"Shhh" Phó Âm Sênh hít hà một hơi, cảm nhận đau đớn mãnh liệt từ trên chân truyền đến, làm cho cả người cô như đang lọt vào trong sương mù cũng dần dần tỉnh táo lại.
Chân mày Mục Hoài nhíu lại, ánh mắt nặng nề nhìn cô: "Lại hấp tấp."
"Có phải rất đau không?"
Nói xong, hai cánh tay vươn ra, muốn tiến đến bế cô lên.
Thời điểm Phó Âm Sênh thấy Mục Hoài đến gần, chân không đau vội vàng nhảy nhảy: "Không cần, không cần, em tự mình có thể đi được."
Hơi thở trên người Mục Hoài quá mức mãnh liệt, chỉ cần anh tới gần một chút, trong đầu cô liền hiện ra câu nói kia của Mục Hoài.
Nói cô trước kia rất chủ động cùng anh trong việc đó.
Còn nói cô là Teddy chuyển thế.
Tiểu tiên nữ như cô sao có thể ham thích mấy chuyện này, tuyệt đối không có khả năng.
Phó Âm Sênh dọc theo đường đi, đều muốn cách Mục Hoài xa xa một chút, trên gương mặt trắng nõn tràn đầy cảnh giác, sợ anh đột nhiên tới gần, bế chính mình lên.
Mục Hoài nhìn cô nhảy tới nhảy lui, thật ra trong lòng yên tâm không ít, rất có hứng thú mà nhìn cô đi như người mù, thiếu chút nữa đụng vào khưng cửa, còn có thể thấp giọng cười ra tiếng.
Phó Âm Sênh vuốt cánh tay đau vừa bị đụng trúng, trắng mắt liếc Mục Hoài một cái, nam nhân này, khẳng định là không phải chồng của cô đi.
Cô đau, còn cười được.
Tức giận nha.
Sớm biết như vậy thì nên để anh ôm, tốt nhất ôm cô lên lầu, lầu mười sáu, mệt chết cẩu nam nhân này luôn.
Phó Âm Sênh chửi thầm.
Không đúng, bọn họ hình như là quay về là khu biệt thự kiểu mới, không phải là chung cư của cô.
Phó Âm Sênh vẻ mặt đáng tiếc lắc đầu nhìn ngôi biệt thự, tiện nghi cho cẩu nam nhân Mục Hoài này.