• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên một con đường nhỏ khác, Hạ Ngữ Đình đứng ở đó, cách đó không xa, cũng nhìn thấy một đôi này, ánh sáng có chút tối, nhưng cô vẫn thấy một đôi này rất rõ ràng, thậm chí còn nhìn thấy bọn họ đang cười, lần đầu tiên trong đời, cô có chút tự trách mình, thị lực tốt như vậy làm cái gì?

Tô Tử Duyệt và Giang Dực?

Hạ Ngữ Đình nhẹ nhàng thở ra một hơi, Tô Tử Duyệt, cô cũng đáng có nụ cười vui vẻ vậy sao? Làm sao cô có thể xứng đáng để Giang Dực bên cô?

Giang Dực từ hiện trường bữa tiệc rời đi, mới vừa ngồi vào xe của mình, đã có người gõ cửa sổ xe, anh hạ cửa sổ xe xuống, liền nhìn thấy Dương Tử Hân đang đứng ở bên ngoài. Dương Tử Hân cười với anh đặc biệt có thâm ý khác: "Tư vị yêu đương vụng trộm như thế nào?"

Thật tâm Giang Dực đối với cô em gái này là bất đắc dĩ: "Cũng không tệ lắm"

Bộ dáng anh không che dấu chút nào khiến Dương Tử Hân hơi thất vọng: "Được rồi, tiếp tục cố gắng!"

Anh lắc đầu một cái, nghĩ tới cũng không biết bọn họ thấy được bao nhiêu, vậy hẳn là cũng không nhìn thấy cái gì, đại khái chính là nhìn thấy anh và Tô Tử Duyệt cùng đi ra ngoài, cô em gái này của anh còn không có yêu thích việc tìm tòi nghiên cứu người khác. Khi anh chuẩn bị kéo cửa sổ xe lên thì Dương Tử Hân lập tức đưa tay cản trở, ánh mắt của anh khẽ nhìn lên, nhìn về phía vẻ mặt Dương Tử Hân trở nên nghiêm túc.

"Anh". Dương Tử Hân nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Có phải là cô ấy hay không?"

"Hả?"

"Em phát hiện em thật sự rất thích cô ấy, sợ bỏ ra tình cảm sau sẽ thành công dã tràng."

Một tay anh nâng cằm lên hình như suy nghĩ một chút: " Tỷ lệ này hẳn là rất nhỏ."

Đã biết ý tưởng trong lòng anh, lúc này Dương Tử Hân mới sáng sủa cười một tiếng: "Anh, cái này rất tốt, em thật thích, ít nhất tốt hơn so với bạn gái trước của anh."

Vẻ mặt anh dừng lại, Dương Tử Hân cũng biết mình nói sai, thật không biết bắt đầu từ lúc nào, không thể nói về cô gái kia trước mặt người khác

Giang Dực gật đầu một cái, lúc này mới lái xe rời đi.

Nhưng Dương Tử Hân vẫn đứng tại chỗ, nhìn xe của anh rời đi, không có cách nào che giấu chua xót trên gương mặt. Lăng Diệc Cảnh ngồi ở trong xe thấy vợ của mình vẫn không đi tới, nhấn kèn hai tiếng nhưng vẫn không có phản ứng, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận từ trên xe bước xuống, đi tới bên cạnh Dương Tử Hân: "Đây là thế nào? Bị anh của em dạy dỗ sao?"

Cô lắc đầu một cái: "Chỉ là nghĩ đến một chút chuyện không vui."

"Nếu là chuyện không vui, vậy cũng đừng suy nghĩ."

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, chỉ là có chút chuyện không nói ra không thoải mái trong lòng: "Có lúc cảm thấy rất hổ thẹn với anh hai, trước kia anh ấy có người bạn gái, rất đẹp, rất có cá tính, đại khái thuộc loại hình mà nhiều nam sinh thích, anh hai em cũng rất thích cô ấy. Có thể có đoạn thời gian, em liên tục bị bệnh, anh hai luôn ở cùng với em, bạn gái anh tức giận, vì vậy gây gổ với anh ấy. .. .Hình như chính là từ đó về sau, bọn họ luôn gây gổ."

Sau khi Lăng Diệc Cảnh nghe xong, cười cười:"Không liên quan gì đến em."

"Hả?"

"Hai người có ở chung một chỗ hay không, quan trọng nhất là bản thân bọn họ,về phần người khác, chẳng qua là chất xúc tác mà thôi."

Lúc này cô mới khẽ thoải mái, đi theo chồng mình cùng lên xe.

Hôm nay tâm tình ông Tô cũng không tệ lắm, Tô Tử Duyệt khuyên bảo để cho ông về nghỉ ngơi sớm một chút, không thể quá muộn, dù sao tuổi ông đã lớn, hôm nay ông Tô rất dễ nói chuyện, mặc dù bữa tiệc kết thúc không coi là sớm, nhưng cũng tuyệt đối không muộn. Chỉ là sau khi ra khỏi đại sảnh, dặn dò tốt công việc sau này, Tô Tử Duyệt cảm thấy sắc mặt ông thay đổi rõ ràng, thậm chí sau khi lên xe cũng không nói với cô một câu, dù cô chủ động mở miệng hỏi có phải ông quá mệt mỏi không, ông cũng không có đáp lại.

Trở lại nhà họ Tô, Tô Tử Duyệt đỡ ông vào nhà, sau khi tiến vào, nhóm người hầu lập tức biết vâng lời tùy lúc chờ bọn họ phân phó. Ông kéo tay của cô ra, tự mình đi từng bước một tới lầu hai, cô nhận ra cảm xúc không đúng của ông, chỉ là hoàn toàn không hiểu, cảm xúc bất thình lình của ông nội là vì sao.

Là vì công ty sao? Tình huống bây giờ thật không tốt? Cho nên ông cảm thấy lực bất tòngtâm?

Cô thấp thỏm ngồi xuống, thật ra thì cũng biết, với tính tình của Giang Dực, thật ra thì sẽ không làm dư cái gì, nhiều nhất là anh mượn thân phận của mình, để cho người khác nhìn mặt mũi của anh mà xuống tay lưu tình thôi.Cô cũng luôn luôn biết, ngườikia sẽ không vì cô gái kia mà làm ra cái gì. .. .. Cô thở dài sâu kín, có lẽ vẫn là ông cảm thấy buồn rầu đi!

"Tiểu thư, lão gia gọi cô đến thư phòng." Người giúp việc cung kính truyền lời.

Cô sững sờ, sau khi đứng dậy vẫn còn có chút không hiểu. Đã lâu, cô chưa từng đi thư phòng của ông nội rồi, chỗ đó tràn đầy sách, chất chồng chồng lớp lớp, chỉ nhìn thấy thôi đã để cho cô cảm thấy nhức đầu, khi còn bé cô không nghe lời thì ông liền nhốt cô ở thư phòng, có lẽ bản thân ông cũng rõ ràng, cô không có thiện cảm đối với thư phòng của mình. Thời điểm sau này, thư phòng liền trở thành nơi ông nói chuyện nghiêm túc, mà lần trước cô vào thư phòng, đã là cực kỳ lâu trước kia, hình như là sau khi thất tình từ bệnh viện trở về, căn bản ông và cô trò chuyện.

Vì vậy, cô đối với hai chữ thư phòng này, vẫn không có tình cảm bình thường, loại cảm giác này giống như là nơi để Hoàng đế duyệt tấu chương, tràn ngập trang nghiêm cùng nghiêm cẩn.

Cô đi lên lầu hai, đứng ở ngoài cửa thư phòng, gõ cửa, sau đó đi vào.

"Ông." Cô đi vào, thấy ông ngồi ở vị trí chủ phòng, vì vậy chuẩn bị đi tới ngồi đối diện với ông.

"Lấy cái ghế ra." Đột nhiên ông Tô phân phó.

Tô Tử Duyệt khẽ sửng sốt, nhưng vẫn nghe lời đi làm, đây là ông không muốn cho cô ngồi xuống, cô âm thầm suy nghĩ ở trong lòng, cô làm chuyện gì khiến cho ông tức giận?

Ông Tô liếc nhìn cô một cái: "Quỳ xuống cho ta."

Tô Tử Duyệt khó có thể tin nhìn ông một cái, nhưng cũng không có hỏi cái gì, vẫn cúi chân xuống, quỳ gối trước mặt ông.

Sau khi cô quỳ gối, ông Tô chỉ cầm một quyển sách đặt trước mặt mình, căn bản không tính toán để ý đến cô. Cô cũng không dám hỏi tại sao, chỉ là yên lặng quỳ xuống, biết đây là ông trừng phạt mình, nhất định là mình đã làm ra chuyện gì để ông bất mãn,thói quen của ông là như thế, đầu tiên là công kích nội tâm của bạn, trước để cho bạn vừa tự mình suy nghĩ lung tung vừa thông suốt, đợi lát nữa ông hỏi thì có lẽ đối phương sẽ trả lời thành thật.

Nửa giờ sau, ông Tô mới chậm rãi đặt sách xuống, nhìn Tô Tử Duyệt quỳ trên mặt đất: "Còn nhớ rõ lời nói của ta nói sao?"

Cô ngẩn đầu nhìn ông, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

"Ta nói rồi, cả đời này ta không cần con dùng cuộc sống của mình trao đổi, ta có nói nhữnglời này với con hay không?" Nói xong ông Tô có chút kích động đứng lên, ném sách trong tay qua chỗ cô, có lẽ vẫn không nỡ, chỉ là ném sách vào bên cạnh cô,một tiếng vang nặng nề kia không chỉ hành hạ màng nhĩ của cô, còn hành hạ chính màng nhĩ của ông.

Sau khi ông Tô thấy cô và Giang Dực ở chung một chỗ, lập tức liền hiểu được rất nhiều chuyện, khó trách gần nhất rất nhiều người rất khách khí đối với ông, ông còn tưởng rằng vì người khác còn bị vây bên trong quan vọng, hoàn toàn không muốn đắc tội ông, hiện tại mới biết được, tác dụng ở trong đó là do thằng nhóc nhà họ Giang kia.

Đúng vậy, nhà họ Giang luôn luôn xưng lớn ở thành phố Nam Giang, chỉ là người của nhà họ Giang là người khiêm tốn, tác phong cũng nghiêm cẩn, đề tài tính không nhiều lắm thôi. Nhưng chỉ cần nói ra tên tuổi của Giang Dực, có ai sẽ không cho vài phần mặt mũi đây?

Mà vì sao Tiểu Duyệt và Giang Dực ở chung một chỗ? Dùng đầu ngón chân cũng đoán được.

Tô Tử Duyệt nhìn ông nội, cũng biết suy nghĩ của ông: "Ông, con nhớ lấy lời ông nói, cho tới bây giờ cũng không dám quên."

"Nếu biết, con vẫn còn cùng thằng nhóc nhà họ Giang kia ở chung một chỗ với nhau?" Ông Tô cầm khối nghiên mực chục năm đã lâu nặng nề đặt lên trên bàn, tiếng vang nặng nề, thậm chí bên trong phòng vang lên hồi âm trầm thấp.

"Ông, không phải như ông nghĩ, thật sự con ở chung một chỗ với anh ấy không phải vì chuyện của công ty."

"Ta mặc kệ có phải hay không. Ta chỉ muốn con nhớ, dù ông chết ở trên thương trường, cũng không cần cháu gái của mình tự dùng bản thân để cứu công ty, con có nghe thấy không."

Tô Tử Duyệt gật đầu: "Ông đừng tức giận, chính là con sợ ông tức giận, nên mới không dám nói cho ông biết. Ông suy nghĩ nhiều rồi, con thật sự không giống như suy nghĩ của ông .. .. ."

"Ta không muốn nghe con nói những thứ này. Chuyện của công ty, ta tự xử lý, mấy ngày nay con đợi ở trong nhà cho ta."

Tô Tử Duyệt thức thời ngậm miệng, cô biết cô nói nhiều hơn nữa đều không có tác dụng, một khi chuyện ông quyết định, tuyệt đối sẽ không sửa đổi. Giống như Tô Mặc Xuyên cha cô lúc trước, ông nói chia rẽ liền chia rẽ, tuyệt đối không nghe lời nói cầu tình. Cô cũng đã lĩnh giáo sự cố chấp của ông rồi, cô không có cảm thấy bất đắc dĩ, thậm chí cảm thấy rất tốt, vẫn là ông của nhiều năm trước, bất kể đối mặt khó khăn như thế nào, cũng dám chịu khó tiến lên.

Ông rời đi trước, lúc này cô mới từ từ đứng dậy, chân đều quỳ đến chết lặng, đã thật lâu chưa từng quỳ như vậy. Khi còn bé, hình như mẹ cũng đã cho cô quỳ một lần, bởi vì cô không cẩn thận đi trộm đậu phộng mẹ nấu, làm cả bàn đậu phộng đều đổ trên đất, mẹ trực tiếp phạt cô quỳ xuống.

Khi đó cô liền thành thật quỳ xuống, một mình quỳ một ngày một đêm, vẫn là ông phát hiện, ôm cô, chân cô đã sớm không có tri giác, từ đó về sau, ông tự mình chăm sóc cô.

Chuyện ông đã quyết định, ai nói đều không có tác dụng. Những ngày qua cô đều ngoan ngoãn đợi ở trong nhà, cũng không dám ra cửa, chỉ sợ sẽ làm ông tức giận, mà ông vẫn đi sớm về trễ như cũ, trên mặt luôn hiện ra vẻ mệt mỏi, vì vậy, cô lại không dám khiến cho ông tức giận.

Mấy ngày sau, ông Tô và Giang Dực gặp mặt một lần.

Ông Tô nhìn người trẻ tuổi ngồi đối diện với mình, người này làm việc không lộ ra trước mặt người khác, lại cẩn thận đến quá đáng, nếu không sẽ không làm sản nghiệp nhà họ Giang to lớn đến thế, hơn nữa thực lực hùng hậu. Không phải ông Tô đề cao chí khí người khác, mà thực tế ông nhận thấy rõ ràng, sợ rằng người nhà họ Giang sẽ cho rằng công ty nhỏ của nhà họ Tô căn bản cũng không hợp thời, chỉ là người như thế, lại coi trọng ích lợi hơn.

"Không biết ông Tô gọi vãn bối tới vì chuyện gì?" Giang Dực nhìn hơi nóng cà phê bốc lên trước mắt, ánh mắt ông Tô nhìn về phía mình, không có một chút thiện cảm, anh cũng chỉ có thể chịu khó tiến lên.

"Ta tới nơi đây, chỉ là muốn nói cho tổng giám đốc Giang một câu nói."

"Vãn bối rửa tai lắng nghe."

"Mặc dù nhà họ Tô ta không giống như trước, thậm chí nguy cơ từng bước, nhưng ta không bán cháu gái."

Cả người Giang Dực dừng lại, ánh mắt khẽ biến hóa nhìn về phía ông Tô, chỉ là trên mặt anh có vài tia cười: "Có lẽ giám đốc Tô đã hiểu lầm tôi, giữa cháu và Tiểu Duyệt, tuyệt đối khôngphải như giám đốc Tô nghĩ, một năm trước đây chúng cháu đã ở cùng nhau. .. .."

Anh cố ý nói ra thời gian này, khiến ông Tô tin tưởng, giữa bọn họ không có dính đến lợi ích.

"Nói như vậy, đây là các ngươi yêu nhau thật lòng hả?" Trên khuôn mặt già nua của ông Tô lộ ra ý cười châm chọc.

Giang Dực gật đầu.

Ông Tô ha ha nở nụ cười:" Vậy xem ra ta phải làm gậy đánh uyên ương."

Giang Dực biết ông Tô cố chấp, nhưng không biết ông lão này cố chấp như thế: " Giám đốc Tô đây là muốn gì.. .. . .Nếu như là chuyện của công ty, chúng ta có thể nói chuyện."

Sắc mặt già nua của ông Tô càng lạnh hơn, thằng nhóc này tưởng rằng ông lấy bản thân cháu gái làm lợi thế để cứu vớt công ty:" Xem ra trí nhớ tổng giám đốc Giang không tốt lắm, ta nói rồi ta không bán cháu gái."

"Một khi đã như vậy, giám đốc Tô cần gì phải. .. ."

"Ta sẽ khiến cho Tiểu Duyệt không ở cùng với cậu." Ông Tô đứng dậy, gọi bồi bàn đến trả tiền:"Cái này ta tính là trưởng bối mời cậu."

Giang Dực cũng đã nhìn ra, ông Tô nghiêm túc, vì vậy cũng đứng dậy:" Giám đốc Tô, ông đây là.. .."

Ông Tô lạnh lùng nhìn anh:" Mặc dù ta già đến mắt mờ, cũng không hồ đồ, đừng cho là ta không biết cậu và Hạ gia có điểm mờ ám."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK