Mùa đông ở thành phố Yến rét buốt, nhưng nhiệt độ trong phòng lại ấm hơn thành phố Giang nhiều, người phương nam là Trình Trú Hồi đứng trong hành lang nhìn thiếu niên đang cầm chổi lớn quét tuyết trong sân, đáp lời: “Mùa xuân.”
Mùa thích hợp để ngẩng người.
Thiếu niên cao hơn cậu nửa đầu nheo mắt, đứng dưới gốc cây mỉm cười: “Anh đỏng đảnh quá.”
Chẳng biết tại sao cậu bé lại đưa ra kết luận như thế. Trình Trú Hồi xem như không nghe thấy.
Trình Hạo hỏi tiếp: “Thế tại sao anh lại đến thành phố Yến?”
Thiếu niên hoạt bát luôn truy vấn theo mười vạn câu hỏi tại sao.
Tại sao nhỉ. Còn không phải vì Trình Khác Hành bắt nạt cậu sao.
Trình Trú Hồi không đáp, Trình Hạo lại hỏi: “Anh đang giận ai sao?”
Trình Trú Hồi lắc đầu: “Anh không giận.”
Cậu không thích giận, nổi giận giống như tự mình uống phải thuốc độc lại hi vọng người khác đau khổ, Trình Trú Hồi trước giờ không thích tự làm mình tổn thương, điều quan trọng là, Trình Khác Hành sẽ vì thế mà đau khổ.
Trình Trú Hồi không muốn làm tiên sinh tổn thương.
Thiếu niên được cậu cứu mạng lúc cuối thu nghiêng đầu, có chút nghi hoặc: “Nhưng trông anh có vẻ không vui.”
Trình Trú Hồi cuộn tròn quyển sách gõ lên lưng mình, kiên nhẫn nói lý cùng cậu bé: “Không cười không có nghĩa là không vui.”
Trình Hạo rất cố chấp: “Nhưng không vui chắc chắn sẽ không cười.”
Cong môi nhưng đôi mắt vô thần không phải là cười.
Chỉ có cậu bé là mồm mép. Trình Trú Hồi nghiêng mắt nhìn dì giúp việc đang khép nép đến gần, nhấc sách lên phất tay với cậu bé đã sớm quăng chổi vào đống tuyết.
“Ăn cơm nào.”
Bữa tối rất phong phú, khẩu vị Trình Trú Hồi thiên đạm nhạt, nhưng còn phải thông cảm cho một người đang độ tuổi phát triển trong nhà, cho dù có mặt hay không, Trình Trú Hồi đều dặn dò dì nấu thật phong phú.
Trình Trú Hồi nhớ lúc còn nhỏ, khẩu vị của Trình Khác Hành rất đậm, sau đó mới dần dần thay đổi, thi thoảng còn đổi gió ăn chay, nhưng yêu cầu về món ăn của gã càng lúc càng hà khắc, dì giúp việc trong nhà dần dần nâng cấp thành tay nghề đầu bếp bốn sao, món nào cũng làm được.
Cũng không biết dì đã theo cậu bỏ nhà đi rồi, người đó ở lại một mình ăn uống ra sao?
Trình Trú Hồi nhìn một bàn món ngon, có hơi ngẩn ngơ, cảm giác như mình trở lại lúc nhỏ, chỉ khác là thân phận đã thay đổi, cậu ngồi vào ghế chủ.
“Anh à.” Trình Hạo cắn đũa gọi hồn cậu về.
Trình Trú Hồi ngẩng đầu, thấy thiếu niên đưa chén sứ qua: “Em muốn húp canh, anh múc giúp em đi.”
Bát canh cách cậu bé rất gần, nhưng Trình Trú Hồi không nói gì mà nhận bát, múc một vá canh một vá thịt, cẩn thận múc một bát canh sườn hầm củ sen.
Đưa cho cậu bé, đôi môi vốn có khóe cười của Trình Hạo càng đậm, lời ngọt ngào một câu lại một câu.
Thiếu niên lắm lời, nhưng cũng rất thông minh, trừ việc hay giả ngốc tìm sống tìm chết ra thì chẳng còn khuyết điểm gì, bản lĩnh quan sát sắc mặt người khác chẳng biết học được từ đâu, mỗi lần Trình Trú Hồi bắt đầu nhớ Trình Khác Hành, cậu bé sẽ lặp tức ngắt ngang.
Nhưng nhiều lúc, khi cậu không gặp Trình Trú Hồi, người kia vẫn luôn, mãi luôn nhớ Trình Khác Hành.
Đêm mưa lớn trên núi Nhạn Thanh, Trình Trú Hồi nói cho người thanh niên muốn mạo xưng cậu biết, sáng sớm sẽ có người đưa hắn rời đi, nhưng cậu không ngờ đến, mình lại rời khỏi nhà họ Trình sớm hơn cả đối phương.
Trình Khác Hành bảo cậu rời khỏi gã, lại chẳng nghĩ đến, Trình Trú Hồi chẳng còn nơi nào để đi.
Cậu nhớ đến lời Tịch Nhạc nói, chỉ biết lắc đầu trước lời tiên tri của kẻ bàng quan mừng vui trước tai họa của người khác, nhưng Trình Trú Hồi không liên lạc với đối phương, mà bình tĩnh mua một tấm vé máy bay đến thành phố Yến, lúc cất cánh nhắn cho Trình Khác Hành biết rồi tắt máy.
Sau khi hạ cánh, cậu lần theo ký ức của mình, đi đến địa chỉ mà lúc nhỏ Trình Khác Hành từng dẫn cậu đến ở. Thành phố Yến là một khu vực trọng điểm khác của nhà họ Trình, căn nhà này mỗi tuần đều có người đến dọn dẹp, nhưng Trình Trú Hồi không ngờ, tuy Trình Khác Hành không trả lời tin nhắn nhưng lại đưa dì giúp việc trong nhà sang cho cậu.
Sau khi mở cửa, chào đón cậu là một bàn đồ ăn, mặt Trình Trú Hồi trắng bệch, không nói một lời mà đi lên lầu đóng cửa, để lại dì giúp việc vô tội rơi vào lo sợ.
Giận cá chém thớt là tật xấu, nhưng Trình Trú Hồi hơi mệt mỏi.
Cậu không muốn nghĩ đến chuyện làm Trình Khác Hành đau khổ rốt cuộc là bí mật bị phơi bày hay là khó tin trước A Hồi của đêm kia với mức độ chấp nhận quá lớn. Trình Trú Hồi kéo rèm che kín căn phòng, ngủ một giấc đến tối hôm sau. Lúc dì thấp thỏm định gọi điện thoại cho tiên sinh, Trình Trú Hồi đã ăn mặc chỉnh tề, bình tĩnh hỏi: “Hôm nay ăn gì? Con đói rồi.”
Trình Trú Hồi tiếp quản chuyện kinh doanh của nhà họ Trình ở thành phố Yến.
Thứ cậu học được ở trường và thứ cậu phải đối diện lúc này chẳng liên quan gì nhau, nhưng không cần ai dạy Trình Trú Hồi đã làm việc trôi chảy, làm cho tất cả mọi người kinh ngạc. Năng lực của cậu xuất chúng cũng được, danh tiếng của Trình Khác Hành làm người khác e dè cũng được, dù sao cũng chẳng có ai dám nghi ngờ chất vấn cậu.
Vừa rời khỏi kháp ngà đã đứng trên đỉnh cao của chiến thắng, Trình Trú Hồi đột nhiên hiểu ra lúc cậu còn nhỏ, Trình Khác Hành phải mệt mỏi đến nhường nào. Lúc đó gã còn đi học, trong nhà nuôi một đứa nhỏ phiền phức, nhưng trong ký ức của Trình Trú Hồi, hình như lúc nào tiên sinh cũng ung dung, hiếm hoi lắm mới để lộ chút mệt mỏi, Trình Khác Hành trong mắt Trình Trú Hồi dường như là vĩnh viễn không thể bị đánh đổ. Có lẽ đây chính là sự thật.
Trình Trú Hồi tuy đang ở thành phố Yến, nhưng cậu vẫn nghe nói chuyện ở thành phố Giang: người bên cạnh Trình Khác Hành hoàn toàn đổi mới, người trợ lý bên cạnh gã hai mươi mấy năm đột nhiên mất tích, cứ như thể ông ta không giật dây cho chuyện đêm mưa đó, càng không dùng bức trang kia chọc thủng bí mật mà Trình Khác Hành cất giấu.
Mà đến cuối cùng ông ta mới sáng mắt, dùng Trình Trú Hồi uy hiếp Trình Khác Hành rất khả thi, nhưng chuyện gì cũng phải có mức độ, chơi dao có ngày đứt tay.
Trình Trú Hồi đi rồi, trợ lý Triệu vĩnh viễn câm miệng bằng một phương thức nào đó, Trình Khác Hành càng thêm vững chắc, cũng càng cô độc.
Nhưng gã chẳng thể trách ai, cứ coi như định mệnh đã an bài.
Lúc Trình Khác Hành đang do dự có nên dừng việc nghe báo cáo về người duy nhất có thể chạm vào nội tim mình đang làm gì mỗi ngày hay không, Trình Trú Hồi đột nhiên phá cửa một căn nhà nhỏ trong khu ổ chuột, cứu một thiếu niên đang định đốt than tự sát tên Trình Hạo.
Trình Hạo vừa thành cô nhi tháng trước lẽ ra nên đến điểm danh ở trại trẻ mồ côi do nhà họ Trình tài trợ, nhưng cậu bé chậm trễ không đến. Chuyện nhỏ nhặt như thế vô ý được báo cáo cho Trình Trú Hồi, nhưng không ai ngờ, thế mà cậu lại đi nhặt thằng nhóc đó về, giống như lúc nhỏ Trình Khác Hành bế cậu từ thềm núi Nhạn Thanh.
Mùa đông này mưa nhiều hơn tuyết, đêm nay cũng mưa một trận, Trình Trú Hồi và Trình Hạo quấn chăn ngồi ngoài ban công nghe mưa rơi, gần như là híp mắt ngủ mất.
Hai người đều thích ngày mưa, nhưng nguyên nhân có lẽ khác nhau.
Trình Hạo thích ngày mưa vì nghe tiếng mưa ngủ rất ngon.
Còn Trình Trú Hồi thì sao?
“Vì mùi mưa rất dễ chịu.” Cậu nói.
“Anh thật sự rất đỏng đảnh.” Trình Hạo cười hì hì nói bậy bạ.
Trình Trú Hồi mở mắt, dùng ngón trỏ chỉ vào trán cậu bé, tay kia đỡ má, thuyết phục thiếu niên lần thứ sáu: “Gọi ba đi.”
Trình Hạo dài giọng: “Chú à.”
Trình Trú Hồi lớn hơn cậu bé tám tuổi ừ một tiếng: “Không đổi nữa.”
Trình Hạo trề môi, lại chỉ mặt trăng trên trời: “Anh nhìn em đi.”
*Hạo có nghĩ là ánh trăng sáng
Nuôi con nít khó thật.
Trình Trú Hồi ngẩng đầu, trong lòng có chút hiếu kỳ, không biết Trình Khác Hành nuôi lớn cậu như thế nào.
Mưa dần dứt, Trình Hạo đứng dậy tựa người vào lan can, ngó ra nhìn cái cây trong sân: “Hai cây đó là cây gì vậy anh?”
Trái tim Trình Trú Hồi nảy lên: “Cây hoa quế.”
Dường như không hiểu tại sao giọng cậu lại khàn, Trình Hạo quay đầu lại đối diện với người anh trẻ tuổi, mắt cười cong cong nhưng vẫn hé mở rõ ràng, sáng như ánh trăng: “Là cây trên cung trăng sao?”
Trình Trú Hồi mỉm cười: “Đúng rồi, nhưng em đến hơi trễ, hoa tàn hết rồi. Mùa thu lúc hoa nở, cả tòa lầu nhỏ đều ngửi thấy mùi thơm.”
Tại thành phố Yến là như thế, tại thành phố Giang cũng vậy.
Trình Hạo ừ một tiếng, xoay người ngồi trước mặt Trình Trú Hồi, ngẩng đầu lên, hiếm khi nghiêm túc hỏi: “Anh sẽ ở bên cạnh em đến lần nở hoa tiếp theo không?”
Trình Trú Hồi cúi đầu đối diện với cậu bé, cũng rất nghiêm túc đáp: “Anh không biết.”
Cậu đâu thể trốn ở thành phố Yến cả đời.
Trình Hạo thở dài, nửa giả nửa thật buồn rầu nhìn cậu mốt lúc, cái đầu bé cún đột nhiên đặt trên đầu gối Trình Trú Hồi, làm người ta lóng ngóng chẳng biết làm sao, chỉ đành chạm tay vào, thay cậu bé chỉnh lại tóc.
“Thế thì lúc anh đi đừng nói cho em biết.” Trình Hạo nói: “Em sẽ quên anh, anh đừng lo.”
Cậu bé còn nói: “Anh phải vui vẻ, luôn luôn vui vẻ.”
Nuôi trẻ con, hóa ra là một việc làm người phiền lòng, nhưng cũng dễ dàng khiến người mềm lòng như thế.
“Được.” Trình Trú Hồi đồng ý với cậu bé.
Cuối năm, Trình Trú Hồi bắt đầu bận rộn. Tuy biết mình vẫn còn chìm trong hiềm nghi quá khứ, nhưng mỗi lần ngẩng đầu khỏi văn kiện, trong tầm mắt mơ hồ, Trình Trú Hồi sẽ nhớ đến Trình Khác Hành, rồi cảm thán sự tài ba của gã.
Trong độ tuổi mà người cùng trang lứa còn mãi ăn chơi, Trình Khác Hành đã quen với việc làm việc nặng nề như Trình Trú Hồi ngày hôm nay, một mình chống đỡ cả gia nghiệp to lớn, ngồi trong ngôi chùa không vướng bận thế tục, đôi mắt bình tĩnh lướt qua những con số đầy mùi tiền.
Trình Trú Hồi được chính tay Trình Khác Hành nuôi nấng, nhưng không thường thấy dáng vẻ lúc làm việc và nội dung công tác của Trình Khác Hành, thi thoảng nhìn thấy một lần, cũng bị người làm đóng cửa ngay trước mắt.
Trình Khác Hành là một nhà từ thiện, nói câu này ra ngay cả Trình Trú Hồi còn không tin. Trừ việc cứu mình và những buổi tiệc quyên tặng, Trình Trú Hồi chưa từng nhìn thấy bất kỳ phẩm chất và tướng mạo của người làm việc thiện trên người Trình Khác Hành.
Người này, lạnh lùng, kiêu ngạo, cô độc, cứng rắn, cứ như là mắt cao hơn trời, không nhìn thấy bùn lầy trên đất. Nhưng từ khi Trình Trú Hồi đến thành phố Yến mới biết hóa ra Trình Khác Hành tài trợ cho nhiều người như thế, trường học, doanh nghiệp, thậm chí cả những tổ chức ở nước ngoài.
Trước giờ gã chưa từng nói, nếu không phải có một ngày Trình Trú Hồi đột nhiên nổi hứng tìm hiểu, cậu vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Tuy nói là nhà họ Trình có truyền thống làm từ thiện, nhưng Trình Khác Hành còn làm nhiều hơn người khác tưởng tượng. Trình Trú Hồi đột nhiên nhớ đến năm xưa trợ lý Triệu thường xuyên nửa thật nửa giả cằn nhằn với cậu, nói tiên sinh nghiện làm thánh nhân rồi, cả nhà họ Trình lớn như thế, đến nay chỉ còn sót lại núi Nhạn Thanh trống rỗng.
Nhà họ Trình trước giờ chỉ làm từ thiện bình thường, chẳng khác với những người lên chùa cúng bái là bao, nhưng đến đời Trình Khác Hành lại đặt sự nghiệp từ thiện lên hàng đầu.
Dưới ánh trăng, người tuyết đã tan được một nửa, Trình Hạo đã ngủ, Trình Trú Hồi ngồi trong viện một lúc, lòng thầm nghĩ tất cả bọn họ đều đã xem nhẹ Trình Khác Hành.
Nói cái gì mà tạo nghiệp quá nhiều, bây giờ mới làm ra vẻ để sau này khỏi xuống địa ngục. Trình Khác Hành có tạo nghiệp hay không để sau hẵng nói, ngày hôm nay ngồi trên vị trí này, Trình Trú Hồi đã mở rộng tầm mắt, không cảm thấy tác phong của Trình Khác Hành có gì không tốt.
Ví dụ như gã quyên góp càng nhiều, nhưng thật ra những người đi theo gã cũng kiếm dược nhiều hơn, chỉ là tỉ trọng quyên góp quá lớn, làm những người chỉ biết đến lợi ích khó chịu vì bị cản đường kiếm kiền, liền nảy sinh ý định hạ bẫy soán vị.
Trình Khác Hành đang cô độc làm những việc này, ngay cả Trình Trú Hồi cũng phải rời xa gã mới hiểu.
Sắp qua năm mới, Trình Trú Hồi vẫn theo thói quen cũ, chọn một tấm bưu thiếp kinh điển in hoa mai gửi thư cho Trình Khác Hành. Trong thư thuật lại ngắn gọn công việc và thành tựu nửa năm cậu ở thành phố Yến, sau đó, bỏ qua ý nghĩ diễn đạt thật dài dòng như mọi khi, chỉ đơn giản viết hai câu: Tuyết ở phương bắc rất dày, dậy sớm sẽ có cảm giác mình đang ở một thế giới khác. Năm mới an khang, tiên sinh.
Cậu dừng bút, mực vừa khô, bưu thiếp đặt vào phong bì đỏ. Trình Trú Hồi đi đến két sắt trong góc thư phòng, quay mấy số, lần thứ nhất đã mở ra cách cửa mà đạn cũng không xuyên qua được bằng ngày đầu tiên mà cậu và Trình Khác Hành gặp nhau.
Cậu không định gửi bức thư này đi, cậu muốn giấu nó, nhưng Trình Trú Hồi không ngờ đến, hóa ra không chỉ cậu có ý định này.
Mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa đông.
Năm nào Trình Khác Hành cũng sẽ đến thành phố Yến công tác vô số lần, mà chiếc két sắt nhỏ này cũng giấu thật nhiều bức thư, gần như biến thành thùng thư bị bỏ phế, chưa từng được dán tem.
Gửi A Hồi.
Gửi A Hồi.
Gửi A Hồi.
Nét bút giống nhau, trang giấy khác màu.
Từng hàng từng hàng đều viết nên những lời chưa từng nói, tình yêu cất giấu trong lòng.
Trình Trú Hồi cầm những bức thư được cất giấu, những bức thư chưa bao giờ nghĩ sẽ có người mở, chậm rãi ngồi xuống, nước mắt lăn dài, rơi trên đất, kết thành hồ.
Pháo hoa đêm Tiểu Niên nở rộ giữa trời đêm tĩnh lặng.
Lòng cậu cũng tạm thời nở rộ ngàn hoa.
*Đêm Tiểu Niên: ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, tùy theo từng khu vực, miền bắc là 23 tháng chạp, miền nam là 24 tháng chạp.
//
Lời tác giả:
+ Trình Hạo là nhân vật trong bộ 执啄 cùng tác giả.
+ Từ chương 1 đã có tình tiết Trình Khác Hành dùng ngón trỏ chỉ vào trán Trình Trú Hồi, Trình Trú Hồi học được, dùng lên người gọi cậu là ‘anh’ – Trình Hạo, sau đó trong phiên ngoại của 执啄, Trình Hạo cũng cười tươi trỏ lên trán bé xinh đẹp mà mình thích nhất, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan nào, ngoan nào.”
Động tác nhỏ này cho dù ai làm cũng có nghĩ là: “Ngoan nào.”