• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tô Kiệt!!" Nghe tiếng gọi quen thuộc, anh chàng quay ra thì * chát *, cả khuôn mặt tuấn tú lãnh trọn một bạt tai. Cú đánh bất ngờ cộng thêm sức mạnh sinh ra từ sự bực tức cũng phần nào khiến cho Tô Kiệt một phen lảo đảo, theo quán tính lui về sau mấy bước. Nghe tiếng hỗn loạn dân tình liền bu lại hóng chuyện bát quái.

"Thiên Bình? Cậu sao vậy??"

"Cái này tôi phải hỏi cậu mới đúng! Tại sao cậu lại làm như vậy?" Thiên Bình tức đến độ kích động hét lớn, càng lôi kéo thêm nhiều ánh mắt đổ về hướng này.

" Làm cái gì??"

"Tại cậu mà tôi mới cãi nhau với Nhân Mã, tại sao tôi lại ngu ngốc khi tin lời 1 tên như cậu!!"

"Cậu nói gì tôi không hiểu, Thiên Bình à!!"

"Đừng giả ngu!"

"Aizz, cậu biết rồi à! Đã vậy, tôi nói luôn. Thiên Bình, cậu thấy đấy, tôi thích cậu, dù gì bây giờ Nhân Mã cũng không cần cậu nữa, chi bằng ở bên tôi!" Tô Kiệt vừa nói vừa bước đến đặt tay lên vai Thiên Bình. Vừa nói hết câu một nắm đấm từ đâu bay tới, thẳng mặt Tô Kiệt mà đến. Một trận đau đớn kéo tới, khóe miệng rỉ ra chút máu tươi chói mắt.


"Tao đã bảo là mày không được đụng vào người em ấy, lần tới còn để em ấy nhìn thấy mày thì tao sẽ trực tiếp đưa mày đi gặp Diêm Vương!" Nhân Mã nói xong liền một tay kéo Thiên Bình vẫn còn ngơ ngác rời đi, để lại Tô Kiệt khốn đốn bị người người vây quanh chỉ chỏ bàn tán, vậy mới thấy miệng đời đáng sợ.

Lôi cậu ra ngoài, anh lập tức mở cửa xe nhét cậu vào, trong xe tồn tại cái thể loại không khí ngột ngạt không gì sánh bằng, sự im lặng lan tỏa bao trùm cả chiếc xe. Thiên Bình lúc nàh cảm thấy khó thở vô cùng, cậu quay sang nhìn chằm chằm Nhân Mã, đến khoảnh khắc anh cũng quay sang nhìn cậu, cảm xúc lập tức vỡ òa. Cậu không thể nào nhịn được nữa, nước mắt cứ thế rơi xuống từng giọt, vận tốc rơi ngày càng lớn

"Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi...."


Cậu không biết nói gì ngoài câu in lỗi, bản thân cậu thật có lỗi khi làm anh tổn thương, càng có lỗi khi mà bây giờ mới nhận ra. Nhân Mã không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy cậu thật chặt, đã bao lâu rồi anh chưa được ôm cậu, giờ phút này anh chỉ biết rằng bản thân sẽ không bao giờ để cậu rời khỏi mình 1 lần nào nữa. Nhân Mã nhẹ đẩy Thiên Bình ra, lau đi những giọt nước mắt vẫn đang rơi kia, rồi lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe mắt cậu

"Thiên Bình, không cho em khóc! Anh xin lỗi!!"

"Không có... hức.. em... em mới phải..."

"Được rồi, không nói nữa!"

Nhân Mã đặt tay lên môi cậu, ngăn chặn những lời tự trách móc bản thân mà cậu sắp thốt ra, lại kéo cậu vào lòng ôm lấy, tay phải vỗ lưng cậu trấn an.

"Nghe này Thiên Bình, anh yêu em. Dù cho có chuyện gì xảy ra anh vẫn sẽ yêu em! Anh không cho phép em khóc, vì anh sẽ đau lòng!"


"Em cũng yêu anh!" Thiên Bình bị Nhân Mã làm cho cảm động lại khóc, hai tay gắt gao ôm chặt lấy đối phương. Sau 1 hồi ôm ấp làm hòa, Thiên Bình ổn định tâm tình hạnh phúc gọi điện cho Thiên Yết.

"Alo, Tiểu Yết! Em ở đâu?....ừ, anh biết rồi!"

Tắt điện thoại Thiên Bình lập tức quay qua nói với Nhân Mã, hiện tại cả đám mười mấy thằng đang ngồi uống trà giảng đạo bên nhà Sư Tử, Nhân Mã nghe vậy gật đầu lập tức lái xe về nhà Sư Tử.

--------------------------------------------------

Cảnh tượng trong nhà Sư Tử lúc này phải nói là thực hỗn cmn loạn. Tổng cộng có 14 thằng ngồi chen chúc trên ghế sofa, nhìn cái ghế tội nghiệp cảm tưởng như sắp sập cmnr, thế mà chúng nó ngồi được à, bọn vô tâm vô phế này. Còn có mấy thằng trong bếp chạy tới chạy lui bê nước rồi lại đồ ăn qua phục vụ mười mấy đứa ngoài phòng khách, nhìn ra dáng mấy đứa giúp việc lắm.
Thiên Bình với Nhân Mã sắc mặt vui vẻ bước vào ngồi cùng. Biết là biệt thự nhà Sư Tử to thật đấy nhưng mà 20 người cùng với vài người hầu và quản gia nhìn thế nào cũng thấy có chút chật chội. Lãnh phu nhân từ trên lầu đi xuống, cái danh Lãnh phu nhân quả thật rất hợp với khí chất của người phụ nữ này, người phụ nữ này xung quanh đều tảo ra loại khí thế sang chảnh lại mang thêm một tầng ấm áp, ôn hòa, nhìn thế nào cũng thấy vừa yêu kiều vừa hiền hòa, ôn nhu. Lãnh phu nhân tươi cười nhìn đám thanh niên vui đùa trong nhà mình, tự nhiên sinh ra cảm giác nhà mình chính là nhà trẻ còn bản thân chính là vú em siêu cấp, thực sự rất siêu cấp, rất rất rất siêu cấp.

"Chào mấy đứa!"

Nghe tiếng Lãnh phu nhân, cả bọn quay ra, mỉm cười thật tươi , thế éo nào còn đồng thanh chào lại làm cho cả căn nhà nổi lên 1 trận sóng âm, tự nhiên vó cảm giác hàng xóm sẽ sang đả gạch nát nhà rồi sẽ mắng vốn:" Mùa hè nóng như vậy cớ sao còn mở tiệc, muốn chọc giận tụi tôi sao!!!"
"......ừ...mấy đứa ăn gì chưa? Hay hôm nay ở lại ăn cơm đi, để cô bảo nhà bếp làm cơm! "

Cả bọn nghe xong đáy mắt liền lấp lánh ngàn vì sao, trong mắt mấy thằng trên đầu Lãnh phu nhân chính là 1 quầng sáng đặc trưng của thiên thần trong chuyện thần thoại, cổ tích, viễn tưởng,..... ừm gì gì đó tương tự. Đương nhiên không đứa nào từ chối, còn có 1 đứa mặt dày mày dạn hỏi có thể ngủ lại nhà không? Hỏi thẳng như vậy liền có cơ hội lĩnh ngay 1 phát đạp của Sư Tử nhưng quan trọng là Lãnh phu nhân không từ chối, đã vậy còn nhéo tai Sư Tử vì tội đánh bạn. Cả đám nhìn vẻ mặt cam chịu của Sư Tử không hẹn mà cười phá lên. Sư Tử lặng lẽ giơ ngón giữa, làm mặt quỷ.

Bữa cơm hôm nay tại biệt thự Lãnh gia náo nhiệt lạ thường, trên cơ bản là có thêm tận 19 cái miệng vừa ăn vừa tán phét, không khí náo nhiệt bùng nổ trong nhà ăn. Kể cả Kim Ngưu đầy tâm sự cũng không nhịn được mà cười, cả ngày hôm nay đã không biết bao nhiêu lần cậu liếc trộm về phía Sư Tử. Lúc này chuông cửa vang lên, chưa đầy 2p liền xuất hiện 1 người vô cùng quen thuộc.
Tiêu Tình lướt mạng cả buổi chiều rốt cuộc thấy được tấm ảnh tập thể Bảo Bình đăng lên khi chụp ở nhà Sư Tử mười mấy phút trước. Tiêu Tình liều mạng chui ra khỏi giường lập tức thay y phục lao đến nhà Sư Tử. Nhìn thấy Tiêu Tình đến Lãnh phu nhân đương nhiên rất vui, đứa cháu gái này phải nói là chẳng khác nào con gái bà. Hình ảnh 2 bác cháu cười nói vui vẻ ở trong mắt Kim Ngưu liền biến thành hình ảnh con dâu cùng mẹ chồng vui vẻ hòa thuận sống chung dưới 1 mái nhà. Tiêu Tình này nhìn vậy mà cũng nhanh quá đi, chưa gì đã về ra mắt Lãnh gia rồi, nghĩ đến đây Kim Ngưu thấy mình thật tủi thân, cậu...nói sao nhỉ... ghen tị chăng, cậu cũng muốn giống Tiêu Tình, à không cậu chính là mong muốn người kia là mình chứ không phải Tiêu Tình.

Kim Ngưu nhất thời rơi vào trầm mặc, cậu cúi đầu xuống nhìn bát cơm còn đang dang dở, một chút khẩu vị cũng không có thì làm sao mà ăn đây. Do cúi mặt nên Kim Ngưu không hề hay biết có một người vẫn luôn nhìn mình, nhìn cậu như vậy Sư Tử có chút đau lòng xong trong lòng lại sinh ra một chút ảo tưởng, có phải Kim Ngưu ghen với Tiêu Tình hay không? Vốn dĩ định dày vò cậu một phen nhưng hình như gậy ông đập lưng ông rồi, cậu khó chịu anh cũng chẳng khá hơn. Anh quyết định rồi, nhất định phải nói cho cậu biết rằng anh cũng yêu cậu.
Ngay khi cả đám tụ tập trong phòng khách, Kim Ngưu không có tâm trạng chơi đùa, một mình chạy lên sân thượng biệt thự, trên sân thượng có bày trí một bộ bàn ghế đá, xung quanh còn có mấy chậu cây cảnh nho nhỏ, khung cảnh ấm áp mà ôn hòa khiến cho con người ta muốn đắm chìm vào sự bình yên ấy, nhưng người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, không khí vốn trong trẻo lại trùng xuống. Cậu lặng lẽ tựa vào ban công, ngắm nhìn vào ngôi sao duy nhất trên bầu trời là mặt trăng, vầng trắng sáng rực tỏa sáng một vùng trời nhìn thực ấm áp nhưng tại sao lại cho người ta cảm giác cô đơn như vậy, ngay lúc này sau lưng vang lên 1 giọng nói quen thuộc

"Kim Ngưu!"

"Ah,..... Sư Tử...chào!" Ngay lúc này Kim Ngưu quay người định chạy trốn thì bị cơ thể Sư Tử chặn lại, cậu không dám nhìn anh chỉ biết cúi mặt xuống im lặng.
"Xin lỗi!" Sư Tử chầm chậm bước tới bên cạnh Kim Ngưu, nói ra 1 câu.

Kim Ngưu đang cúi đầu nghe được câu xin lỗi của Sư Tử thì có hơi bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Sư Tử đầy thắc mắc

"Sao cậu lại xin lỗi?"

"Cậu rõ ràng không muốn nhìn thấy tôi mà tôi cứ xuất hiện trước mặt cậu!"

Nghe anh nói đến đây cậu thoáng bối rối, thực chất lúc đó chỉ là do quá rối nên cậu mới lấy đại lý do ai ngờ được lời mình thốt ra lại là những lời nói dối trá, cái gì mà không muốn nhìn thấy cậu, không phải, cậu không phải muốn nói như vậy.

"Cái...cái đó...tôi....!"

"Kim Ngưu, hiện tại tôi đang thích một người!" Anh trực tiếp nói tiếp phớt lờ vẻ bối rối của cậu

Tôi biết, là Tiêu Tình phải không?

"Người đó rất ngốc nghếch, đôi lúc lại cực kì ngây thơ. Ham ăn ham uống, nhưng tôi lại thích cậu ấy như vậy!"
Phải Tiêu Tình kì thực rất dễ thương!

"Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cậu ấy đã mắng tôi, rất là đáng sợ nha! Những lần sau đó chúng tôi cũng phải nói là như nước với lửa, chẳng chịu nhường nhịn nhau tẹo nào! "

Ra là Tiêu Tình cũng có lúc đanh đá như vậy!

"Đôi khi cậu ấy rất là dũng cảm, đôi khi cũng rất nhút nhát. Mặc dù bản thân mình thích nhưng lại không dám dành lấy cho riêng mình. Tôi khó chịu vì cậu ấy nhút nhát, rõ ràng nói thích tôi thế mà lại nói không muốn nhìn mặt tôi, cậu nói xem ngay cái hôm mà cậu ta lặng lẽ đợi mọi người ngủ hết bắt đầu thổ lộ với tôi nếu tôi lúc đó mà ngủ có phải là vĩnh viễn không biết cậu ấy thích tôi không?"

Sao thấy quen quen!

Nghe lời nói của Sư Tử chầm chậm được load trong cơ quan đầu não của cậu, cậu chợt thấy người đó giống hệt mình. Kim Ngưu trợn mắt hoảng hốt quay ra nhìn vào mắt Sư Tử, anh đang nhìn cậu, ánh mắt của anh nói cho cậu biết người anh đang nhắc đến chính là mình.
"Nhưng tôi lại lỡ thích một người vừa dũng cảm vừa nhút nhát, ương bướng lại tham ăn như vậy mất rồi!"

"Sư... Sư Tử... cậu..."

"Trương Kim Ngưu, hỏi cậu một câu phải trả lời thành thật, cậu có thích tôi không?"

Đầu óc Kim Ngưu trì độn, ngây ngốc đứng lặng thinh một hồi mới rụt rè gật đầu, sau đó vẫn là lo lắng hỏi một câu

"Cậu... không phải là thích Tiêu Tình sao?"

"Con bé là em họ của tôi! Người tôi thích chính là tên ngốc nhà cậu đây!" Sư Tử bật cười gõ nhẹ ngón tay lên trán Kim Ngưu, đồ ngốc này vẫn chậm hiểu như vậy.

Ah cậu ấy nói thích mình! Cậu ấy thích.....thích.....mình!

Nghe được người thương tỏ tình nhìn mình cười âu yếm, Kim Ngưu không kiềm được mặt bắt đầu nóng lên, đôi mắt cay cay, những vẫn là hỏi lại lần nữa để chắc chắn là mình không nghe nhầm
"Cậu...cậu thích tôi?" Sẽ không phải là Tiêu Tình chứ

"Phải!"

"Thật không?" Chắc chắn là mình sao?

"Thật!"

"Cậu không lừa tôi đấy chứ!"

Sư Tử nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Kim Ngưu thực sự không nhịn được cười, nâng tay nắm cằm cậu đặt lên môi người nọ một nụ hôn. Kim Ngưu bị hành động bất ngờ của Sư Tử dọa sợ, mắt mở to, quên cả hô hấp. Nụ hôn đầu mang theo chút ngây ngô mà ấm áp, không phải nụ hôn kiểu Pháp, chỉ đơn thuần là môi chạm môi. Xúc cảm từ đôi môi truyền tới mang đến một cảm xúc chưa từng có. Nhịp tim cả 2 con người ra tăng, lồng vào nhau hòa chung một nhịp đập như thể 2 trái tim ấy vốn là 1. Cảm giác được người đối diện sắp hết cả oxi, Sư Tử luyến tiếc rời khỏi nụ hôn môi. Lúc tách ra còn không quên mắng yêu 1 câu

"Đồ ngốc, người anh thích chính là em , người anh yêu cũng chính là em a~ từ khi nào em lại đa nghi như vậy!"
Cảm giác được thần hạnh phúc bỗng nhiên chạy tới gõ cửa, hai thanh niên chỉ lặng lẽ đứng nhìn nhau, cảm nhận giây phút thiêng liêng này, Kim Ngưu không nhịn được mắt có hơi ướt, nhào vào lồng ngực của Sư Tử ôm chặt lấy anh, Sư Tử nhìn người thương nhỏ bé trong lòng chỉ cười, vòng tay ra sau trực tiếp ôm chặt cậu.

"Em cũng rất thích anh!"

"Vậy mà anh còn tưởng em thật sự không muốn nhìn thấy anh!"

"Cái đó... em tưởng anh với Tiêu Tình....thấy hai người rất.."

"Con bé đó là cố tình chọc tức em !"

Kim Ngưu :"......" cạn lời ~~

---------------------------------------------------

Kim Ngưu cùng Sư Tử quay lại thấy cả bọn vẫn đang ngồi xung quanh sofa trò chuyện.

"Mấy người định ngủ lại nhà tôi thật đấy à??"

"Ừ!" Cả bọn tỉnh bơ quăng lại 1 câu, không hề có ý thức đây là nhà của người ta.
"Vậy còn tắm rửa, mấy người đừng nói là lấy đồ của tôi mặc!!"

"À cái đó bọn này đã sớm lo liệu!!"

Vừa dứt lời chuông cửa vang lên, mở cửa ra chỉ thấy sân nhà mình chưa hơn chục cái ô tô đủ loại. Mấy chiếc xe lần lượt mở cửa, thì ra là quản gia của mấy thằng mang đồ tới, thảo nào Cự Giải nói câu "À cái đó bọn này đã sớm lo liệu!!" Bọn trời đánh không biết liêm sỉ!!!

Once moment later

"Thế đíu nào mấy người lại ở trong phòng tôi!!!" Biểu tình trên mặt Sư Tử lúc này chính là phẫn nộ x10000, đem nay đã sớm lên kế hoạch cùng người yêu nhỏ vun đắp tình cảm, thế nào lại bị phá đám trắng trợn như vậy.

Cả đám 20 đứa tụ tập trong phòng Sư Tử, lúc này chúng nó chính là đã sớm tắm rửa thay đồ ngủ. Rõ ràng lúc nãy có sắp xếp phòng cho chúng nó rồi cơ mà, thế nào lại bất chấp chen chúc trong phòng Sư Tử. Đương nhiên Tiêu Tình đã sớm bị đuổi về.
Nghe được Sư Tử phẫn nộ cả đám sợ hãi chạy ra khỏi phòng?

Còn lâu, nêu nêu!! Nghĩ gì vậy, nghĩ chúng nó mặt mỏng như vậy? Sai lầm, quá sai lầm, vẫn là thong thả ăn đồ ăn vặt mặc kệ Sư Tử đi.

"Ah, đông đủ như vậy!! Chơi trò chơi đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK