Beta: Dương Lam
… Trải qua hai buổi tối thật sự rất mỏi mệt, Giản Hân đã hoàn toàn gạt bỏ sự việc này ra khỏi trí nhớ. Cô thực sự không nghĩ tới, lại càng không ngờ đại tiểu thư nhà họ Trần rốt cuộc cũng đã tự mang phiền toái đến cho mình, đây không phải mũi tên đã gián tiếp trúng hồng tâm hay sao?
Ngày hôm sau, có lẽ do còn bận bịu việc khác nên Hoa Thần không tới công ty; Giản Hân thì đi làm như thường lệ. Dường như tất cả mọi người trong Hoa Liên đều cho rằng: sau tin đồn kia, Giản Hân đâu còn dũng khí mà đối diện với ánh mắt của họ; đây hẳn là dịp tốt để ngấm ngầm bàn tán sau lưng cô.
“Chẳng lẽ mối quan hệ giữa mình và Hoa Thần đã thực sự phơi bày ra ngoài ánh sáng?” Cô thầm nghĩ rồi buồn bực trở về văn phòng của mình. Bất ngờ, trên màn hình di động, một dãy số xa lạ hiện ra cùng với dòng tin nhắn: “Cô cùng với họ Hà đích thực đã lên giường?”
Giản Hân ngẩn người, không hiểu ra sao cả. Cuối cùng, cô chỉ hồi âm lại câu hỏi kia: “Tôi không biết cái gì mà lên giường với chả họ Hà, vả lại là ai đang hỏi vậy?” Đối phương không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại còn liên tiếp gửi một loạt cảnh báo, nói rằng tin tức kia đã “ may mắn “ được các nghệ sĩ tích cực lan truyền. Ôm một bụng nghi hoặc, cô lần lượt xóa bỏ từng tin một, lập tức như thấy lại tình cảnh vô cùng khó nói tại phòng ghi hình hôm qua.
Trời ạ, ngày hôm qua, hai người trong hình yêu đương vụng trộm đến nỗi lại quên mất việc tránh camera? Hơn nữa, dù bây giờ xem xét lại, nín thở nhìn kĩ tấm hình này, nhưng phải làm cách nào để điều tra được đúng mục tiêu đây?
Giản Hân kinh hãi, rồi lập tức phát hiện ra rằng: Thực ra thì góc độ chụp cũng không được tốt, lại càng không ghi được chính xác khuôn mặt của hai người, chỉ có từ phần thân trở xuống là thấy rõ mồn một. Trong hình, cô gái kia bị người đàn ông mặc quần Tây đặt ở trên tường, quần áo thế nào, kiểu dáng ra làm sao cũng không thấy được rõ nét. Nếu chỉ dựa vào so sánh, sợ rằng phải là người vừa thông minh lại đặc biệt quen thuộc với họ thì họa chăng mới chính xác nhận ra.
Cuối cùng, cô cũng vì chuyện yêu đương vụng trộm của hai người kia mà thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm. Nếu việc đáng hổ thẹn này bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, nguyên nhân ban đầu sẽ nghiễm nhiên bị bỏ qua. Mà hôm qua, Giản Hân lại vô tình là người chứng kiến duy nhất; nếu ngộ nhỡ thân phận của hai người kia thật sự bị bại lộ, có lẽ sẽ xuất hiện rất nhiều lời bịa đặt không tốt bên ngoài. Tần Lộ vốn đã không phải người dễ chọc, người đàn ông kia nhìn qua lại càng không phải…
Mà từ từ đã… Cô chợt nhớ lại… dòng tin nhắn kia… cái gì mà lên giường... tại sao đúng lúc này lại có người hỏi cô có phải hay không đã lên giường với cái kia người họ Hà?
Giản Hân nghĩ mãi về dòng tin nhắn đó, nhưng oan trái thay là đối phương lại không màng tới việc trả lời. Cô ôm một bụng đầy nghi hoặc, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Tần Lộ. Cô ta là nữ chủ nhân của Bình thị, hẳn cũng nên là người nắm được sự việc này. Hơn nữa, với thủ đoạn của người tung tin đồn kia, muốn khiến cô ta ra tay áp chế loại bỏ quả thực là không khó.
Giản Hân đi lên lầu hai tìm Tần Lộ, lúc này cô mới biết là hôm nay Đại tiểu thư cũng không có tới đây báo danh. Khi đi ngang qua phòng thay đồ, cô lại vô tình nghe được lời của mấy người phụ trách đang bàn tán: “Mọi người thấy việc nội bộ của Bình thị thế nào?”
“Đã sớm thấy rồi, thật là kịch liệt làm sao. Đến phòng chụp hình mà còn chưa chịu dừng lại.”
“Cũng không phải, mà tôi thấy lạ lắm. Từ lúc con trai của tiền Hoa tổng tiếp nhận Hoa Liên tới nay, đâu có nghệ sĩ nào dám tới công ty làm loạn? Lá gan của hai người đó quả thật rất lớn.”
“Nghe đồn rằng vị nữ chính kia chính là trợ lý đặc biệt của Hoa tổng. Sau khi hai người xong việc, còn trông thấy trợ lý kia do dự đứng ở cửa cơ.”
“Mấy người không phải nói, lần trước ở ga ra tôi còn trông thấy cả người ả ta dính sát vào Hoa tổng nữa kìa.”
“Thật chẳng hiểu Hoa tổng làm thế nào mà lại có thể vừa mắt ả ta được.”
“Tôi nghe nói, trước đây ả còn giả mạo là người của Bộ tuyên truyền, bây giờ tự dưng lại chen chúc bên người Hoa tổng, chẳng ai biết đích xác được là đã dùng thủ đoạn gì.”
“Còn có thể là thủ đoạn gì nữa? Không thấy ả ta ở Bình thị là dạng người phóng đãng thế nào sao?”
“Ừ, bây giờ hẳn đúng là như vậy.”
“Đúng đúng rồi, vừa thấy nữ nhân kia là liền chạy trốn mất dạng luôn.”
Họ cứ hàn huyên mãi một chủ đề không dứt, đưa ra ý kiến rồi tranh luận không ngừng, cuối cùng lại chuyển sang công kích người nhà của Giản Hân. Lúc ấy, Giản Hân còn chưa nghe xong đã đi khỏi. Cô tức giận trở về văn phòng của mình, ngồi vào chỗ, trong lòng còn không ngừng cảm thán: “Đám người vào Hoa Liên, không đi làm biên kịch thì đất nước này quả thật là lãng phí nhân tài.”
Một lần nữa, Giản Hân lần lượt mở lại mấy tin nhắn, cẩn thận vị nữ chủ nhân Bình thị kia. Hôm qua, Tần đại tiểu thư buộc tóc rất cao, nên tất nhiên không nhìn rõ được màu tóc của cô ta. Hơn nữa, Tần Lộ lại có vóc dáng hoàn toàn không khác với Giản Hân là bao, chưa thấy lúc hai người không mặc đồ thì quả là không thể phân biệt. Còn nữa, hôm qua tên diễn viên chính họ Hà kia chặn cô ở cửa, tình huống đó không biết đã bị bao người thấy được rồi lắm mồm truyền đi lung tung, mọi người cũng vì thế mà hiểu lầm nhân vật nữ kia chính là Giản Hân.
Giản Hân có chút buồn bực. Loại oan ức này, cô vốn không có khả năng gánh vác, huống chi để giải thích với bên ngoài ắt phải có cả lời thú nhận của Tần Lộ mới được. Nhưng mà, Tần đại tiểu thư vừa là người có thân phận, mặt khác lại còn là người của công chúng, cô nào dám trêu vào.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được cách giải quyết ổn thỏa, lúc này cô mới đành báo tin cho Hoa Thần. Sợ anh đang bận nên cô cũng không tiện gọi điện thoại, chỉ gửi cho anh tin nhắn tóm tắt ngắn gọn tình hình. Phía bên kia, Hoa Thần rất nhanh đã hồi âm. Dường như đúng là đang vội, vì anh chỉ nhắn lại vài chữ đơn giản: “Chờ tôi trở lại xử lý…”