Lúc này Trình Tân đang bị nhét trong cặp sách, hoàn toàn không dám tin mình đã bị cuỗm đi như vậy...
Người cuỗm trộm cô, không ai khác mà chính là tên nhóc đã đến nhà mấy lần cùng người cô của cậu ta.
Bởi đã tới mấy lần nên Trình Tân cũng dần bớt cảnh giác, thêm nữa là cô có tật nằm ườn trên sô pha ngủ ngày. Lúc cô ấy tới cô còn đang say giấc mộng đẹp, nào có để ý được cái gì.
Thế là thình lình bị bịt miệng, trùm vải kín mít nhét vào cặp sách.
Diễn biến nhanh quá làm cô không kịp phản ứng. Đến khi bắt đầu nhận ra và cố sức giãy giụa, thằng ranh kia đã đang từ tốn báo với cô mình là phải về trường học, sau đó đường hoàng mang cô ra khỏi nhà.
Cô giúp việc làm việc xong, đổi thức ăn mèo, thay nước rồi cũng rời đi.
Trước khi đi còn meo meo mấy tiếng, dặn dò Trình Tân đã biến đâu không biết: "Ăn cơm đi nhé, tao đi đây, tối sẽ quay lại thăm mày, đừng có nghịch ngợm đấy."
Liêm Đường đi chuyến bay sáng sớm, xuống máy bay lúc tám giờ sáng, vừa xuống đã nhận được điện thoại của giúp việc.
"Liêm tiên sinh, không thấy Tiểu Tiểu đâu. Tôi tìm cả đêm cũng không thấy, gọi cho cậu từ tận hai giờ đến giờ cậu mới bắt máy."
Trên xe, Liêm Đường đang chuẩn bị về thẳng công ty mở cuộc họp. Nghe nói không tìm được Tiểu Tiểu, anh cau mày, ánh mắt nặng nề hỏi qua điện thoại: "Chuyện từ lúc nào?"
"Trưa hôm qua tôi đến nó vẫn còn ở nhà, nhưng buổi tối thì không tìm thấy đâu nữa." Cô ấy biết rõ thú cưng trong những gia đình thế này, nói không ngoa chứ đôi khi còn được yêu thương đáng giá hơn cả con người, sao cô ấy có thể đền được.
"Gặp quản lý xin xem camera chưa?"
"Phòng quản lý nói chỉ chủ nhà mới được xem camera, tôi tìm dưới khu lầu mãi rồi mà vẫn không thấy." Trong giọng nói cô ấy lộ ra hoang mang tột độ.
Liêm Đường quay về nhà, lập tức liên lạc người phụ trách phòng quản lý, kiểm tra camera.
Khi thấy một cậu trai trẻ đi ra khỏi nhà, anh hỏi: "Đây là ai của cô? Cô hỏi cậu ta chưa? Xem cậu ta có thấy Tiểu Tiểu ở đâu không?"
"Đó là cháu trai tôi. Mấy nay thằng bé giận dỗi ba nó nên qua ở với tôi. Tôi chưa hỏi, tại lúc nó đi Tiểu Tiểu vẫn còn ở nhà." Trí nhớ của cô ấy cứ lung tung lẫn lộn, chỉ lờ mờ nhớ là buổi trưa, khi cô rời đi thì Tiểu Tiểu vẫn còn nên chưa từng hỏi tới thằng cháu mà cứ đinh ninh rằng Tiểu Tiểu mất tích từ chiều.
"Cô chắc chắn là hồi trưa, khi cô đi nó vẫn còn ở trong phòng chứ?"
"Đúng vậy, khi tôi vào phòng còn chào hỏi với nó rồi mới bắt đầu dọn dẹp, luộc ức gà. Dọn xong thì làm đồ ăn, lúc đi tôi còn gọi nó ra ăn mà."
Nghe cô ấy phủ nhận, Liêm Đường quay qua xem tiếp những video khác, hi vọng có thể tìm ra manh mối khác.
Trước đây anh ở một mình, chưa từng có ý định lắp camera trong nhà. Sau này nuôi Tiểu Tiểu, cũng đã có ý đó nhưng cứ bận rộn hết chuyện này tới chuyện khác, đến giờ mới có chút thời gian rảnh thì lại không thấy Trình Tân đâu.
Việc này khiến anh phiền muộn vô cùng, tại sao lại không thu xếp chuyện này ngay sau khi đón Tiểu Tiểu về chứ.
Nên bây giờ đến việc Tiểu Tiểu mất tích thế nào cũng không thể moi được chút manh mối.
Chân mày anh chau lại, nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Hồi trưa cô đi, lúc chào con bé ấy, cô có thấy nó không?"
"Tôi..." Cô giúp việc đang định nói có thấy, nhưng lời vừa ra đã chợt giật mình. Hồi trưa, khi cô ấy đi... Quả thật có chào hỏi Tiểu Tiểu, nhưng cũng không tận mắt trông thấy Tiểu Tiểu đâu.
Liêm Đường đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô: "Tốt nhất cô nên suy nghĩ thật kĩ rồi hãy trả lời." Anh nhìn chăm chú vào cô ấy, đến một cái chớp mắt cũng không.
"Tôi... có chào, nhưng Tiểu Tiểu ở chỗ nào tôi không nhìn thấy, cũng không nói chắc được là lúc ấy nó còn ở nhà không..."
"Có thể là khi cháu cô đi đã không đóng kĩ cửa, con bé lén chạy ra ngoài không? Hay cô gọi điện hỏi cháu cô một câu thử xem." Liêm Đường nói rất uyển chuyển, giao việc xong cũng vẫn chưa yên tâm mà bước tới trước cửa sổ sát đất, bên dưới là hồ bơi. Anh lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.
Điện thoại của cô giúp việc đã thông, Liêm Đường kết thúc cuộc gọi với trợ lý rồi đi tới, bảo: "Không bằng để tôi hỏi đi."
Đương nhiên cô ấy sẽ không phản đối.
Chỉ nói vào điện thoại một câu cho thằng cháu biết: "Anh trai nói điện thoại với con là người đã thuê cô, anh ấy có mấy câu muốn hỏi, con cứ nói thật là được." Nói xong giao điện thoại cho Liêm Đường. Cô ấy không hề cảm thấy cháu mình có vấn đề gì nên vẫn khá yên tâm.
Mà thời điểm này, Trình Tân đã rời đi gần 20 tiếng đồng hồ đang ở đâu?
Cùng ngày, cô bị thiếu niên mang tới chợ chim kiểng, ra giá 600 ngất ngưởng. Không sai đâu, ban đầu khi được mua từ tiệm thú cưng cô chỉ có giá 500 thôi, bán sang tay giá 600 đã là một giá cao với cô rồi.
Bán cho một ông lão.
Ông lão đó thấy Trình Tân tội nghiệp co người trong lồng, dáng vẻ nom rất đáng thương, cộng thêm ngoại hình của cô cũng xinh xắn nên hơi động lòng.
Ban đầu thiếu niên hét giá 1000, nói đây là mèo cô cậu ta nuôi nhưng hiện đang định chuyển đi nơi khác sống, không nuôi được nữa nên mới bảo cậu ta mang ra chợ bán.
"Ông nom con bé được nuôi tốt thế cơ mà, bình thường cũng ngoan ngoãn, không quậy phá. Nếu không phải cô cháu sắp phải chuyển tới vùng khác thì cũng không nỡ bán đâu. Màu mắt nó cũng rất đẹp, ông xem này."
"1000 tệ đắt quá. Cậu cũng không nói rõ được là giống mèo gì. Tuy trông đẹp thật nhưng vẫn chưa tới giá này." Dù ông lão có nổi lòng trắc ẩn nhưng vẫn giữ được lý trí, tất nhiên sẽ không bị lừa mua giá trên trời như vậy.
Thiếu niên cảm thấy, con mèo này có thể sống ở nơi đó thì chắc chắn không thể là vật rẻ tiền, vì vậy kiên quyết không xuống giá. Nhưng chính cậu ra cũng không nói rõ được là giống mèo gì.
Sau đó, tuy người hỏi nhiều, nhưng đều vì giá cao mà bỏ đi hết.
Ông lão kia cũng đã đi.
Thiếu niên ngồi trong chợ suốt hai tiếng vẫn không gặp được người biết hàng. Cuối cùng khi ông lão kia chuẩn bị về nhà, ông lão đi ngang qua cậu ta.
Cậu ta chủ động hỏi đối phương, hỏi ông có thể mua được giá bao nhiêu.
Cậu ta rất cần tiền. Trước đó thiếu ông chủ quán net mấy trăm tệ, nếu còn tiếp tục chơi chịu chắc sẽ bị người ta đánh mất. Và cậu ta cũng biết rõ là mình không thể xin tiền trong nhà được.
Sau vài lần gặp, cậu ta liền chú ý tới Trình Tân.
Cậu ta bắt Trình Tân giấu trong cặp sách, cố ý tránh camera rời đi.
Cho dù bị người đã thuê cô tìm được, bọn họ cũng không có chứng cớ chứng minh là cậu ta.
Giờ phút này, Trình Tân mặt ủ mày ê nằm bẹp trong lồng, bên cạnh là đứa bé cứ cầm cần câu mèo chọc chọc vào cô.
Vừa chọc vừa buồn buồn hỏi ông nội: "Ông ơi, có phải mèo mèo chết rồi không ạ, nó không động đậy gì hết."
"Chắc là đang buồn vì bị chủ trước bỏ... Cháu đừng chọc nó nữa, cứ để mèo nghỉ ngơi cho khỏe đi, một hai ngày nữa sẽ tốt lên thôi." Ông lão thu xếp cho Trình Tân xong rồi bắt đầu chăm sóc những thức hoa cỏ ông trồng.
Trình Tân thầm phản bác: Tôi không có bị vứt bỏ đâu nhé!
Anh trai đẹp trai ơi, anh đã về chưa, anh có phát hiện tôi đã không còn không... Hu hu hu... Trình Tân đau đớn nước mắt đầm đìa.
Cô rất sợ sẽ không được gặp anh trai đẹp trai nữa.
Tên nhóc con đang ngồi bên gặm đào, vừa gặm vừa nói với ông nội: "Ông ơi, mèo chảy nước mắt kìa ông."
"Nó bị chủ bỏ, khóc là bình thường thôi. Cháu đừng động tới nó."
"Vậy phải làm sao mèo mới không khóc nữa ạ."
"Có lẽ được gặp lại nhà chủ đã bỏ thì sẽ không khóc nữa."
"Vậy chúng ta mang trả mèo lại cho họ đi."
"Người chủ kia đã không muốn nuôi nó rồi, có mang trả người ta cũng không nhận đâu."
"Vậy ạ, mèo mèo đáng thương quá." Nói xong cắn quả đào cái "rắc".
Trình Tân nâng vuốt che kín mắt, không thèm ngó tới thằng bé.
Tui không có bị bỏ đâu nhé! Tui bị người ta trộm đi đó!
Trình Tân sốt ruột vô cùng nhưng không nghĩ được cách nào, trong lòng khó chịu ghê gớm.
Liêm Đường cúp điện thoại. Dù thiếu niên trả lời rất bình tĩnh khiến anh không tìm được sơ hở gì nhưng Liêm Đường vẫn thấy cậu ta có điều chột dạ, thậm chí có thể khẳng định mười mươi rằng chính người này đã trộm Tiểu Tiểu đi. Nhưng đối phương không chịu thừa nhận, cũng không phối hợp, từng câu chữ đều vô cùng tỉnh táo.
Ngay cả khi Liêm Đường nói có thể đưa tiền, cậu ta cũng không chút mảy may đả động.
Xem trong video, cậu ta cố tình đi vào những góc camera không quay tới là có thể đoán được. Cậu trai trẻ này không ngốc chút nào, thậm chí còn có vài phần khôn ngoan, biết thời nay làm gì cũng cần có chứng cớ.
Thời gian dần trôi, Liêm Đường ngày càng lo lắng.
Bên phía trợ lý vẫn chưa thấy tin tức gì, Liêm Đường không hề có ý ngồi yên chờ chết, bèn lên mạng rao tin trao thưởng cao tìm mèo.
Biết được đồng chí mèo tiểu tiên mất tích, các bạn trên mạng đều rối rít chia sẻ thể hiện sự cảm thông và cả khiếp sợ trước số tiền trao thưởng của đối phương.
"Cái này... Số tiền cũng hơi nhiều rồi đó! Hi vọng các bạn trẻ nơi thủ đô chớ nên bỏ qua cơ hội này! Chỉ hận sao mình không sống ở thủ đô! Nếu không tôi sẽ đi tìm mèo ngay! Làm giàu chỉ trong tầm tay!
"Để tôi đếm xem có bao nhiêu số không đã nào..."
"Sao có thể mất tích được! Mong là có thể tìm meo meo về!"
"Trời phù hộ sớm ngày tìm được Meo meo."
"Cho dù là dân thủ đô tôi cũng phải đi tìm mèo. Mọi người chờ tin tốt của tôi nhé!"
"Bố nó chứ công việc, không làm nữa. Tôi phải gia nhập đội ngũ tìm mèo!"
Ông lão mua mèo tên Tôn Hữu Tường, cháu gái Tôn Hữu Tường là Tôn Uyển Uyển đang trốn trong phòng chơi game. Sau hai ván thất bại thảm hại, chưa đánh được mấy phút người bạn cùng chơi đã luôn miệng đầu hàng. Tôn Uyển Uyển mắng mấy câu thô tục rồi off trong tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cô nàng mở cửa phòng ngủ ra phòng khách rót nước, uống xong mới nhìn sang thành viên mới trong nhà.
Cô hớp một ngụm rồi bước tới trước mặt Trình Tân: "Oa, con mèo này trông xinh quá!"
Em trai đang chơi với xe đồ chơi ngoài hàng hiên chạy ra, nét mặt nghiêm túc bảo: "Chị đừng chọc mèo nữa, mèo bị chủ bỏ, tâm trạng đang tệ lắm đó."
Tôn Uyển Uyển liếc nhìn em trai rồi lấy điện thoại ra chụp tanh tách mấy tấm. Nhìn vào tấm hình, Tôn Uyển Uyển có thể cảm nhận được nỗi đau thương buồn tủi của TrìnhTân.
"Con mèo có nét mặt đau khổ nhất mình từng thấy luôn..."
Em trai nhón chân rướn đầu ngó vào, nghe vậy nói: "Ông nội nói mèo bị chủ bỏ nên đang rất buồn."
"Khó trách..." Tôn Uyển Uyển ngắm Trình Tân mấy lần rồi cầm ly nước về phòng, chuẩn bị làm bài tập.
Năm nay cô bé học lớp mười một. Dù áp lực học tập không quá lớn nhưng vẫn không thể lơ là.
Về phòng, Tôn Uyển Uyển ngồi làm bài tới 11 giờ hơn mới xong. Cô nàng vươn vai đứng dậy, bật điện thoại lướt weibo.
Bài weibo treo thưởng cao tìm mèo vẫn đưa truyền tới bảng tin của cô. Cô nàng lướt lướt mấy phút, xem vài clip ngắn hài hước rồi tắt màn hình, đứng dậy lấy quần áo đi tắm.
Tắm xong mệt đến độ không mở nổi mắt. Tôn Uyển Uyển nghĩ ngày mai còn có tiết sớm nên ngáp dài leo lên giường, lập tức ngủ ngay.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn