Ta chỉ nhớ việc hắn tố cáo ta làm Vãn Tình ngã, nhưng lại không nhớ rõ chuyện của mười năm trước. Khi đó ta chỉ vừa tám tuổi, hắn cũng mới mười tuổi, đều là trẻ nít cả, có hiểu chuyện gì chứ?
Có lẽ vì hổ thẹn mà gương mặt ta thoáng phớt hồng, đành cúi đầu uống rượu, dốc chén uống cạn.
Haizz, kim triêu hữu tửu kim triêu túy (1), những ngày tự do tự tại như vậy, sau này khi vào kinh sẽ chẳng thể nào có cơ hội hưởng thụ.
(1) Trích từ bài Tự khiển của La Ấn: Kim triêu hữu tửu kim triêu túy, Minh nhật sầu lai minh nhật sầu. *Hôm nay có rượu thì hôm nay say, ngày mai sầu đến thì ngày mai sầu*
Mông Húc khẽ lên tiếng nhắc nhở, “Đừng uống quá nhiều. Rượu này uống thì ngọt, nhưng tác dụng chậm.”
Hắn nói quá trễ, ta đã uống hơn mười chén. Cũng may ta uống say rất tốt tính, say chỉ gục đầu ngủ, không nổi điên đánh loạn, cũng không mê sảng nói nhiều. Chỉ có điều, sáng hôm sau đầu đau như búa bổ tưởng chừng như muốn chết đến nơi.
Hạ Hà giúp ta mặc vào bộ hoàng phục vừa nặng nề vừa rườm rà, đầu đang đau nhức vô cùng lại phải đội kim quan nặng trịt. Ta lảo đảo bước ra, cảm thấy như trên cổ mình không phải là đầu mà là cái cối xay.
Bước đến cạnh xe ngựa liền nhìn thấy Phong Tranh đang vấn an công chúa. Hắn mặc quan phục của võ quan, mũ sa đai ngọc, thắt lưng đeo bảo kiếm, trông cả người rất oai hùng phi phàm.
Có lẽ cảm nhận được tầm mắt của ta, trước khi lên ngựa Phong Tranh quay đầu nhìn về phía ta. Không có gì bất ngờ khi thấy hắn khẽ nhíu mày, môi vểnh lên. Nếu không vì Mông Húc đến tìm hắn nói chuyện, chắc hẳn hắn lại đến chỗ ta quở trách một hồi.
Ta bước lên xe ngựa, gần như xụi lơ trên ghế. Hôm nay, tốc độ đi đường có phần nhanh hơn trước rất nhiều, xe đong đưa không ngừng. Đầu của ta càng ngày càng nặng, càng ngày càng choáng váng, cảm giác như có người đang cầm chiếc dùi gõ từng nhịp từng nhịp.
Ngay sau đó, xe cán qua một tảng đá, thân xe xốc mạnh một cái, trong bụng liền nhộn nhạo khó chịu.
Ta vội vàng bò ra ngoài xe, mở miệng nôn đầy đất, toàn bộ thức ăn ban sáng cùng với nước chua đua nhau ra ngoài. Bên cạnh xe ngựa có một tên lính, hắn nhanh chóng tránh khỏi xe, gương mặt vừa lộ vẻ ghê tởm lại vừa sợ hãi.
Nôn xong, cảm giác thật dễ chịu. Quyên Tử và Hạ Hà ba chân bốn cẳng đỡ ta ngồi lại trong xe, giúp ta lau mặt súc miệng. Đầu vẫn còn chút choáng váng, nghĩ thầm với bộ dạng này của ta, e là một chút gặp quan chức Bắc Lương sẽ rất mất mặt đây.
Bên ngoài có người gõ cửa xe, Quyên Tử bước ra, khi trở lại cầm theo một chiếc túi hương. Cũng không biết bên trong đựng thứ dược thảo gì, có hơi gắt mũi, nhưng lại giúp ta tỉnh táo rất nhiều. Ta ngửi một hồi, đầu không còn đau, cảm giác hoa mắt choáng đầu kia cũng giảm đi không ít.
Quyên Tử thấy sắc mặt ta tốt lên, vui vẻ nói: “Túi hương này của Phong đại nhân quả nhiên hữu hiệu. Quận chúa ngửi thêm một lúc đi.”
Ta vừa nghe thấy vật này của Phong Tranh, liền cẩn thận nhìn chiếc túi hương trong tay. Thủ công đơn giản, xem ra là mua ở một hiệu thuốc bình thường. Chắc rằng không phải là cái mà Gia cô nương thêu cho Phong Tranh, ta mới yên tâm ngửi.
Đến trưa, khi xuống xe ăn cơm, ta đã tốt hơn rất nhiều nên đi tìm Phong Tranh cảm tạ.
Phong Tranh đang cùng lão đầu Hồ Luân và mấy quan chức Bắc Lương nói chuyện, ta vừa bước đến, tất cả mọi người liền im lặng, làm ta có chút ngượng ngùng, ta đành phải tùy tiện tán gẫu với bọn họ một chút xem xem tiết trời ngày mai thế nào, có tốt hay không, thật khổ cực cho bọn họ khi phải cùng ta nói những lời thừa thải này.
Từ đầu đến cuối, Phong Tranh chỉ yên lặng đứng bên cạnh, mắt cũng không nhìn ta. Đợi cho đến khi mọi người muốn trở về xe tiếp tục lên đường, ta mới có cơ hội mỉm cười nhìn hắn, định sẽ nói lời cảm tạ, thế nhưng hắn lại xoay người đi, phi thân lên ngựa.
Ban đầu, ta cảm thấy hắn có chút khó hiểu, nhưng sau đó liền nghĩ, có lẽ vì sắp đến kinh thành, hắn thân là sứ thần chắc hẳn cảm giác áp lực là rất lớn.
Khi trời đã ngã về tây, xe ngựa dần đi chậm lại, binh lính cũng bắt đầu chỉnh đốn đội hình, cờ trướng đều được giương cao, đội lễ nhạc cũng bắt đầu tấu nhạc.
Hạ Hà giúp ta sửa sang lại y phục, lại bôi thêm cho ta chút phấn. Các nàng đều cảm thấy sắc mặt của ta không được tốt nên nhất quyết phải điểm son cho ta. Cả người ta tỏa ra hương thơm ngào ngạt, Tiểu Kim ở bên cạnh hít hà liền nhảy mũi liền mấy lượt.
Đại đội giữ tốc độ chậm rãi khoảng nửa canh giờ, sau đó chợt nghe tiếng chân của binh lính dần chỉnh tề hơn, ta liền nhận ra, có lẽ đã nhìn thấy các quan viên đến đón dâu.
Đi thêm một lúc, lễ nhạc ngừng lại, tiếp đó là một khúc tấu trang trọng. Xe ngựa của chúng ta cũng dừng lại chờ đến khi tiếng nhạc dứt hẳn.
Nữ quyến không cần phải bước ra khỏi xe, Phong Tranh và đám người Mông Húc bước đến chào hỏi quan viên Bắc Lương. Sau đó, toàn bộ quan viên của Bắc Lương cúi lạy vấn an bên ngoài xe ngựa của công chúa, truyền đạt lại thánh ý, công chúa nghe xong, nói vài lời lễ nghĩa sau liền phát thưởng.
Chờ sau khi lễ quan cảm tạ ân thưởng, lại có một xướng quan cao giọng ngâm một đoạn thi ca, xe của chúng ta mới tiếp tục di chuyển vào cửa thành.
Ta khẽ hé cửa nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy thành lũy của kinh đô Bắc Lương thật to lớn vĩ đại, không ngờ còn lớn gấp hai lần kinh đô Nam Lương. Qua cửa thành, tiến vào trong, đường phố đều được lát đá xanh, rộng mở thẳng tắp, hai bên lầu gác san sát, rất ngay ngắn sạch sẽ. Dân ở kinh thành đứng chen hai bên đường, nhốn nháo nhìn náo nhiệt.
Chúng ta vẫn chưa thể tiến cung, xe ngựa trực tiếp đến khách quán. Công chúa tắm gội thay y phục, hoàng đế và hoàng hậu phái thái giám nữ quan đến vấn an, còn đưa tặng vật đến. Chờ cung nhân rời đi, các vị sứ giả của Nam Lương được phái đến Bắc Lương liền đến bái kiến công chúa.
Những vị sứ giả này ở Bắc Lương đã lâu năm, ít nhiều cũng phải chịu cảnh luồng cúi, mà lần này quốc gia của mình lại chiến bại, xem ra những ngày qua bọn họ sống thật không dễ dàng. Thấy công chúa đến, gần như thấy thân nhân của mình, mấy vị đã lớn tuổi nhưng đều rớt nước mắt vui mừng.
Hạ nhân nhanh chóng giới thiệu qua một lượt, vị này là Trương đại nhân, vị kia là Lý đại nhân. Những vị quan viên này đều không chút quen thuộc với ta, cha ta chỉ dặn ta nên nói vài lời thăm hỏi vị Trương đại nhân kia.
Trương đại nhân vừa nghe qua ta là nữ nhi của Ngụy vương, liền ra vẻ quen biết với ta chỉ là có phần xa cách lạnh lùng.
Ta lơ đểnh xoay đầu nhìn sang hướng khác. Bỗng nhiên khóe mắt lướt qua một khuôn mặt có chút quen mắt.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, vóc dáng cao gầy, sắc mặt trắng nõn, một đôi mắt như hoa đào, mĩm cười tủm tỉm, tuấn tú kinh người. Tầm mắt của hai chúng ta đối diện với nhau, hắn nhướng mày nhìn ta, lộ ra nụ cười như hồ ly.
Ta xém chút há mồm đứng hình tại chỗ.