Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Dung Khanh nhẹ nhàng dựa vào trên người Lam Nhiễm.
Chàng híp mắt, vòng tay ôm, cười như không cười nhìn Lam Nhiễm:
- Nhiễm Nhiễm, từ khi nào nàng thích ta vậy?
Lam Nhiễm sờ mũi, mím môi, mặt ửng đỏ:
- Ta cũng không biết.
Lần trước ta gặp biểu tỷ của chàng thì cảm thấy trong lòng không thoải máu.
Lúc đó ta tưởng rằng chàng phải đi nên ta luyến tiếc.
Ánh mắt Dung Khanh sáng ngời, khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo cười:
- Là nàng thích ta trước.
Lam Nhiễm câu môi, nhìn nụ cười của Dung Khanh dưới ánh trăng.
Nàng chậm rãi tiến lên một bước, vén tóc mái giữa trán Dung Khanh, nhẹ giọng nói:
- Ta nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta đã bị Khanh Khanh đẩy ngã.
Dung Khanh xấu hổ ngoảnh đầu đi, ngón tay nắm lấy nhau, giọng nói có chút chột dạ:
- Đó là do thân mình của ta không thoải mái thôi.
Ta cũng không phải cố ý đè nàng đâu.
- Thảo dược của ta là ai nhổ vậy nhỉ?
- Ta.
Dung Khanh bất lực giơ tay lên.
- Còn quần áo mới là bị ai làm rách..
Lam Nhiễm chớp chớp mắt, mở môi nói.
Dung Khanh đỏ mặt.
Dung Khanh giơ tay che miệng Lam Nhiễm lại:
- Nàng đừng nói nữa.
Nó đều là lịch sử đen tối rồi.
Chẳng lẽ ta không cần mặt mũi sao?
Lam Nhiễm buông mắt xuống, giơ tay nắm lấy tay Dung Khanh.
Nàng tiến lên một bước, nhón chân, tươi cười nói:
- Quả nhiên chàng cao hơn ta.
Dung Khanh ôm eo Lam Nhiễm.
Chàng thân mật dựa vào vai Lam Nhiễm.
Hơi thở quấy rầy trên cổ Lam Nhiễm khiến nàng có chút ngứa.
Lam Nhiễm cứng đờ, Dung Khanh chớp mắt:
- Nhiễm Nhiễm, nàng sợ nhất là cái gì?
Lam Nhiễm ngẩn ra, quay đầu nói:
- Không có gì.
Tức khắc đôi mắt Dung Khanh lấp lánh, giọng nói mềm mại:
- Nàng biết ta sợ thỏ rồi.
Vậy thì nàng phải nói để chúng ta có thể hiểu nhau hơn chứ.
Lam Nhiễm nắm chặt tay Dung Khanh, bên tai ửng đỏ:
- Thật ra ta sợ độ cao.
Lam Nhiễm đột nhiên thu tay lại như là có chút ngượng ngùng.
Dung Khanh chớp chớp mắt, không thể tin được:
- Nhưng vậy thì mỗi lần nàng lên núi hái thuốc thì phải làm sao?
- Khi lên núi, ta chưa bao giờ nhìn xuống phía dưới.
Sư phụ nói với ta là hái thuốc phải có tâm, ta chỉ cần bò lên trên là được, không cần bận tâm độ cao dưới chân.
Dung Khanh ngồi dưới đất, ngước mắt nhìn mặt trăng.
Dung Khanh dựa vào người Lam Nhiễm.
Tay chàng muốn tới gần tay Lam Nhiễm.
Ngực chàng đập "thình thịch".
Ánh trăng chiếu vào trên người Lam Nhiễm rất giống với trích tiên.
Ngón tay Dung Khanh chỉ cách đầu ngón tay của Lam Nhiễm khoảng ba xentimet nữa mà thôi.
Lam Nhiễm nhấp môi cười nhạt.
Dung Khanh sửng sốt, lẩm bẩm nói:
- Thật là đẹp.
Lam Nhiễm giật mình, giơ tay đè lại ngón tay Dung Khanh:
- Đẹp sao?
- Đẹp.
Lam Nhiễm bình thản mà cười khẽ:
- Đẹp thì xem nhiều một chút.
Dung Khanh giữ chặt ngón tay mảnh khảnh của Lam Nhiễm, hờn dỗi nói:
- Nhiễm Nhiễm, làn da của nàng tốt quá.
Sau này ta làm sao mà sánh được.
Lam Nhiễm giật mình.
Nàng không biết Dung Khanh sẽ như vậy.
Đột nhiên nàng nhớ tới Dung Khanh sợ thỏ thì trong lòng có kế hoạch.
- Khanh Khanh, chàng nhắm mắt lại được không?
Dung Khanh không biết vì sao Lam Nhiễm lại kêu chàng nhắm mắt, nhưng lời nói của Lam Nhiễm chàng vẫn làm theo.
Dung Khanh cảm thấy trên mặt có chút ngứa.
Chàng mở mắt ra thì thấy Lam Nhiễm đang mỉm cười.
Nàng dịu dàng cầm cỏ đuôi chó làm thành thỏ con ở trước mặt chàng mà quơ quơ.
Dung Khanh không còn lời gì để nói.
"Mình còn tưởng là Lam Nhiễm hôn mình nữa chứ."
- Còn thích nữa không?
- Thích, chỉ cần là nàng đưa, ta đều thích.
Dung Khanh giơ tay nhận lấy thỏ con.
Chàng quơ quơ qua lại thì lông xù đụng vào người Lam Nhiễm.
Dung Khanh cười ra tiếng.
- Nhiễm Nhiễm, làm sao bây giờ? Ta muốn đem nàng giấu đi.
Lam Nhiễm mỉm cười tràn đầy cưng chiều.
Nàng giơ tay xoa đầu Dung Khanh.
Dung Khanh không vui, giơ tay đẩy tay Lam Nhiễm ra, nghiêm túc nói:
- Không được đem ta đối đãi như trẻ nhỏ nữa.
Ta cao hơn nàng đó.
- Được.
Nước suối chảy qua đá cuội.
Rêu xanh bám vào trên mặt đá.
Ánh trăng chiếu sáng, trông rất đẹp mắt.
Dung Khanh múc một ít nước suối, nhẹ giọng nói:
- Lần đầu tiên khi ta thấy nàng, ta liền có một suy nghĩ là trên đời này thật sự là có tiên nhân.
Nàng nói xem nàng tốt như vậy, ta có nên mỗi ngày đều cầm mặt nạ đeo lên mặt nàng không? Phải giấu đi khuôn mặt hồng nhan họa thủy của nàng thôi.
- Ta là của chàng.
Chúng ta cùng nhau che giấu.
Lam Nhiễm nhẹ nhàng nắm tay Dung Khanh, rồi cúi xuống hôn chàng.
Dung Khanh bị động tác của Lam Nhiễm làm cho hoảng sợ.
Chàng đỏ mặt, ấp úng nói:
- Nàng sao lại hôn tay của ta?
- Đây là một lời thề.
Nó có nghĩa là trái tim của ta đã giao hẳn cho chàng rồi.
Đôi mắt Lam Nhiễm chứa ý cười, nghiêm túc mà cố chấp.
Trong lòng Dung Khanh ngọt ngào.
Chàng nhìn Lam Nhiễm, đột nhiên nói:
- A Nhiễm, có phải là nàng từng làm như vậy với nhiều người rồi không?
Lam Nhiễm nắm chặt tay Dung Khanh, cười khẽ ra tiếng:
- Chưa bao giờ.
Ta chỉ làm như vậy với chàng mà thôi.
- Nhiễm Nhiễm.
Dung Khanh vừa mới gọi hai chữ thì tức khắc chàng đã bị cái hôn của Lam Nhiễm làm cho kinh sợ.
Cả người chàng cứng đờ, sững sờ tại chỗ.
Chàng cảm giác được môi Lam Nhiễm run run, mềm mại.
Dung Khanh như bị mê hoặc.
Chàng mút lấy môi Lam Nhiễm, lấy đầu lưỡi mà miêu tả đôi môi Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm hơi mở mắt ra.
Tai nàng rực đỏ.
Nàng giơ tay sờ môi rồi mỉm cười.
- Thì ra, nụ hôn đầu lại ngọt ngào như vậy.
Dung Khanh như chưa lấy lại tinh thần.
Con thỏ cỏ chàng cầm trong tay rơi trên đất.
Mặt chàng đỏ bừng.
Dung Khanh không biết đã nghĩ gì mà chàng nhẹ giọng nói:
- Lại thêm một lần nữa.
Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh thẹn thùng nuốt nước miếng.
Nàng cảm thấy hơi kỳ quái.
Nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng hôn môi Dung Khanh.
Dung Khanh cảm thấy mỗi một chỗ bị Lam Nhiễm đụng vào đều kêu gào muốn ôm chặt nàng.
Khi Lam Nhiễm muốn lui ra thì Dung Khanh ôm chặt lấy nàng.
Chàng hận không thể đem Lam Nhiễm giam cầm trong lòng.
Môi răng hai người giao hòa lẫn nhau.
Hơi thở của Dung Khanh run run.
Lam Nhiễm cảm thấy cả người nhũn ra.
Nàng bắt đầu thử đẩy Dung Khanh ra.
Dung Khanh tựa như là tìm được đồ ngon vật lạ nên cứ thế mà quấn lấy Lam Nhiễm không chịu buông.
Hô hấp Dung Khanh dồn dập.
Mặt chàng đỏ bừng.
Chàng vội vàng ôm hôn Lam Nhiễm như muốn đem oán hận nhiều ngày toàn bộ vứt đi.
Cuối cùng Dung Khanh nếm đến mùi vị ngon ngọt nên dần buông lỏng Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm đỏ mặt như đánh một lớp phấn hồng, vô cùng xinh đẹp.
Lam Nhiễm mê ly nhìn Dung Khanh, đầu óc choáng váng, nghĩ: "Nam tử hôn môi đều ra sức như vậy sao?"
Dung Khanh đỡ lấy Lam Nhiễm có chút nhũn ra thân mình.
Giọng chàng mang theo tính chiếm hữu, khàn khàn nói:
- Nhiễm Nhiễm, lại thêm một lần nha?
Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh muốn hôn xuống thì giơ tay ngăn lại.
Mặt nàng đỏ thắm, mắt hồng hồng làm người nóng rực.
Dung Khanh chỉ nhìn thoáng qua mà cảm thấy cổ họng tràn đầy lửa nóng.
Mắt chàng cuồng nhiệt nhìn Lam Nhiễm.
Tay chàng đè chặt bả vai Lam Nhiễm, có chút ấm ức nói:
- Nhiễm Nhiễm.
Lam Nhiễm sờ môi mình.
Nàng cảm thấy Dung Khanh bị trêu đùa sẽ đỏ mặt như là đã biến mất.
Nàng nghiêng đầu cười khẽ.
Trán hai người chạm nhau, nàng nói:
- Khanh Khanh, chàng ăn lâu như vậy rồi.
Hôn là hương vị gì? Ngọt không?
Những lời kích thích này của Lam Nhiễm làm Dung Khanh đột nhiên ôm nàng vào lòng.
Bản tính của chàng vốn là cố chấp, ngang ngược.
Hiện tai, Lam Nhiễm thừa nhận thích chàng, chỉ cần chàng mà thôi.
Chưa bao giờ có người nói rõ ra là cần chàng như vậy cả.
Tim chàng đã rung động.
Cho dù là bẫy chàng cũng nhận lấy.
Lam Nhiễm nhận thấy Dung Khanh ôm mình đang hồi hộp, lo sợ thì cười khẽ: "Quả nhiên vẫn là đứa trẻ mà.
Miễn cưỡng như vậy không phải là lộ ra sơ hở rồi chứ."
Lam Nhiễm đã nghĩ kỹ đường đi của hai người trong tương lai.
Dung Khanh cảm thấy rất khô nóng: "Mình muốn đem Lam Nhiễm giấu đi, không cho người trộm bảo vật của mình.
Nàng - Nhiễm Nhiễm chỉ có thể là của mình mà thôi."
Dung Khanh nhẹ nhàng nâng hàm dưới của Lam Nhiễm.
Trong mắt chàng đều là dục vọng, chàng nhẹ giọng nói:
- Vừa rồi thời gian ngắn qua, ta không thể nếm ra vị ngọt.
Lại thêm một lần thử xem.
Trong lúc Lam Nhiễm đang hoảng loạn thì Dung Khanh đã cúi người hôn xuống.
Dung Khanh giống như người khát nước muốn đem Lam Nhiễm nuốt vào bụng.
Đầu óc Lam Nhiễm trống rỗng: "Vừa rồi là ai vậy? Dung Khanh có một bộ gian xảo vậy sao? Khanh Khanh của mình biến thành công tử hoa ngôn xảo ngữ từ khi nào thế? Nhưng, cớ gì mà tim đập nhanh vậy chứ?"
Dung Khanh thành kính mà khẽ hôn đuôi lông mày Lam Nhiễm, thân mật nói:
- Nhiễm Nhiễm, nàng chính là thần của ta.
Hiện tại Lam Nhiễm như đang đi vào cõi thần tiên nên vẫn chưa nghe thấy Dung Khanh nói gì cả.
Bắc Hoa có một truyền thống được thành viên trong hoàng thất truyền qua các đời là một khi hoàng tử yêu ai thì hôn đuôi lông mày của nữ tử đó.
Nữ tử mà hoàng tử có tình ý cũng sẽ có quyền thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Đồng thời nó cũng có ý nghĩa là đem tất cả mọi thứ của bản thân vị hoàng tử đó giao cho nàng, bao gồm linh hồn.
Đó là một lời hứa rất quan trọng.
Dung Khanh nhìn Lam Nhiễm đã ngất xỉu thì có chút gian trá, mê luyến xoa môi nàng, lẩm bẩm:
- Nhiễm Nhiễm, mau sớm cưới ta.
Ta đã nhịn không được rồi.
- Thật ra, nụ hôn đầu của nàng đã sớm là của ta rồi.
Từ lần đầu tiên gặp mặt nàng đã thuộc về ta.
Có lẽ nàng sẽ trách ta gian trá nhưng nàng nói thích ta rồi thì đã sớm không còn đường lui rồi.
- Nàng là của ta, chỉ có thể là của một mình Dung Khanh này mà thôi.
Dung Khanh dịu dàng khẽ hôn lên môi Lam Nhiễm.
Chàng nhìn đôi môi sưng đỏ của Lam Nhiễm thì hô hấp run run.
Chàng cúi đầu, đè trán Lam Nhiễm mà khẽ hôn lên người Lam Nhiễm..
Danh Sách Chương: