Cơ thể Phó Âm Sênh lập tức căng chặt.
Trong đầu đột nhiên hiện lên kết quả chẩn đoán quan hệ tình dục thường xuyên của bác sĩ.
Cô bỗng chốc mở to mắt.
Mẹ nó!
Nhìn tư thế này của Mục Hoài, vậy cái xxx quá độ kia, đầu sỏ chắc chắn là anh ta rồi.
Thấy mắt Mục Hoài ngày càng đen, áo ngủ phanh ra để lộ một mảng da thịt, tỏa ra sức hấp dẫn cứng cỏi nam tính khiến Phó Âm Sênh càng cảm thấy khả năng này là rất cao.
Lúc này, cả bờ lưng của cô gắt gao dán sát vào giường, không dám cử động một chút, đôi mắt xinh đẹp dò dẫm trong bóng đêm, gấp gáp đề phòng Mục Hoài.
Cảm thấy cơ thể cô ngày càng cứng ngắc, Mục Hoài tạm dừng động tác, cụp mắt nhìn cô gái trên giường lớn, chắc là vì căng thẳng nên đôi môi đỏ mọng bị cắn chặt, cái cổ trắng nõn hiện ra, yếu ớt đến nỗi chỉ cần một bàn tay của anh cũng có thể dễ dàng bẻ gãy.
Cổ áo được cài chặt chẽ, nhưng độ cong lại mập mờ cấm dục..
Khiến người ta không tự chủ được nghĩ đến lúc mở hộp quà, chậm rãi hưởng thụ quá trình này.
Cảm thấy tầm mắt Mục Hoài dừng lại trên ngực mình Phó Âm Sênh bỗng tỉnh táo, lấy một tay che trước ngực mình, một tay đẩy ngực anh.
Trong đôi mắt xinh đẹp lúc này lại xuất hiện hơi nước trong suốt, rất không có khí phách, lựa chọn phương án giả vờ tội nghiệp: "Đại ca, cầu buông tha."
Dưới lòng bàn tay non mịn, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được sức mạnh cường thế nam tính, mà cô, tuyệt đối không chống lại vũ lực!
Thấy vợ đột nhiên làm nũng, Mục Hoài hơi nhíu mày lại, hiếm khi cảm thấy giật mình.
Cô chưa từng căng thẳng với chuyện sinh hoạt vợ chồng của bọn họ đến vậy, không lẽ..
Lần này lại chơi đóng vai nhân vật à?
Giống như.. cô vợ nhỏ ngượng ngùng đêm tân hôn.
Mục Hoài cũng sẵn lòng chơi với cô.
Đè nén sóng ngầm cuộn trào dưới đáy mắt, anh vén sợi tóc bên tai cô lên, dùng tay mát xa đôi môi mềm mại như cánh hoa, thấy mặt cô nổi lên một rặng mây hồng mới hơi cúi đầu, môi mỏng kề sát tai cô, giọng nói âm u: "Đừng căng thẳng.."
Giọng điệu của người đàn ông quá khẽ khàng, làm tim Phó Âm Sênh run lên, đột ngột bùng nổ nói: "Đại ca, không cần đâu."
Cô vẫn còn là bảo bảo nha.
Sao có thể làm chuyện kích thích như vậy chứ.
Nhưng với người đàn ông có khuynh hướng bạo lực này, lỡ anh ta không khống chế được bản thân, giết chết cô thì sao?
Ngón tay Mục Hoài lướt nhẹ qua những sợi tóc hỗn độn trên mặt cô, màu đen trong mắt vẫn không biến mất, giọng nói vẫn mang theo một chút khàn khàn và âm u không rõ.
"Đêm nay lại muốn chơi đóng vai nhân vật à." Giọng nói trầm thấp từ tính của Mục Hoài dừng lại một chút, sau đó cười nhẹ bên tai cô: "Khẩu vị của em thật nặng."
Là anh xem nhẹ vợ mình rồi.
Phó Âm Sênh bị mấy lời xấu hổ của anh làm cho thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi giường phản bác.
Ai ngờ, ngay sau đó..
Mục Hoài đột nhiên nhẹ nhàng cuộn mái tóc đen dài của cô, thuận theo lọn tóc dần dần hướng lên trên, chỉ chút nữa đã chạm đến vành tai trắng sáng như bạch ngọc của cô.
Phó Âm Sênh mở to mắt, lỗ tai của cô không thể bị đụng vào được.
Thật sự cảm thấy nhục nhã quá!
Tại sao lại thân mật đến vậy chứ?
Bọn họ còn không quen biết nhau nữa.
Mắt thấy bàn tay của Mục Hoài sắp chạm đến, trên gương mặt cô gái vốn luôn ngoan ngoãn lúc này lại tràn ngập sợ hãi, theo bản năng nhấc chân lên đạp.
Đạp vào nơi ở giữa cơ thể của anh.
Cơ thể Mục Hoài đột nhiên cứng đờ, khuôn mặt đẹp trai đột nhiên sững lại, sau một hồi, trong cổ họng mới phát ra tiếng rên rỉ, gương mặt vì quá đau mà vặn vẹo.
Nhìn thấy gương mặt anh đột nhiên thay đổi, cả người Phó Âm Sênh căng như dây đàn, trong mắt tối đen nhìn chằm chằm vào biểu cảm của anh.
Sợ giây tiếp theo anh sẽ đứng dậy đánh cô đến chết.
Cô vậy mà lại dám đạp Mục đại ca!
Cô đạp rồi!
Thấy thân thể của anh thật lâu không cử động, Phó Âm Sênh mới cẩn thận nhích sang bên cạnh, muốn thoát khỏi phạm vi của hơi thở nồng đậm mùi hormone nam tính của anh, bởi vì cô không hiểu tại sao cơ thể của mình không muốn bị Mục Hoài chạm vào, thật kì lạ.
Cô kinh hồn bạt vía, len lén di chuyển khỏi phạm vi của anh.
Mục Hoài thấy động tác của cô, nhíu mày, nhưng không ngăn cản.
Một giây, hai giây trôi qua..
Ngay lúc bầu không khí sắp đông cứng lại, Mục Hoài đột nhiên ngồi dậy, cơ thể thon dài ngoại trừ có hơi cứng ngắc ra thì không thấy có gì bất thường cả, anh vươn tay đến tủ đầu giường, cầm một gói thuốc lá.
Động tác rất tư nhiên tao nhã, chỉ kẹp điếu thuốc nhưng không đốt.
Phó Âm Sênh nhìn điếu thuốc bị vân vê đến mềm nhũn giữa hai đầu ngón tay anh, cô cứ có cảm giác giây tiếp theo, thứ Mục Hoài vân vê sẽ là cái cổ yếu ớt của mình.
Vừa tưởng tượng đã thấy lạnh người, Phó Âm Sênh run lên.
Khóe mắt Mục Hoài liếc sang cô một cái, dừng trên đầu vai đang run rẩy của cô, yết hầu di chuyển phát ra âm thanh đầy âm u: "Em ngủ trước đi."
Dứt lời, anh chậm rãi đứng dậy, nện bước chân trầm ổn đi ra khỏi cửa.
Nhìn bóng dáng rời đi của Mục Hoài, Phó Âm Sênh nghĩ, chắn không phải là anh đang.. đau đâu nhỉ?
Cô chột dạ rụt đầu lại, chờ thêm một chút nữa.
Sau đó giơ móng vuốt của mình ra, sờ sờ cái đầu gối run lẩy bẩy của mình.
Muốn chết à..
Cho mày đạp Mục đại ca này!
**
Hôm sau, sáng sớm.
Trong phòng ngủ tràng trí đơn giản nhưng không giấu được vẻ hoa lệ ngập tràn ánh mặt trời.
Đợi đến khi ánh sáng chói mắt chiếu đến gương mặt Phó Âm Sênh, cô mới chậm rãi tỉnh lại từ giấc mơ, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, phát hiện không có dấu vết bị người ta nằm ngủ.
Trống rỗng.
Sau khi hoảng hốt, Phó Âm Sênh thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cho rằng mình vẫn còn mười tám tuổi.
Không cẩn thận liến nhìn sang cuốn tạp chí ở tủ đầu giường, biểu cảm của Phó Âm Sênh lập tức biến thành một lời khó nói hết.
Quả nhiên, không phải là mơ, vẫn là mười năm sau.
Chấp nhận số phận rời giường, chuyện đầu tiên Phó Âm Sênh làm chính là vứt cuốn tạp chí có cả trang bìa là scandal của mình vào thùng rác, hơi nghi ngờ lầm bầm lầu bầu: "Sao cái này lại ở đây?"
Thay quần áo xuống lầu.
Khi Phó Âm Sênh đến phòng bếp, bước chân hơi dừng lại, tầm mắt dừng trên người Mục Hoài đang ngồi ở bàn ăn, khung cảnh tối qua lại hiện lên trong đầu lần nữa, biểu cảm xoắn xuýt suy nghĩ có nên chào hỏi đại ca hay không.
Cuối cùng, vì cái mạng nhỏ của mình, cô vẫn nên tạo quan hệ tốt với anh ta đi vậy..
Ai ngờ, Mục Hoài đã sớm nghe tiếng bước chân của cô.
Buông tạp chí xuống, phát ra giọng nói lạnh lùng: "Lại đây ăn sáng."
Phó Âm Sênh sửng sốt: "Ồ.."
Sau khi đến gần bàn ăn, cô nhìn hai phần ăn sáng trên bàn, đột nhiên hỏi: "Anh làm à? Chúng ta cùng nhau ăn?"
Mục Hoài không chút để ý cầm dao nĩa, dường như sau vụ đánh anh tối hôm qua, cô đã bình tĩnh lại rồi: "Không phải em ra lệnh cho anh cùng ăn sáng à?"
Phó Âm Sênh vừa mới ngồi xuống bị những lời nói của anh dọa sợ.
Vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.
Gan chó của cô lớn đến vậy ư?
Còn dám ra lệnh cho đại ca nữa!
May mà Mục Hoài không chú ý đến biểu cảm của cô, anh xoay người đi rót hai ly sữa.
Đôi mắt Phó Âm Sênh dõi theo bước chân của anh.
Nhìn bộ dạng như vậy, chắc là.. không đau?
Lúc Mục Hoài quay lại, Phó Âm Sênh lập tức cúi đầu ăn.
Nhưng mà, đây là cái gì?
Phó Âm Sênh nhìn cuốn tạp chí quen thuộc bên phía Mục Hoài, hả?
"..."
Mẹ nó, Mục Hoài cái tên cuồng bạo lực này sao lại mua nhiều tạp chí đăng scandal của cô quá vậy?
Có tiền thì hay lắm sao?
Có bản lĩnh thì mua hết về đi, như vậy cô sẽ không cần bộ phận quan hệ xã hội nữa.
Một cuốn lại mua đến hai lần, nếu nói Mục Hoài không cố ý, Phó Âm Sênh nhất định không tin.
Mục Hoài thản nhiên như không có việc gì, anh nhìn cô, sau khi ăn xong thì hỏi: "Anh đưa em đến công ty?"
Phó Âm Sênh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn anh hơn nửa ngày, mới xụ mặt nói: "Cảm ơn, không cần."
Mục Hoài nghe xong, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng mà, anh ngồi ở bàn ăn đợi một lúc, hết bữa sáng, vẫn không nghe cô giải thích gì về tin tức trên tạp chí.
Cô không dỗ anh, ngược lại còn khách khí xa lạ với anh.
Cô đội nón xanh cho anh, vậy mà còn dám dùng bạo lực với anh.
Mặt Mục Hoài lạnh đi vài phần, khẽ nhắm mắt lại, không nói nữa, bàn tay thon dài tự thắt cà vạt, sau khi sửa sang tỉ mỉ lại mới cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Phó Âm Sênh chớp chớp mắt nhìn Mục Hoài rời đi.
Đột nhiên hơi lo lắng, sao cô cảm thấy hình như Mục Hoài đang tức giận.
Kì lạ là, bình thường đại ca tức giận không phải sẽ lật bàn phát điên ư, sao bây giờ cô lại thấy Mục Hoài đang nhẫn nhịn với mình?
Chuông điện thoại vang lên.
Suy nghĩ bay xa của Phó Âm Sênh bị cắt ngang, luống cuống tay chân nghe điện thoại: "Alo?"
Giọng nói mệt mỏi của Từ Phi Nguyên truyền đến: "Sênh Sênh, nửa tiếng nữa xe bảo mẫu sẽ đến dưới nhà em, phải đến công ty một chuyến, bàn bạc với bộ phận quan hệ xã hội."
"Ừm."
* * *
Do chưa đến giờ cao điểm nên trên đường không đông đúc mấy.
Phó Âm Sênh đến công ty rất nhanh.
Nhìn tòa cao ốc như muốn chọc thủng mây, Phó Âm Sênh ngửa đầu, đáy lòng có chút rung động, dù thế nào thì cô cũng là một tiểu tiên nữ rành sự đời, sao bây giờ lại như không biết gì thế này.
Nhưng cũng không thể để mất mặt tiểu tiên nữ cô được.
Phó Âm Sênh ho nhẹ một tiếng, đẩy kính râm trên mặt, đôi môi đỏ mọng chưa tô son vẫn kiều diễm ướt át như cũ, nâng bước chân đi vào cao ốc.
Dọc đường đi có rất nhiều nghệ sĩ chào hỏi cô.
"Chào chị Phó."
Lạnh lùng gật gật đầu, sau đó chào hỏi bọn họ một chút.
Tất cả đều không quen, nên cứ đối xử như cải trắng là được.
Thật ra trong lòng Phó Âm Sênh đang nghĩ: Chị Phó? Ha ha, cô từ một thiếu nữ vị thành niên bị kêu thành chị lớn, cảm giác đúng là quá.. sướng.
Trên mặt là vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lòng lại vô cùng vui sướng.
Có điều mấy người khác không thấy Phó Âm Sênh khác lạ chỗ nào.
Dù sao thì, bình thường cô vẫn là bức tranh cao quý lãnh diễm như vậy.
Đẩy cửa phòng họp ra, một đống người quay lại nhìn cô, Phó Âm Sênh họ nhẹ một tiếng, đẩy kính râm sắp rớt xuống chóp mũi của mình, tưởng tượng mình là chị đại, bắt chước khí thế của đại ca Mục hồi cao trung, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Bàn bạc xong chưa?"
Biểu cảm lạnh lùng--- get.
Giọng điệu bá đạo--- get.
Từ Phi Nguyên lại lôi cô ngồi xuống, sau đó giải thích với cao tầng: "Tề tổng, xin lỗi, hai ngày nay tâm trạng của Sênh Sênh không tốt, chứ không phải cố ý như vậy đâu."
Sau đó bóp cổ tay Phó Âm Sênh: "Còn không mau chào hỏi Tề tổng."
Vừa đi vào đã dùng giọng điệu đó nói chuyện muốn chết hả!
Môi Phó Âm Sênh giật giật, đột nhiên phản ứng lại, cô đây là biến khéo thành vụng rồi.
Mẹ nó, điệu bộ của đại ca đúng là không thể tùy tiện học.
Ai lại học cái xấu chứ.
Phó Âm Sênh mệt tim ngồi họp xong lại bị Từ Phi Nguyên đưa về phòng mình trong công ty, là nhất tỷ của công ty, nên phòng của cô rất rộng, trang hoàng cũng đẹp.
Đánh giá một lát, Phó Âm Sênh tùy ý mở một cánh cửa: "A, trong này thật là nhiều quà, là fans của em tặng hả?"
Từ Phi Nguyên đang sửa sang lại phương án quan hệ công chúng cho cô nên không để ý, để cô đi vào căn phòng nhỏ.
Cái căn phòng đó, đúng là nơi để quà, nhưng mà, trong đó toàn là quà đe dọa bôi đen.
Bởi vì quà bôi đen của Phó Âm Sênh rất nhiều, còn lẫn lộn với quà của fans chân chính nên trợ lý bèn tách ra sau đó để đấy.
"Ồ, cái này là gì đây?"
Phó Âm Sênh mở hộp quà được đóng gói cẩn thận ra, đầu ngón tay bỗng tê rần, một giọt máu chảy ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ.
Từ Phi Nguyên lập tức vọt vào: "Phải xử lý một chút mới được. Coi chừng bị lây bệnh đó!"
"Không được đến bệnh viện kiểm tra cho chắc."
Nói xong, Từ Phi Nguyên đeo kính râm và khẩu trang vào cho Phó Âm Sênh, che miệng vết thương đi ra ngoài.
Thấy anh ta kích động như vậy, cô liếc nhìn vết thương một chút.
Vừa nhìn đã thấy, cái vết thương này xem chừng còn chưa đến bệnh viện đã khỏi rồi.
"Đây chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, nhưng tại sao quà lại có dao ở đó vậy, để phòng bị trộm hả?" Phó Âm Sênh cảm thấy khả năng này rất cao.
Còn gật đầu khẳng định: "Nhất định là thế."
Từ Phi Nguyên đã sắp xếp đưa cô đến xe bảo mẫu, tưởng cô đang tự giễu tìm niềm vui trong nỗi khổ, anh ta đau lòng nói: "Sênh Sênh, đây không phải là lỗi của em, chỉ do em quá thuận lợi, cản trở đường đi của nhiều người thôi."
"Từ từ, anh có ý gì?" Phó Âm Sênh kinh ngạc, chuyện này có liên quan gì đến cô à.
"Mấy cái quà bôi đen đó đều do phe đối thủ đưa đến, chẳng qua là gần đây càng hung hăng ngang ngược hơn thôi." Từ Phi Nguyên giải thích một cách khéo léo cho cô.
Phó Âm Sênh cond chưa trả lời, bước chân dừng lại.
Cô nhìn một đống hỗn độn trên xe bảo mẫu, chiếc xe vốn sạch sẽ lúc này lại bị hất lên một chất lỏng màu đỏ, tản ra mùi tanh tưởi, trên đó còn dính vài miếng lông màu vàng đen, chắc là máu chó rồi.
Thân xe còn được viết mấy chữ to bằng bình xịt màu đỏ: Hôm nay Phó Âm Sênh đã chết chưa?
Thậm chí trên cửa kính xe còn dán mấy ảnh chụp trắng đen của cô, bị photoshop thành hình thờ.
Cơ thể Phó Âm Sênh run rẩy, miệng há to, không thể tin nổi: "Đây là?"
Từ Phi Nguyên giận tím mặt: "Bảo vệ, bảo vệ đâu, mau xem camera coi là ai làm."
* * *
Đợi Phó Âm Sênh ngồi vào xe bảo mẫu mới, sau lưng là một mảnh mồ hôi lạnh, rõ ràng mặt trời chói chang đang soi xuống, nhưng đáy lòng cô vẫn còn lạnh như băng.
Quấn khăn lại, cuộn mình ngồi ở ghế sau.
Trợ lý Từ Nghiên một bên lái xe, một bên lo lắng hỏi: "Chị Sênh Sênh, anh Từ đã đi điều tra rồi, nhất định sẽ tìm ra hung phạm, chị đừng sợ."
"Bọn họ cũng chỉ dám chui rúc như mấy con chuột cống để làm chuyện đấy thôi."
Phó Âm Sênh im lặng một hồi, mới cất giọng hỏi: "Chuyện này đã xảy ra bảo lâu rồi?"
Từ Nghiên lại dùng giọng điệu thấy nhưng không thể trách trả lời: "Từ khi chị debut đã bắt đầu, một đêm bạo hồng vinh quang thành tiểu hoa tuyến ba, tính đến giờ đã ba năm."
Trong ba năm này, chị Sênh Sênh vẫn luôn bị nói xấu nhân phẩm, bị toàn giới giải trí hắc, còn bị đe dọa nữa.
Nhưng bọn họ là người bên cạnh chị ấy, dĩ nhiên hiểu chị Sênh Sênh nhất, bình thường ngoại trừ công việc bên ngoài ra thì chị ấy rất ít khi tiếp xúc với sao nam, với Mục tổng đều là ' chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều', cái gì mà cuộc sống hỗn loạn, đều là lời nói vô căn cứ.
Ngay cả lần kiểm tra phụ khoa đợt trước cũng tra được bác sĩ bị mua chuộc, đến hắc chị Sênh Sênh.
Cũng may phát hiện kịp thời, kết quả xét nghiệm chưa truyền ra bên ngoài.
Từ Nghiên nghĩ nghĩ, nhìn Phó Âm Sênh, thấy cảm xúc của cô không ổn lắm thì nhỏ giọng hỏi: "Chị Sênh Sênh, chị không sao chứ?"
Phó Âm Sênh lắc lắc đầu, ngón tay trắng nõn, gắt gao nắm chặt khăn trùm, trong lòng rất phức tạp.
Từ nhỏ cô đã được gia đình bảo vệ tỉ mỉ, lần đầu mới biết được xã hội đen tối ác liệt như thế nào, bây giờ Từ Nghiên còn nói chuyện này đã liên tục ba năm, nói cách khác, trong đoạn kí ức cô bị mất đi, cô đã thừa nhận chuyện đen tối như thế này ba năm.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu là cô hiện tại, liệu có thể chịu được không?
Phó Âm Sênh nhẹ nhàng thở dài, muốn để trái tim kinh hoàng của mình tỉnh táo lại.
Hàng lông mi dài cụp xuống, che đi mắt cô.
Rất nhanh đã đến bệnh viện.
Từ Nghiên đưa cô đến khoa ngoại, Phó Âm Sênh nhìn miệng vết thương đã khép lại, nhàn nhạt nói: "Đến khoa não trước đi."
"Khoa nao?" Từ Nghiên kinh sợ.
Phó Âm Sênh nhắm chặt mắt, xoa mi tâm: "Hai ngày nay có hơi đau đầu."
Từ Nghiên vội vàng đứng dậy: "Được được được, em đi lấy số liền."
Phó Âm Sênh vội nhắc nhở: "Nhất định phải tìm chuyên gia."
"Vâng ạ."
Kết quả kiểm tra ba ngày sau mới có.
Từ Nghiên hỏi: "Chị Sênh Sênh, anh Từ cho chị hai ngày nghỉ để chị nghỉ ngơi một chút, bây giờ chị định đi tìm Mục tổng à?"
Phó Âm Sênh nâng mắt: "Sao lại tìm anh ta?"
Từ Nghiên trả lời một cách rất chi là tự nhiên: "Bởi vì mỗi lần chị bị oan ức đều sẽ tìm Mục tổng ôm một cái, khụ khụ.. còn có chuyện khác nữa."
Lòng Phó Âm Sênh kinh hoàng, cô lúc trước đúng là to gan lớn mật mà.
Sợ Từ Nghiên cảm thấy mình không bình thường, Phó Âm Sênh bèn nói: "Đi thôi."
Chương này dài dễ sợ, gõ muốn gãy tay luôn.