Cảm ơn mọi người vẫn luôn theo dõi truyện từ đầu tới bây giờ. Hôm nay sẽ tiếp tục là một chút chuyện bên lề về "thành viên mới" của của gia đình _ (• ω • "∠) _
"Triệu Tiểu Quyên, ta nói bao nhiêu lần rồi? Đồ chơi chơi xong thì vứt gọn một chỗ cho ta, lát nữa lại làm cho mẹ con vướng chân mà ngã, ta nói con sẽ bị đánh cho mà xem." Triệu Gia Mẫn ngồi trên ghế sa lon xem ti vi nhìn tiểu lô li đang vui vẻ đùa nghịch, lại nhìn tới các loại đồ chơi bày đầy trên sàn nhà.
Nàng sao có thể quên được cái sự tình mà đứa nhỏ đáng chết này gây ra, lần trước vì không đem đồ chơi thu dọn, báo hại vợ nhà mình ngã lộn phèo.
Tiểu lô li ngồi trên ghế sa lon bĩu môi bất mãn nhìnTriệu Gia Mẫn, vẫn như cũ không thèm buông xuống cái điều khiển từ xa, ngoan ngoãn đi thu thập đồ chơi.
Triệu Gia Mẫn ngoan ngoãn nhìn tiểu lô li thu dọn đồ chơi, đi về phía ghế sa lon, đoạt lấy cái điều khiển từ xa bắt đầu xem ti vi, trong miệng còn không quên oán trách "Cũng không biết giống ai nữa."
Vừa dứt lời thì ngay lập tức nghe thấy một tiếng cười "Còn không phải là giống em, em trước kia không phải như vậy sao. . . A mà. . . Bây giờ cũng không có thay đổi, một "đứa trẻ lớn" và một " đứa trẻ nhỏ", ai đó thương xót tôi ở nhà một mình phải chiếu cố hai đứa trẻ đây." Cúc Tịnh Y đi tới, thuận tay quơ quơ dưới sàn thu thập đồ chơi cho tiểu lô li, ngồi vào bên cạnh Triệu Gia Mẫn.
"Hừ, em không phải trẻ con, em rất lớn." Triệu Gia Mẫn bĩu môi phản bác.
Triệu Gia Mẫn nhìn tiểu lô li trên sán nhà gọi "Triệu Tiểu Quyên, thu dọn xong chưa?"
Chỉ thấy đứa bé kia lập tức xoay đầu lại, không hài lòng nhìn mình, một đôi mắt trong suốt thật to kia, so vói Cúc Tịnh Y giống nhau như đúc.
"Không được gọi bảo bảo là Triệu Tiểu Quyên! Bảo bảo không phải Triệu Tiểu Quyên! Bảo bảo tên là Triệu Gia Thanh." Tiểu lô li bất mãn gào lên.
Nghĩ lúc đó, vừa mới tới Mỹ không bao lâu Cúc Tịnh Y đề nghị muốn một đứa nhỏ, Triệu Gia Mẫn cũng đồng ý với nàng, dù sao bây giờ với khoa học kỹ thuật phát triển, cũng không phải là không thể.
Sau khi đứa trẻ ra đời, lúc Triệu Gia Mẫn vội vã tới thăm Cúc Tịnh Y, bác sĩ vừa vặn đang hỏi muốn đặt tên đứa trẻ là gì, Triệu Gia Mẫn cũng không suy nghĩ nhiều, mở miệng thốt ra cái tên cục mịch quê mùa"Triệu Tiểu Quyên." Sau đó bác sĩ thật sự đem cái tên này nhớ thật kĩ.
Vốn nói phải gọi là Triệu Tịnh Y, nhưng Triệu Gia Mẫn phản đối "Nếu như gọi cái tên này, em sau này gọi nó là Tịnh Y chị sẽ phản ứng thế nào đây? Không nên không nên, đổi cái khác đổi cái khác đi."
Vì vậy hai người thương lượng tới thương lượng đi cũng không nghĩ ra một cái tên nào hay hết.
Vì vậy mà trực tiếp gọi "Triệu Tiểu Quyên", dễ viết, lại thật dễ đọc, sao lại không đặt chứ ?
Thẳng đến lúc ba tuổi sắp phải đi nhà trẻ, hai người mới bắt đầu thương lượng lại.
Bình thường ở nhà mình gọi là cái gì cũng được, nhưng nếu là đi nhà trẻ, bị người ta biết con gái tổng giám đốc tập đoàn Triệu Thị có cái tên như vậy, không biết sẽ bị Manh papa và Mạc mama ở Nam cực lãng mạn xa xôi cười thành cái dạng gì nữa.
Vì vậy suy nghĩ hồi lâu mới quyết định đổi cái tên là Triệu Gia Thanh, mặc dù không phải thuận tai cho lắm, nhưng cũng có thể thấy đây là cái "tên của người", trước hai chữ giống Triệu Gia Mẫn, sau lấy nửa chữ của Cúc Tịnh Y, vì vậy hai người lập tức đập bàn đồng ý, nếu không nghĩ nữa như vậy tất cả tế bào não cũng dùng muốn hết sạch rồi.
"Đều giống nhau có được hay chưa, thu dọn xong lại đây, lát nữa đi ăn cơm." Triệu Gia Mẫn vẫy vẫy tay với Triệu Gia Thanh.
Triệu Gia Thanh đem tất cả đồ chơi đều thu cất sạch sẽ cẩn thận rồi lập tức "bạch bạch bạch" chạy tới, ngồi bên cạnh Cúc Tịnh Y "Mẹ, lát nữa chúng ta ăn cái gì vậy?" Triệu Gia Mẫn nghe xong không khỏi cười thầm "Con cảm thấy Tiểu Cúc mama của con sẽ làm những gì?" tài nấu nướng của Cúc Tịnh Y mặc dù đã tiến bộ không ít, nhưng thực đơn vẫn rất giới hạn với một vài món ăn đơn giản.
"Chị hôm nay làm cá kho! Còn có thịt bò nữa, nếu em không ưa chị như vậy, vậy cũng đừng ăn nữa! Đi, Gia Thanh hai chúng ta đi ăn đi." Cúc Tịnh Y vừa nói xong dắt tiểu lô li đi tới bàn ăn.
Tiểu lô li quay đầu làm một cái mặt quỷ với Triệu Gia Mẫn "Tổng tài, chúng ta đi ăn cơm rồi."
Triệu Gia Mẫn nhìn đứa nhỏ tính cách tinh quái kia, đi lên bóp mặt của nó một cái, vội vàng chạy đến trước bàn ăn giúp Cúc Tịnh Y dọn ghế thật tốt.
"Em nào có đâu, cá kho này chị tự mình làm sao? Thơm siêu cấp! Khẳng định ăn rất ngon!" Triệu Gia Mẫn nói một đống lời lấy lòng sau đó cầm đũa lên, nhưng đũa lại hướng đĩa thịt bò bên cạnh đĩa cá.
Cá kho này nhìn đẹp mắt, thế nhưng. . . Vẫn có chút nguy hiểm, để cho đứa nhỏ kia đi thử độc trước được rồi.
Đem thịt bò gắp vào trong bát của mình, lại đi gắp cá kho, cẩn thận đem xương cá gỡ xong, thả vào trong bát Triệu Gia Thanh, còn không quên nói "Nếm thử một chút cá kho mama thân ái của con làm đi, khẳng định ăn rất ngon đó."
Triệu Gia Thanh nhìn cá trong bát, mím môi một cái, gắp lên, giống như thấy chết không sờn vậy mà nhét vào trong miệng.
Bất ngờ là.
Mùi vị cũng không tệ lắm.
"Ăn ngon lắm!" Nói xong gật đầu mãnh liệt với Cúc Tịnh Y.
Cúc Tịnh Y nhìn lại, cười sờ sờ đầu của tiểu lô li, lại chọn một miếng thật ngon, gắp bỏ vào trong bát Triệu Gia Thanh "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, đừng gầy như tổng tài nhà con vậy."
Triệu Gia Mẫn nghe xong lập tức ngẩng đầu "Em gầy chỗ nào? Chị cũng gầy mà, gầy tốt biết bao, người ta còn hâm mộ ước ao nữa là, phải không Gia Thanh?" Nói xong nháy mắt mấy cái.
Triệu Gia Thanh cắn đũa gật đầu một cái "Tổng tài cũng không gầy, tổng tài thật mập."
" Đúng vậy !" Triệu Gia Mẫn phụ họa.
Cúc Tịnh Y không kiềm được liếc mắt một cái, một lớn một nhỏ này cũng thật giống nhau, tướng mạo đứa nhỏ này đúng là giống mình một chút, thế nhưng tính cách này đúng thật là giốngTriệu Gia Mẫn mà, cực kỳ tinh quái.
"Em thật nuông chiều nó."
Triệu Gia Mẫn vừa nghe xong, lập tức lắc đầu "Em nào có nuông chiều nó? Cũng không phải vì nó có bộ dạng giống chị như đúc, nếu không em đã đem nó quẳng ra đường cái rồi."
Cúc Tịnh Y bất đắc dĩ cười cười, không nói lời nào, nhưng đứa nhỏ ngồi ở phía đối diện vừa nghe xong, lập tức mất hứng "Vậy bảo bảo sẽ chạy đi tìm cảnh sát đem cái tên xấu xa này này bắt lại, để cho hắn không thể làm tổng tài nữa." Triệu Gia Thanh đường hoàng trịnh trọng nói.
Cúc Tịnh Y vừa nghe xong, lập tức cười phá lên, nhìn Triệu Gia Mẫn phía đối diện "Những thứ lung ta lung tung này đều là chị dạy nó sao? Chị dạy hư trẻ con."
"Ngươi vừa ra đời ta đã đem ngươi vứt bỏ, ngươi cũng không biết nói chuyện cũng sẽ không biết đi, xem ngươi làm sao tìm được cảnh sát." Triệu Gia Mẫn cũng nổi tính trẻ con mà ầm ĩ lên với đứa nhỏ.
Triệu Gia Thanh nghe xong, không cam lòng lập tức mở miệng phản bác "Vậy bảo bảo lớn rồi đi tìm cảnh sát! Bảo bảo. . . Bảo bảo. . . Bảo bảo đem Tiểu Cúc mama cướp đi! Để cho ngươi. . . Để cho ngươi không có người thương!" Tiểu lô li kia nổi khùng cãi lại.
Triệu Gia Mẫn và Cúc Tịnh Y đồng thời cười phá lên, Triệu Gia Mẫn tiếp tục ứng khẩu cùng Triệu Gia Thanh tranh luận "Tiểu Cúc mama sẽ không cùng ngươi đi đâu, Tiểu Cúc mama là của ta, nàng làm sao sẽ cùng ngươi đi."
"Tiểu Cúc mama sẽ cùng bảo bảo đi! Nàng là mẹ ta!"
"Nàng mới không cùng ngươi đi đâu hết, nàng là vợ ta."
"Hừ, Tiểu Cúc mama cùng bảo bảo đi thì không phải là vợ ngươi nữa, sẽ là mẹ bảo bảo."
"Cái đứa nhỏ này, ngươi thì biết cái gì."
"Bảo bảo..."
Triệu Gia Thanh còn chưa kịp nói hết thì bị Cúc Tịnh Y cắt đứt " Ngừng! Nói nữa cái tai tôi điếc bây giờ, bây giờ ai ồn ào sẽ không cho phép ăn cơm nữa, đặc biệt là con đó, Triệu Gia Thanh, nếu cùng tổng tài con ồn ào ngày mai ta sẽ không mang con đi chơi công viên nữa."
Triệu Gia Mẫn nghe vậy, quả nhiên, vợ của mình vẫn luôn hướng về mình mà, giương cằm lên hất hất về phía đứa nhỏ ngồi đối diện hừ một tiếng sau đó, gắp một miếng thịt bò thả vào trong bát Cúc Tịnh Y, lấy lòng nói "Ăn nhiều một chút."
Cúc Tịnh Y tức giận nhìn nàng một cái sau đó không nói lời nào.
Đứa nhỏ bên cạnh méo miệng, rầu rĩ ăn cơm.
Quả nhiên, Tiểu Cúc mama của mình vẫn luôn thiên vị tổng tài mà!
"..."