• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giản Hân vui vẻ nhận nhẫn, cô vừa tươi cười hớn hở đi đâu cũng muốn đeo nhẫn để mọi người biết cô đang hạnh phúc, vừa cảm thấy viên kim cương kia quá khoe khoang, không phù hợp với tác phong khiêm tốn của cô. Hoa Thần thấy cô mâu thuẫn thì tặng cô chiếc nhẫn có viên đá nhỏ hơn, nói là để cô đeo hàng ngày.

Tặng những hai chiếc nhẫn kim cương, đại Boss nhà cô thật khí phách.

Người bạn đồng hành, LOTTE

Cầu thủ nhí

00:24 / 00:30

: Ad ends in 00:06

Bình thường đi làm Giản Hân đeo chiếc nhẫn kim cương nhỏ Hoa Thần tặng, mấy người trợ lý của Hoa Thần đều chúc mừng nhưng cũng có chút buồn bực, viên kim cương nhỏ như thế mà Boss đại nhân cũng dám đem tặng? Nếu để đại tiểu thư nhà họ Tần biết được thì không biết cô ấy sẽ cười nhạo Boss nhà bọn họ như thế nào nữa?

Nhưng mà không biết có phải do lần trước Hoa Thần nói “Triển Lê đã về!” không, đã lâu Tần Lộ không đến điện ảnh Hoa Liên, Giản Hân lo cho Tần Lộ, gọi điện thăm dò tình hình, đương nhiên cũng nhắc đến việc Hoa Thần cầu hôn.

“Anh ta không quỳ xuống cầu hôn mà cô cũng đồng ý?!” Tần Lộ nghe xong cả quá trình, cảm thấy bất bình cho Giản Hân.

Thực sự thì Giản Hân cũng không để bụng, Hoa Thần đã chịu cưới cô, cô còn tính toán nhiều như thế làm gì. Đừng nói là Hoa Thần không quỳ xuống cầu hôn, cho dù muốn cô quỳ xuống cầu hôn, cô cũng đồng ý.

Tần Lộ biết Giản Hân không để ý, cũng không nói nữa, lại nói sang chuyện khác, bỗng nhiên lại chuyển đề tài: “Cô cũng nên chuẩn bị tâm lý trước.”

Chuẩn bị cái gì? Kết hôn? Cái này thì không cần chuẩn bị, lúc nào cô cũng sẵn sàng. Giản Hân vừa định trả lời Tần Lộ, đối phương ở bên kia như đang chìm trong hồi ức mở miệng nói: “Cô đã gặp ông cụ nhà họ Hoa chưa?”

“...Vẫn chưa.” Giản Hân nhận ra mình đã quên chuyện hôn nhân vốn là chuyện của hai gia đình.

“Tôi nhớ đám cưới lần trước của nhà họ Hoa là lúc chú út Hoa Tự của Hoa Thần kết hôn, tình thế kia... Giản Hân, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, thím của Hoa Thần trước kia, Cố... Cố gì ấy, ngày trước thím ấy muốn gả vào nhà họ Hoa mà gặp không ít khó khăn, nghe nói ông cụ ra rất nhiều đề bài để thử thách thím ấy.”

“Thật vậy à...” lòng Giản Hân lo lắng, “Tôi nhát gan, cô đừng dọa tôi chứ.”

“Tôi không dọa cô, trước đây...” Tần Lộ vừa định bùng nổ tự nhiên nghĩ đến điều gì lại thu lại, “Thôi, tôi là người ngoài cũng không tiện nói nhiều, cô nên tự mình hỏi Hoa Thần đi.”

Người ngoài không tiện nói nhiều? Tần Lộ biến thành người tự giác như thế từ bao giờ? Chắc không phải là bị Hoa Thần dọa cho sợ rồi chứ?

Giản Hân cúp điện thoại, lập tức tìm hiểu một chút về người tên Hoa Tự kia, sau đó từ người này tìm ra Cố Duyệt Vi và những tin tức ngầm năm đó, bát quái bùng nổ, ngay lập tức có cảm giác áp lực như núi.

Có người nói tiêu chuẩn chọn con dâu nhà họ Hoa không phải cao bình thường, ngoài phong thái, khí chất bên ngoài đạt tiêu chuẩn, còn phải trải qua các bài kiểm tra trí tuệ, kiểm tra tâm lý, kiểm tra sức khỏe, kiểm tra lễ nghi xã giao kinh doanh, kiểm tra thẩm mỹ và trình độ nghệ thuật, giám định và thưởng thức đồ cổ châu báu, kết nối quan hệ xã hội,... Vô cùng đa dạng, phạm vi cực kỳ rộng lớn, so với thi công chức thì khó hơn gấp bao nhiêu lần.

Giản Hân nghĩ, với tố chất của cô, không biết phải chuẩn bị bao nhiêu năm mới có thể bước vào nhà họ Hoa. May mà Hoa Thần cũng không đề cập đến việc này, Giản Hân cũng không lo bò trắng răng. Mãi đến khi...

Một buổi sáng đẹp trời, sau khi hai người vận động sáng sớm, Hoa đại Boss vừa mặc quần áo vừa thờ ơ mở miệng: “Giản Hân, buổi tối chúng ta sẽ về nhà họ Hoa ăn cơm.”

Toàn thân Giản Hân đề cao cảnh giác hỏi: “Hôm nay là ngày gì đặc biệt à?”

Hoa Thần nhận ra Giản Hân đang căng thẳng, mở miệng nói: “Cũng không phải ngày gì quan trọng, chỉ đơn giản ăn một bữa cơm cùng cha mẹ anh thôi.”

Nàng dâu xấu xí cuối cùng cũng phải ra mắt cha mẹ chồng sao? Nhưng...

“Có thể để hôm khác không, đột ngột quá, em chưa chuẩn bị gì...” Giản Hân còn muốn chống cự.

“Không cần phải chuẩn bị.” Hoa Thần vừa thắt cà vạt, vừa mở miệng: “Mọi người vẫn giục anh đưa em về nhà. Chọn ngày không bằng gặp ngày, chọn hôm nay đi.”

Xem ra không tránh được, Giản Hân nuốt nước bọt, cẩn thận vịn đầu giường đứng dậy, cô cười yếu ớt: “Có điều gì cần phải chú ý không?”

Hoa Thần nhìn Giản Hân một cái, mở miệng nói: “Yên tâm đi, mọi người đều rất dễ gần.”

Nhà tổ của nhà họ Hoa nằm ở khu vực tấc đất tấc vàng của thành phố C cổ kính, trải qua sự đổi thay của năm tháng, xung quanh toàn là phố xá công nghiệp, lại có cảm giác tĩnh lặng giữa phố xá ồn ào.

Nhà tổ của nhà họ Hoa vốn không phải là kiểu kiến trúc như bây giờ, sau giải phóng không lâu thì mấy tòa nhà bỏ trống xung quanh đều bị mua lại, mà mấy tòa nhà vô tình xếp cạnh nhau lại tạo thành một kết cấu tinh tế.

Chiếc xe đi xuyên qua con đường tĩnh mịch, không gian phía trước rộng mở, một tòa nhà theo kiến trúc Gothic đứng sừng sững giữa rừng cây nhỏ, tường trắng ngói đỏ, từ xa đã nhìn thấy hoa cỏ trong vườn sum suê, đài phun nước cao cao, chính là kiểu biệt thự nhà giàu tiêu chuẩn.

Đây là lần đầu tiên Giản Hân đến nhà họ Hoa, đứng bên ngoài căn nhà có hơi thở của năm tháng, sự trang nghiêm của ngôi nhà làm cô có chút căng thẳng. Hít thở sâu, bước vào vườn hoa nhỏ, cửa lớn phía sau tự động đóng lại. Giản Hân đi từng bước theo Hoa Thần tiến về cửa nhà phía trước, nhịp tim dần tăng tốc.

Chuyện làm ăn của nhà họ Hoa rất phát triển nhưng con cháu nối dõi ít ỏi, ông nội của Hoa Thần chỉ có hai người con trai là cha của Hoa Thần và chú út của Hoa Thần, đến đời cháu thì chỉ có duy nhất một người là Hoa Thần. Có thể đoán được ông nội Hoa Thần xem trọng anh như thế nào.

Nghĩ đến ông cụ nghiêm túc, xoi mói quái gở ở trong nhà, lòng Giản Hân lại càng lo lắng hơn.

“Sao lại run thế, em lạnh à?” Hoa Thần hỏi cô.

“Em chỉ là... có chút lo lắng.” Giản Hân cúi đầu, “Nếu bác trai, bác gái không thích em thì phải làm sao?”

“Chân tay em đầy đủ, đầu óc bình thường, sao họ lại không thích em?” Hoa Thần dừng bước.

Chẳng lẽ tiêu chuẩn con dâu nhà họ Hoa chỉ thấp như thế thôi à? Giản Hân được Hoa Thần an ủi lại càng muốn khóc, chợt đối phương nắm lấy tay cô, mở miệng nói nghiêm túc: “Yên tâm, em là người anh chọn, mọi người sẽ thích.”

Nói xong kéo tay cô đi tiếp.

Giản Hân để mặc Hoa Thần nắm tay cô, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến làm cho sự lo lắng trong lòng cô dần dần lắng xuống.

“Tiểu Hân đến rồi, ở ngoài còn xinh đẹp hơn trong ảnh nhiều.” Giản Hân thấp thỏm bất an đi vào nhà thì nghe thấy mẹ Hoa Thần hiền lành nói.

“Chào bác gái ạ...” Giản Hân chào xong thì sửng sốt một lúc mới hơi ngượng ngùng mở miệng: “Đây là lần đầu tiên cháu được một bác gái xinh đẹp khen mình xinh đẹp đấy ạ.”

Mẹ Hoa Thần nghe cô nói thế thì không nhịn được cười, đưa cô đi vào nhà gặp bố Hoa Thần.

Bố Hoa Thần mặc một bộ quần áo ở nhà nhàn nhã, người đã hơn năm tuổi nhưng nhìn dáng vẻ cũng chỉ như bốn mươi, khuôn mặt anh tuấn của Hoa Thần được di truyền từ ông, nhưng nhìn ông có khí chất trầm ổn của người từng trải năm tháng.

Giản Hân cảm thán trong lòng, dáng vẻ bố mẹ Hoa Thần xuất sắc như thế chả trách lại sinh ra nhân tài như Hoa Thần, khuôn mặt kia khiến cho cô mới gặp một lần mà đã đắm chìm.

Nhưng mà bất ngờ là Hoa Thần nói: “Mọi người đều là người dễ gần.” cũng không phải chỉ là để an ủi cô.

Tuy mẹ Hoa Thần xuất thân từ nhà giàu, nhưng không tỏ vẻ lạnh nhạt thanh cao, bà hiền hòa thân thiết, bố Hoa Thần cũng không làm cao, khiêm tốn lại hài hước. Giản Hân từ từ thả lỏng, trò chuyện giết thời gian với hai người họ như với những người lớn khác.

Càng nói chuyện càng thấy khó hiểu, sao Hoa Thần lại phúc hắc như thế được, chẳng lẽ là do ngày ngày tu luyện mà thành?!

Ăn cơm xong, Hoa Thần đưa Giản Hân đi gặp ông nội anh.

Ông nội Hoa Thần ở trong một biệt thự cách đó không xa, cũng là kiểu kiến trúc Gothic, chỉ là trang trí trong nhà theo hơi hướng cổ điển hơn.

Giản Hân đi vào theo Hoa Thần, nhìn thấy một ông cụ ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ hơn bảy mươi tuổi, tóc mai bạc trắng dùng lược chải bóng như nước, tuy trên mặt đầy nếp nhăn nhưng cặp mắt kia vẫn còn sáng rõ.

Tim Giản Hân đập nhanh, chẳng lẽ đây là Boss đại nhân cuối cùng?! Vẻ mặt ông cụ kiêu ngạo, thấy cô cung kính với mình cũng không nói gì, chỉ đưa tay ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế sofa đối diện.

Hoa Thần đến ngồi cạnh Giản Hân, ông cụ hừ một tiếng, rõ ràng là không vui, nhưng cũng không nói gì.

Giản Hân lại bắt đầu căng thẳng, cũng may có Hoa Thần ngồi cạnh nên cô cũng yên tâm hơn chút.

Ánh mắt sắc bén của ông cụ đánh giá Giản Hân từ trên xuống dưới, lại hỏi một vài vấn đề cá nhân của Giản Hân, ví dụ như bằng cấp, cha mẹ làm gì, quê quán ở đâu, sở thích,...không lâu sau thì nói mình mệt mỏi, đứng dậy đi về phòng.

Giản Hân thấy quản gia đỡ ông cụ về phòng, cả người đang căng thẳng mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng hỏi Hoa Thần: “Lúc nãy em không nói gì sai chứ?”

“Chắc là ông nội đã điều tra thân thế em từ lâu rồi, chỉ là muốn xem cách ăn nói, ứng biến của em thôi.” Hoa Thần đáp.

“Ồ.” Giản Hân gật đầu, “Nghe nói muốn gả vào nhà họ Hoa của anh còn phải vượt qua các loại kiểm tra...”

“Kiểm tra?” Hoa Thần không khỏi nhìn mặt Giản Hân, nhận ra cô đang lo lắng, lại nói: “Thực ra thái độ lúc nãy của ông nội là đã chấp nhận em rồi, chẳng qua nếu em muốn ông cụ vui vẻ, chỉ sợ là...”

“Chỉ sợ cái gì?” Giản Hân nhớ đến vẻ mặt suýt nữa đông thành băng của ông cụ vừa nãy, với tinh thần hiếu học vội vàng xin anh chỉ bảo.

Hoa Thần dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh nói ra lời làm Giản Hân đỏ mặt: “Sợ là chúng ta còn phải cố gắng sinh em bé...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK