• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Dịch: Y Na

Không nói 100% thủ đoạn Chu Chấn lén lút dùng để vào xưởng thép, cô cũng biết được khoảng 70% đến 80%.

Trương Huệ vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời đột nhiên lại đối xử với anh ta như thế, Chu Chấn cảm thấy hơi khó chịu, nhẹ giọng nói: “Huệ Huệ, đừng làm loạn, đều là lỗi của anh, từ nay về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa.


“Được, vậy chúng ta không còn là đối tượng của nhau nữa!”
Trương Huệ hét lớn, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm Chu Chấn.

Chu Trấn sợ hãi, anh ta luống cuống chớp mắt, Trương Huệ thật sự muốn chia tay với anh ta.


Chu Chấn do dự giãy dụa, không thể phủ nhận anh ta cưỡi lừa tìm ngựa, nhưng nếu chia tay với Trương Huệ, có lẽ anh ta sẽ không thể tìm được người nào tốt hơn cô.

Huống chi, trong xưởng thép nhiều nữ đồng chí như vậy, ai có thể đẹp bằng Trương Huệ?
“Phó xưởng trưởng Viên có biết anh và con trai Viên Kiến Quân của mình đang lén lút làm gì không?”
Một câu nhẹ nhàng khiến Chu Chấn hạ quyết tâm, anh ta hít sâu một hơi: “Là anh có lỗi với em!”
Nói xong, Chu Chấn lập tức xoay người rời đi!
Thẩm Yến chạy tới, vội vàng nói: “Cãi nhau thì cãi nhau thôi, hai người ở bên nhau lâu như vậy cũng sắp kết hôn rồi, sao lại chia tay như thế? Trời ơi, tôi không phải…”
Trương Huệ nắm cổ tay cô ấy: “Tôi chia tay với anh ta không liên quan gì đến cậu.


Cô đã từng vô số lần cầu xin ông trời, nếu có thể quay ngược thời gian, cô sẽ không bao giờ kết hôn với người đàn ông Chu Chấn này.

Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.

Trương Huệ và Chu Chấn, hai nam nữ đẹp trai xinh gái được xưởng thép công nhận vừa chia tay vào buổi chiều, đã trở thành chủ đề bàn tán lúc uống trà sau cơm tối của khu nhà gia đình xưởng thép.

Trần Lệ Phương biết tin, lập tức cầm nửa phiếu thịt đến trạm thực phẩm mua nửa cân thịt, chuẩn bị làm sủi cảo ăn mừng vào buổi tối.

Hàng xóm tầng dưới thấy Trần Lệ Phương vui vẻ như vậy, ác ý hỏi: “Con rể tương lai bay mất rồi mà bà vẫn còn vui vẻ thế nhỉ?”
Trần Lệ Phương mắng lại một câu: “Phì, con rể tương lai cái gì? Con rể tương lai của tôi ít nhất phải có gia đình cán bộ, người có gia đình bình thường tôi không thèm.



Lời này của Trần Lệ Phương truyền đi, lập tức lại khơi dậy một cuộc bàn tán khác.

Những người lúc trước muốn bám vào Trương Huệ để trèo cao nhưng không được, hiện tại cảm thấy giá trị của cô đã giảm, mấy thằng nhóc chưa lập gia đình nhà chị chồng, em chồng lại có cơ hội.

Được chứ, câu giới thiệu còn chưa kịp thốt ra đã bị miếng nước bọt của Trần Lệ Phương xì trở về.

Không lợi dụng được, đám người lại nháy mắt ra hiệu, chua chát nói xấu Trương Huệ, để bọn họ xem xem Trần Lệ Phương có thể tìm được đối tượng như thế nào cho con gái.

Ai cũng chờ hóng chuyện của Trương Huệ, nhưng không phải ai cũng nhìn thấy chuyện của cô.

Trương Huệ xinh đẹp từ nhỏ, đối với người đẹp mà nói, xung quanh không bao giờ thiếu những lời bàn tán, nhưng Trương Huệ chưa từng để vào mắt.

Mặt khác, Trương Huệ được gia đình bảo vệ rất tốt, lại có một bà mẹ luôn canh giữ trong khu nhà nên không ai dám bàn tán về cô trước mặt mọi người.

Ngoại trừ Viên Hiểu Đình.


Theo Viên Hiểu Đình, cha cô ta là phó xưởng trưởng xưởng thép, cha Trương Huệ chỉ là giáo viên cấp ba, mẹ cô làm việc ở bộ văn hoá, mẹ Trương Huệ đã giao công việc cho con trai cả, hiện tại chỉ là một bà nội trợ.

Xét về bối cảnh thì cô ta đã hơn Trương Huệ mấy con phố, tại sao Trương Huệ lại được hoan nghênh hơn cô ta?
Chỉ vì Trương Huệ lớn lên xinh đẹp?
Viên Hiểu Đình tự động phớt lờ thành tích tốt và tính cách tốt của Trương Huệ.

Tóm lại Trương Huệ không được tốt hơn cô ta!
Từ nhỏ Viên Hiểu Đình đã cạnh tranh với Trương Huệ, Trương Huệ chẳng bao giờ để ý đến cô ta, lần này Viên Hiểu Đình có thể nhìn thấy chuyện hay của Trương Huệ rồi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK