Bố mẹ Phương cũng chú ý tới tình huống bên này, cho dù không biết vì sao Mục Căng khóc nhưng họ cũng không hỏi, chừa khôn gian lại cho Mục Căng với Phương Mạc Hoài.
Không lâu sau Mục Căng ngừng khóc, cô cười cười, vành mắt hãy còn đỏ, "Không sao đâu."
Phương Mạc Hoài cười xoa đầu cô.
Mẹ Phương thấy Mục Căng không khóc nữa, cười rút hai cái lì xì ra, "Cho con này, đây là của chú nhé, còn cái này là của dì, nhớ giữ kĩ nhé."
Hai cái lì xì siêu dày, chắc khoảng đâu đấy một vạn.
"Dì ơi, con không nhận đâu." Mục Căng xua xua tay.
Cái này thì cô không nhận được, tự dưng tới nhà người ta ăn tết đã chẳng được lễ phép rồi, lại còn nhận tiền lì xì của người ta nữa, vậy...
"Được rồi, nhận đi, chỉ có chút tấm lòng thôi, tiền lì xì của con không liên quan gì tới Phương Mạc Hoài thối cả, đây là chú dì thích con, coi con như con gái trong nhà, đương nhiên là có cái thân phận khác thì càng ok hơn." Mẹ Phương cười, thân phận khác thì đương nhiên là con dâu chứ gì nữa.
Mẹ Phương thực sự rất thích Mục Căng, vì vừa xinh này, giọng hay này, biết nấu cơm lại còn hiền nữa, thích nói cười không hướng nội lắm, tuy không xuất thân quyền quý nhưng khí chất không tồi, rất hợp rơ với bà.
"Ngoan nào, cho em thì em cứ nhận đi." Phương Mạc Hoài thay Mục Căng nhận rồi nhét vào trong lòng cô.
Mục Căng nhanh tay đẩy anh ra, "Không được."
"Chậc!" Anh trừng cô, nhét tiền lì xì vào ngực cô.
"Ơ mẹ, của con đâu?" Phương Mạc Hoài chìa tay đòi lì xì.
Mẹ Phương vỗ "bộp" một cái lên tay anh, "Con còn đòi lì xì được cơ à?"
"Không cho!" Mẹ Phương quay đầu tiếp tục xem TV.
"Ơ, sao lại phân biết đối xử thế nhờ?"
"Con là con gái đi rồi nói chuyện tiếp." Mẹ Phương không buồn để ý anh.
"Mục Mục này, con không biết đâu, hồi đấy dì đi siêu âm, bác sĩ nào cũng nói là con gái rồi, gì con vui thiếu điều nhảy cẫng lên thôi, ai ngờ đâu lại đẻ ra thằng cu, dì tức điên người được, eo con gái ruột của dì..." Bà kéo tay Mục Căng kể chuyện.
Mục Căng cười.
Phương Mạc Hoài âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may quá, vui lại rồi.
Anh nâng trán, "Mọi người xem TV đi, con đi ngủ!"
Mục Căng với mẹ Phương đang thì thầm gì đấy, còn cười vui hơn.
Không lâu sau Mục Căng cũng chuẩn bị lên lầu ngủ, khuya lắm rồi.
Cô là người cuối cùng về phòng, phải tắt hết đèn phòng khách rồi mới lên, vừa lên tầng là có đèn sáng lên, vì đèn đấy là cảm ứng âm thanh, khẽ gõ tường một cái là đèn sáng, giẫm chân không có ích gì vì sàn nhà trải thảm.
Cô vừa đi tới cửa, ánh sáng cũng tắt dần đi, gần như không khác gì với không có đèn, cô vừa định mở cửa ra thì bị người ta bụm miệng từ phía sau lưng, sau đấy vòng tay ôm cô.
Mục Căng hoảng sợ, giãy giụa các kiểu vẫn bị anh bó chặt trong ngực, Mục Căng vươn tay ra sau cào anh thật mạnh, mãi tới khi anh không chịu nổi nữa mới khẽ nói một câu bên tai cô.
"Là anh mà."
Đừng đánh, đau lắm nè...
Cổ anh bị cô cáo rách cả rồi, rát thực sự, sau này cũng chẳng cần lo cô bị người ta bắt, móng tay xịn thế này cơ mà.
Mục Căng nghe thấy tiếng anh mới khẽ thở phào, cũng đúng, nửa đêm thì chỉ có anh chứ còn ai nữa.
Có điều chuyện hồi nãy xảy ra quá nhanh, cô chỉ phản xạ lại dưới tình huống cấp bách mà thôi.
Anh buông Mục Căng ra, vốn định áp cô lên cửa thế này thế nọ một hồi, cuối cùng lại cụp mắt xuống, giả vộ đáng thương các kiểu, "Mục Mục, cổ anh, rách rồi đây nè."
"Hả?" Mục Căng chưa kịp lại sức, vẫn đang thở hổn hển, không hiểu anh nói gì.
Một hồi mới phản ứng kịp, xoay người đi vào phòng, ném lại hai chữ nặng như tạ, "Đáng đời!"
Thấy Mục Căng chuẩn bị đóng cửa tới nơi, Phương Mạc Hoài nhanh chóng lọt vào trong, cô định bật đèn đã bị anh đè tay lại, kéo vào trong lòng, tay kia đỡ gáy cô ép sát lại.
Động tác thế này là Mục Căng hiểu anh muốn làm gì rồi, trong bóng tối mịt mù, cô nhanh chóng quay đầu, giãy không nổi anh nên chỉ đành né thôi.
Quả nhiên, Phương Mạc Hoài hôn phải má cô.
Phương Mạc Hoài ngồi dậy, bất mãn "xì" một cái.
"Không cho hôn phải không?"
"Tôi bảo sao giờ anh cứ giống thổ phỉ thế hả, anh buông tôi ra có được không?" Mục Căng bất đắc dĩ.
"Thổ phỉ thì làm sao? Thổ phỉ mà lấy được vợ thì cũng là thổ phỉ tốt!" Cảm giác câu này có gì đấy không đúng lắm, nhưng Phương Mạc Hoài lắc đầu, kệ, miễn là biểu đạt được ý mình là được.
"Không buông đâu." Anh lắc đầu.
Nói xong lại thừa dịp cô chưa chuẩn bị, cúi đầu, lần này thì hôn chuẩn rồi.
"Úi.." Mục Căng bị anh chặn môi, lưỡi anh rất linh hoạt, nhanh chóng cạy được răng của cô ra, quấn lấy đầu lưỡi cô, còn tiện thể tránh được sự tấn công của răng cô nữa.
Phương Mạc Hoài không dám đi sâu, sợ cô giận, anh buông ra, "Anh nhớ chết đi được!"
Mấy ngày rồi có được hôn đâu.
Mục Căng, "..."
Quả nhiên vô liêm sỉ cùng cực ạ, không thèm phân biệt phải trái gì hết, Phương Mạc Hoài chính là kiểu dây dưa nhây chó các kiểu khiến người khác phải thuận theo ý anh, nếu không thì sẽ thô bạo cưỡng chế làm theo.
Thế nên...
"Phương Mạc Hoài, anh ngồi nói chuyện cho tử tế được không, dựa sát thế làm cái gì?" Cô đẩy anh.
Phương Mạc Hoài ngược lại càng ghé gần hơn, "Khồng!"
Mục Căng lườm anh, chủ động xuống nước, "Tôi buồn ngủ rồi, mắt đau."
Phương Mạc Hoài nghe xong quả nhiên là buông cô ra, Mục Căng vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại bị anh khom lưng bế lên rồi. "Anh ngủ với em." =)))))))
Tắm xong hết rồi, cứ thế ngủ thôi.
Quả nhiên mà, kịch bản cả rồi.
Mục Căng không nói, cô phát hiện thói quen là thứ gì đấy đáng sợ thực sự, cô không hề bài xích việc Phương Mạc Hoài ngủ chung với cô tí nào, bởi vì ngược lại, sau khi ngủ nhiều lần như thế, giữa mùa đông, có người lại càng giống có thêm cái lò sưởi nữa vậy.
Phương Mạc Hoài cũng quy củ, chỉ ôm cô thôi, mệt cả ngày, chẳng bao lâu là ngủ mấy.
Mục Căng nằm trong lòng anh cũng nhanh chóng thiếp đi.
Nhưng chuyện lúng túng nhất tới rồi nè.
Sáng hôm sau Phương Mạc Hoài dậy hơi trễm nhìn đồng hồ, không sao, vẫn coi như còn sớm, anh nhanh chóng ngồi dậy, nhẹ nhàng di chuyển để cô ngủ tiếp, sau đấy xuống giường đi dép vào ra cửa, ai ngờ vừa ra đã đụng ngay phải mẹ Phương.
Ngày đầu tiên của năm mới, nên uống nước đường đỏ, vì giúp việc trong nhà ngủ hết rồi nên bà đành tự nấu, dậy sớm đun nước đường đỏ, bưng lên cho hai người rồi gọi hai người dậy luôn, ai mà ngờ...
Bà ngẩn người, Phương Mạc Hoài cũng đần ra, lúng túng thực sự.
Phương Mạc Hoài giật giật khóe miệng, cười cầu tài, "Mẹ, thực ra bọn con...tối qua đổi phòng ngủ..."
"À thế à?" Mẹ Phương cứ như kiểu được khai sáng ấy, đi về phía phòng ngủ anh, "Thế thì hay quá, mẹ đang định gọi Mục Mục dậy, cho con bé uống nước đường đỏ."
Phương Mạc Hoài nhanh kéo mẹ Phương lại, "Mẹ ơi..."
Anh nhức đầu xoa thái dương, "Thôi được rồi, cô ấy ở trong này..."
"Nhưng mà nói rõ đã, con mất ngủ, phải nằm cạnh cô ấy mới ngủ ngon được." Anh chỉ cửa phòng của Mục Căng, "Không tự nguyện đâu, bị con cưỡng chế đấy, mẹ đừng nói cô ấy."
Mẹ Phương một tay cầm nước đường đỏ, đưa anh một cốc, sau đấy nghiêm khắc chọc chọc trán anh, "Không có tiền đồ gì cả, con nhanh theo đuổi thành công đi!"
Nói xong đi vào phòng ngủ của Mục Căng, "Mục Mục dậy thôi, xem di nấu cái gì cho con này, khẳng định là ngon!"
Không lâu sau, Phương Mạc Hoài nghe thấy câu trả lời của cô, "Úi, con cảm ơn dì, ngại quá, con dậy trễ rồi."
"Không trễ, giờ mới có 6h hơn thôi."
Phương Mạc Hoài đứng ngoài cửa thở dài, uống một hơi hết cốc đường đỏ, con đường theo đuổi vợ bao giờ mới kết thúc đây?
Người tới chúc tết nhà Phương Mạc Hoài rất đông, Mục Căng ngồi cùng với cả nhà, như chủ nhà tiếp đãi khách vậy, mấy người đấy cũng có mắt nhìn, trước chưa gặp bao giờ mà bây giờ lại qua đây ăn tết, lại còn thân thiết với Phương Mạc Hoài như thế, nghĩ cũng biết nên không hỏi nhiều về Mục Căng.
Đến tối tiễn hết lượt khách cuối cùng, Mục Căng hơi mệt, bò trên ghế salon, điện thoại Phương Mạc Hoài đột nhiên vang lên.
Thi Lâm, "Ra đây chơi đi, chỗ cũ."
Phương Mạc Hoài nhìn qua, quay đầu nói một câu với bố mẹ Phương, kéo Mục Căng ra ngoài.
"Đi đâu thế?"
"Dẫn em đi gặp một người bạn."
Phương Mạc Hoài dẫn Mục Căng tới nơi hai người họ thường tới, chỗ này mở cửa cả dịp Tết, còn khá đông nữa.
Anh quen đường thuộc lối dắt Mục Căng vào trong, Thi Lâm đang uống rươu, nghe thấy cửa phòng mở, ngẩng đầu nhìn qua.
"Đến rồi à?"
Phương Mạc Hoài gật đầu, "Giới thiệu với cậu, vị này chính là Mục Căng."
"Đây là bạn thân anh, Thi Lâm." Anh nói.
Mục Căng vươn tay, "Rất vui được gặp."
Thi Lâm lại ngẩn cả người, cảm giác Mục Căng thực sự trông rất quen, cứ như đã gặp ở đâu rồi, nghe nói Mục Căng ở nước ngoài mấy năm, có khi là anh vô tình gặp lúc đi công tác cũng nên.
Tính anh mặc dù lanh, nhưng vẫn có phong độ quý ông, anh vươn tay, "Hân hạnh được gặp."
"Ngồi đi, gọi món." Phương Mạc Hoài bảo Mục Căng ngồi xuống, menu trong phòng được đặt trực tiếp trên máy tính bảng luôn, chọn mấy món.
Sau đấy gửi qua cho họ, gọi xong món, bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Sao thế? Có chuyện gì không vui à?"
"Ngoài chuyện kia thì còn gì vào đây nữa? Mẹ tôi không khỏe, lại ốm rồi." Thi Lâm cười khổ.
Phương Mạc Hoài lắc đầu bất đắc dĩ, chuyện này không dễ gì mà giải quyết được.
Cuối cùng hai người chuyển chủ đề.
"Nhìn cô Mục rất quen." Thi Lâm mở miệng.
"Tôi cũng cảm thấy anh Thi rất quen mặt, cảm giác dường như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải." Mục Căng cười.
- -------------------
Đố các bạn gặp ở đâu luôn. Trả lời được có quà