Cảnh Thư Vân đuôi lông mày nhướng, đôi mắt bất giác khẽ híp, "Tôi làm em ngủ không yên?"
"Cũng không......" Giọng Đường Thu Bạch trở nên nhẹ hơn chút, lại sửa lời nói: "Một chút."
"Thời gian hai ngày nghỉ ngơi quá dài." Lần này ngữ điệu của Cảnh Thư Vân biến thành câu trần thuật, mắt cô nhìn phía trước, môi đỏ khẽ động.
Đường Thu Bạch giật mình bừng tỉnh, khua tay loạn xạ, "Không không không......"
"Tôi nhớ gần đây bên phía bộ phận môi trường hình như có đang hạng mục gì đó phải không?" Cảnh Thư Vân tiếp tục nói.
"Không có đi?" Trong lòng Đường Thu Bạch cảm thấy có gì đó không đúng, mong muốn sống sót nói cho nàng biết chỗ này phải nói chối bỏ.
Cảnh Thư Vân không nói tiếp, đi theo xe phía trước rồi quẹo trái, chuyển sang con đường lớn, mới không nhanh không chậm nói: "Ồ, tổ nghiệm thu của bộ môi trường, gần đây có mấy hạng mục cần người thông thạo dẫn đội đi xem xét hiện trường."
Đường Thu Bạch biết vì cái gì ham muốn sống sót lại online......
Tổ nghiệm thu, xem xét hiện trường, bảy chữ này đủ để nói lên tình huống, nghiệm thu môi trường, cần người phụ trách đi xem xét nghiệm thu hiện trường thực tế.
Mà cái gọi là nghiệm thu, tức là thông thường một kiến trúc tu sửa xong, yêu cầu tiến hành nghiệm thu đánh giá môi trường, khí thải, tiếng ồn, nước thải nó sinh ra sau này có nguy hại đến vùng lân cận hay không, nghiệm thu thông qua mới có thể chính thức đi vào sản xuất hoặc sử dụng.
Nếu như, phụ trách chính là nghiệm thu tiểu khu địa ốc, vậy thì phải đi vào trong xem xét tiểu khu cùng các vùng lân cận.
Nếu là kênh rạch nhân tạo, vậy thì phải đi theo trông coi cả đoạn kênh dài này, còn nếu là núi sâu rừng già gì đó, điều kiện gian khổ, đường xá gập ghềnh......
Đường Thu Bạch nhẹ nhàng xoa mày, nàng ấn tượng sâu sắc với những thứ này, trước kia khi nàng còn ở Thiên Hành, từng có một lần theo học tỷ đi xem xét hiện trường, trùng hợp thế nào hạng mục đó chính là một lò gạch vùng núi.
Thời điểm tài xế mượn xe, cố ý tìm công ty mượn một chiếc SUV chuyên dụng chạy đường núi gập ghềnh, động lực cũng mạnh, còn mang cả bàn giảm xóc, kết quả lúc tới hiện trường, Đường Thu Bạch mới biết được, cái gì gọi là xóc nảy, lên núi rung lắc cả một đường.
Không biết qua bao lâu rốt cuộc dừng lại, Đường Thu Bạch đầu tiên là từ trên xe lăn xuống, toàn bộ thân thể nàng đều sắp rụng rời, rồi sau đó nàng mới biết được nguyên nhân chiếc xe dừng lại, là bởi vì phía trước độ dốc quá lớn, đá vụn vô cùng nhiều, xe căn bản không thể đi lên mà cần phải đi bộ để vào.
Lần đó đi công tác quả thực là cơn ác mộng của Đường Thu Bạch, từ đó về sau còn có nghiệm thu nữa thì nàng đều nhất nhất cự tuyệt, càng thêm kiên định ngồi chực ở phòng thí nghiệm.
"Lão bản, không phải bộ môi trường có người phụ trách sao?" Đường Thu Bạch thật cẩn thận cười theo.
"Bọn họ huấn luyện, chỉ có một mình Trang Duệ Tiến trấn giữ phòng thí nghiệm, đi không được." Cảnh Thư Vân nói vân đạm phong khinh.
"Khụ khụ, trên tay em còn có chỉnh sửa mà......" Đường Thu Bạch xấu hổ ho nhẹ, đầu óc cấp tốc xoay chuyển.
Cảnh Thư Vân lại không cho nàng thời gian dư thừa, "Ừ, không có việc gì thì cũng......"
"Em sai rồi." Đường Thu Bạch nhanh chóng cướp lời ngay trước khi Cảnh Thư Vân mở miệng, thái độ nghiêm túc hẳn lên.
Giây tiếp theo, Đường Thu Bạch cảm giác được tốc độ xe chậm lại, chờ khi nàng quay đầu lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, hoàn cảnh quen thuộc đập vào đôi mắt, Đường Thu Bạch phản ứng lại, đã tới cửa tiểu khu nhà nàng.
"Ồ?" Cảnh Thư Vân dừng xe, rất có hứng thú mà nhìn về phía nàng.
"Em nên đi ngủ sớm, không ảnh hưởng công việc." Đường Thu Bạch nhìn cô, nghiêm trang nói.
"Còn gì nữa." Cảnh Thư Vân không tỏ ý kiến.
"Nghiêm túc làm việc." Đường Thu Bạch hơi sửng sốt, nói tiếp.
Cảnh Thư Vân không lên tiếng, lẳng lặng nhìn nàng, ý bảo nàng tiếp tục nói.
Còn có? Còn có gì nữa?
"Ừm......"
Đường Thu Bạch nhấp môi suy tư, người trước mặt lại có chút bất đắc dĩ, "Đầu tiên ngủ sớm là nên làm, tiếp theo không phải em ảnh hưởng công việc, là thức đêm tổn hại thân thể."
Đường Thu Bạch giương mắt nhìn cô như suy tư gì, gật gật đầu.
"Đi đi, thời gian cũng không còn sớm, ngày mai......" Cảnh Thư Vân vẻ mặt bình tĩnh, không biết bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, bỗng chốc tạm dừng sau lại nói tiếp: "Đừng như vậy nữa."
Đường Thu Bạch chú ý tới sự tạm dừng của cô, nhưng cũng chỉ là rất nhanh liền đáp: "Được."
Đường Thu Bạch kéo cửa xe ra, một chân mới vừa chạm đất, nhớ tới chuyện nghiệm thu, vẫn là quay đầu lại, "Lão bản, vậy chuyện nghiệm thu......?"
"Ừm, tôi đột nhiên nhớ ra còn có người để chọn." Cảnh Thư Vân chậm rãi nói.
Đường Thu Bạch thở phào, còn chưa thuận khí xong, một bàn chân khác chạm xuống đất, lúc xoay người đóng cửa xe nghe thấy Cảnh Thư Vân lại nói: "Nhưng mà, em cũng biết, công ty chúng ta vẫn có rất nhiều loại hạng mục này, không chắc được khi nào, thì sẽ thiếu người."
Giọng của Cảnh Thư Vân vốn dĩ đã có chứa từ tính, pha lẫn giọng trầm, còn mang theo chút lười biếng hiếm thấy, cô ngồi ở trong xe, hơi cong khóe môi, dưới ánh đèn xe mờ nhạt chiếu rọi xuống lại rõ ràng đến vậy.
Lưng Đường Thu Bạch cứng đờ, vào khoảnh khắc chạm đến ánh mắt cô lại mềm hoá, Đường Thu Bạch biết đây là uy hiếp.
Không chắc được khi nào, không chắc là chỉ kiểu như bây giờ sao?
Độ cong bên khóe miệng Đường Thu Bạch gia tăng một chút, "Được, sẽ không."
"Ừ, đúng rồi, bộ phận bên em, buổi tối thứ sáu liên hoan, đừng quên." Cảnh Thư Vân nhắc nhở nói.
"Yes sir!" Đường Thu Bạch lập tức đứng thẳng tắp.
Nàng cười đóng cửa xe, lại thừa dịp cửa kính còn chưa khép lại, nhỏ giọng thăm dò nói với Cảnh Thư Vân: "Lão bản ngủ ngon."
Cảnh Thư Vân lướt thấy trên mặt nàng một lần nữa hiện lên nụ cười, nâng thẳng đầu, "Ngủ ngon."
Đường Thu Bạch cười tươi rói nhìn phương hướng xe rời đi, Cảnh Thư Vân nhẹ giọng nói "Ngủ ngon", lại như là một viên đá, 'bủm' một tiếng xáo trộn tâm ý mà Đường Thu Bạch không ngừng khắc chế, trong lòng từng tầng gợn sóng dâng trào ra ngoài, thật lâu không thể bình phục.
......
Thứ ba hài kịch tính đáp án vừa công bố, ngày hôm sau Đường Thu Bạch lại khôi phục tinh thần tràn đầy, dáng vẻ ý chí chiến đấu sục sôi, thấy ai cũng không giấu được ý cười trên mặt.
Bận rộn lại dạt dào, chỉ duy nhất một điểm, hạng mục nông sản vừa kết thúc, Cảnh Thư Vân liền vội vàng xử lý việc khác, đến nỗi liên tiếp ba ngày, thẳng đến buổi tối thứ sáu, Đường Thu Bạch ngồi ở tiệm lẩu, mới nhìn thấy Cảnh Thư Vân khoan thai tới muộn.
Đám người trẻ tuổi vốn còn đang nháo trêu đùa, yên tĩnh lại, đều đứng lên chào hỏi Cảnh Thư Vân.
Đường Thu Bạch nối gót đứng dậy, chỉ là giây phút ánh mắt dừng ở trên người Cảnh Thư Vân, trong mắt liền chỉ chứa đựng một mình cô.
Cảnh Thư Vân nhẹ gật đầu, một bên đáp lại bọn họ, một bên đi về phía vị trí chủ tọa bên cạnh Đường Thu Bạch, thời điểm đôi mắt đảo qua Đường Thu Bạch, chú ý tới ánh sáng lấp lóe trong ánh mắt nàng.
"Gọi đồ ăn chưa?" Cô hỏi.
"Chờ chị mà."
"Cho bọn họ đi, nhường đám người trẻ tuổi chọn." Cảnh Thư Vân hất đầu tỏ ý, nói.
Đường Thu Bạch đưa thực đơn cho Hạ Sâm, thừa dịp bọn họ gọi món ăn, nghiêng đầu hỏi: "Đám người trẻ tuổi bọn họ?"
Vừa lúc Cảnh Thư Vân cởi áo khoác tây trang, liếc Đường Thu Bạch, vươn tay muốn đặt xuống, bị Đường Thu Bạch tiếp nhận một cách tự nhiên, tay Cảnh Thư Vân treo giữa không trung hơi khựng, lại ngồi xuống, hỏi ngược lại: "Không phải em không cho tôi kêu em là bạn nhỏ sao?"
Đường Thu Bạch đem áo khoác tây trang treo ở phía sau chỗ tựa lưng của Cảnh Thư Vân, cười cười không lên tiếng.
Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, mọi người đều rất hứng thú, dù sao cũng coi như là một bữa tiệc khánh công vì bộ phận nông sản mở rộng hạng mục thành công, Cảnh Thư Vân nhìn xung quanh một vòng, "Người trẻ tuổi đều không uống rượu sao?"
"Uống chứ! Tiệc khánh công sao có thể không có rượu." Đường Thu Bạch cười đứng dậy, giành trước đáp, lại cúi đầu hỏi "Lão bản uống cái gì?"
"Đều được, các em chọn."
"Được."
Đường Thu Bạch giơ tay gọi phục vụ tới, tuy rằng hiện tại đã qua giữa hè, nhưng nhiệt độ vẫn còn chưa hoàn toàn rút xuống, lúc nóng lúc lạnh, Đường Thu Bạch gọi ít bia lạnh và bia nóng, đáp ứng theo nhu cầu.
Cảnh Thư Vân cầm cái ly đứng dậy, "Nào nào nào" tất cả những người khác đều đứng lên, cô nói: "Kính mọi người, vất vả rồi, tương lai của Lam Hoa sẽ thăng tiến vì nhờ có mọi người."
Nói xong Cảnh Thư Vân nâng ly.
Đường Thu Bạch đứng ở bên cạnh sau Cảnh Thư Vân một chút, nghiêng đầu nhìn cô, ý cười doanh doanh.
Tương lai thăng tiến vì nhờ có chị.
Hớp bia lạnh đầu tiên chảy vào bụng, Đường Thu Bạch cảm giác được một tia sảng khoái.
Suốt cả bữa cơm cơ bản đều nhẹ nhàng vui vẻ, có thể là tâm trạng tốt, thỉnh thoảng Cảnh Thư Vân cũng đáp lời bọn họ, nhưng cũng không ai dám chuốc cô, qua mấy lượt kính rượu cũng liền giải tán.
Ngược lại là Đường Thu Bạch bên kia, bởi vì lúc không ở phòng thí nghiệm nàng cũng là người dễ gần, tính tình lại tốt, còn là lãnh đạo bộ phận, uống vào không ít kính rượu.
Mới đầu Đường Thu Bạch vẫn còn tỉnh, chỉ là uống rồi lại uống lúc sau, ánh mắt có chút không còn tiêu điểm.
"Sư phụ, chị có bạn trai chưa?" Hạ Sâm đột nhiên lên tiếng, hấp dẫn một đám người ánh mắt hóng hớt.
Cảnh Thư Vân đang cúi đầu ăn đồ ăn trong bát đột nhiên ngừng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục, không có ngẩng đầu, lo chính mình ăn của mình.
"Không có, sao vậy?" Đường Thu Bạch mỉm cười, gương mặt mang theo chút đỏ ửng sau khi uống rượu.
"Hỏi một chút thôi mà, còn đang nghĩ sư phụ ưu tú như vậy, người nào có phúc như vậy nha." Hạ Sâm trong mắt có chút chờ mong.
Đường Thu Bạch lắc lắc đầu, không nói chuyện.
Đề tài yêu đương một khi có người dẫn đầu, toàn bộ bàn ăn đều sẽ tham gia vào, không bao lâu sau mọi người đã bàn tán lên
Đường Thu Bạch nghe cô gái bên cạnh Hạ Sâm kia nói mối tình đầu của cô ấy, là người bạn cùng lớp, tuần tự theo lẽ thường, nam sinh theo đuổi cô ấy, hai bên kỳ thật đều thích đối phương cứ tự nhiên như vậy liền ở bên nhau.
Mọi người cười nói hâm mộ, một người khác còn nói: "Cô như thế cũng coi như là tốt rồi, ngẫm lại mối tình đầu của tôi, quá thảm, tôi thích hắn thích rất lâu, tôi vẫn luôn không dám thổ lộ sợ ảnh hưởng hắn học tập, nghẹn đến tốt nghiệp mới thổ lộ, kết quả hắn nói với tôi hắn có người thích rồi."
"Một thời gian dài sau đó, chúng tôi đều là sinh viên năm hai năm ba, tôi mới nghe bạn học nói, lúc đầu hắn ở cấp ba cũng đã có người mình thích, sau này tôi liền nghĩ từ khi hắn tiến vào trường thì tôi đã thích hắn rồi, nếu tô thổ lộ sớm một bước, có thể người thành công chính là tôi hay không?"
Có người nói, có khả năng.
Cũng có người nói, không chắc, 'thích' loại đồ vật này là thứ siêu hình.
Thế nhưng bọn họ đều thống nhất nói, mặc kệ có ở bên nhau hay không, cô ấy thổ lộ đều vô cùng chính xác, bởi vì cô ấy đã thử và sẽ không hối hận, không có tiếc nuối.
Không sợ không ở bên nhau, chỉ sợ bạn vẫn luôn ôm niềm yêu thích này, để vụt mất rồi trở thành sự tiếc nuối vĩnh viễn.
Đường Thu Bạch vừa nghe vừa uống rượu trong ly, nghĩ người trẻ tuổi bây giờ suy nghĩ còn rất thấu đáo, lại nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mình, nhất thời sầu từ trong tim, biểu hiện lên ở giữa mày.
Hiểu lầm hôm thứ ba cũng không phải lần đầu tiên, muốn tỉ mỉ kể ra, ban đầu lúc quen biết Tề Tĩnh Uyển cũng coi như là lần đầu tiên, nhưng chuyện của Liêu Hàng hôm thứ ba trái lại trở thành lần mà Đường Thu Bạch cảm giác gấp gáp nhất.
Thậm chí nàng cảm thấy mình đang đi trên một khúc gỗ trôi dạt, không biết lúc nào thì sẽ rơi xuống dòng sông chảy xiết lạnh băng đến tận xương ở phía dưới.
Cồn xông lên não Đường Thu Bạch, đang cùng lý trí cướp đoạt quyền khống chế, nàng cúi đầu không dám nhìn người bên cạnh, đắm chìm trong thế giới của chính mình, một hồi lâu nàng mới phát hiện mùi hương quen thuộc bên cạnh đã không còn.
Đường Thu Bạch muốn hỏi, lại nghe thấy đề tài trên bàn đã đổi đến Cảnh Thư Vân.
"Cảnh tổng hình như cũng không có bạn trai nhỉ?"
Trùng hợp người từ bên ngoài trở về nghe thấy cái đề tài này tiếp một câu, "Không có thì phải, vừa nãy tôi còn nghe thấy Cảnh tổng đang nghe điện thoại, hình như là có trưởng bối muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy."
Đường Thu Bạch nhíu chặt mày, trái tim đột nhiên trầm xuống, nàng hỏi: "Lão bản đâu?"
"À, tôi vừa mới gặp cô ấy ở hành lang." Người nọ chỉ về phía cửa.
Đường Thu Bạch gật đầu, bàn tay cầm ly vô thức lạnh lẽo, nàng uống một hơi cạn sạch, đứng dậy.
Ngoài hành lang không đông người lắm, Đường Thu Bạch giương mắt nhìn quanh, không tìm thấy hình bóng quen thuộc, trên đường đi về phía nhà vệ sinh, lúc vô tình quay đầu nhìn ra phía ngoài tiệm lẩu, trông thấy cô.
Cảnh Thư Vân đứng ở dưới tàng cây ven đường, gọi điện thoại, chờ cô nói xong cất di động, vừa xoay người một cái liền nhìn thấy Đường Thu Bạch cách cô một khoảng.
Đường Thu Bạch nhìn cô cười, từ xa dùng khẩu hình miệng hỏi cô, "Xong rồi?"
Cảnh Thư Vân khẽ gật đầu, giây tiếp theo Đường Thu Bạch hướng tiến đến gần cô.
"Lão bản, em có chuyện muốn nói với chị." Đường Thu Bạch đã nói như vậy.
"Ừ, em nói đi." Cảnh Thư Vân nhìn nàng.
Ánh sáng trong mắt Đường Thu Bạch còn xán lạn hơn so với trước đó, ngay cả ý cười bên khóe môi đều lóe lên tia sáng, thời điểm đến gần, Cảnh Thư Vân ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người nàng, gió thổi qua liền tan.
Đường Thu Bạch tiến về phía trước tới gần một bước, mũi chân gần như sắp chạm vào mũi chân cô.
Cảnh Thư Vân lui về sau một bước không dễ phát hiện, Đường Thu Bạch lại tiến lên một bước, lặp lại hai lần sau Cảnh Thư Vân phát hiện Đường Thu Bạch không phải vô tình, là cố ý, hơi nhướng đuôi lông mày, trầm giọng nói: "Đường Thu Bạch."
Đường Thu Bạch cười tươi sáng, sau đó bên tai Cảnh Thư Vân nghe thấy không phải câu trả lời "Có" từ nàng, mà là giống như lúc nàng làm thực nghiệm vậy, vô cùng nghiêm túc lại thẳng thắn thành khẩn một câu, "Em thích chị".
Danh Sách Chương: