• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về phía team nhà hàng, sau khi nhận được thông báo lao động khổ sai, tâm không cam lòng không nguyện chạy thẳng tới chỗ giáo viên chủ nhiệm chất vấn.

"Em muốn hỏi, tại sao bọn em lại phải lao động, em tưởng mục đích của chuyến đi này là học tập, nghiên cứu cơ mà!!" Kim Ngưu tuôn một tràng, mưa xuân gì đó của cậu đã sớm bay tứ tung.

"Đúng là mục đích học tập, định hôm nay đưa các em đến viện nghiên cứu địa chất nhưng tối qua Thiên Yết nói với cô là để cho các em làm việc coi như tích lũy kinh nhiệm sau này ra ngoài xã hội, cô thấy ý đó rất hay lên đã gọi điện hỏi ý thầy hiệu trưởng và thầy đã đồng ý!!" Từng lời mà cô nói như sét đánh ngang tai, tên Thiên Yết đó là quỷ chứ không phải người. Đứa nào đứa nấy chôn chân tại chỗ, Kim Ngưu đưa tay tát mặt mình một cái rồi khẽ xuýt xoa.


"Đau!!! Vậy là không phải mơ!! Hạ Thiên Yết tên đó!!! "

"Vậy tức là chỉ có lớp mình phải làm những công việc này!!" Sư Tử mơ hồ nói

"Phải!! Các em mau đi làm việc, không thì Thiên Yết sẽ phạt, cô sẽ không can thiệp!! Mau đi đi!!" Nói xong cô liền ung dung quay trở lại chỗ cũ để lại mấy đứa kia đang đơ tại trận.

"Hạ Thiên Yết, cậu là quỷ xấu xa!!!" Vệ Nam khẽ gào thét, thật không may Thiên Yết đã đứng sau cậu lúc nào.

"Giờ các cậu biết xem ra đã muộn! Nhanh đi làm việc, nếu không tối ra đường mà ngủ!!" Khuôn mặt cậu diện vô biểu tình nói xong liền quay đi khiến cho đám Kim Ngưu chỉ biết nhắc đi nhắc lại vài câu căm hận.

"Nhất định ngày nào đó tôi sẽ báo thù!!"

"Tôi nghe thấy rồi!!"

Bị Thiên Yết phát giác, cả đám lại lặng lẽ đi về phía nhà hàng.

Sau khi thăm dò bọn Kim Ngưu, Thiên Yết đi vào thang máy, hướng phòng nghỉ nhân viên quét dọn mà đi.


"Hạ Thiên Yết, cậu dám xuất hiện trước mặt bọn tôi!!" Song Tử xả phẫn nộ như lũ bão nhằm vào Thiên Yết.

"Cậu cấm được không??" Thiên Yết vẫn duy trì khuôn mặt như vậy, mấy cái lời nói chỉ trích này không ảnh hưởng đến kinh tế nhà cậu nên cũng không cần thiết phải để tâm.

"Hạ Thiên Yết!! Anh sẽ về nói với ba mẹ việc này!!" Phẫn nỗ nối tiếp phẫn nộ lao tới.

"Anh sẽ nói gì? Em bóc lột sức lao động của anh? Từ bỏ sớm vẫn tốt hơn, nên suy nghĩ đến hậu quả tang thương phía sau!!"

"Em định....gϊếŧ người diệt khẩu!!"

"Nếu cần thiết!!"

"Thiên Yết cậu làm tan nát trái tim của bọn tôi!!" Song Ngư xen vào giữa cuộc nói chuyện của hai anh em nhà họ Hạ.

"Tim rốt cuộc nát đến mức nào mà mấy người vẫn chưa chết!!" Nhẹ nhàng đáp lại một câu, Thiên Yết xoay người rời đi.


Đằng sau là cảnh tượng mọi người đang ngăn cản Song Ngư cầm cây lai nhà đập đầu Thiên Yết. Thiên Yết đi qua mà để lại quá nhiều phẫn nộ trong lòng quần chúng nhân dân, reo rắc cả một đời ai oán khó có thể dập tắt.

"Tiểu Bình, anh sợ một ngày nào đó anh sẽ không nhịn được mà lấy đá đập vào đầu em vợ!!" Nhân Mã nắm tay Thiên Bình, nhắm mặt lại rồi thở hắt ra một hơi dài, ánh mắt đấy vẻ bất lực nhìn cậu.

"Không sao! Em hiểu mà ! " Thiên Bình nhịn không được kéo Nhân Mã vào lòng mình an ủi.

"Nếu cậu vì gϊếŧ cậu ta mà vào tù tôi sẽ thuê luật sư đến bảo lãnh cậu!" Xử Nữ vẻ mặt đồng cảm đi tới vỗ vai Nhân Mã.

"Tôi sẽ giúp cậu phi tang xác cậu ta!!" Bảo Bình nói chắc như đinh đóng cột.

"Hay là cậu gϊếŧ cậu ta dùm tôi đi!!" Nhân Mã quay ra nhìn Xử Nữ bên cạnh.
"Khó quá, thôi bỏ đi!!"

Trong khi cả bọn đang đùn đẩy nhiệm vụ gϊếŧ boss cho nhau thì điện thoại của Bảo Bình rung lên, là Thiên Yết nhắn tin:

From Thiên Yết: Tôi biết mấy người đang nghĩ gì, nhưng nếu có báo cáo mấy người không hoàn thành công việc thì tôi sẽ gϊếŧ mấy người trước!

Đọc xong tin nhắn đứa nào đứa nấy đều rất tự giác làm việc. Bận bận rộn rộn đi bôn ba khắp khách sạn. Lúc bấy giờ thì bộ phận tiếp tân lại vô cùng hoàn mỹ, công việc sắp xếp đâu vào đó, nhìn ngắm thế nào cũng không thấy sự vụng về, ngốc nghếch.

"Anh ơi! Cho em hỏi khách sạn mình còn phòng trống không?" Hai cô gái trẻ đứng trước quầy tiếp tân, ánh mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nhắm thẳng vào Ma Kết.

"Dạ, chúng tôi vẫn còn phòng! Quý khách muốn thuê phòng như thế nào ạ?" Từ tốn đáp lại hai cô gái, nở một nụ cười tiếp thị tiêu chuẩn quốc tế.
"Em muốn thuê phòng hạng 2, có thể cho tụi em thêm chăn không?"

"Dạ được! Thưa quý khách!"

"Vậy có thể cho tụi em thêm gối không?"

"Dạ được! Thưa quý khách!"

"Vậy có thể cho tụi em thêm wechat của anh có được không??" 2 Đôi mắt long lanh đang chưng cầu ý kiến của Ma Kết. Anh không đáp mà chỉ nhìn sang phía Thiên Yết đứng gần đó, Thiên Yết chầm chậm tiến tới kéo cổ áo Ma Kết xuống, nhìn thẳng vào hai cô nàng kia nở nụ cười đầy khiêu khích

"Không được!!"

Nghe được câu trả lời của cậu cộng thêm hành động vừa rồi coi như đã biết được bản thân mình không có cửa, hai cô nàng lẳng lặng cầm chìa khóa về phòng.

"Thiên Yết!!" Ma Kết kéo tay Thiên Yết đang chuẩn bị rời đi, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu, bản thân Thiên Yết chưa kịp chuẩn bị cho kinh hỉ này liền đơ ra một lúc mới có thể khôi phục lại tình trạng ban đầu, một tia đỏ thoáng hiện lên rồi cũng nhanh chóng biến mất, cậu nghiêm mặt trừng Ma Kết
"Trịnh Ma Kết cấm cậu không được làm việc riêng trong giờ làm việc!" Nói xong liền vội vã rời đi, con người dù lạnh lùng đến mấy đôi khi cũng phải biết bối rối trong một vài tình huống.

"Lời của quản lí đại nhân không thể không nghe!!" Ma Kết cười nhẹ hướng Thiên Yết mà nhìn không chớp mắt.

Trong khi đó.....

"Lãnh Sư Tử mau mau tắt bếp!!"

"Sư Tử cái kia cháy rồi a!!!"

"Sư Tử!!"

Con người mang tên Lãnh Sư Tử liên tục được triệu hồi, Kim Ngưu từ trước đến nay chỉ biết ăn còn lại cái gì cũng không biết làm. Kêu cậu ta vào bếp thì thà cứ đập tan cái bếp còn đỡ hơn hỏa hoạn rồi sập cả cái khách sạn.

"Trương Kim Ngưu, cậu tốt nhất đừng động vào cái gì hết!!" Sư Tử bóp trán, máy mày, thở hắt ra một hơi nhìn Kim Ngưu.

"Đúng vậy!! Không khéo cả đám lại phải làm thêm một đời một kiếp để trả hết nợ cho tên gia hỏa nhà cậu!!" Vệ Nam hai tay chống hông liếc Kim Ngưu rồi lại liếc mớ hỗn độn đang nằm ngổn ngang trên bàn. Xém chút nữa đi luôn cái nhà bếp, mấy bác đầu bếp từ lúc nào đã đứng đó lườm nguýt đủ kiểu, nếu không phải mấy người đang học việc thì nhà bếp chúng tôi đã sớm đuổi mấy cậu ra ngoài.
Kim Ngưu vậy mà nghe lời ngồi im không dám động đậy. Tự nhiên Kim Ngưu ngoan như vậy có chút không quen, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tỏ ra nghiêm túc ngồi thu lu về một góc nhìn có gì đó vừa đáng yêu vừa đáng thương, nhìn cậu Sư Tử bất giác nở ra nụ cười nhẹ. Từ đầu tới giờ Sư Tử luôn là người dọn dẹp tàn dư do cậu gây ra, tuy hơi rắc rối nhưng như vậy cũng tốt, ít ra những lúc như vậy cậu lại nhớ tới anh, xem ra anh cũng không phải là không tồn tại trong cậu. Nghĩ tới đây tâm trạng của Sư Tử tốt hẳn lên, cái hận thù gì đó với Thiên Yết bị gạt qua một bên.

Aizz, Kim Ngưu ơi!! Cậu chuyên gây tai họa cho người khác, không biết đến lúc nào mới có thể khá lên được đây!

-------------------------------------------------------------

"Bảo Bảo, có mệt không??" Song Ngư lại gần Bảo Bình.
"Có chút, nhưng không sao!"

"Sắp tới ba mẹ anh sẽ từ bên Anh trở về, họ muốn anh dẫn em về nhà!!"

"Ba mẹ anh?? Không...không được!!"

"Tại sao?"

"Em sợ!!"

"Không sao, ba mẹ anh rất hiền! Chính vì vậy anh mới nói chuyện này với em!!"

"Nhưng...."

"Không phải còn có anh bên cạnh em sao!! Không cần sợ!!"

"Em biết rồi!!"

Nghe được lời chấp thuận của Bảo Bình, Song Ngư nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng mình âu yếm.

Từ đằng xa chứng kiến cảnh này, con dân có chút bất mãn, liền gào thét tên hai con người kia

"Dĩnh Song Ngư!! Tôn Bảo Bình!! Hai người mau đi làm việc cho tôi!!" Cự Giải said.

----------------------------------------------------------

Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ a~~

♡ cầu vote để lấy động lực up chap sau ♡

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK