Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Có lẽ mấy ngày qua Lam Nhiễm đặt hết tâm tư vào tình hình bệnh dịch và trên người Dung Khanh nên nàng vẫn chưa nghỉ ngơi thật tốt.
Lúc này nàng lẳng lặng dựa vào lòng Dung Khanh mà ngủ say.
Tay Dung Khanh hơi nóng lên.
Chàng mới phục hồi lại tinh thần thì phát hiện mình đã làm một việc rất quan trọng đó là trong lúc ý loạn tình mê chàng đã cưỡng hôn Lam Nhiễm.
Sắc mặt Dung Khanh dịu dàng.
Chàng ôm chặt cánh tay để cho Lam Nhiễm ngủ yên ổn một chút.
Tay chàng dừng ở trên môi Lam Nhiễm.
Trong mắt chàng dục vọng vẫn còn tràn đầy.
Chàng ôm Lam Nhiễm vô cùng chặt.
Đôi mắt nóng bỏng khiến người không thể nhìn thẳng.
Sáng sớm hôm sau, mọi người nghỉ ngơi đã đủ.
Tạ Tĩnh Hoa tới tìm hai người nhưng không thấy ở xung quanh.
Nàng bắt đầu tìm kiếm thì thấy hai người ôm nhau rất thân mật.
Khuôn mặt tuấn nhã nháy mắt nứt nẻ.
Nàng xoay người, giơ tay che mắt, lẩm bẩm nói:
- Thật không hổ là tiểu bá vương, ra tay nhanh như vậy.
So với đệ ấy, mình thật là vô dụng mà.
Lam Nhiễm luôn cảnh giác nhưng bất giác lại ngủ rất say.
Nàng cảm giác được ngón tay truyền đến một xúc cảm mềm mại thì liền mở mắt.
Nàng phát hiện cả người mình nằm trong lòng Dung Khanh.
Nàng cứng đờ: "Tối hôm qua, mình cứ thế mà ngủ trong lòng Dung Khanh.."
Lam Nhiễm ngước mắt nhìn về phía Tạ Tĩnh Hoa, tức khắc xấu hổ vô cùng: "Tối qua mình bày tỏ tâm ý với thỏ nhỏ.
Hôm nay đã bị người thân của người ta nhìn thấy rồi." Danh dự của nam tử ở khuê phòng tất nhiên là vô cùng quan trọng.
Lam Nhiễm nhanh chóng đứng dậy.
Nhưng động tác của nàng quá lớn nên đã đánh thức cả Dung Khanh.
Mặt Lam Nhiễm ửng đỏ.
Nàng gật đầu với Tạ Tĩnh Hoa rồi chỉnh sửa lại quần áo hỗn loạn.
Nàng bước nhanh về phía đóng quân.
Bước chân của nàng mang theo ý muốn chạy trối chết.
Tạ Tĩnh Hoa sờ sờ mũi: "Có phải là mình đến không đúng lúc rồi không?" Vừa lúc đó, Dung Khanh tỉnh lại, nàng vội cười, vẫy vẫy tay nịnh nọt:
- Biểu đệ, ngươi xem mặt trời đã lên cao rồi.
Thật tốt, thật tốt mà.
Dung Khanh liếc mắt nhìn Tạ Tĩnh Hoa một cái rồi cầm thỏ nhỏ làm bằng cỏ mà mỉm cười.
Không biết chàng nghĩ tới việc gì mà sắc mặt đỏ lên.
Tạ Tĩnh Hoa tò mò nhìn thỏ nhỏ bằng cỏ trong tay Dung Khanh thì cảm thấy vô cùng hiếm lạ:
- Biểu đệ, ngươi giấu thứ tốt gì đấy? Cho ta nhìn với.
Đột nhiên Dung Khanh đem thỏ bằng cỏ thu vào trong lòng ngực.
Mặt chàng trầm xuống.
Chàng trừng mắt với Tạ Tĩnh Hoa rồi nói:
- Dung Khanh không biết biểu tỷ lại rảnh rỗi như vậy đấy.
Ta đột nhiên nhớ tới là thủ hạ Thái Nữ tỷ tỷ đang thiếu một người nuôi dưỡng ngựa.
Nếu biểu tỷ không ngại thì có thể đi nhận làm.
Tạ Tĩnh Hoa nghĩ đến ngày tháng tối tăm của mình ở chuồng ngựa thì đột nhiên ôm lấy cánh tay run rẩy cười:
- Biểu đệ, tỷ chỉ là đùa một chút thôi.
Dung Khanh lắc lắc bảo bối thỏ cỏ trong tay bước nhanh về phía doanh địa.
Tạ Tĩnh Hoa một mình đứng vuốt tóc mà đón gió, trông có chút ảm đạm.
- Thời buổi này đồ vật mê hoặc lòng người cũng đổi rồi.
Một con thỏ làm bằng cỏ mà có thể làm biểu đệ xem như bảo bối thì chắc chắn là Lam Nhiễm muội muội làm.
Ừm, phải tham khảo thôi.
Sau này còn dùng để khiến đệ vui vẻ nữa chứ.
Tạ Tĩnh Hoa duỗi người, quay đầu đuổi theo hai người đi.
Ánh mặt trời vừa lộ ra, người ngựa đã ồn ào huyên náo hướng về thượng kinh mà xuất phát.
Mà lúc này, kinh thành, trong Quý Ương điện, Thương Chi quý quân lo lắng.
Trên tay ông ta cầm trà nóng, mắt thì đầy ẩn tình mà nhìn Chiêu Hòa Đế ngồi ở trên cao:
- Bệ hạ, thần hầu nghe nói Khanh nhi ở huyện Thanh Bình chịu không ít đau khổ.
Hẳn là khi về nó sẽ gầy nhiều lắm.
Bệ hạ không ngại thì nên mở tiệc đón gió tẩy trần cho Khanh nhi.
Chiêu Hòa Đế ngả ngớn mày, khóe mắt thâm ý vừa chuyển rồi biến mất, giơ tay vỗ vỗ tay Thương Chi quý quân tràn đầy ôn nhu:
- Vẫn là Thương nhi có tâm.
Thương nhi nhiều ngày này vẫn luôn vất vả lo việc hậu cung, lo cho Khanh nhi.
Chàng có muốn gì không nào?
Thương Chi quý quân nghe vậy thì vui vẻ.
Ông ta giấu ý mừng trên mặt, giả vờ ưu tư, nhẹ giọng nói:
- Đây là bổn phận của thần hầu.
Chỉ cần trong lòng bệ hạ có thần hầu thì thần đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Chiêu Hòa Đế ôm Thương Chi quý quân vào lòng, cười ha ha.
Người hầu ở Quý Ương điện xem một màn này cũng như việc bình thường.
Từ sau khi đế hậu hôn mê, Chiêu Hòa Đế không phải xử lý chính vụ.
Thời gian bà nhàn rỗi thì sẽ đến chỗ Thương Chi quý quân nghỉ chân.
Trong cung tin vịt là đế hậu không lâu nữa sẽ tạ thế, mà người được chọn tốt nhất cho vị trí đế hậu là Thương Chi quý quân được ân sủng này.
Mặt Thương Chi quý quân đỏ thắm.
Giọng nói của ông ta truyền ra yêu mị mê người:
- Thần hầu nghe nói hiện nay đế hậu không khỏe.
Bệ hạ lại bận chính vụ, không bằng người để thần hầu tạm thời đến chăm sóc đế hậu đi.
Đồng tử Chiêu Hòa Đế thâm sâu.
Bà cười khẽ, đôi môi tới gần cổ Thương Chi quý quân nhẹ nhàng nói:
- Thương nhi thật là có tâm.
Nhưng không cần lo lắng, Khanh Nhi hồi âm nói qua tình hình dịch bệnh.
Nó đang cùng Y Tiên trên đường về kinh rồi.
Đến lúc đó, đế hậu có người chăm sóc, Thương nhi phải nghỉ ngơi thật tốt.
Sắc mặt Thương Chi quý quân bỗng nhiên tối sầm, giọng nói mang theo ác độc và áp lực:
- Vâng, thần hầu đã biết.
Chiêu Hòa Đế nhíu mày, hỏi:
- Mấy ngày này sao không thấy Dung Hoa tới thỉnh an? Đứa nhỏ này lại đi nơi nào chơi rồi?
Mắt Thương Chi quý quân sáng ngời, khóe miệng nhẹ nhấp, giơ tay trấn an Chiêu Hòa Đế cười khẽ:
- Bệ hạ có điều không biết, Hoa nhi nghe nói Khanh nhi về nên cố ý đi tìm lễ đón gió.
Nhiều ngày này nó bận rộn cũng vì việc đó.
- Hoa nhi thật có tâm.
Về sau chờ Cùng nhi đăng cơ, Hoa nhi phụ tá thì sẽ tạo ra một thế hệ làm chủ tài đức khiến người đời ca tụng.
Chiêu Hòa Đế cảm khái mà nói.
- Đó là tất nhiên rồi ạ.
Dù sao chúng cũng đều là hài tử của bệ hạ mà.
Thương Chi quý quân hận không thể cắn đứt hàm răng.
Ông ta cứng nhắc mà nói ra mấy chữ.
Dung Cùng ngồi trong cung Thái Nữ xử lý chính vụ.
Nàng vừa nhìn thấy hồi âm của đệ đệ thì sắc mặt vui vẻ.
Bên Thương Chi quý quân thì đang lạnh mặt sai thủ hạ đi thám thính việc mà hắn đã kêu người làm trước đây.
Dung cùng giơ tay ấn ấn mi giác, có chút đau đầu: "Đã nhiều ngày đệ đệ trở về, còn mang về ý đồ đến người trong, đúng giờ phải hảo hảo nhìn xem là cỡ nào người câu đi rồi nhà ta đệ đệ phương tâm."
Cùng giơ tay ấn ấn thái dương, có chút đau đầu: "Đệ đệ đã trở về nhiều ngày rồi lại còn mang theo người nào đó.
Đúng giờ mình phải nhìn xem đó là ai mà lại lấy được tâm đệ đệ mới được."
"Nếu người này thật sự có bản lĩnh giải độc trên người phụ hậu.." Đôi mắt Dung Cùng lập lòe ánh sáng.
Nhiều ngày này không biết có phải tâm ý của hai người lộ ra rõ ràng nên mỗi khi ngồi đối diện nhau thì họ nhanh chóng vọt qua ngồi cùng.
Cứ như vậy mà cho đến hiện tại.
Dung Khanh cầm thỏ làm bằng cỏ đã khô khốc trong tay, chàng ngồi trong xe ngựa mà cười si ngốc.
Mà Tạ Tĩnh Hoa tất nhiên là không nhìn được bộ dáng ngu ngốc của Dung Khanh nên đã cưỡi ngựa ở bên ngoài.
Một mình nàng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ yêu đương thì liền thay đổi như một người khác vậy à?
Lam Nhiễm cầm y thư trong tay lẳng lặng ngồi phía sau xe ngựa.
Nàng chờ Tiểu Như học xong bài hôm nay.
Tiểu Như đỏ mặt, mồ hôi chảy đầy đầu.
Nó nhìn về phía Lam Nhiễm mà hai mắt mông lung đẫm lệ.
- Sư phụ, Tiểu Như có thể không viết được không? Ta viết đã mười biến rồi.
Lam Nhiễm câu môi, đem y thư đặt lên bàn, cười khẽ:
- Không thể.
Tiểu Như phẫn hận cúi đầu tiếp tục viết: "Không phải là mình quan tâm đến tương lai của sư phụ hay sao chứ."
Mặt Lam Nhiễm ửng đỏ suyễn khẩu khí
Nàng vén bức mành nhìn kinh đô ở phía trước mà không kìm được cảm khái: Quả là thượng kinh.
Quả thực khí phách.
"
Lam Nhiễm sờ khóe môi của mình.
Nàng buồn bực:" Thì ra Dung Khanh bị chọc liền đỏ mặt mà một khi thông suốt là biến thành sói xám.
Mình hoài nghi rốt cuộc mình làm chủ hay là Dung Khanh nữa.
"
Xe ngựa kẽo kẹt đi về phía trước, lướt qua vệ binh bảo vệ thành.
Lam Nhiễm nhìn vệ binh cường tráng.
Trên đường nhiều người bán rong, có không ít thức ăn nhưng ngay cả một nam tử xuất đầu lộ diện cũng rất hiếm.
Tuy là có thể thấy nam tử nhưng họ đều mang khăn che mặt nên thấy không rõ khuôn mặt.
Lam Nhiễm nghĩ thầm:" Quả nhiên là triều đại nữ tôn, nam tử đều hiếm thấy."Nàng nghĩ đến Dung Khanh thì có chút đau lòng.
Lam Nhiễm chậm rãi buông mành, giơ tay nhắm mắt lại mắt lẳng lặng dựa vào trên xe ngựa, nàng luôn luôn ngủ không yên, vẫn là kia một ngày ở Dung Khanh trong lòng ngực, lại là ngủ thật sự là thục lạc, không cấm nhẹ nhàng câu môi cười nhạt.
Lam Nhiễm vốn là xinh đẹp.
Bình thường nàng ở trước mặt Tiểu Như đều là xụ mặt, ít cười.
Tiểu Như ngẩng đầu nhìn Lam Nhiễm, thấp giọng nói:
- Biết ngay là sư phụ lại tới nữa mà.
Nàng trưởng thành sớm mà bất đắc dĩ lắc đầu, cúi đầu tiếp tục chép nghiệp lớn..
Danh Sách Chương: