Sinh thần của Tư Mã Hàn Tử ngày càng gần, cả Hoàng cung tràn ngập không khí khẩn trương vui sướng, Vọng Nguyệt không hề cố ý tránh Tư Mã Dực, bởi vì thời gian y ở bên hắn rất ít, làm một Hoàng đế thì quá bận rộn, mà Vọng Nguyệt tuy nói là hoàng tử, nhưng hắn là trường hợp đặc biệt, không cần tham gia lễ huyết thệ, dù sao đại bộ phận các đại thần là các “đệ tử” của hắn, mà hoàng đế vẫn đem hắn sủng lên trên trời. Hắn thật sự không có thời gian, hắn phải thử quần áo, học lễ nghi linh tinh, buối tối mới được trở về hoàng cung, liền nằm xuống mà ngủ, căn bản hai người họ không gặp mặt nhau, chỉ có nụ hôn buồi sáng, hai người có thời gian ngắn ngủi nói chuyện một chút, chính là lúc này, hắn thường bị làm cho đỏ mặt tía tai, căn bản là hắn đã quên vấn đề cần hỏi.
Hôm nay, hoàng đế buông ra khi Vọng Nguyệt thờ hổn hển, đang muốn vào triều, liền bị hắn ôm lại, Tư Mã Dực có chút ngạc nhiên nhìn về phía Vọng Nguyệt, ánh mắt tươi cười, có thể thấy được tinh thần tốt lắm.
Vọng Nguyệt sử dụng hết khí lực ôm lấy phụ hoàng, cho dù như vậy khí lực cũng không lớn lắm, bởi vì hắn bị phụ hoàng hôn đến toàn thân bủn rủn, cũng không có biện pháp, hắn và y thật sự không có thời gian gặp nhau, những chuyện ấy, hắn rất muốn biết, mấy ngày nay bản thân cứ mãi suy nghĩ về vấn đề này.
“Phụ Hoàng . . . . .” Vọng Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt ôn nhu nhưng lại ẩn chứa sự mệt mỏi, đột nhiên có chút không đành lòng, phụ hoàng của hắn cũng mệt mỏi a“ Hoàng thúc khi nào trở về ?”
“Nguyệt nhi chờ sốt ruột sao?” Tư Mã Dực bật cười, đem Vọng Nguyệt ôm vào trong ngực, còn tưởng rằng tiểu tử kia muốn làm chuyện gì lớn, không nghĩ tới là tiểu tử lại vì chuyện này mà thiếu kiên nhẫn “Chính là hai ngày nữa, Ngọc hoàng thúc của ngươi sẽ tới. Nguyệt Nhi đến lúc đó cũng đừng dễ dàng tha cho hắn biết không?”
Vọng Nguyệt tựa đầu vào ngực của Tư Mã Dực, nghe đến tên của Tư Mã Ngọc, thân thể có chút run rẩy, gật gật đầu. Tư Mã Dực nghĩ Vọng Nguyệt trong lòng ít nhiều cũng không được tự nhiên, đành phải vỗ vỗ phía sau lưng, gắt gao bế hắn một chút.
Vọng Nguyệt ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Phụ hoàng, ta không sao, chỉ là chút khẩn trương thôi, tam hoàng thúc tự hồ cũng là một người thú vị.”
Tư Mã Dự nhìn kỹ hắn một hồi, nói “Không có gì phải khẩn trương, Tam hoàng thúc ngươi trời sinh thích tự do, yêu thích diễn trò, kỳ thật cũng là một người tốt.”
“Ân” Vọng Nguyệt gật đầu, có chút ngượng ngùng hôn má của Tư Mã Dực một chút “ Để ngươi lo lắng, nhanh nhanh vào triều, đừng làm cho lâm công công chờ sốt ruột.”
Tư Mã Dực long tâm đại duyệt, lần đầu tiên tiểu tử này than với y, đồng dạng hôn lên hai má của hắn, Tư Mã Dực nhanh đi ra khỏi phòng, thời gian mau mau đến.
Thẳng đến thân ảnh của Tư Mã Dực biến mất, Vọng Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra, phụ hoàng quan sát rất sâu sắc, hại hắn dưới tình thế cấp bách không thể không sử dụng “mỹ nhân kế”, hiệu quả quả thật không tồi.
Nhưng trên thực tế, khi Tư Mã Dực rời khỏi Vọng Nguyệt, ánh mắt liền trầm xuống, vốn mấy ngày nay cảm thấy tiểu tử kia có cái gì đó không thích hợp, khả nhiên vẫn không nghĩ tới có nguyên nhân, vừa rồi tiểu tử kia vượt qua chướng ngại tâm lý mà chủ động hôn hắn, xem ra, tiểu tử kia đã phát hiện cái gì . . . . .Tư Mã Dực cảm thấy thoải mái, cũng tốt, trải qua thời gian chung sàn(chung giường )lâu như vậy, tiểu tử kia cũng sẽ phát hiện sứ mệnh của mình đối với bộ tộc, hắn sẽ không để ý quan niệm kiếp trước của mình.
Kỳ thật, nếu ngay từ đầu y phong ấn trí nhớ kiếp trước của hắn, sự tình sẽ không phiền toái như vậy, y cũng không cần chờ trên mười năm, không cần chờ tâm tư của tiểu tử kia nhận thức y, không cần lo lắng không tiếp thu được sứ mệnh của mình đối với cả bộ tộc . . . . . .Chính là không có ký ức kiếp trước, tiểu tử kia có thể biết y yêu tiểu tử kia sao? Hay nói là, nếu tiểu tử kia không có ký ức của kiếp trước, thì chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi, vẫn chỉ là con của y? Ngẫm lại ngũ hoàng tử giả Lí Thắng kia, bộ dáng lại giống con y như thế. Tư Mã Dực lắc lắc đầu, không có khả năng. Bỏ đi, bỏ đi, y phải chờ . . . . . . . .
“Hoàng Thượng, tới rồi.”
Lâm công công ở bên nhẹ nhàng nhắc nhở Tư Mã Dực đang trầm tư, ánh mắt của y bắt đầu trở nên uy nghiêm mà vô tình “Vào triều đi”
Vài ngày sau, Vọng Nguyệt cũng đã học được các lễ nghi, liền mỗi ngày ở ngự thư phòng trợ giúp Tư Mã Dực xử lý một số công việc vụn vặt, tuy rằng chỉ là vài việc nhỏ nhưng đã đủ làm hắn mệt mỏi. Tư Mã Dực dừng công việc lại, Ám Nhất ở bên tai y nói nói gì đó, Tư Mã Dực ngừng tay, đi đến bên Vọng Nguyệt, giũ tay đang cầm bút lại, Vọng Nguyệt mờ mịt ngẩng đầu lên, trong đầu toàn những tư liệu tràn ngập.
Tư Mã Dực bị vẻ mặt của hắn làm cho thương tâm, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai gò má của hắn, nói: “Nguyệt Nhi, vất vả cho ngươi.”