Buổi tối về đến nhà, giải quyết bữa tối xong rồi một người một mèo cùng ra sô pha xem hết một bộ phim. Sau đó, Liêm Đường đi tắm.
Tắm xong đi ra, lại không thấy Tiểu Tiểu chờ sẵn trên giường như mọi ngày?
Mà đang phởn phơ cuộn mình trong ổ mèo cạnh ghế?
Chuyện gì thế nhỉ? Sao đột nhiên lại đòi ngủ riêng? Chẳng phải lúc trước anh có bắt chia giường cũng không chịu à?
Liêm Đường vừa lau khô tóc vừa nheo mắt, cười cười hỏi bạn Trình Tân đang nằm ngay đơ cán cuốc kia một nụ cười hiểm hóc: "Tiểu Tiểu, đang làm gì vậy?" Vừa dứt lời, Liêm Đường đã không nhịn được bật cười. Ừm, cái dáng con bé giả chết này buồn cười quá đi mất.
Trình Tân vẫn nằm im thin thít, hoàn toàn bơ đẹp Liêm Đường.
Giờ cô hết dám leo lên giường anh nữa rồi, còn phải chung chăn gối với anh ư? Sau đó đột nhiên biến thành đứa con gái không mảnh vải che thân? Ngay trong ngực anh?
Ôi cái hình ảnh đó! Đẹp tuyệt! Đẹp không dám nghĩ luôn!
Nên cô đành chọn lánh tạm trong ổ mèo vậy. Lát nữa trai đẹp ngủ rồi, cô có thể nhảy lên đóng chiếm sô pha, vậy thì lỡ chẳng may "mất lông che" còn có thể chạy ngay tới tủ quần áo tìm đại bộ đồ kín kín rồi hẵng nhận xét xử.
Chứ chẳng lẽ để thân nude mà **???
Chỉ nghĩ thôi, da đầu đã căng nhức tê tái hết rồi.
Khổ nỗi, lần này Liêm Đường đã quyết tâm không cho cô được như ý. Anh lau tóc cho khô rồi vươn ma trảo xốc nách bế bổng Trình Tân lên, chẳng thèm giải thích gì đã ném thẳng cô lên giường khiến cô nảy lên nảy xuống mấy hồi.
Nảy đến độ đầu Trình Tân quay cuồng hơn cả chơi thú nhún.
Khiến lòng cô bất an, hoảng loạn tìm đường chạy.
Phát ra cả tràng méo mẻo mèo meo.
Liêm Đường nhìn cô mà buồn cười hết sức. Lồng ngực anh rung rung, kéo Tiểu Tiểu vào lòng mình, siết chặt lấy cô: "Sao tự nhiên lại thờ ơ với chồng thế hả? Hả? Quyết tâm chia phòng luôn à? Vợ yêu của anh?" Vừa dứt lời lại bật cười lần nữa. Kiểu xưng hô này, quả thật sến súa cực độ, nhất là còn dùng để tỉ tê với một con mèo nữa chứ. Sến rụng tim!
Trình Tân rít gào trợn mắt trừng Liêm Đường cười mãi không chịu dừng: Đồ thần kinh! Tôi cũng cần mặt mũi đó nhá!
Trình Tân lại ra sức vùng vẫy.
Tóc Liêm Đường vẫn chưa khô hẳn. Anh ôm chắc Trình Tân, cọ má mình vào người cô. Sau một hồi cọ xát, mặt Trình Tân đã xù lên như bờm sư tử.
Cái quỷ gì vậy!
Sao hôm nay tự dưng dính người thế hả! Nhầm - dính mèo thế hả!
Anh đã là người lớn rồi đấy, mau học cách cư xử cho ra dáng trưởng thành đi chứ! Đừng có dính mèo thế chứ!
Mèo cũng có cuộc sống riêng tư của mèo đấy, quỳ lạy anh tôn trọng người ta xíu đi!
Liêm Đường vẫn cười như nắc nẻ, anh nhìn Trình Tân, nói: "Mày làm gì mà tự nhiên giống gái nhà lành thế hả?"
Trình Tân: Đồ thần kinh đồ thần kinh!
Liêm Đường bật người dậy, đặt Trình Tân xuống bên giường, vừa lau đầu vừa truy hỏi: "Tức là, mày muốn chia giường ngủ với anh?"
"Meo -- " Chính thế, chứ anh nghĩ là vì sao?
"Nhưng tao lỡ quen hai người ngủ chung mất rồi. Giờ mày đột nhiên bỏ rơi tao, có phải là vô tình vô nghĩa quá không?"
Vô tình vô nghĩa?
Mắc gì mà phải nói với một con mèo cái câu kì cục dễ hiểu lầm thế hả? Tui không có làm gì anh đâu nha.
Trình Tân trừng lớn mắt, ra vẻ sửng sốt nhìn Liêm Đường đăm đăm.
Liêm Đường lại cười: "Làm sao? Tính xong việc kéo quần là coi như không quen biết đó hả?"
Trình Tân chợt bừng tỉnh, gã này cố ý diễn kịch đây mà.
Diễn sâu quá đấy.
Vờ vịt với một con mèo đến nghiện luôn rồi à? Đồ rồ mất trí!
Trình Tân nghiêm mặt cóc thèm để ý.
Nhận ra Trình Tân không phản ứng tới mình, Liêm Đường thôi không chọc cô nữa mà đứng dậy ra ngoài sấy tóc.
Đến khi đầu tóc đã khô ráo và quay lại phòng ngủ, hình như bé Tiểu Tiểu đáng yêu của anh đã quyết tâm phải ngủ trong ổ mèo ghê gớm lắm. Anh đã vất vả tha thiết ôm con bé đặt ngay ngắn lên giường rồi, thế mà nó vẫn chổng mông chui thẳng vào ổ mèo thế kia?
Liêm Đường bất giác nhủ thầm: "Chẳng lẽ mình... thất sủng rồi?"
Nghĩ vậy, lại thấy lòng sao hụt hẫng.
Liêm Đường không chủ động xáp lại chọc Trình Tân thêm nữa, lỡ quá tay, bé yêu càng ghét mình hơn thì biết làm thế nào.
Hầy, đúng là mèo lớn không gần người, nói chẳng thèm nghe luôn rồi.
Liêm Đường không ngờ sự việc vẫn chưa dừng lại ở đây. Mấy ngày sau đó, anh phát hiện... Tiểu Tiểu nhà mình ngày càng kì lạ.
Đi làm cũng không chịu đi chung với anh nữa. Sáng ra, mỗi lần chuẩn bị ra khỏi nhà là y như rằng, Tiểu Tiểu lại trốn biệt không thấy tăm hơi.
Hết cách, anh buộc lòng phải một mình ra đi.
Lúc về nhà Tiểu Tiểu cũng không ra cửa đón anh như hồi xưa. Con bé vẫn còn nằm trong phòng anh ngủ tít thò lò ra đó.
Hơn nữa, từ sau đêm chia giường ngủ kia, đôi bên vẫn nước sông không phạm nước giếng. Có dỗ thế nào, Tiểu Tiểu vẫn kiên quyết không chịu ngủ cùng anh.
Liêm Đường ôm nỗi buồn thất sủng không thể làm gì ngoài dùng thức ăn ngon để lấy lòng mèo ta.
Rồi anh nhận ra, sức quyến rũ của anh còn chẳng bằng cả đồ ăn nữa rồi. Anh đưa đồ gì con bé cũng chén sạch, nhưng với anh thì vẫn luôn duy trì một vách ngăn vô hình.
Tại sao?
Liêm Đường hao tâm tổn trí, vắt óc nghĩ suy, rốt cuộc là vì nguyên cớ thế nào? Chẳng lẽ vẫn còn giận anh chuyện triệt sản? Nhưng mấy hôm con bé mới tìm về thì không hề có thái độ này, vẫn quấn quýt làm nũng với anh như chưa từng có chuyện bỏ nhà đi mà.
Một ngày nọ.
Cuối cùng Tiểu Tiểu cũng lủi về trong ngực anh lần nữa.
Đó là một đêm trăng mờ gió lớn. Ngay giữa khuya, trời bỗng đổ mưa lớn, những giọt mưa to như hạt đậu nặng nề đập vào cửa kính tạo thành những tiếng vang lanh lảnh. Cơn mưa như trút càng lúc càng to, kéo theo đó là những cơn giông mạnh như vũ bão, sấm đánh chớp giật, đinh tai nhức óc.
Tiếng sấm to đến ngay Liêm Đường cũng cau mày kéo chăn trùm kín đầu.
Còn Trình Tân thì sao?
Bây giờ cô vô cùng mẫn cảm với các âm thanh dù lớn dù nhỏ, tiếng sấm như đâm thủng màng nhĩ này khiến tai cô đau nhói, đầu óc quay cuồng, khiến tim cô đập thình thịch vì kích thích. Mỗi một tiếng sấm đánh tới, cô lại một lần giật thót, run lên bần bật.
Hồi còn là người cô cũng chỉ sợ giông bão sấm chớp thế này thôi. Nhưng hồi đó thường phải làm việc tất tả mệt nhọc, tối đến ngủ say như chết nên ít khi có sấm to đến độ đánh thức được cô. Nhưng giờ, đang là mèo thì...
Cả cái thân mèo đều không được an ổn.
Cuối cùng vẫn phải đầu hàng cam chịu. Sau một hồi cân nhắc, ngay khoảnh khắc một tia sét làm bừng sáng cả khoảng trời kéo theo cơn ì ùng báo hiệu tiếng sấm inh tai sắp tới, bóng Trình Tân chớp lóe, thoắt cái đã nhảy lên giường, dừng ngay trên đỉnh đầu Liêm Đường rồi lủi thật nhanh vào trong chăn.
Đến tận khi đã chôn hẳn người trong chăn, cơ thể vẫn còn chưa khống chế được mình thôi run rẩy.
Sấm to quá, thật đáng sợ. Trình Tân ngấn nước mắt ra sức rúc sát vào người Liêm Đường.
Cảm nhận được sự dựa dẫm và ỷ lại của cô, Liêm Đường lập tức vươn tay kéo cô sát vào lòng mình.
Người con bé đang run lên. Liêm Đường nhắm mắt, một tay ôm cô, một tay dịu dàng vuốt ve lưng cô, mềm giọng dỗ dành: "Được rồi, đừng sợ... Có anh đây rồi, không sao." Nghe giọng có vẻ anh vẫn còn ngái ngủ, từng tiếng một như giấc mộng êm ái, vỗ về sưởi ấm cô, khiến cô an ổn, vững lòng.
Trình Tân tinh tế cảm nhận được sự kiên định và hơi ấm từ anh, cơ thể đang hoảng loạn lặng dần.
Bởi có cảm giác an toàn, Trình Tân nhanh chóng thiếp đi.
Nhịp độ vuốt ve của Liêm Đường cũng chậm dần, nhẹ dần theo cơn mưa ngày càng thưa. Một người một mèo cùng chìm vào mộng đẹp.
Liêm Đường ngủ giấc này rất say. Dường như anh còn nằm mơ. Trong mơ, Tiểu Tiểu đã biến mất tự lúc nào, thay thế bằng một cô gái tóc dài quá vai, gương mặt lờ mờ ẩn hiện. Cô gái bé nhỏ đó đang co mình trong vòng tay anh, một tay khoác hờ qua eo anh. Da cô trơn nhẵn, cơ thể mềm mại nuột nà, phảng phất như chất ngọc dương chi.
Tay anh siết chặt vòng eo thanh mảnh của cô, xúc cảm này... tựa như... tựa như... không mặc quần áo.
Đến sáng, Liêm Đường nằm yên trên giường, thất thần trầm tư hồi lâu... Chẳng lẽ cô đơn qua lâu, nên mới mơ phải mộng xuân ướt át thế này?
Sao đột nhiên lại mơ như thế?
Trình Tân vừa lim dim mở mắt đã đối mặt với biểu cảm bối rối lại như cười như không của Liêm Đường đang chằm chặp nhìn mình... Mắc gì nhìn tui bằng ánh mắt như nhìn sinh vật ngoài hành tinh thế hả? Trình Tân có tật giật mình, câm nín lủi vội ra khỏi ngực anh.
Liêm Đường lên tiếng trước: "Mày nói xem, tối qua, lúc ngủ ấy, có phải mày biến hình rồi không?" Đương nhiên là Liêm Đường chỉ định đùa mèo yêu nhà mình thế thôi.
Trình Tân đã sẵn chột dạ, vừa nghe hỏi thế liền lập tức hóa đá. Nói gì thế hả, tui không hiểu không hiểu gì hết á!
Rồi vội vã chạy tóe khói như kẻ cắp bị bắt quả tang. Trình Tân trốn chui trốn nhủi trong một góc sô pha, đợi đến khi Liêm Đường xuống giường mới lấm lét thò đầu nhìn trộm, lại xui xẻo bắt gặp ngay ánh mắt anh.
Trình Tân than thầm, trai đẹp cười lên thật là một hình ảnh sát thương ghê gớm, cô chỉ có thể thất thủ thôi. Thế là nhanh chóng rụt đầu lại, dấm dẳng cóc thèm nhìn anh nữa.
Liêm Đường cong môi hớn hở, không chọc Trình Tân tiếp nữa.
Sau bữa sáng, Liêm Đường vươn tay định bế cả cô tới công ty. Trình Tân nhanh chân vụt biến.
Liêm Đường đành thở dài so vai, thôi được rồi, không ép mày nữa, rồi đóng cửa rời đi.
Chỉ cần con bé vui vẻ là được, còn thích ở đâu thì cứ ở đó vậy.
Sau khi Liêm Đường đi, Trình Tân quay lại cái ổ chăn trên giường anh. Mùi hương cơ thể anh vương vất, len lỏi vào sâu khoang mũi. Trên chăn gối vẫn còn ám mùi bạc hà rất nhẹ mà mũi người không thể ngửi ra, chỉ Trình Tân là dễ dàng cảm nhận được mùi của anh nhờ khứu giác nhạy bén của loài mèo.
Trình Tân chui tọt vào chăn, bắt đầu thử nghiệm.
Cô phải kiểm tra xem rốt cuộc chuyện hôm đó có phải ảo giác hay không.
Trong đầu tiếp tục tự lẩm nhẩm những câu đã từng nói trước đó.
"Cho tao biến thành người... Biến thành người!"
Không có gì xảy ra.
"Biến hình!"
"Ma ni ma ni hông(*)!"
(*) Phiên âm la tinh của câu: "嘛哩嘛哩哄", ý chỉ một câu thần chú 6 chữ của Phật giáo (tiếng Phạn: Om Mani Padme Hum), thường được dịch là Án ma ni bát ni hồng, Án ma ni bát mê hồng,... và một số cách đọc na ná.
"Tiểu ma nữ biến hình! Ta là nữ cảnh sát Phi Thiên(*) -- " Ấy ấy, bậy rồi.
(*) Tên tiếng Trung của phim hoạt hình The Powerpuff Girls.
Trình Tân thử đủ loại tất tần tật các thứ thần chú từ ngữ biến hình nhưng cơ thể vẫn không mảy may thay đổi.
Xem ra, đúng là cô mơ tưởng thật rồi? Ảo giác à?
Muốn thành người đến điên luôn rồi ư? Ảo giác mà còn thật hơn cả bình thường?
Trình Tân vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Cô nhảy xuống giường, chuyển địa bàn sang ghế sô pha, ổ mèo, gầm bàn, trên ghế... Đủ loại cứ điểm, đủ thứ tư thế, từng ngõ ngách đều thử sạch bách không chừa chỗ nào...
Vẫn chưa thể biến hình.
Cuối cùng, Trình Tân lê thân xác rã rời quay về điểm khởi đầu, vừa lê lết vừa hổn hển khó nhọc, chạm giường một cái là lập tức díp mắt ngủ thẳng cẳng.
Mệt như chó luôn rồi, đánh một giấc đã rồi tính sau vậy.
Sau khi Trình Tân ngủ say, cơ thể dưới chăn nháy mắt lóe lên thành một thân thể thiếu nữ **. Tấm chăn che khuất một nửa cơ thể nằm nghiêng của cô. Từ hông đến bắp chăn đã ẩn kín mít dưới chăn, chỉ còn lộ ra sống lưng trắng trẻo trơn láng. Mái tóc cô đen dài như thác xõa tung bên gối, thấp thoáng che đi đôi tai mèo trắng mềm mềm. Một tay cô vươn ra khỏi chăn, những ngón tay trắng dài, mịn màng và thanh mảnh. Cô có làn da trắng tinh khiết, gò má với những đường nét thanh thoát và đôi mắt nhắm chặt làm nổi bật rèm mi dày cong cong. Khoảng cách giữa mắt và xương mày rất gần, hốc mắt sâu, sống mũi dong dỏng, khóe môi nhếch lên ướt át như vành trăng non, như đóa hóa ngậm nụ đợi khoe sắc, khiến người chiêm ngưỡng không dám lên tiếng quấy rầy... Rồi dưới đó vẫn thấp thoáng thấy đôi chân trắng gần như trong suốt, móng tay bóng đỏ nhức mắt, vừa non nớt lại vừa quyến rũ, đẹp đến rung động hồn người. Chẳng thể tưởng được, mỹ nhân tỉnh lại sẽ là dáng vẻ khuynh thành đến nhường nào nữa đây.
Không chỉ thế, ở cô còn có một thứ mà không một ai có thể coi nhẹ bỏ qua. Ấy chính là cái đuôi mèo trắng tinh bông xù hiện vẫn đang ngoan ngoãn nằm yên trên mặt chăn kia.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn