Chúng ta chen vào trong đám người.
Hạ Đình Thu mặc trên người một bộ võ trang, vạt áo trước nhét ở bên hông, thân mình đúng là cân đối, vai rộng eo thon, hai chân thon dài thẳng tắp, dáng đứng hiên ngang tựa như cây to đứng trước gió. Trong tay hắn là một thanh đao dài khoảng ba thước (1 thước = 1/3 mét), mũi đao lóe sáng bổ thẳng về phía Lâm Cẩm Hồng. Lâm Cẩm Hồng thì để trần nửa thân trên, lộ ra lồng ngực rắn chắc cường tráng, cũng cầm trong tay một thanh đao tương tự. Lâm Cẩm Hồng giơ đao đỡ một chiêu của Hạ Đình Thu, lại nghiêng người xoay đao đáp trả.
Hai người có thân thủ linh hoạt nhanh nhạy, động tác càng lúc càng lưu loát, từng chiêu từng thức đều mang sức lực mạnh mẽ, đôi bên so chiêu kín kẽ liên tục làm ta nhìn hoa cả mắt.
Đao pháp này ta chưa bao giờ thấy qua. Đương nhiên đối với người kém cỏi như ta, chỉ học được một chút kiếm thuật khoa chân múa tay, thì những chiêu thức này ta nhìn không hiểu rất nhiều.
Nhưng loại đao này thì lại thấy rất quen mắt, hình như trước kia đã từng nhìn thấy trong binh khí phổ.
Ta còn đang mãi suy nghĩ thì hai người kia đã tỷ thí xong, Lâm Cẩm Hồng thắng hơn nửa chiêu.
Tuệ Ý kéo ta bước tới, “Cẩm Hồng ca thật lợi hại!”
Lâm Cẩm Hồng cười nói, “Ta khó khăn mới thắng được Hạ nhị ca.”
“Lâm lão đệ quá khiêm tốn.” Hạ Đình Thu lau mồ hôi trên trán, “Ta rất ít khi dùng đao, dùng cũng không quen.”
Ta cầm lấy đao của hắn nhìn thử, “Đây là Đường đao? Nhưng lại không giống lắm, hình như tinh xảo hơn nhiều.”
“Có cải tiến một chút, nhưng cũng xem như là Đường đao.” Hạ Đình Thu nói, “Đám hải tặc ô hợp bên ngoài Bắc hải đều dùng đao như vậy. Thuyền hải tặc của bọn chúng nhỏ mà chạy nhanh, luôn lấy cách tiếp cận gần để cận chiến, khi đó trường kiếm sẽ không theo kịp sức sát thương của thanh đao đã qua cải tiến. Tháng sau ta phải đi Bắc hải, cũng nên luyện tốt bộ đao pháp này.”
“Cái gì mà đao đao kiếm kiếm, ta nghe không hiểu gì cả.” Tuệ Ý lấy ra hai chiếc khăn, đưa cho mỗi người một chiếc, “Hai người nhanh lau mồ hôi đi.”
Lâm Cẩm Hồng nhận lấy, hỏi ta: “Lục cô nương nếu thích thanh đao thế này, ta bảo người làm thêm cho cô nương, được không?”
“Có được không?” Ta cũng có chút phân vân.
“Chỉ là một cây đao mà thôi, cũng đâu phải sao trên trời.” Lâm Cẩm Hồng ha ha cười, “Cái này xem như là một phần quà gặp mặt của ta cho cô nương.”
Ta phì cười: “Quà gặp mặt phải là trưởng bối cho vãn bối. Ta lớn tuổi hơn, Lẩm tiểu đệ đừng làm rối loạn cấp bậc lễ nghĩa nha!”
“Ah?” Lâm Cẩm Hồng đỏ mặt nói, “Vậy gọi là quà biếu, được không?”
Ta quay đầu nhìn Hạ Đình Thu.
Hạ Đình Thu cười nói: “Ta thấy muội chơi đùa mãi cũng buồn chán, học một chút đao pháp cũng tốt.”
“Gia chủ đại nhân đã lên tiếng.” Ta cười nói với Lâm Cẩm Hồng, “Vậy ta chờ quà biếu của Lâm tiểu đệ!”
Khi trở về nhà, Hạ Đình Thu nói với ta: “Thế lực của Lâm gia trước đây không hề nhỏ, nhưng vì mấy năm nay nam đinh trong nhà quá ít, gia thế suy sụp. Lâm Cẩm Hồng tuổi trẻ tài cao, trưởng bối của Lâm gia kỳ vọng vào hắn rất nhiều.”
Ta vừa ăn dưa hấu, vừa nói: “Ta thấy tên tiểu tử này không tệ. Hôm nay hai người đứng trên bãi cát, mặc ít quần áo như vậy, cô nương nhà người ta nhìn thấy đều đỏ mặt.”
“Mặc ít quần áo là hắn, chứ không phải ta. Thân thể ta quý giá như vậy, không thể tùy tiện để cô nương khác nhìn.” Hạ Đình Thu đoạt lấy nửa quả dưa hấu, cầm muỗng múc ăn, “Phần lớn những cô nương vừa đến tuổi ở trên đảo đều có ý tứ với hắn. Muội thấy Lâm Cẩm Hồng thế nào?”
Ta bị hắn hỏi đột ngột như vậy, hơi sững sờ một chút, “Khá tốt.”
Khóe miệng của Hạ Đình Thu cong lên, chồm đến gần, “Vậy muội thấy ta thế nào?”
Ta nhìn thấy gương mặt của hắn đột nhiên sát lại gần như vậy, nét mặt đỏ lên, hai tay liền theo phản xạ đẩy hắn ra, “Đừng làm rộn.”
Vẻ bi thương ở trong mắt Hạ Đình Thu chợt hiện ra, rồi lại quay về kiểu cách cợt nhã của ngày thường, “Ai nha, có cái gì không thể nói với sư huynh? Chẳng lẽ muội thấy sư huynh ta không tốt?”
“Đừng dựa vào gần như vậy.” Ta cười đùa lấy hạt dưa hấu ném về phía hắn, “Buổi sáng huynh không súc miệng à? Thối gần chết! Tại sao lại giống A Ngưu thế này?”
“Miệng thối?” Hạ Đình Thu ngơ ngác nói, rồi bỗng nhiên đứng lên, chạy đến phía sau bình phong.
Ta nghĩ là hắn đi súc miệng, không ngờ hắn lại trở ra rất nhanh, tay còn bê một cái khay, bên trên có một thứ gì đó vừa tròn vừa to, còn được phủ một mảnh vải bố.
Hạ Đình Thu giở mảnh vải ra, một mùi hương quái dị đập vào mặt, ta nhanh chân chuồn xa một dặm.
“Đừng chạy! Là đồ tốt nha!” Hạ Đình Thu túm ta trở về, bộ dạng chỉ vào cái quả đó trông giống như đang diễn hí khúc, “Cái này gọi là sầu riêng, ở trên đảo chúng ta không có, là do thương thuyền mang từ Việt quốc về. Có mùi thối, nhưng lại ăn rất ngon, ta từ nhỏ đã rất thích.”
Ta bịt mũi, cố sức vùng vẫy chạy trốn, “Hèn chi cái miệng của huynh lại thối như vậy, tất cả là do ăn quá nhiều quả phân người mà. Ai nha, huynh buông ta ra, huynh mà không buông là ta kêu to đó!”
“Muội kêu đi!” Gương mặt của Hạ Đình Thu mang đầy vẻ lưu manh, “Nơi này không có sư phụ và Đại sư huynh, ta chính là lão đại, muội có kêu rát cổ cũng không có ai đến cứu.”
Ta mở to miệng định hét, nhưng tiếng còn chưa phát ra, Hạ Đình Thu đã đút vào miệng ta một miếng thịt quả.
Ta cảm thấy toàn bộ lông tơ ở trên lưng đều dựng đứng hết lên, nhưng sau đó lại thấy thứ này đúng lại ngọt, có chút dính dính, không thể nói là ăn ngon, nhưng cũng không quá khó ăn.
“Thế nào?” Hạ Đình Thu hả hê khi thực hiện được gian kế, lên tiếng nói, “Ta đã nói là ăn rất ngon mà. Nào, ăn thêm một chút.”
Ta nghe thấy cái mùi khó ngửi kia thì liều chết phản kháng, rốt cuộc cũng thoát khỏi, bụm miệng rụt về phía góc tường.
Hạ Đình Thu mất hứng nói, “Thứ này ba lượng bạc một quả, chuyển đến Đông Tề có thể bán với giá tám lượng bạc. Thứ đáng giá như vậy, mà muội lại không ăn?”
Ta nuốt ực miếng thịt quả kia xuống, há miệng thở một hơi ngửi thử, mùi hương kinh dị này xém chút nữa làm ta chết ngất.
“Huynh thích ăn thì tự mình ăn đi. Sau này mỗi khi ăn thứ đó, cách ta xa một trượng!”
Hạ Đình Thu khinh thường khịt mũi. Ta ôm lấy nửa quả dưa còn lại chạy mất.
Nửa tháng sau đó, Hạ Đình Thu bận rộn đi dò xét qua các đảo dưới sự cai quản, Lâm Cẩm Hồng cũng cùng đi. Tuệ Ý lại muốn thuận đường đi thăm bà ngoại nên cũng đi theo một đoạn.
Bọn họ vừa rời đi được mấy ngày, gia đinh của Lâm gia đưa đến cho ta một thanh đao, nói rằng là do đại thiếu gia của bọn họ căn dặn. Ta nghĩ muốn tìm một vị sư phụ ở võ đường để học đao, nhưng lại kiêng kị việc nam nữ thụ thụ bất thân. Sau nhờ mọi người đề nghị cho ta đi theo Lương Ngọc học đao.
Lương Ngọc là nữ hài tử có thân thủ tốt nhất, mặc dù là người lạnh lùng, nhưng khi dạy cho ta thì rất cẩn thận tận trách. Vốn dĩ ta chỉ định học chơi cho vui, nhưng dưới sự đào tạo của nàng, ta không thể không có thái độ nghiêm túc, cố gắng nỗ lực.
Nửa tháng sau, Hạ Đình Thu trở về, ta hào hứng chạy đi tìm hắn khoe khoang, nhưng không ngờ lại thấy đại phu đang băng bó trên người hắn. Tuệ Ý đứng ở một bên, hai mắt đỏ ửng.
Ta đứng ngây ở một chỗ, tựa như bị ai đó hắt một chậu nước lạnh vào người.
Hạ Đình Thu nhìn thấy ta, quay đầu lớn tiếng mắng một người đang đứng bên cạnh: “Không phải ta đã nói không để cho nàng biết sao?”
Người thủ hạ kia vội vàng xua tay, “Nhị thiếu gia, không có ai báo tin cho Lục cô nương!”
“Là ta tự đến.” Ta vội vàng bước tới, “Thế này là thế nào? Đang khỏe mạnh, tại sao khi trở về lại bị thương thế này?”
“Không có chuyện gì.” Hạ Đình Thu duỗi tay cầm lấy tay ta, “Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.”
Tuệ Ý đứng ở bên cạnh lại khóc nấc lên, “Đình Thu ca…vì cứu ta mới bị thương!”
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Ta nôn nóng hỏi.
“Aizz, đã nói là vết thương nhỏ thôi.” Hạ Đình Thu kéo ta tới gần, chỉ giải thích qua loa, “Khi trở về gặp phải thuyền hải tặc, xảy ra chút va chạm. Chúng ta người đông thế mạnh, không có tổn thất gì.”
Ta chỉ vào vết thương lên lưng hắn, cao giọng nói: “Đây không phải là tổn thất thì là gì?”
Tuệ Ý lại khóc lên: “Là do ta không tốt. Ta không đề phòng có người đánh lén phía sau. Đình Thu ca giúp ta cản một đao.”
“Ngươi cũng đừng có khóc.” Hạ Đình Thu thở dài, “Là tại ta không chăm sóc tốt cho ngươi.”
Tuệ Ý ra sức lắc đầu, nước mắt cứ như chuỗi trân châu bị cắt đứt, không ngừng rơi xuống.
Hạ Đình Thu đưa mắt nhìn ta ra hiệu. Ta đành phải đi an ủi Tuệ Ý trước.
Mãi một lúc mới dụ dỗ được Tuệ Ý trở về nghỉ ngơi, lúc này ta mới quay trở lại thăm Hạ Đình Thu. Đi nửa đường gặp tiểu nha hoàn đang bê thuốc đến, ta nhận lấy rồi tự mình mang đến.
“Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!” Thương binh Hạ Đình Thu vừa gặm chân gà vừa cảm thán, “Nhớ lại thời điểm lúc đó đúng là ngàn cân treo sợi tóc, ta còn tự mình đứng ra, đứng thẳng trên mũi tàu, rút đao nghênh đón. Tư thế đó phải nói là vô cùng tiêu sái! Tiếc là muội không được thấy.”
“Điệu bộ khoe mẽ của huynh thế nào, ta còn chưa thấy đủ sao?” Ta cầm bát thuốc nhét vào tay hắn.
Hạ Đình Thu ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lại tiếp tục gặm chân gà. Nửa thân trên của hắn để trần, lộ ra lồng ngực cường tráng nhưng hơi sạm đen, càng làm nổi bật thêm mảnh băng trắng quấn trước ngực.
“Thật sự không có sao chứ?” Ta lo lắng hỏi.
“Không sao!” Hạ Đình Thu nói, “Mặc dù vết thương hơi sâu, nhưng không thương tổn đến xương cốt. Đại phu nói tịnh dưỡng hơn nửa tháng là được.”
“Nhưng mấy ngày nữa huynh còn phải đi Bắc hải.”
“Không xuống nước là được.”
Ta nhíu mày nói, “Sao phải liều mạng như vậy? Vạn nhất chuyện còn chưa thành, cái mạng nhỏ này của huynh đã mất, vậy không phải công sức mấy tháng qua đều đổ sông đổ biển hay sao?!”
“Không có trả giá, sao có thể thành công?” Hạ Đình Thu khẽ cười, “Sư huynh của muội không phải là người không thể chịu đựng một chút khổ cực thế này.”
Dưới sức ép của ta, Hạ Đình Thu buộc phải ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày. Mấy ngày này ta cũng không đi đâu, mỗi ngày đều tự mình nấu cho hắn mấy món dược thiện bổ dưỡng.
Hạ Đình Thu cũng vô cùng hưởng thụ sự hầu hạ này của ta, mỗi ngày đều ăn đến miệng đầy dầu mỡ, lại còn đòi hỏi thế này thế kia. Giả như canh gà không tốt nên muốn ăn vịt, móng heo thì kị chân trước muốn ăn chân sau. Dưa hấu cắt miếng mỏng, hắn còn không hài lòng, phải bỏ hết vỏ hắn mới chịu ăn. Đặc biệt là sầu riêng, hắn muốn ta phải tự tay bóc, còn phải đút cho hắn.
Ta giận dữ lật bàn, “Huynh bị thương ở lưng, chứ không phải tay. Nếu ngại tay quá dư thừa thì nói, ta lấy đao giúp huynh bỏ bớt!”
“Sư muội nguôi giận! Nguôi giận nha!” Hạ Đình Thu cười đùa, vội vàng tự mình cầm sầu riêng nhét vào miệng.
Suốt mấy ngày nhìn thấy đồ ăn ngon như vậy, Lâm Cẩm Hồng cũng ngưỡng mộ không thôi, vừa thèm vừa nhìn ta khao khát. Ta thấy hắn đáng thương, sau này mỗi khi nấu canh móng heo cũng làm nhiều thêm cho hắn một phần.
Lâm thiếu gia ăn canh nóng, cảm động đến rơi nước mắt, “Lục cô nương thật là hiền lương, đến được nhà trên lại vào được nhà bếp.”
Ta lại thấy thêm một trận buồn nôn, “Không hiền lương, Lâm tiểu đệ quá khen.”
“Đúng rồi,” Lâm Cẩm Hồng nói, “Mấy bữa nữa là lễ hạ thuyền, Lục cô nương có đến không?”
“Có cái gì vui sao?”
“Giết heo giết vịt tế thần biển, bắn pháo hoa, lại có rượu ngon thịt ngon, mọi người ca hát nhảy múa, chàng trai theo đuổi cô nương.”
“Nghe thật thú vị, Nhị sư huynh của ta cũng đến sao?”
“Hạ nhị ca là nhất gia chi chủ, nghi thức này phải do huynh ấy chủ trì.”