Lại là kỳ thi, vì sắp thi đại học cho nên gần đây bầu không khí trong lớp cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Có điều... Tôi có lẽ là người :"ăn không ngồi rồi" rảnh rỗi nhất lớp.
Bởi vì tôi chuẩn bị ra nước ngoài.
Vốn là tôi và Cúc Tịnh Y còn đang thương thảo thi trường đại học nào, kết quả, một cú điện thoại của Manh papa, tôi với nàng cũng không cần vướng bận nữa.
Manh papa nói muốn tôi trở về thừa kế công ty, papa với Mạc mama phải đi cái gì mà du lịch thế giới trải nghiệm thế giới thơ mộng của hai người.
Còn tôi thì sao? Tôi cũng chưa có trải nghiệm thế giới hai người mà !
Có điều cũng tốt thôi, Từ Tử Hiên cũng cần phải đi Mỹ, bất quá cậu ta phải ở trong nước thi xong đại học mới đi được, nói là muốn tận lực nhiều hơn tranh thủ bốn năm thời gian cùng Vạn lệ Na chung đụng, bởi vì nếu cậu ta ra nước ngoài tiếp nhận vị trí của Triết papa cậu ta thì cậu ta và Vạn Lệ Na ít nhất là phải có một hai năm không gặp mặt nhau được, hơn nữa nhà Vạn Lệ Na vẫn hy vọng cậu ta ở trong nước mà phát triển.
Hơn nữa gần đây mỗi ngày ôm lấy tôi, bắt đọc sách không rời mắt.
Manh papa cũng thiệt là, cứ như vậy mà đem gian hàng vứt cho tôi, mặc dù tôi đi tiếp quản công ty vẫn chỉ là cái chức vị tương đối nhàn rỗi "phó tổng tài", ghế tổng tài tạm thời để cho Lý Vũ Kỳ tới thay thế, Manh papa cũng chỉ treo cái bảng chủ tịch vô nghĩa.
"Tiểu Cúc, Cúc Tịnh Y? Cúc Tịnh Y? Cúc Tịnh Y!" Tôi ôm sách lưng tựa vào cái ghế dựa, lộ ra nửa cái đầu nhìn lại phía ngoài phòng ngủ.
Tôi cười híp mắt nhìn nàng.
Tôi cũng là lần đầu tiên thấy nàng mặc bộ trang phục này, bởi vì bình thường đều là tôi nấu cơm, Cúc Tịnh Y phụ trách ăn, ăn xong cũng vẫn là tôi thu dọn, hết cách rồi, đó chính là sinh hoạt thường ngày của một thê nô đi.
Gần đây tôi dạy nàng món cà chua xào trứng và trứng gà chần, sau đó hôm nay nàng hứng thú bừng bừng đi nấu cơm cho tôi .
Tôi quả thật cũng muốn xem một chút, dáng dấp Cúc nội trợ sẽ như thế nào.
Có điều bây giờ xem ra, cũng rất tốt.
Đầu tóc nàng rối tung, trước người bao quanh bởi tạp dề nhỏ màu hồng, bởi vì tới gấp, trong tay còn cầm đôi đũa.
Tôi không kìm được bật cười "Không có sao, chỉ muốn nhìn chị một chút."
Nàng lườm tôi, đi tới, cầm đũa gõ đầu tôi một cái:"Có gì để nhìn, kêu gấp như vậy, chị còn tưởng em đòi mạng nữa." Vừa nói còn lật qua lật lại sách của tôi, lại chuẩn bị đi ra ngoài.
"Làm sao vậy?" Cúc Tịnh Y quay đầu nhìn tôi.
"Không có gì, chỉ là nhìn chị đẹp thật, nhìn thêm chút nữa." Tôi cười nói.
"Đẹp vậy sao? Vậy sau này chị mỗi ngày làm cơm cho em ăn nha." Nàng vui vẻ nói.
Tôi sửng sốt một chút, miễn cưỡng cười nhếch mép, tôi còn không muốn ăn trứng gà đến ói đâu "Không... Không cần... Em... Em mỗi ngày ăn trứng gà sau này sẽ biến thành trứng gà mất." m(_ _)m
"Dừng, muốn ăn chị còn không nấu cho em đâu, cho nên em phải dạy chị nhiều thêm một chút, chị thông minh như vậy, khẳng định không mấy ngày là học được, chờ chúng ta đi Mỹ, nếu có lúc em tăng ca hay họp không về được chị không phải sẽ chết đói ở trong cái biệt thự to bổ trảng kia sao?" Cúc Tịnh Y nói.
"Có bảo mẫu mà." Tôi thuận miệng đáp lời.
Dạy Cúc Tịnh Y làm cơm? Hay là thôi đi, nàng không đem bột ngọt cho là đường, đem giấm làm tương, tay run dầu đổ hơn phân nửa xuống là may rồi, còn dạy nàng làm cơm, để nàng lãng phí những nguyên liệu nấu ăn kia có thể tôi sẽ phá sản mất.
"Em không biết sao? Mấy ngày trước manh papa đã cho sa thải bảo mẫu, cho bà ta tiền để cho bà đi dưỡng lão, cho nên..." Cúc Tịnh Y cười cợt. o(* ̄▽ ̄*)ブ
Tôi tức giận lườm qua.
Manh papa nhẫn tâm như vậy sao?
"Quên đi, đi thôi, nhìn một chút xem chị nấu như thế nào, ngày mai sẽ dạy chị món mới." Tôi đứng lên, cầm lấy đôi đũa trong tay nàng, kéo nàng đi vào bếp.
"Thật sao? Vậy em ngày mai dạy cái gì đây?" Cúc Tịnh Y vui vẻ quay đầu hỏi tôi.
Nếu như các bạn học trong lớp biết Cúc lão sư của bọn họ ngay cả cơm cũng không nấu được sẽ có cảm tưởng gì.
"Trước dạy chị đem nước tương với giấm phân biệt thật tốt rồi hãy nói."
"Chị rất thông minh đó !"
"Dạ dạ dạ, Cúc lão sư của em làm sao lại không thông minh chứ ?"
"Hừ!"