• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Thu Bạch nhìn cô không dám chớp mắt, thời điểm rốt cuộc nói ra lời trong lòng, sức lực toàn thân bị rút đi một nửa, ngay cả nhiệt độ cũng lạnh xuống chút.

Ngón tay đang bất an xoắn xuýt, thân thể căng chặt, âm thanh hoàn cảnh xung quanh bị nàng tự động ngăn cách, trong giây phút đó tiếng nhịp tim tăng tốc của Đường Thu Bạch bị phóng đại.

Đuôi lông mày hơi nhướn của Cảnh Thư Vân không có biến hóa, chỉ là đôi mắt đang nhìn Đường Thu Bạch phủ kín một tầng sương mù mỏng, như là đang suy tư gì, sau một lúc lâu sương mù tan đi, cô hỏi: "Chân tâm thoại đại mạo hiểm*?"

(*) Đây là một loại trò chơi, kiểu giống Truth or dare.

Cuối đêm mùa hạ, làn gió mang theo chút lạnh lẽo, cửa tiệm lẩu là đại sảnh rộng lớn, gió từ bên cạnh thổi tới, mang theo từng sợi tóc của Đường Thu Bạch, đồng tử của nàng co lại trong chớp mắt, cảm giác say rút đi đôi chút.

"Lão bản, lần trước người theo đuổi chị Tĩnh Uyển kia thế nào?" Đường Thu Bạch chuyển đề tài.

Cảnh Thư Vân quan sát nàng, không phát hiện ra có gì khác thường, liền tự động cam chịu suy đoán của chính mình, "Người nào? Người theo đuổi cậu ấy quá nhiều."

"Hả?" Đường Thu Bạch dường như có chút kinh ngạc, rất nhanh lại nói: "Cũng đúng, chị Tĩnh Uyển tính cách cởi mở, con người cũng tốt."

"Ừ, chẳng qua là cậu ấy không thích người khác."

"Vậy lão bản, chị có thích ai chưa?" Đường Thu Bạch mỉm cười tùy ý hỏi, lòng bàn tay lại rịn ra lớp mồ hôi mỏng.

"Trước kia sao tôi lại không phát hiện em có nhiều thắc mắc như vậy?" Cảnh Thư Vân giương mắt nhìn nàng hỏi ngược lại.

"Ừm...... Bởi vì chị cũng rất tốt, đối với người ưu tú, em luôn có nhiều thắc mắc." Đường Thu Bạch nghiêng nghiêng đầu, vừa khéo đón lấy một chiếc lá từ trên cây rơi xuống, bay lửng lơ rơi ở trên tóc, Đường Thu Bạch hồn nhiên không biết.

"Ồ? Em nói xem, tốt thế nào?" Cảnh Thư Vân rất có hứng thú nhìn nàng, đôi mắt như có như không đảo qua phiến màu xanh lục kia.

"Vẻ ngoài xinh đẹp, sự nghiệp thành công, bằng cấp không thấp, đối nhân xử thế cũng vô cùng tốt, tính tình tốt, tóm lại chính là hoàn hảo......" Đường Thu Bạch bẻ đầu ngón tay đếm từng cái từng cái với cô, chỉ là chờ đến khi một ngón tay cuối cùng của nàng thu vào lòng bàn tay, Cảnh Thư Vân chợt giơ tay về phía đỉnh đầu nàng mà tìm kiếm.

Ngoài tiệm lẩu ánh đèn sáng ngời, lúc này lại trở nên có chút u ám, bóng hai người nghiêng nghiêng đổ ở trên mặt đất, Cảnh Thư Vân đột nhiên tới gần, đến cả bóng người cũng mơ hồ giao hòa vào nhau, chỉ có thể nhìn thấy tay cô giơ lên cao, chạm đến đầu Đường Thu Bạch.

Vị đắng của hoắc hương ngay lập tức lan tràn, hương hoa hồng ngọt ngào lại trước một bước an ủi mặt mày Đường Thu Bạch. Đôi mi nhẹ nhướng, mắt nhu hòa, mũi cao thẳng, cánh môi hơi mím của Cảnh Thư Vân, từng chút từng chút lọt vào tầm mắt Đường Thu Bạch, luyến tiếc chớp mắt.

"Không có."

"Em nghiêm túc đó."

Hai thanh âm đồng thời vang lên, khác biệt chính là, giọng Cảnh Thư Vân vừa nhẹ vừa ngắn, còn Đường Thu Bạch lại là trầm ổn và từ tốn.

Lá xanh bị Cảnh Thư Vân vò ở đầu ngón tay, bỗng chốc tạm dừng, tay cô tự nhiên rũ xuống.

Đường Thu Bạch nhìn cô lặp lại: "Em thích chị, em nghiêm túc đó."

Cảnh Thư Vân nhìn nàng bằng ánh mắt mà Đường Thu Bạch không thấy rõ cảm xúc, môi mỏng của cô khẽ nhúc nhích, thanh âm không có phập phồng, "Thích, tôi?"

"Không phải thích đối với bạn bè, cũng không phải thích đối với đồng nghiệp, là thích đối với một nửa kia." Đường Thu Bạch khẽ nhíu mày, dứt khoát nói rõ ràng ra.

Đường Thu Bạch ngừng thở cưỡng ép chính mình đối diện với ánh mắt dò xét của cô, hai người lâm vào trầm mặc.

Gò má Đường Thu Bạch mơ hồ nóng lên, bàn tay rũ xuống nhẹ run rẩy ở giữa không trung.

Nếu không phải nàng ngạnh một hơi nói xong, có lẽ giọng nói của nàng cũng sẽ run.

Trên mặt Cảnh Thư Vân không có biểu tình gì, vẫn làm cho người ta cảm giác được sự bình tĩnh, vẻ nhu hòa nơi đáy mắt thu liễm đi rất nhiều, ánh mắt nhìn Đường Thu Bạch có chút xa lạ lại phức tạp.

Trái tim Đường Thu Bạch bỗng chốc trầm xuống, rơi vào đôi mắt thâm thúy đen nhánh của cô, như là đang ở trên sông băng mênh mông vô bờ, rét lạnh lại cô tịch.

Một lát sau, Cảnh Thư Vân buông lỏng bàn tay đang rũ xuống, lá xanh bị gió thổi chậm rãi bay phía nơi xa, Đường Thu Bạch nhìn chiếc lá tung bay, nghe thấy người trước mặt nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, tôi chỉ coi em là bạn."

Cho dù có cơn gió trợ giúp, lá xanh cũng không thể bay quá xa, rất nhanh lại nhẹ nhàng dừng ở trên con đường rộng lớn, trở thành nền để làm nổi bật gạch lát màu trắng.

Đường Thu Bạch cảm giác được nỗi đau thấu tim, so với sự hiểu lầm lần trước kia đau càng sâu hơn, là lời từ chối thẳng thắn nhất từ người nàng thích, bị phóng đại vô số lần.

"Ừm." Đường Thu Bạch vẫn nhìn chiếc lá kia.

"Thời gian không còn sớm, tôi vào xem bọn họ." Cảnh Thư Vân đè thấp giọng, che khuất một tia cảm xúc không dễ phát hiện.

"Được."

Đường Thu Bạch không dời mắt, nhìn hướng chiếc lá, đôi mắt bị bóng dáng Cảnh Thư Vân xoay người lướt qua che khuất, lại khôi phục.

Trong đầu Đường Thu Bạch trống rỗng, chỉ cảm giác giống như hít thở không thông vậy, sự khó chịu che trời lấp đất đánh úp tới, từng cơn từng cơn, nước mắt đột nhiên liền rơi xuống.

Sau đó nàng về nhà như thế nào, nàng đều có chút ngốc, nàng chỉ nhớ rõ nàng ngửa đầu, an ủi chính mình, hít sâu mạnh mẽ ép nước mắt trở về, nhưng sau đó nàng cũng không dám nhìn Cảnh Thư Vân thêm lần nào nữa.

Đường Thu Bạch nằm thẳng ở trên giường, ánh mắt không có tiêu cự, mờ mịt nhìn trần nhà, đêm khuya tối đen lại vừa vô tận bao giờ cũng đau đớn hơn so với ban ngày tươi sáng, thời gian trôi qua càng dài.

Thích giống như là một cây gai tùy ý sinh trưởng trong bóng tối, yêu dã lại quyến rũ, không ngừng nghỉ, đau nhói động lòng người.

Đường Thu Bạch không chịu nổi, vẫn là gọi điện thoại cho Duệ Tiểu Hạ, không ngờ bên kia nghe máy rất nhanh, chỉ vang lên hai tiếng, ống nghe truyền đến giọng nói hoạt bát mang theo ý cười của Duệ Tiểu Hạ.

"Bạch Bạch, sao cậu còn chưa ngủ?"

"......" Đường Thu Bạch muốn nói chuyện, nhưng khoảnh khắc nghe thấy giọng của Duệ Tiểu Hạ, há miệng thở dốc vô lực lại không lên tiếng, hốc mắt dần dần đỏ lên.

"Alo?"

"......" Mình không sao, Đường Thu Bạch muốn nói như vậy với cô ấy, thế nhưng nàng như thể bị người ta bóp chặt cổ, nói không nên lời.

Ống nghe trở nên yên tĩnh, chỉ vài giây thanh âm mang theo ý cười của Duệ Tiểu Hạ liền trầm xuống, "Bạch Bạch, cậu không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ừ." Đường Thu Bạch hít vào một hơi, điều chỉnh cảm xúc.

"Cậu nói chuyện đi, cậu nói với tôi này, đã xảy ra chuyện gì?" Giọng điệu của Đường Thu Bạch làm Duệ Tiểu Hạ trở nên kích động, cô ấy tin chắc nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, Đường Thu Bạch chưa bao giờ có tình trạng như thế này.

"Không, không sao, mình không, không sao."

Đường Thu Bạch đứt quãng nói, nàng cố gắng khống chế âm điệu của bản thân, nhưng nghe vào tai Duệ Tiểu Hạ, rõ ràng chính là tiếng khóc nức nở, ủy khuất lại khổ sở.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cậu nói với mình đi, cậu đừng như vậy làm mình sợ, có phải ai khi dễ cậu không? Mình lập tức mua vé máy bay trở về giúp cậu mắng hắn!" Duệ Tiểu Hạ bên kia giống như nói xong đứng lên, đi qua đi lại, di động truyền đến âm thanh cô ấy đạp dép xà lên trên mặt đất.

"Không, không có, cậu không cần kích động." Đường Thu Bạch vội vàng nói, lại ổn định cảm xúc, chậm rãi đem chuyện thổ lộ với Cảnh Thư Vân nói với cô ấy, chỉ là nước mắt không chịu khống chế, ào ạt rơi xuống.

"Haizz, loại chuyện này không có đúng sai, chỉ là đúng lúc cô ấy không thích cậu." Duệ Tiểu Hạ cũng buông tiếng thở dài sâu kín.

"Bỏ lỡ cậu, chắc chắn là tổn thất của cô ấy, Bạch Bạch của mình tốt biết bao! Lên được phòng khách xuống được phòng bếp! Trung gian còn biết làm thực nghiệm!" Duệ Tiểu Hạ lại nói.

"Làm thực nghiệm cái quỷ gì." Khóe miệng cứng đờ của Đường Thu Bạch nhẹ nhàng kéo lên.

"Đừng buồn nữa, cậu ngẫm lại năm đó mình chia tay với bạn trai cũ cũng không buồn đến thế." Duệ Tiểu Hạ cười.

"...... Đêm đó cậu chia tay, lôi kéo mình ra cửa tiệm lớn bên ngoài càu nhàu chuốc rượu, uống đến tiếp sau đó mình đều không phân biệt được trên mặt cậu là nước mắt nước mũi hay là rượu, cậu quên rồi?" Trong thanh âm mới vừa khóc của Đường Thu Bạch mang theo giọng mũi nồng đậm, nói lại nhẹ, nghe ra càng như là bạn nhỏ mới vừa té ngã bò dậy.

"Ây da, này đều là chuyện cũ xưa xửa xừa xưa rồi, sao cậu còn nhớ rõ thế."

Hai người nói xong trầm mặc một lúc lâu, không biết là ai cười trước, hai người lại cầm di động đột nhiên cùng nhau cười rộ lên.

Cười đủ rồi, Duệ Tiểu Hạ mới nói: "Lâu rồi mình chưa ăn qua quán ăn khuya kia, chờ mình về chúng ta đi ăn nha."

"Được, mình cũng rất lâu rồi không đi qua." Đường Thu Bạch sụt sịt mũi.

"Vậy giờ cậu tính toán làm sao bây giờ? Đổi công ty?"

"Tạm thời không đổi đi, đãi ngộ và đồng nghiệp trong công ty đều khá tốt." Điều Đường Thu Bạch không nói chính là, thật ra nàng còn có chút luyến tiếc rời xa Cảnh Thư Vân.

"Vậy hai người các cậu? Cậu không sợ lúng túng?"

"Mình cũng nghĩ đến điểm này." Đường Thu Bạch vừa nói vừa đổi tay, dừng một chút lại nói: "Cho nên mình dự định chờ công việc trên tay hoàn thành, tháng này kết thúc, liền xin nghỉ một chuyến, đi ra ngoài dạo chút."

"Được đó, vậy cậu định đi chỗ nào?"

"Khả năng......" Đường Thu Bạch suy nghĩ nheo nheo mắt, lại nghĩ tới California review, "Đi chuyến Tây An đi, còn dư thời gian mình sẽ qua tìm cậu, cũng trải nghiệm một chút cuộc sống người tình nguyện của cậu?"

"Được thôi! Vừa lúc bọn mình thiếu nhân lực!"

Hai người lại cười, Duệ Tiểu Hạ cùng Đường Thu Bạch kể về những chuyện thú vị gần đây họ gặp được, Đường Thu Bạch lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên cũng theo cô ấy cùng nhau cười.

Chờ đến khi Đường Thu Bạch cúp điện thoại đã là rạng sáng, nhưng ít nhiều được Duệ Tiểu Hạ điều tiết, để cho đêm đó của nàng dễ dàng hơn một chút.

Đường Thu Bạch hít thật sâu, ổn định tâm tình, nhớ tới California lại bước lên Weibo, điều làm Đường Thu Bạch không nghĩ tới chính là, vài phút trước, đúng lúc California đã đăng một bài Weibo.

Là một tấm ảnh bảng chữ mẫu để luyện chữ, click mở ra có thể thấy bút tích nửa trên và nửa dưới hoàn toàn tương phản.

Phía trước như là viết ra trong lúc tâm tình nóng nảy, bút tích có chút lộn xộn, rồi sau đó mới là bút tích nhất quán, mảnh, cứng có thần của California.

Đường Thu Bạch nhìn tấm ảnh này nghiêng nghiêng đầu, trước tiên không nói đây là lần đầu tiên Đường Thu Bạch thấy California đăng một bài Weibo khi đã qua 11 giờ, nhưng nhìn sự đối lập rõ ràng này, liền biết tâm trạng của cô ấy hẳn là không được tốt.

Đường Thu Bạch nghĩ, ngón tay nhanh chóng ấn vào bình luận, "Hạng nhất thì tôi không nghĩ tới, thử top mười đi."

Kết quả phát ra, một loạt người phía trước, Đường Thu Bạch thật đúng là đếm từng cái một, miệng của nàng khả năng mở được đèn, lần trước nói hạng nhất, lại trúng hạng hai, lần này nói top mười, kết quả trùng hợp kiểu gì nàng đứng thứ mười một.

Đường Thu Bạch cảm thấy mặt có chút đau, kết quả không đợi nàng tự trả lời dấu ba chấm vào bình luận của mình, thông báo Weibo đã vang lên trước.

@ California quốc lộ số 1 trả lời @ Bạch Bạch Bạch: "?"

Tiếp đó bởi vì California trả lời, cùng với hiệu quả tự thân bi hài của Đường Thu Bạch, bị một đám dân mạng spam "Ha ha ha".

Đường Thu Bạch đáp lại California một nụ cười khổ. jpg, ấn vào tin nhắn.

"Sao muộn vậy rồi cô còn chưa ngủ?"

Đường Thu Bạch một bên lướt Weibo một bên chờ California trả lời, trực giác nói cho nàng biết, California hẳn là sẽ trả lời nàng.

Người có tâm sự muộn như vậy chưa ngủ, đại khái sẽ không để ý trễ một chút nữa.

Quả nhiên, Đường Thu Bạch lướt hot search quay lại, liền phát hiện California đã trả lời nàng, không chỉ một câu, còn trả lời hai câu.

Đường Thu Bạch có chút tò mò, kết quả chờ nàng thấy rõ chữ trên màn hình, lại cười bất đắc dĩ.

"Cô không phải cũng vậy?"

"Tôi cảm thấy cô khả năng vĩnh viễn cũng không đoạt được chiếc ghế hạng nhất của tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK