Cảm thấy chạy đủ xa, nơi đây hẳn là an toàn, hắn vội vàng xoay người, đem Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đặt lên đất.
Nguyên bản thương thế ở chân còn chưa khôi phục, bị hai hàm răng nhọn của yêu thú cắn, vào nước, y phục màu trắng của Lam Vong Cơ đã bị máu tươi nhuộm màu đỏ ửng, mắt thường vẫn thấy được lỗ đen do từng hàng răng nanh đâm vào. Y muốn đứng dậy cũng không được, mới buông ra đã ngã xuống.
Ngụy Vô Tiện cúi người xem xét một lát, ngồi dậy, đi xung quanh động. Dưới nền đất có một ít bụi cây, hắn khó khăn tìm được mấy nhánh cây cứng thẳng, lấy góc áo dùng sức lau bụi bặm ở ngoài, ngồi xổm trước người Lam Vong Cơ, nói: "Có dây lưng không? Ai, mạt ngạch ngươi cũng được, lẹ lẹ, lấy xuống."
Không đợi Lam Vong Cơ mở miệng, hắn bỗng chốc duỗi tay, lập tức lấy mạt ngạch xuống, lấy mạt ngạch làm vải băng bó, kéo thẳng để ở cái chân gặp nhiều tai nạn của Lam Vong Cơ, cố định chặt chẽ bằng nhánh cây.
Lam Vong Cơ đột nhiên bị hắn lấy mạt ngạch, đôi mắt mở to: "Ngươi!"
Tay chân Ngụy Vô Tiện lạnh lẹ, đã cột nút lại cho y, vỗ vai y, khuyên nhủ: "Ta cái gì mà ta? Lúc này đừng so đo chuyện này. Cho dù ngươi có thích cái mạt ngạch này, nó cũng không quan trọng hơn chân ngươi có phải không?"
Lam Vong Cơ ngã về phía sau, không biết là không sức ngồi, hay là bị hắn chọc giận đến không còn lời nào để nói. 】
Tất cả người Lam gia xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Đó là cái gì? Đó là cái gì! Đó là mạt ngạch chỉ có mệnh định chi nhân mới có thể đụng vào của Lam gia bọn họ, Ngụy Vô Tiện cái gia hỏa này thời điểm thi bắn tên kéo xuống của người ta không nói, cư nhiên còn làm thành vải băng bó chân?
Tay của Lam Khải Nhân chỉ vào Ngụy Vô Tiện run run, thiếu chút nữa khó thở tức chết.
Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện bay loạn xã, gãi mặt: "Không phải lúc ấy tình huống khẩn cấp sao, hơn nữa ta cũng không biết mạt ngạch có loại ý tứ này a."
"Có ý tứ gì?" Giang Trừng khó hiểu.
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Vừa nghe đã biết lúc trước ngươi chép gia quy không nghiêm túc."
Giang Trừng: "Ngươi có tư cách gì nói ta."
Cùng nhau chép gia quy Lam gia Nhiếp Hoài Tang: Mạt ngạch có hàm nghĩa gì sao? Gia quy có nhắc tới?
【 "Lam Trạm, đừng ngủ, ngươi tỉnh một lát, ở đây có túi thơm, ngươi xem bên trong có thảo dược có thể dùng hay không.
Hắn sống chết lôi túm, dây dưa đến Lam Vong Cơ hữu khí vô lực ngồi dậy, liếc mắt một cái nhìn nhận, ở bên trong thật sự nhận ra mấy vị dược vật có công hiệu cầm máu trừ độc. Ngụy Vô Tiện một bên lựa chúng ra, một bên nói:" Không thể tưởng được túi thơm của tiểu nha đầu này phát ra tác dụng lớn vậy. Trở về phải hảo hảo cảm ơn nàng. "
Lam Vong Cơ hờ hững nói:" Đây còn không phải quấy rầy nàng? "】
Trong đám người, La Thanh Dương đột nhiên thấy lạnh sống lưng: Từ từ, Hàm Quang Quân, ngài đến mức ăn dấm tới bây giờ sao?
" Mới không phải quấy rầy, thật sự cũng chỉ là nói tiếng cảm ơn mà thôi. "Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, cái gì cũng không nói.
【" Nói cái gì? Loại sự tình này ta mới không phải quấy rầy, chỉ có bộ dáng dầu mỡ giống tên Ôn Triều kia, mới gọi là quấy rầy. Cởi ra. "
Lam Vong Cơ khẽ cau mày:" Cái gì? "
Ngụy Vô Tiện nói:" Còn là cái gì? Cởi quần áo! "
Hắn nói cởi liền cởi, tự mình động thủ, dùng hai tay nắm cổ áo Lam Vong Cơ, kéo ra hai bên, một phần ngực trắng như tuyết và bả vai lập tức bị lột ra.
Lam Vong Cơ đột nhiên bị hắn ấn trên mặt đất, mạnh mẽ lột quần áo, mặt tái mét:" Ngụy Anh! Ngươi muốn làm gì! "
Ngụy Vô Tiện cởi sạch quần áo của y, cười cợt xé thành mảnh nhỏ, nói:" Ta muốn làm gì? Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, ta đã như vậy, ngươi hỏi ta là muốn làm gì? "
Nói xong, hắn đứng lên, kéo đai lưng, có qua có lại lộ ngực. Xương quai xanh sâu hun hút, đường cong lưu loát, vừa nổi bật vừa có phần ngây ngô, thể hiẽn sức sống của thiếu niên cùng sự nàng động.
Lam Vong Cơ nhìn động tác của hắn, trên mặt xanh trắng tím đen hồng đan xen không ngừng, tựa hồ sắp sửa hộc máu. Ngụy Vô Tiện hơi mỉm cười, tới gần y một bước, ngay trước mặt y, cởi ra áo ngoài ướt đẫm, một tay giơ nó lên, sau đó buông, mặc cho quần áo rớt xuống đất.
Ngụy Vô Tiện nói:" Áo đã cởi xong, đến phiên quần. "】
Một đám người bị hình ảnh này dọa bay màu, trợn mắt há hốc mồm tức khắc cảm thấy thiên địa hư vô, cả người đều không khỏe.
Ngu Tử Diên thiếu chút nữa không khống chế được, Tử Điện suýt nữa bay về phía Ngụy Vô Tiện; Tam Độc của Giang Trừng rời vỏ một tấc; tươi cười Giang Yếm Ly trên mặt cứng đờ; Thanh Hành Quân, Lam phu nhân, Tàng Sắc, Ngụy Trường Trạch yên lặng quay đầu thần sắc phức tạp nhìn hai người đang ôm nhau; các bạn nhỏ sớm đã dại ra; Ôn Tình? Ôn Tình không rảnh để ý hai người này, nàng đang nỗ lực trấn an Lam lão tiên sinh tức đến vặn vẹo.
" Uy uy uy! Các ngươi đang nghĩ gì vậy? Các ngươi sao lại có tư tưởng không thể chấp nhận như thế, căn bản chúng ta cái gì cũng chưa phát sinh, kiếp trước ta vẫn thẳng! "Ngụy Vô Tiện không phục.
" Ngươi lừa ai chứ! "Kim Lăng đầy mặt "Ta không tin"," Nếu kiếp trước ngươi là thẳng, vậy Hàm Quang Quân không phải yêu đơn phương ngươi.. "
Dưới đôi mắt lạnh của Lam Vong Cơ, Kim Lăng yên lặng im tiếng.
【 Lam Vong Cơ muốn đứng lên, nhưng trên đùi có thương tích, lại gặp một trận chiến, hơn nữa hỏa khí công tâm, càng nóng nảy càng không đứng được, cả người bất lực. Trong lòng kích động, thế lại thật sự phun ra một búng máu.
Thấy thế, Ngụy Vô Tiện lập tức ngồi xổm, bấm mấy chỗ huyệt đạo ở ngực y, nói:" Tốt, máu bầm nhổ ra, không cần cảm ơn ta! "
Ngụm máu tím đen kia sau khi phun ra, bỗng chốc Lam Vong Cơ cảm giác buồn bực, phiền muộn trong ngực giảm đi, lại xem hành động của Ngụy Vô Tiện, rốt cuộc đã hiểu từ lúc lên Mộ Khê Sơn, Ngụy Vô Tiện phát giác hôm nay sắc mặt Lam Vong Cơ rất kém, nhất định có buồn bực nghẹn trong ngực, lúc này mới cố ý đe dọa kích thích một phen, làm y nhổ ra ngụm máu bầm bị nghẹn lại. 】
Nhóm Giang gia:.
Nhóm Lam gia:.
Nhóm tiểu bằng hữu:.
Nhóm người không liên quan:.
Mọi người hiện tại đã không còn sức đi phun tào Ngụy Vô Tiện, ngay cả cách giúp người ta ói máu bầm độc đáo như thế, bọn họ nghĩ:
*, khi đó Ngụy Vô Tiện thật sự một chút ý tưởng cũng không có. Vậy Hàm Quang Quân chẳng phải thật sự yêu đơn phương người này hai mươi năm? Trời ạ, vì sao phải biết một bí mật lớn như vậy? Vì sao Hàm Quang Quân dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, y không phải là muốn diệt khẩu chứ, cứu ta?
【" Ngụm máu buồn này nghẹn lại rất độc. Dọa một cái liền ra. Ngươi yên tâm, ta không thích nam nhân, sẽ không nhân cơ hội đối với ngươi xằng bậy. "
Lam Vong Cơ nói:" Nhàm chán! "
Ngụy Vô Tiện sớm đã phát hiện, hôm nay Lam Vong Cơ phá lệ dễ giận, cũng không biện giải, phất tay nói:" Được được được, nhàm chán thì nhàm chán. Ta nhàm chán. Ta rất nhàm chán. "】
" Không thích nam nhân? "
Một đám người cổ quái nhìn về phía Ngụy Vô Tiện.
" Lúc ấy, vốn dĩ còn chưa thích.. "Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng.
Quả nhiên Hàm Quang Quân yêu đơn phương Di Lăng lão tổ hai mươi năm sao?
【 Lam Vong Cơ từ trong lòng bàn tay hắn lấy ra một phần dược thảo đã nghiền nhỏ ấn lên ngực hắn.
Ngụy Vô Tiện bị y ấn đến cả người run lên, hét lớn:"... "
】
Mọi người run lên: Rốt cuộc biết vì sao lời đồn bảo Hàm Quang Quân cùng Di Lăng lão tổ như nước với lửa.
【" Đừng khách khí. Ta thường xuyên bị thương, sau khi bị thương vẫn như thường xuống hồ sen chơi, sớm quen rồi. Một cái túi thơm có thể đựng bao nhiêu dược liệu, vốn dĩ đã không đủ dùng, ta xem ba cái lỗ này của ngươi tương đối cấp bách.. A! "
Lam Vong Cơ sắc mặt nặng nề, sau một lúc lâu, nói:" Biết đau thì lần sau không cần lỗ mãng. "
Ngụy Vô Tiện nói:" Ta còn biện pháp nào? Ngươi cho rằng ta muốn bị ủi lên chắc. Ai biết Vương Linh Kiều kia âm độc như vậy, nhắm trúng mắt của người ta. Miên Miên là nữ hài tử, còn là nữ tử xinh đẹp, nếu mù một mắt, hoặc là trên mặt dính phảo vết sẹo, cả đời chữa không hết, rất không tốt. "
Lam Vong Cơ nhạt nhẽo nói:" Cái thứ hiện tại trên người ngươi, cũng cả đời chữa không hết. "
Ngụy Vô Tiện nói:" Nhưng không giống. Đâu phải ở trên mặt. Hơn nữa ta là nam nhân, sợ gì, cả đời nam nhân có ai không bị thương mấy lần, lưu mấy cái sẹo? "
Hắn để trần thân trên, ngồi xổm trên đất, nhặt một nhánh cây bát khều lửa, cho nó cháy mạnh hơn, nói:" Hơn nữa nghĩ lại mặt khác, thứ này tuy rằng chữa không hết, nhưng nó đại biểu cho việc ta đã từng bảo hộ một cô nương. Hơn nữa cô nương này, sau này nhất định sẽ nhớ kỹ ta, đời này tuyệt đối không thể quên được, kỳ thật nghĩ tới còn rất.. "
Đột nhiên, Lam Vong Cơ đẩy mạnh hắn, cả giận nói:" Ngươi cũng biết, đời này nàng hông quên được ngươi! "】
Trời ạ, đây là Hàm Quang Quân sao? Đây là Hàm Quang Quân thật? Quân tử khiêm tốn đâu? Sao lại bất nhã chính như thế? Đây là ghen tị? Nhất định là ghen tị!
【" Lam Trạm, ngươi hôm nay thật sự rất kỳ quái, thô lỗ như vậy. Lời nói cũng không giống ngươi. "
Lam Vong Cơ nói:" Nếu ngươi không có ý tứ kia, thì đừng trêu chọc người ta. Chính ngươi tùy tâm sở dục, lại hại người khác tâm phiền ý loạn! "
Ngụy Vô Tiện nói:" Ta trêu chọc lại không phải ngươi, tâm phiền ý loạn cũng không tới phiên ngươi. Trừ phi.. "】
Trừ phi cái gì? Một đám người đứng xem, trong mắt lóe ra ánh sáng bát quái.
Ngụy Vô Tiện: Ha hả, các ngươi thất vọng rồi.
【" Trừ phi Lam Trạm, ngươi thích Miên Miên!"】
*!
Mọi người té xỉu.
Lão tổ ngươi sao vậy? Ngươi trêu trời chọc đất EQ đâu? Đây là bị thiết lạc ủi một chút thì bất tỉnh sao?
* * * Phân cách ta là hôm nay muốn đổi-----
Chương sau giết con rùa, chiếu Vong Tiện!