Cô không ngờ, thế nhưng anh lại tới nơi này.
Cô đi tới bên cạnh xe, nhìn anh giáng cửa sổ xe xuống,"Anh đưa em đi."
Anh cũng không biết mình đậu xe ở chỗ này đã bao lâu, luôn có một cái ý niệm mong đợi ở trong đầu đang lặp lại, anh hi vọng tốt nhất không nên thấy cô xuất hiện, hi vọng cô nói những lời đó tất cả đều là nói lẫy, đang giận đi qua, tất cả lại khôi phục lại bộ dáng mấy ngày trước. Anh cũng không biết, thì ra mình cũng sẽ có thời điểm lừa mình dối người như vậy.
Ánh mắt của anh rất kiên định, cô suy nghĩ trong chốc lát, đi kéo cửa xe sau ra. Anh chú ý đến động tác của cô, khóe miệng nâng lên vẻ cười khổ, trước kia cô đều ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhưng bây giờ ngồi ở phía sau, canh giữ cửa ngõ khác nhau, cô đều chú ý chi tiết như vậy. Thấy cô ngồi vững vàng, anh mới lái xe.
Cô hạ cửa sổ xe xuống, khiến gió thổi vào, gió thổi trúng sợi tóc bay loạn của cô, bay tại trên mặt của cô, mơ hồ có ý đau mấy phần, cô nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe , lại phát hiện mình cũng không có tâm tình thưởng thức, hơn nữa cử chỉ này, ít nhiều có điểm trốn tránh trong lòng, trốn tránh cùng anh đợi trong một không gian. Cô kéo cửa sổ xe lên, lấy tay sửa sang lại tóc lung tung của mình, cảm thấy tóc loạn không bị người khác nhận ra thì mới dừng tay.
"Thật ra thì em có thể đi một mình." Cô do dự rất lâu, mới nói ra một câu nói nhảm như vậy, anh đều tới, mà cô cũng đã ngồi vào trong xe của anh, lại nói cho anh biết, anh có thể không đến, cô có thể một mình đi bệnh viện.
"Đứa bé, anh cũng có phần, anh là cha của nó." Cổ họng anh khàn khàn nói ra một câu như vậy, nhưng ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô.
Cô nghe được câu này, lập tức xoay người, vừa nhìn về phía ngoài cửa sổ, tay run nhè nhẹ hạ cửa sổ xe lần nữa, khiến gió hung hăng thổi vào mặt của cô, khiến gió lớn thổi tới sợi tóc không ngừng di động trên mặt của cô, vì vậy che giấu hốc mắt cô hơi đỏ lên. Hai mắt của cô vẫn nhìn phía ngoài cửa sổ, hình ảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng thoáng qua trước mắt cô, cô tựa hồ đang nhìn này nọ, vừa hình như cũng không nhìn thấy gì.
Anh nhìn gương chiếu hậu ở bên trong, thấy bả vai cô khẽ run.
Cửa bệnh viện, anhdừng xe, cổ họng của anh khô khốc giống như không thể mở miệng nói chuyện nữa, " Tô Tử Duyệt , chuyện đã qua, anh không cách nào phủ nhận, anh cũng không biết sẽ mang tổn thương lớn đến như vậy cho em, em có thể trách anh, nhưng đứa bé của chúng ta vô tội. . . . . . Em thật độc ác như vậy?"
Tô Tử Duyệt quay đầu, sợi tóc dính vào trên mặt của cô, cô cũng lười phải sửa sang lại, "Giang Dực, giữa chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì." Cô nói xong, đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Anh nắm chặt tay lái, chân hung hăng đá về phía trước, nhìn cô gái trong kính chiếu hậu ánh mắt tràn ngập màu máu, sau đó anh đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe, bước nhanh về phía cô, một phen kéo lấy cánh tay của cô, lực độ to lớn, trong nháy mắt để cho cô đau trong lòng. Cô đang sửa sang lại tóc tay cũng vì vậy ngừng tạm , chỉ là cũng không nhìn về phía anh.
Anh cường ngạnh lấy một tay quay mặt cô lại mặt đối mặt cùng mình, vì vậy anh nhìn thấy hốc mắt cô đỏ lên, bên trong chua xót và khổ sở rõ ràng như thế ánh vào trong mắt của anh, để cho lòng của anh cứ đau như vậy, tựa như có người cầm búa nhỏ, gõ từng phát từng phát.
Anh vươn tay sờ về phía mắt của cô, "Tiểu Duyệt, chúng ta quên mất sạch những thứ không vui kia, bắt đầu lần nữa có được hay không?" Âm thanh của anh rất nhẹ rất nhẹ, tựa như người tình nỉ non, nhìn về phía ánh mắt của cô nhu hòa mà yếu thế.
Cô đưa tay kéo tay của anh xuống, cũng lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách cùng anh, không ngừng lắc đầu, "Giang Dực, không thể nào. . . . . . Mà em cũng không muốn ở cùng với anh."
Cô không nhìn anh nữa, trực tiếp đi vào bệnh viện.
Thế nhưng anh lại đưa ra tay, lấy tư thế ương ngạnh lôi kéo tay của cô, " Tô Tử Duyệt, để nó lại. . . . . ." Trong mắt anh đỏ lên thậm chí có một tia van xin, "Để con của chúng ta lại."
"Không thể nào."
"Em muốn cái gì anh đều có thể cho em, bất cứ điều kiện em đưa ra như thế nào anh đều đồng ý em." Anh cho ra lợi thế mê người, cô trầm mặc thì lực độ trên tay lớn hơn, " Tô Tử Duyệt , coi như anh van em. . . . . ."
Để tự ái xuống van em một lần.
Cô cường ngạnh vung tay, không để ý đau đớn cưỡng chế rời đi, âm thanh lạnh như băng, "Giang Dực, bất cứ điều kiện anh nói ra sao, em cũng không thể là anh sinh hạ nó."
Theo cường ngạnh cô hất tay của anh ra, tay của anh cũng mất lực độ, nhanh chóng trượt. Anh tận lực, thậm chí lần đầu tiên cầu xin một người như vậy, nhưng cô không để anh ở trong lòng, tự nhiên cũng có thể thờ ơ . Cô không muốn anh, cũng không muốn đứa bé của anh, bọn họ đều là người bị cô bỏ qua. Thế anh mới biết, thì ra cô có thể ác như vậy, không cần đao thương, mà có thể làm anh bị thương tích khắp người, cô gái này, thật là lợi hại.
Anh thả tay, anh chỉ cho phép mình một lần hèn mọn như vậy, chỉ cho phép một lần.
Anh xoay người muốn rời đi, chỉ là vừa xoay người, còn dừng bước, dù xe đang ở cách chỗ anh không xa. Anh lại quay người sang, đi tới phương hướng cô rời khỏi.
Đó là đứa bé của anh, coi như anh không có biện pháp yêu cầu mẹ nó để nó lại, nhưng có thể làm được đi đưa nó một đoạn đường.
Anh ngồi ở trước mặt hành lang ngoài phòng giải phẫu, có mấy nam sinh cũng đang đợi bạn gái mình, còn không ngừng nói đùa ở nơi đó, giống như bọn họ tới nơi này vui đùa, anh nghe được âm thanh kia, tay niết thành quả đấm, buông ra, lại tạo thành quả đấm. Anh nhìn thấy có một nữ sinh sau khi ra ngoài, đi qua cười chào hỏi bạn trai của mình, thật vui mừng rời đi, trong miệng còn nói đợi lát nữa muốn đi dạo phố. Thì ra những việc này, ở trong mắt người khác đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới? Vậy phản ứng của anh xem ra khác người, có phải rất buồn cười hay không?
Sau đó, anh ngẩng đầu, anh chờ cô gái kia đi ra.
Anh đứng lên, bước nhanh đi lên. Sắc mặt của cô thật không tốt, lần đầu tiên anh biết, sắc mặt một người có thể trắng thành bộ dạng này, để cho anh không nhịn được đưa tay ra sờ mặt của cô. Cô lại biến bản thân thành cái bộ dạng này, rõ ràng cô không cần đứa com kia, vì sao cô còn biểu hiện khổ sở như vậy?
Rõ ràng nữ sinh ra ngoài trước cô kia, mặt đầy nụ cười, thậm chí còn tràn đầy sức sống.
Cô không muốn đứa bé này như vậy, hiện tại thật không có, đó không phải nên vui vẻ sao? Rốt cuộc giải thoát, cũng rốt cuộc đuổi cái gánh nặng này rồi.
Cô nghiêng nghiêng đầu, tránh thoát tay anh nhích lại gần mình mặt, "Bắt đầu từ bây giờ, giữa chúng ta không còn liên quan, một chút xíu cũng không có."
Đôi mắt cô lấp lánh, giống như có nụ cười, lại giống như nhẫn nhịn cái gì.
Amh thu tay lại, khóe miệng giương lên một tia cười, "Chính vì không muốn cùng anh có một chút quan hệ?"
Bởi vì không muốn cùng anh có một chút liên quan, cho nên không chút do dự muốn phá bỏ đứa bé này, ngay cả một đường sống cũng không có.
Cô gắt gao cắn môi, chậm rãi đi về phía trước, cô cảm thấy cả người mình đểu tê tê, tựa như hoàn toàn không cảm giác, thế nhưng không tìm được nửa điểm cảm giác, tựa hồ mình đang ở nơi nào cũng không hiểu rõ.
Anh đi theo phía sau cô, cùng đi ra bệnh viện với cô.
"Amh đưa em trở về."
Đột nhiên cô nóng nảy, "Em và anh không có một chút quan hệ, amh để ý đến em làm cái gì?"
"Anh đưa em trở về." Anh còn kiên trì, bộ dạng cô, tựa như không có xương, một trận gió có thể thổi ngã cô.
Cô lắc đầu, "Anh đi, anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh. . . . . ."
Tâm tình của cô bắt đầu kích động, anh đứng tại chỗ mấy giây, lúc này mới theo ý nguyện của cô, chính anh lên xe, lái xe rời đi. Cô không có liếc mắt nhìn về phương hướng của anh, mà là lúc này ngồi chồm hổm trên mặt đất, vùi đầu ở bên trong đầu gối, bất chấp tất cả hung hăng khóc. Bả vai của cô không ngừng lay động, nước mắt thấm ướt ống tay áo của cô, cũng dính ướt tóc của cô, cô lại chỉ muốn khóc sảng khoái một lần như vậy, cái gì cũng không trông nom không để ý.
Khi cô rốt cuộc khóc đủ, mới lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Diệp Tiêu Tiêu.
Diệp Tiêu Tiêu nhận được điện thoại của cô, buông chuyện trong tay xuống, nhanh chóng chạy tới. Thời điểm Diệp Tiêu Tiêu chạy đến, cô còn ngồi chồm hổm trên mặt đất, tư thế cũng không đổi qua. Diệp Tiêu Tiêu đi lên, thận trọng đỡ cô dậy, mà cô lập tức vùi vào trong ngực Diệp Tiêu Tiêu, Diệp Tiêu Tiêu vừa than thở vừa dùng tay vỗ lưng của cô, "Thế nào một mình tới nơi này? Tại sao không gọi điện thoại cho tớ để tớ đi cùng cậu?"
Cô chỉ ở trong ngực Diệp Tiêu Tiêu, không hề rơi nước mắt nữa, nhưng cũng không nói lời nào.
Diệp Tiêu Tiêu có thể cảm thấy rõ ràng, thân thể của cô đang phát run không ngừng, hơn nữa càng run dữ dội rồi.
****************************************************
"Bắt đầu từ bây giờ, giữa chúng ta không còn liên quan, một chút xíu cũng không có."
Lời của cô vẫn còn quanh quẩn ở bên lỗ tai anh, anh thông qua kính sau, thấy cô đứng ở nơi đó khóc, cô vô tình để cho anh rời đi như vậy, cũng chỉ vì không hề khóc trước mặt anh nữa. Anh chỉ đậu xe ở một bên, nhìn hai vai cô không ngừng lay động, cho đến bạn của cô đến. Anh nhìn thấy bạn của cô nâng cô dậy, cô tựa vào trong ngực bạn cô, sau đó họ thuê xe rời đi.
Anh thu hồi tầm mắt.
"Bắt đầu từ bây giờ, giữa chúng ta không còn liên, một chút xíu cũng không có."
Anh biết, giữa bọn họ, thật không còn dây dưa.
Anh lấy ra một điếu thuốc, đốt, hung hăng hút vào một ngụm, loại cảm giác này, thật rất thoải mái, khó trách nhiều người lúc tâm tình không tốt thích hút vào một ngụm như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Dực: Ấm nam, ấm nam, đây chính là đối xử với ấm nam?
Lục Lục: Người tốt trải qua tương đối thảm. . . . . .
Giang Dực: Vậy ta có thể làm người xấu sao?
Lục Lục nhún vai: Cậu không làm được gien người xấu a! Cái này phải trách cha cậu. . . . . . Tìm cha cậu náo.