Dịch: Y Na
“Nếu em thích những thứ này thì kết hôn với anh sớm đi, trong bộ sưu tập của mẹ anh có rất nhiều bảo bối, đến lúc đó em và chị dâu mỗi người một nửa.
”
Trương Huệ còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì đã bị Giang Minh Ngạn kéo ra ngoài.
“Này, anh chờ chút.
”
Trương Huệ mang theo vài cuốn truyện tranh vừa nhìn thấy.
Dương Thụ vừa tính tiền cho bọn họ vừa cười nói: “Chuẩn bị sách cho con đọc sớm thế.
”
“Mua cho cháu trai tôi.
”
Dương Thụ cười ha ha: “Hai người cũng có thể chuẩn bị trước cho nhà mình mà.
”
Nam nữ ở thời đại này thật đúng là không thể đi cùng nhau, chỉ cần đi cùng nhau, không phải ngầm thừa nhận thì chính là xác thực, hôm nay cô đã bị trêu chọc mấy lần rồi.
Trương Huệ bất lực, Giang Minh Ngạn hiểu ý Trương Huệ, anh chỉ cười cười, rất muốn xoa đầu cô.
Ngón tay giật giật, hình như Trương Huệ cũng hiểu động tác nhỏ của anh, nhanh chóng dịch sang bên cạnh một bước, không khách sáo ra lệnh: “Anh cầm sách đi.
”
Trên đường về, hai người đi cạnh nhau, Trương Huệ muốn về nhà ăn cơm.
“Anh biết có một nơi làm gà nướng củi ngon lắm.
”
“Lần sau hai chúng ta đi, hôm nay về nhà ăn.
”
Trương Huệ không phải người lề mề, nếu đã xác định quan hệ thì phải nói rõ ràng cho cha mẹ biết.
“Giang Minh Ngạn, sau này anh phải đối xử tốt với em, nếu không…”
“Nghĩ gì thế, anh không phải loại đàn ông vô trách nhiệm đâu.
”
Trương Huệ cười rạng rỡ, chủ động đi qua thân mật ôm lấy cánh tay anh, sau đó nhanh chóng buông ra chạy về phía trước, chạy được hơn mười mét lại dừng lại, quay đầu cười với anh.
Giang Minh Ngạn chỉ cảm thấy có một luồng gió thơm mềm đụng vào lòng rồi nghịch ngợm chạy mất.
“Anh mau lên, chúng ta còn phải đi chợ mua chút đồ ăn.
”
Giang Minh Ngạn bước nhanh hai bước, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Trương Huệ và Giang Minh Ngạn chính thức xác nhận quan hệ yêu đương, người nhà họ Trương không hề ngạc nhiên chút nào.
Nói thật sự không ngạc nhiên chút nào cũng không phải, Trương Huệ phát hiện cả nhà nhiệt tình với Giang Minh Ngạn hơn rất nhiều, đặc biệt là mẹ cô, bà Trần Lệ Phương.
Sự nhiệt tình này thể hiện ở việc luôn gắp thức ăn cho Giang Minh Ngạn trên bàn cơm, nói chuyện với Giang Minh Ngạn khi có thời gian, quan tâm anh sống trong ký túc xá xưởng máy móc có thoải mái hay không, tiện thể hỏi thăm thói quen sinh hoạt thường ngày của Giang Minh Ngạn.
Trương Huệ chết lặng, mẹ cô không đi làm công tác tình báo thì thật lãng phí.
Giang Minh Ngạn là một người kiên nhẫn trả lời, bản thân anh cũng thực tế, chuyên tâm nghiên cứu kỹ thuật, lại không có thói quen xấu, càng lúc càng khiến Trần Lệ Phương yêu thích, gọi Giang Minh Ngạn đến nhà ăn cơm ba ngày một lần.
Đến nhiều lần, khỏi phải nói, tất cả hàng xóm trong khu nhà cũ đều biết người nhà họ Trương hài lòng với đối tượng mới của Trương Huệ như thế nào.
Nhưng dù hài lòng với Giang Minh Ngạn đến đâu, bất mãn với Chu Chấn thế nào thì Trần Lệ Phương vẫn luôn giữ mồm giữ miệng, khi trò chuyện với người khác chưa từng khen ngợi nói xấu ai.
Trần Lệ Phương nghĩ thầm, cũng không thể để Chu Chấn liên quan gì đến con gái mình.
Trong ấn tượng của Trương Huệ kiếp trước, Giang Minh Ngạn là một người biết chừng mực, rất hiểu chuyện, tôn trọng người khác.
Kiếp này sau khi hẹn hò với Giang Minh Ngạn, Trương Huệ bắt đầu nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ cảm giác ban đầu của mình là sai?
Buổi sáng Trương Huệ đi làm, thỉnh thoảng Giang Minh Ngạn sẽ mang đồ ăn đến cho cô, có lúc là bánh quẩy tóp mỡ, có lúc là trứng luộc nước trà.
Cô nói mình ăn sáng rồi, anh nói lát nữa em đói thì ăn tiếp.
Buổi trưa nghỉ ngơi, Giang Minh Ngạn nhất định sẽ đến ăn trưa với cô, trừ khi anh bận công việc thực sự không thể rời đi.
Buổi chiều sau khi tan làm, càng hơn nữa là không khách sáo tới nhà cô ăn chực, thế mà cha mẹ cô lại rất thích, mở miệng là gọi một tiếng Tiểu Giang vô cùng thân thiết.
Danh Sách Chương: