Ôn Triều rất thích xuất đầu lộ diện, không ít trường hợp đều phải xuất hiện đầu tiên.
Giang Trừng đè lại Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói: "Ngươi ngăn ta làm gì?"
Giang Trừng hừ nói: "Sợ ngươi xằng bậy."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi nghĩ nhiều. Tuy rằng người này đầy dầu mỡ làm người khác ghê tởm, nhưng cho dù ta muốn đánh hắn, cũng sẽ không chọn lúc này tạo thêm phiền cho nhà chúng ta. Yên tâm đi."
Giang Trừng nói: "Ngươi lại tưởng trùm bao tải đánh hắn? Chỉ sợ không thể thực hiện được, nhìn thấy nam tử bên người Ôn Triều không?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Thấy rồi. Tu vi cao, bất quá dung mạo bảo dưỡng không tốt, xem ra có tài nhưng thành đạt muộn." 】
"Ngươi đang để ý cái chuyện kỳ lạ gì thế?" Kim Tử Hiên cùng Kim Lăng đồng thời ra tiếng.
Ngụy Vô Tiện:. Tại sao lại kỳ lạ, ta nói sai sao?
Tuy là không sai, nhưng ở loại thời điểm này đối với một người như vậy ngươi chỉ có thể nghĩ đến dung mạo của người ta bảo dưỡng như thế nào? Còn nữa, trùm bao tải là cái quỷ gì!
【 Cái gọi là "Giáo hóa" của Kỳ Sơn Ôn thị, chỉ là phát cho một phần "Ôn môn tinh hoa lục", chép đầy các thời kỳ gia chủ Ôn thị, sự tích chói lọi của danh sĩ và danh ngôn, mỗi người một phần, bắt đọc thuộc và ngâm nga, thời khắc ghi nhớ trong lòng. Mỗi ngày Ôn Triều đứng nơi cao, ở trước mặt mọi người phát biểu một hồi, yêu cầu bọn họ cùng nhau reo hò vì hắn, mỗi tiếng nói, cử động phải coi hắn như tấm gương. Lúc săn đêm, hắn sẽ mang theo đệ tử các nhà, để bọn họ đi trước, dò đường mở lối, hấp dẫn lực chú ý của yêu ma quỷ quái, ra sức chém giết, sau đó ở thời khắc cuối cùng hắn đi ra, nhẹ nhàng đánh bại yêu thú bị người khác đánh đến không còn chút hơi thở, chém đầu, lại đi thổi phồng đây là thành quả của một mình hắn. Nếu có người phá lệ không vừa mắt, hắn liền bắt người này tới, quở trách trước mặt mọi người, mắng đối phương không bằng heo chó. 】
"Quá không biết xấu hổ." Lam Cảnh Nghi buột miệng thốt ra, hơn nữa cũng không ai mắng hắn.
Vốn tưởng rằng Ngụy Vô Tiện đã đủ không biết xấu hổ, nhưng người ta không biết xấu hổ dựa vào thiên phú tuyệt đối cùng thực lực, lại càng không biết xấu hổ, người khác cũng chỉ có thể nghẹn lại, cho nên mới có các loại chửi bới lúc sau. Nhưng Ôn Triều này, quả thực mặt dày vô sỉ!
【 Năm đó tham gia bách gia Thanh Đàm hội ở Kỳ Sơn Ôn thị, ngày ấy, lúc bắn tên Ôn Triều cũng cùng đám người Ngụy Vô Tiện cùng vào trận. Hắn luôn cho rằng mình sẽ đạt hạng nhất, đương nhiên những người khác nhất định phải nhường mình, kết quả là ba mũi tên mởi màn, một tên trúng, một tên thất bại, một tên bắn sai người giấy. Vốn nên lập tức kết thúc, nhưng hắn càng không xuống, người khác cũng không dám nói hắn. Cuối cùng tính lại, bốn người có kết quả tốt nhất là Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần, Kim Tử Hiên, Lam Vong Cơ. Nếu Lam Vong Cơ không rời trận trước, thành tích có thể càng tốt hơn. Ôn Triều cảm thấy mất mặt, bởi vậy đặc biệt thống hận bốn người này. Lam Hi Thần không thể đụng vào, hắn liền nhắm vào ba người còn lại, ngày ngày trước mặt mọi người quở trách, mất hết uy phong. 】
"Hắn lấy đâu ra tự tin cho rằng người khác nhất định phải nhường hắn!"
Mọi người chán ghét mà mở ra hình thức mắng Ôn Triều.
【 Nghẹn khuất nhất phải kể tới Kim Tử Hiên, từ nhỏ hắn được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, nào có chịu qua vũ nhục như vậy, nếu không phải các đệ tử Lan Lăng Kim thị khác ngăn lại hắn, hơn nữa Ôn Trục Lưu không phải dễ ăn, ngày đầu tiên hắn đã xông lên cùng Ôn Triều đồng quy vu tận. Lam Vong Cơ mang theo trạng thái tâm như nước lặng, coi thường vạn vật, phảng phất như hồn phách xuất khiếu. Mà Ngụy Vô Tiện mấy năm ở Liên Hoa Ổ bị Ngu phu nhân mắng chửi nhiều cách, xuống đài liền cười hì hì, căn bản không đem chút lời bậy này của hắn để vào mắt. 】
Kim Tử Hiên:. Ta đâu có ngu như vậy..
Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng làm chứng: Ngươi có..
Ngu Tử Diên nhướng mày: "Chửi mắng nhiều cách mấy năm? Ngụy Anh, ngươi hẳn là giải thích vì sao muốn so sánh ta với cái tên Ôn Triều không đáng có tên tuổi này?"
"Chậc," Ngụy Vô Tiện có chút sợ, "Sao lại là so ngài với hắn, ta so chính là đẳng cấp các ngươi mắng người, Ôn Triều đó giục ngựa cũng không đuổi kịp ngài."
Ngu Tử Diên: Vẫn chưa thấy cao hứng..
Tàng Sắc: Xác nhận xong, có thể khiến Tử Diên tỷ nín nghẹn tuyệt đối là nhi tử ta!
【 Nơi săn đêm lần này, tên là Mộ Khê Sơn. Ý là sâu trong núi rừng, lá cây trên đầu càng thêm rậm rạp, độ phủ bàn chân cũng thêm ghê gớm. Ngoài tiếng gạt cành cây cùng tiếng bước chân, không nghe được tiếng vang khác, tiếng chim, thú, côn trùng kêu lên trong một mảnh trầm lặng phá lệ đột ngột. 】
Tựa hồ mọi người lạc vào cảnh này cũng cảm thấy một trận hàn ý đánh úp trong ngực.
"Mộ Khê Sơn, đây là Đồ Lục Huyền Vũ." Kim Lăng nhỏ giọng lẩm bẩm, thật ra hắn không quên việc này, lúc trước cũng hay dùng việc Ngụy Anh mới mười sáu mười bảy đã giết Đồ Lục Huyền Vũ để khích lệ chính mình.
"Đúng vậy!" Ngụy Vô Tiện nhướng mày một cái, như là nghĩ tới cái gì tiến đến bên tai Lam Vong Cơ, "Nhị ca ca, ngươi rốt cuộc có cho ta gối chân không a?"
"Tự mình xem."
【 Ngụy Vô Tiện thả chậm tốc độ, rơi xuống bên người Lam Vong Cơ, cùng y sóng vai, hỏi: "Chân ngươi bị sao vậy?"
Lam Vong Cơ nhìn thẳng, nói: "Không có việc gì."
Ngụy Vô Tiện nói: "Chúng ta cũng coi như người quen mà? Lãnh đạm như vậy, liếc cũng không muốn liếc ta một cái. Chân của ngươi thật sự không sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Không quen." 】
Lam Khải Nhân nước mắt tuôn rơi: Vong Cơ a, vì sao ngươi không mang bộ dạng cao lãnh này nữa?
Lam Vong Cơ:. Vì tức phụ..
【 Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nhìn trước sườn núi, đôi mắt sáng ngời.
Thấy hắn bỗng nhiên câm miệng, Lam Vong Cơ theo ánh mắt hắn nhìn lại. Chỉ thấy khoảng ba năm thiếu nữ đi cùng một chỗ, thiếu nữ ở giữa kia mặc áo ngoài màu đỏ nhạt, che chở lớp áo voan mỏng. Gió khẽ thổi tới, kéo theo áo lụa bay bổng, dáng người vô cùng đẹp.
Ngụy Vô Tiện xem, chính là bóng dáng này.
Một thiếu nữ cười nói: "Miên Miên, túi thơm này của ngươi thật là thứ tốt, sau khi đeo lên quả nhiên không có muỗi tới, mùi vị cũng dễ ngửi, ngửi xong cả người giống như tỉnh táo hơn."
Âm thanh nói chuyện của thiếu nữ được gọi Miên Miên quả nhiên là mềm mại ngọt ngào: "Bên trong túi thơm đều là chút dược liệu cắt nhuyễn, dùng được rất nhiều. Ta còn mấy cái, các ngươi có ai còn muốn không?"
Ngụy Vô Tiện lướt qua như một cơn gió: "Miên Miên, cho ta một cái đi."
Thiếu nữ kia lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới bỗng nhiên có một âm thanh của một thiếu niên cắm vào, vừa quay đầu lại, cho phía sau một gương mặt tú lệ, hơi chau mi nói: "Ngươi là ai? Vì sao gọi ta Miên Miên?"
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ta nghe các nàng đều gọi ngươi Miên Miên, cho rằng đây là tên của ngươi. Thế nào, không phải sao?"
Lam Vong Cơ lạnh lùng bàng quan. Giang Trừng thấy hắn lại phát tác, trợn mắt trắng.
Mặt Miên Miên đỏ lên, nói: "Không cho ngươi gọi ta như vậy!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Vì sao không cho? Được rồi, ngươi nói cho ta tên của ngươi, ta không gọi ngươi Miên Miên, thế nào?"
Miên Miên nói: "Tại sao ngươi hỏi ta thì ta phải nói cho ngươi? Trước khi hỏi tên người khác, mình cũng không báo tên trước."
Ngụy Vô Tiện nói: "Tên của ta thì dễ. Ngươi nhớ kỹ, ta tên là " Viễn Đạo "." 】
Di Lăng lão tổ quả nhiên phong lưu thành tánh, mọi người chửi thầm, "Viễn Đạo" lại là trò gì nữa?
Lam Vong Cơ cười lạnh một tiếng, âm thanh không lớn, vừa vặn có thể để Ngụy Vô Tiện trong lòng ngực y nghe được.
* * * Phân cách ta vô cùng rối rắm----
Ta thật sự rất bối rối, rốt cuộc có nên bắt đầu đào hố mới không? Ta đã viết xong bản thảo.
- ------------------------------------------------------------
Lời của editor
Thật xin lỗi vì đăng trễ, mình đang có vấ đề về sức khỏe nên tới bây giờ mới đăng bài được.