Vọng Nguyệt vào thành nhưng không hề muốn về khách ***, nếu hắn đã bị theo dõi, thì chuyện hắn bí mật rời khỏi khách *** chắc cũng đã bị phát hiện, hắn lo lắng cho Ngũ hoàng tử và Quỷ Hỉ sẽ có chuyện, Cửu Thiên thì bọn họ không thể làm gì, như vậy Lý thúc nhất định sẽ lấy Nhị Cẩu Tử kia với Quỷ Hỉ trút giận, nến chính mình bỏ đi, chỉ sợ. . . . . .
“Bang!” Một hắc y nhân xông vào đó, và người đó không ai khác chính là Vọng Nguyệt, quả nhiên bên trong không một bóng người, chung quanh có dấu vết để lại, thủ pháp thô sơ giản lược, không muốn che dấu, xem ra Lý thúc thật sự tức giân không nhẹ.
Khẽ cắn môi, Vọng Nguyệt xoay người bước đi, lại bị ngăn cản,Vọng Nguyệt tức giận ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt cung kính của Tiểu Nhị (tên nhân vật đó chứ không phải tiểu nhị kia đâu). trên mặt Tiểu Nhị lúc này không hề mang nét nịnh nọt hay tươi cười, mà là nghiêm túc, cung kính đem bộ quần áo cho hắn, đem giọng điệu không kiêu ngạo, không nịnh nọt nói :”Tiểu công tử, bọn họ đã mang người đi nhưng nhất định sẽ không hạ thủ, hay ngài trước hết thay quần áo, ăn vài thứ đi.”
Vọng Nguyệt sửng sốt, suy nghĩ một hồi, khách *** này là của Cửu Thiên, cho nên hắn cũng yên tâm ở trong này suy nghĩ cách cứu người.
Vọng Nguyệt gật đầu, Tiểu Nhị nói quả không sai, chính mình lo lắng tâm sẽ loạn, chỉ cần người không chết, mọi chuyện đều có cơ hội cứu giản, Vọng Nguyệt liền tiếp nhận quần áo, Tiểu Nhị biết điều rời khỏi phòng đóng cửa lại.
Một lát sau, Vọng Nguyệt đổi hảo quần áo, Tiểu Nhị vẫn đứng ngoài phòng,Vọng Nguyệt do dự một chút nói: “Giúp ta chuyển lời tới Cửu Thiên, nhà ta có sự, thỉnh hắn không cần quan tâm” Tuy rằng Tiểu Nhị thấy bọn họ bị bắt đi, nhưng ta tin rằng Cửu Thiên sẽ không quan tâm tới an nguy của họ, kế tiếp hắn nhất định phải chính mình tự giải quyết, không để Cửu Thiên biết chuyện, một khi Cửu Thiên nhúng tay, mọi chuyện sẽ rất phức tạp, chuyện ta nói Cửu Thiên không có liên hệ sẽ vô ích
Tiểu Nhị tựa hồ có chút giận dữ, nhưng vẫn đáp:”Vâng, ta sẽ không nói, chủ tử sẽ không biết.”
“Làm phiền Tiểu Nhị ca.”
Vọng Nguyệt về đến nhà họ Lý, cho dù, cho dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn còn rất run sợ, hai tiểu hài tử bị người đánh đập dã man, hấp hối nằm trên đất, hắn đã đến nhưng vẫn không có ai để ý đến hắn, hoặc là mọi người không muốn để ý đến hắn, âm thanh roi quấy vẫn vang bên tai, hai tiểu hài tử thần trí không rõ, nhưng vẫn cắn răng không nói một câu, ngay cả đứa nhỏ Quỷ Hỉ ngay cả thanh âm khóc cũng không dám phát ra
Vọng Nguyệt không nói lời nào quỳ trước mặt Lý thúc, Lý thúc phất tay dừng đánh hai tiểu hài tử ấy, “Ba ba ba ” âm thanh roi vang lên người bị đánh chính là Vọng Nguyệt, Vọng Nguyệt bị đánh, ngay khi chuẩn bị tiếp nhận roi kế tiếp Lý thúc lại nói một câu “Thật may mắn , nếu ngươi không trở về , thì. . . . . . “
Vọng Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, hắn không nghĩ tới Lý thúc hôm nay lại dễ dàng bỏ qua cho hắn, càng không nghĩ tới hai tiểu hài tử lại được buông tha, hắn rất hiểu r , hai tiểu hài tử này sắp bị đánh chết, chính mình thất sự cũng sợ lắm
“Vọng Nguyệt, đã nói với ngươi , , không được lén lút đi gặp đi gặp người tiền bối đó, ba roi đầu là trừng phạt ngươi không biết trừng phạt thuộc hạ, nếu hai đứa này không cùng nhau giúp ngươi lừa gạt ta ngươi và vị tiền bối đó không có quan hệ, thì chuyện này ngươi không bị phạt, ta đã thay người dạy dỗ bọn nô tài này, Lý thúc ta thay ngươi quản giáo chúng, ngươi không ngại chứ ?”
“Đúng, Lý thúc giáo huấn đúng ” Thanh âm có chút áp lực, run rẩy , hơn nữa còn khàn khàn
“Ân, đem bọn họ quan đến địa lao đi.” Lý thúc tùy ý nói.
“Lý thúc!” Vọng Nguyệt đột nhiên hô hấp dồn dập .
“Ngươi cố ý gặp?”
“Không, không có.”
“Ân, nói, tối hôm qua ngươi làm gì.”
“Là, tối hôm qua Vọng Nguyệt thắng cuộc thi trở thành văn chủ.”
“Ngươi nói cái gì?” Lý thúc giọng điệu có chút âm trầm.
“Ta nói, tối hôm qua ta mang mặt nạ của ‘ ngũ hoàng tử ’ tham gia cuộc thi trở thành văn chủ .”
“Ân, tuy rằng tiểu tử ngươi luôn thích lén lút, nhưng không thể không nói, ngươi làm nhiều chuyện quả không tồi, không thể coi thường.”
Gọng nói Lý thúc trào phúng khen ngợi, Vọng Nguyệt lơ đểnh, ngược lại chờ mong nhìn Lý thúc, “Kia Lý thúc ngươi xem có thể hay không. . . . . .”
Lý thúc vung tay lên, “Ngươi có thể mỗi ngày thăm bọn họ.”
“Thật sự? Cám ơn Lý thúc, cám ơn Lý thúc.”
“Ân, đi xuống nghỉ ngơi đi.”
“Vâng !” Vọng Nguyệt cao hứng lên tiếng, lập tức có chút do dự nói, “. . . . . . Lý thúc, tiền bối thấy có người theo dõi đã sinh khí, nói là không bao giờ … gặp mặt Vọng Nguyệt.”
Vừa nghe câu nói sắc mặt của Lý thị vệ có chút khó coi, phái người theo dõi là tự hắn chủ trương, vị tiền bối mà Vọng Nguyệt nói quả thật quá thần bí, hắn căn bản là không tra được gì, cho nên mới phái ám vệ đắc lực theo dõi, không nghĩ tới không những không có tin tức gì ngược lại đả thảo kinh xà(1), thậm chí làm bọn họ không gặp mặt nữa.
Tuy rằng điều tra người kia không được, nhưng theo về nhiều phương diện khác mà nói, vẫn có điểm bất an, có thể Vọng Nguyệt nói dối, thủy chung không tin tiểu hài tử mình không đặt vào mắt này lại hành động như vậy, sâu nhu vậy đích tâm kế, huống chi. . . . đôi mắt hắn có chút run run
Vọng Nguyệt nhìn thấy sắc mặt Lý thúc liên tục thay đổi, cuối cùng cho hắn lui xuống, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi thăm hai tiểu hài tử kia
Trích đoạn
“Nhị ca, thông tri Tam ca kế hoạch trước tiên.” Vẻ mặt nam tử mặt đen hóa xanh.
“Như thế nào, tiểu tử kia lại cho ngươi nếm mùi đau khổ ?” Namtử cầm quan cười nói .
“. . . . . .”
“Đã sớm nói với ngươi, muốn gì đó trước hết phải nắm giữ trong tay, ha hả, hiện tại hối hận đi?”
“. . . . . .”
“Uy, tiểu đệ, thẹn quá thành giận cũng đừng không rên một tiếng tiêu sái a, Nhị ca còn có nói đâu, tiểu đệ, tiểu đệ. . . . . .”
. . . . . .
“Lí trung, tình huống có biến, hãy mong chóng thực hiện kế hoạch.” Âm thanh lười biếng vang lên.
“Vâng, chủ nhân. . . . . .”
“Còn nhớ ta nói làm thế nào không? Như thế nào, luyến tiếc?”
“Vì chủ nhân muôn lần chết không chối từ!”
“Ân, đi thôi.”
. . . . . .
“Nhị Cẩu Tử, ngươi tỉnh, sao rồi, không có việc gì chứ?”
Nhị cẩu tử tức giận trở mình: “Yên tâm, không chết được, ta mệnh lớn, năm đó bị ngươi cứu, lúc đó chỉ còn hơi thở không phải tới giờ vẫn sống tốt sao? Huống chi tiểu vết thương này.”
“Ách, ha ha, nột, ngươi ăn trước vài thứ, ta cấp Quý Hỉ thượng dược.”
Đối với người này quả thất không biết nói gì, Nhị Cẩu Tử cũng không thèm nói nữa, gian nan đem dược bỏ vào miệng, nhìn thấy Vọng Nguyệt thượng dược, nhiều chuyện bất mãn đều bị đánh tan, kỳ thật chủ tử như hắn quả thật không tồi. . . . . . Phi phi phi, hắn cũng không phải chủ tử của ta!
“Chuyện này đã chấm dứt, xong chuyện ta về nhà.”
Vọng Nguyệt dao động tầm mắt “Này, ngươi bị thương nặng như vậy, đi về đại nương lại lo lắng, ngươi nên hỏa tĩnh dưỡng để lành vết thương rồi hãy trở về. . . . “
“Ở đây dưỡng thương? !” Nơi đây âm trầm, thối hoắc, lạnh như băng sao dưỡng thương được? !
Nghe như vậy, Vọng Nguyệt xấu hổ nói “Yên tâm, sẽ không lâu sau mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nhị cẩu tử sửng sốt: “Ngươi. . . . . .”
“Thiếu gia, ngươi đã ở đây lâu rồi, cần phải trở về, bằng không phu nhân lại lo lắng.” Một nô bộc ngoài nhà tù nói.
“Đã biết,” Vọng Nguyệt gật gật đầu, tay chân lanh lẹ liền đi, “Nhị Cẩu Tử, Quý Hỉ liền nhờ ngươi chiếu cố, ta lần sau lại đến thăm, nhưng dược này mạnh sẽ làm đau hắn .”
“Dong dài, nhớ rõ cho ta nhớ mang nhiều đồ ăn tới.”
“Ân, yên tâm.”
Xem ra, hắn đã đi, lần sau gặp vậy. . . . . . Nhị Cẩu Tử đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhìn thấy Quỷ Hỉ đã ngủ, cơn giân lại bùng lên”Sưu sưu sưu” ,”Chết tiệt! Vọng nguyệt ngươi không phải nói thuốc này rất đau sao? ! Vì cái gì cái tiểu tử ngủ ngốc này lại ngủ như vậy a a a! ! ! !”
Ngoài xa Vọng Nguyệt nghe tiếng gầm gừ, tâm tình buồn bã đột nhiên tốt hơn nhiều, quả nhiên , vẫn cần phát tiết một chút. . . . . .
Hoàn đệ lục chương.
———————————————————————————
(1):Đập cỏ làm cho rắn sợ/Đánh rắn động cỏ. Là 1 trong trong tam thập lục kế. Nếu muốn biết thêm chi tiết xin vào đây.