạ sâu thẫm khó lường, chỉ có Trình Trú Hồi không biết.
Bởi vì gần như cậu nói gì người này đều nghe nấy.
Trình Khác Hành cúi đầu gỡ cái nơ, cẩn thẩn mở nắp hộp, trong một đám giấy xốp mềm, gã nhìn thấy một cái bình thủy tinh rất tao nhã.
“Đây là bình thời tiết.” Trình Trú Hồi tấm tắc.
Thiếu niên ngoan ngoãn học rất giỏi, chỉ có môn hóa học hơi tệ hơn, nhưng môn cậu thích nhất cũng là hóa học. Trình Trú Hồi lén lút ở lại phòng thí nghiệm của trường, công thức đơn giản thất bại mấy lần, cuối cùng mới làm ra được cái bình đẹp nhất.
Cậu giải thích rất chăm chú, nhưng thật ra Trình Khác Hành vừa nhìn thấy đã biết đây là gì, gã tốt nghiệp ngành hóa học, ở độ tuổi của Trình Trú Hồi gã đã học gần hết môn của đại học, nhưng bây giờ gã như tay mơ nghe Trình Trú Hồi nói, Trình Trú Hồi chớp mắt thật chậm, đôi mắt trong trẻo như ánh nước, làm người ta không nỡ lòng cắt ngang.
“Trộn nước cất, kali nitrat, amoni chloride, ethanol và long não với nhau, theo nhiệt độ ngoài trời trong bình sẽ xuất hiện kết tủa với hình thái khác nhau, dự báo sự thay đổi của thời tiết.”
Thiếu niên cười cười giơ cái bình chứa dung dịch trong suốt: “Ngày mai sẽ là trời quang.”
Trong nháy mắt hô hấp lạc nhịp, ngón tay Trình Khác Hành hơi run, giây tiếp theo, lòng bàn tay gã xém chút nữa ôm lấy bàn tay gầy gò của thiếu niên.
Chẳng qua chỉ là một cái chạm, dưới ánh đêm, Trình Khác Hành như bị điện giật rút tay về, nhưng đáng tiếc thứ giấu sau lưng thật nhiều năm bất cẩn để lộ tung tích.
Trình Trú Hồi hiếu kỳ hỏi: “Đó là gì thế?”
Trình Khác Hành đáp lời rất nhanh: “Trả lễ.”
Trình Trú Hồi ngây ngẩng, cậu chớp mặt, lại mím môi, ôm cái bình thời tiết trời quang, mở lòng bàn tay mềm mại đòi yêu thương ra.
Tự nhiên như thế.
Vĩnh viễn làm người ta không kịp trở tay, thỏa hiệp lần thứ một ngản lẻ một.
Đêm xuân trên dốc, gió núi đỡ hương hoa, hối thúc người đàn ông kiệm lời đưa tay, lấy đóa cúc họa mi sau lưng ra tặng cho thiếu niên vừa làm tim gã lệch nhịp.
Đáng tiếc chẳng ai hiểu ngôn ngữ loài hoa.
*Bình thời tiết – Storm glass: https://vi.wikipedia.org/wiki/Storm_glass
*Cúc họa mi: tên khoa học Bellis perennis, ý nghĩa theo lời tác giả là tôi yêu thầm em, em có yêu tôi không.
Chia sẻ: