Mấy hôm sau Mục Căng vào đoàn, hầu như trong đoàn phần nhiều là diễn viên trực thuộc phòng làm việc của Lâm Thẩm, rất thân thiện, Mục Căng đến đấy vài ngày là đã hòa mình vào với họ dược rồi.
Phương Mạc Hoài vẫn đi theo như cũ, không yên tâm lắm nhưng bên chỗ Mục Căng không có gì đặc biệt, lại có Lâm Thẩm chăm sóc cộng với đạo diễn là người quen cũ, bên anh lại có việc quan trọng nên đành phải đi.
Ở bên này Mục Căng với Phương Mạc Hoài cũng mỗi người một phòng, chẳng qua Phương Mạc Hoài cứ đến tối là lại mở cửa lẻn vào phòng cô, nên phòng bên kia chẳng khác không có người ở là mấy.
Lâu dần, Phương Mạc Hoài cứ chuyển đồ của anh từng chút từng chút một qua phòng Mục Căng, đến lúc đi công tác là vác vali sang phòng Mục Căng để dọn đồ luôn.
"Lần này anh đi công tác ít nhất là hai tuần, lâu hơn thì chắc là ba tuần, em nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé, nghe không?" Anh xoa xoa đầu cô.
Mục Căng đang nghiên cứu kịch bản, gật đầu, "Biết rồi."
"Này, sao mà lạnh nhạt thế?" Phương Mạc Hoài dừng tay đang dọn đồ lại, "Không có một tí tẹo không nỡ nào à?"
Mục Căng cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn anh, "Đi nhanh hộ cái, nhìn tôi bị anh hạnh hạ thành như nào rồi này?"
Ngày nao diễn xong còn bị anh túm đi tập, mệt như chó đuối.
"Hê." Phương Mạc Hoài đi qua, nhào vào người cô, áp cô dưới thân.
"Thế em nói rõ anh nghe xem nào, anh hành hạ em ra sao?" Anh tựa chóp mũi mình vào chóp mũi cô, đặt tay lên eo cô uy hiếp, Mục Căng trầm mặc hai giây, quyết đoán khuất phục luôn!
"Không, tôi nói bừa!" Bên người cô giờ toàn là hơi thở của anh vờn quanh, cô oằn người muốn trốn.
Phương Mạc Hoài lúc đầu chỉ định trêu cô cho vui thôi, ai ngờ bị cô cựa làm cho cứng cả lên rồi.
Đôi mắt anh dần đen đi, "Cựa gì mà cựa?"
"Anh buông tôi ra đi." Cô đấm đấm vai anh, lại bị anh ép sát lại.
Phương Mạc Hoài túm tay cô ép lên đầu, "Vốn định tha mạng cho em đấy, nhưng giờ anh đổi ý rồi."
Nói xong, cúi đầu hôn cô.
Mục Căng nhanh chóng quay đầu đi, "Phưng Mạc Hoài!"
Cô hơi giận, cô càng lùi thì Phương Mạc Hoài càng làm hơn, cô không thể nhượng bộ nữa, cứ thế này thì bị tước vũ khí đầu hàng mất thôi.
Phương Mạc Hoài thở dài, "Biết rồi mà."
Giọng như kiểu uất ức lắm ồi.
"Bao giờ em mới chịu cho anh một cái danh phận đàng hoàng thế, sap cứ bắt nạt anh hoài vậy?" Anh vừa hôn cô vừa nằm thẳng xuống giường.
Mục Căng nhìn trần nhà, không nói.
Danh phận cho anh, cô muốn chứ.
Quan hệ giữa hai người bây giờ thực sự phức tạp, nói là người yêu thì không phải, nhưng sự thân mật giữa hai người thì quan hệ nam nữ bình thường đâu thế được, tuy trước giờ toàn là trò nhây của Phương Mạc Hoài mà ra cả.
"Được rồi, em xem kịch bản của em đi, anh đi dọn hành lí, mai anh phải đi sớm." Nói xong đứng dậy.
Nói cho cùng, dù sao thì anh vẫn sẽ thương cô.
Mục Căng vì sao không ở bên anh, rồi trước đây còn không từ mà biệt nữa, Phương Mạc Hoài cũng có thể đoán sương sương, biết là cô đang sợ, nhưng không biết được cô đang sợ cái gì, anh không muốn, cũng không thể điều tra lai lịch của cô.
Thế nên không ép cô nữa, anh tin tưởng cô, đợi tới khi cô có thể chạy về phía anh, hơn nữa ngày đấy, hẳn không còn xa nữa.
Phương Mạc Hoài tiếp tục dọn đồ, Mục Căng vẫn đang nằm trên giường, nhìn trần nhà ngây người.
Không lâu sau, Phương Mạc Hoài chuẩn bị xong vali, cầm đồ ngủ đi tắm, đến lúc đi ra, Mục Căng vẫn còn đang nằm trên giường suy nghĩ gì đấy.
"Mục Mục." Anh bước qua gọi cô.
Mục Căng hoàn hồn, "Ừ."
"Nhanh đi tắm đi!" Anh xoa xoa đầu cô.
Mục Căng gật đầu, đứng dậy cầm đồ ngủ qua phòng tắm.
Lúc cô đang tắm, đột nhiên có điện thoại gọi tới.
Phương Mạc Hoài đang làm việc, thấy điện thoại Mục Căng reo, gọi cô, "Mục Mục, có điện thoại này."
"Ai thế?"
"Không biết nữa, số địa phương nhưng mà không có tên." Phương Mạc Hoài cao giọng đáp lại.
Mục Căng không dám để Phương Mạc Hoài nhận, vì cô không biết có phải là người bên kia không nữa.
Cô vội tắm nhanh rồi chạy ra, cầm điện thoại lên nhìn rồi gọi lại.
Không bao lâu đã thông máy rồi.
"Alo?" Bắt máy nhưng không nói, Mục Căng không nhịn được, "Alo" thêm một lần nữa.
"Cô Mục." Giọng bên kia có vẻ già.
"Bây giờ tôi cho cô 5 phút để thay quần áo, xuống lầu, đã có xe chờ cô ở đấy sẵn rồi."
Mục Căng ngẩn người, chợt quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
"Cô nên biết rồi là ai chứ, cô muốn chơi ngược lại tôi không phải sao?" Giọng bên kia cười khẽ.
"Cô còn 4 phút 20 giây, nếu như hết giờ mà cô vẫn chưa ngồi vào xe, tin tôi đi, người cô đang muốn bảo vệ, trước khi đồng hồ tới 5 phút 1 giây, đầu cậu ta sẽ vỡ ra đấy!" Giọng điệu người đàn ông ấy rất thong thả, ngữ khí cũng mềm nhẹ làm người ta cảm thấy vô cùng nho nhá, nhưng lời nói lại làm lòng người lạnh lẽo.
"Cô cũng có thể kéo rèm xuống, nhưng có điều tất cả những phòng không kéo rèm của tòa nhà này đều phải thay cậu ta chết."
"Yên tâm, tôi sẽ không đụng tới cậu ta tùy tiện đâu, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi cam đoan cậu ta còn an toàn hơn bất kì ai nữa, bây giờ cô còn lại 5 phút 30 giây." Nói xong, cúp máy.
Mục Căng run rẩy, thật sự đáng sợ, cô nhanh kéo rèm xuống, sau đấy tìm một bộ quần áo từ trong tủ ra, vội vã thay, cả quá trình không tới 20 giây.
Phương Mạc Hoài nhìn thấy ngây người, "Em muốn đi ra ngoài à? Ra ngoài làm gì vậy?"
Mục Căng nhìn anh một cái, lắc đầu, không nói câu nào, tiến đến bên tai anh, "Đừng ngồi gần cửa sổ."
Nói xong, cô kéo rèm lên, "Tôi phải đi gặp một người."
Cô không nói với anh bao giờ sẽ về, vì tới cô cũng không biết được.
Thời gian chỉ còn lại một phút, may mà họ ở ngay tầng hai, thế nên Mục Căng nhanh chóng tới cửa, thành công ngồi lên xe trong 5 phút.
Tài xế đeo kính râm với khẩu trang, tay đeo bao tay trắng, mặc vest đen.
Cô vừa lên xe đã bị người ta khống chế, bịt vải đen lên mắt.
Mục Căng không nói được câu nào, lặng lẽ đếm thời gian.
Khoảng tầm mười phút thì đến nơi.
Cô bị người ta lôi xuống xe, vào cửa, mãi tới khi ngồi xuống salon mới có người tháo bịt mắt ra, cô thấy bên salon đối diện có người đang ngồi đó.
Là Lương tiên sinh trong miệng họ.
"Mục Căng." Ông ta cầm chén trà, từ từ thưởng thức, chậm rãi gọi tên cô.
"Tên không tệ." Ông ta cười cười.
Nhìn thì có vẻ giống ông lão hiền lành tốt bụng, ai ngờ lại là kẻ chia rẽ bao gia đình, vi phạm pháp luật.
Hết lần này đến lần khác, yên bình qua bao năm.
Mục Căng không nói gì.
"Trước đây cô chạy khỏi cái thôn đấy, tôi không quản." Lương tiên sinh xoay chén trà, nói chuyện chính.
"Đấy là vì tôi không muốn quản, cũng lười quản, chẳng qua chỉ là đứa con nít thôi, làm nên sóng gió gì nổi." Ông ta lại hớp thêm một ngụm, nhìn cô gái ngồi đối diện, cười.
"Thế nhưng tôi nhận ra, tôi tin tưởng đến như thế, nhưng có người không chịu an phận chút nào." Lương tiên sinh đặt chén trà lên bàn.
Mục Căng cụp mắt nhìn theo, trên bàn còn có một khẩu súng nữa.
Cô chợt giật mình, ép bản thân bình tĩnh, không được lộ ra vẻ sợ hãi.
"Tôi cũng hy vọn là cô sẽ hiểu, việc cô có tìm ra chứng cứ hay không thì cũng khó nói, mà nếu tìm được thì có lật đổ tôi nổi không, cũng chưa biết được."
"Cứ cho là lật được tôi đi..." Nói tới đây, Lương Cảnh lại cười.
"Cô cứ tin là, cô chắc chắn không được an thân đâu, người cô quan tâm, không chừng phải cùng cô xuống địa ngục hết đấy."
"Tôi già rồi, không muốn so đo với mấy đứa con nít làm gì, biết là cô nghe lời, nên tôi chỉ cảnh cáo cô thôi, nuốt hết vào bụng đi, lời nào không nên nói thì đừng nói, tôi nghĩ cô tự suy xét được, việc nên làm thì đừng làm, hẳn cũng biết ro rồi."
"Cô làm gì tôi không phản đối, cũng không buồn quan tâm, cô đừng để tôi phải phí tâm, tôi sẽ không quấy rầy tới cô." Nói xong ông ta ho khan hai cái.
Quả thực tuổi cao nên có không ít tật, bây giờ muốn tu tâm dưỡng tính, ít phát cáu.
Lương tiên sinh khoát khoát tay, "Tôi nghĩ ý của tôi cô đủ hiểu rồi, tôi cũng hy vọng cô Mục làm người thông minh, đừng như thiêu thân lao đàu vào lửa, châu chấu đá xe là chuyện ngu xuẩn cùng cực."
"Được rồi, tôi chỉ nói thế thôi, mong cô Mục có thể để tâm tới, suy nghĩ kĩ." Ông ta đứng dậy, có người đỡ ông ta ra ngoài.
"Đưa cô Mục về mạnh khỏe, dù sao người ta cũng là ngôi sao lơn mà..."
Sau khi Lương tiên sinh đi, Mục Căng mới từ từ hoàn hồn, mãi đến khi có người bịt mắt cô lại lần nữa, dẫn cô lên xe về khách sạn, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh trên người làm quần áo ướt đẫm, cô ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, mở cửa ra, thấy Phương Mạc Hoài vẫn còn đang làm việc, không khỏi yen tâm.
"Về rồi à?" Phương Mạc Hoài đứng dậy, thấy sắc mặt Mục Căng không tốt, "Sao thế?"
Mục Căng lắc đầu, não rối hết lại, không để ý thấy Phương Mạc Hoài hỏi, nằm bò ra giường.
Phương Mạc Hoài khó hiểu nhìn Mục Căng, một hồi lại lắc đầu, tắt máy tinh, dọn đồ đạc rồi cũng lên giường.
Thôi vậy, đây cũng chẳng phải ngày đầu anh quen Mục Căng, đợi cô muốn nói thì tự cô sẽ nói thôi.
Anh chờ được.
"Lương tiên sinh, vì sao lại không trực tiếp giết cô gái đó?" Đối với Lương Cảnh mà nói, Mục Căng chắc chắn là một mối nguy.
Lương tiên sinh lắc đầu, "Người già rồi làm gì cũng chẳng có tinh thần, không muốn thấy máu, quên ti, cô ta là nguồ thông minh, nếu có ý làm phản thì xử sau cũng không muộn."
Nói xong ông ta nhìn cười bên cạnh, "Giám sát chặt chẽ vào."
"Vâng."