“Chị Nghi, đã đọc báo ngày hôm nay chưa?” Bên kia giọng Hạnh Thu gấp gáp.
“Chị mới đọc xong đây, quả là gay cấn.”
“Ôi trời chị ơi, chị còn thưởng thức được sao. Em phát khiếp lên rồi đây. Chị không biết sao, khi mọi người tìm đến nơi mấy người đó vẫn đang còn cuồng nhiệt lắm. Giáo sư Giang không thấy chị đâu còn ngỡ chị cũng gặp chuyện, ông ấy lo lắng từ tối qua tới giờ…”
“Chị biết rồi, chị sẽ liên lạc với giáo sư.” Kể ra thì giáo sư vẫn rất thương cô.
“À đúng rồi chị Nghi, chuyện sàn diễn tối qua, giáo sư tìm tấy Vezula bị đánh ngất ở một nhà kho gần trường mình, Hiệu trưởng đã báo cảnh sát điều tra rồi, sẽ sớm có kết quả thôi.”
Doãn Nghi sốt sắng, có người cố ý hãm hại cô: “ Cô ấy có gặp chuyện gì không?”
“Hiện tại đang ở trong bệnh viện, không có gì đáng ngại.”
“…”
Viên đá trong lòng cô được buông xuống. Vezula bị đánh ngất còn bị kéo đến nhà kho vắng, cô sợ cô ấy sẽ bị người ta hãm hiếp. Dập máy của Hạnh Thu, cô liền gọi cho giáo sư để trấn an ông. Đúng lúc này Khương Duật Lãng đi vào, trên tay còn có một khay đồ ăn.
“Có đỡ hơn chưa, tại sao không nằm nghỉ thêm một chút.” Anh đặt khay lên bàn cạnh cô.
Doãn Nghi bỉu môi, tại vì ai mà cô mất sức không dậy nổi đến tận giờ này chứ. Nhưng cô vẫn lắc đầu nói: “Nằm đủ rồi, không thấy mệt nữa.”
Anh xoa đầu cô, biết rằng mình đã không tiết chế khiến cún con phải mệt mõi rồi. Từ tối qua cô vẫn chưa ăn gì lại vận động nhiều như thế nên giờ rất đói, nhìn đồ ăn bụng liền biểu tình. Nhìn cô, anh không nhịn được cười, đẩy đồ ăn đến trước mặt cô: “ Ăn đi, nhìn em đói đến sắp ngất rồi kìa.”
Tuy trong lòng vẫn còn có chút giận nhưng vẫn phải lấp đầy cái bụng thì mới có sức giận anh tiếp chứ. Đồ anh làm cũng vô cùng phong phú, gồm có mỳ ý, sanwich thịt trứng, bánh plan núng nính và ly nước ép trái cây. Nhìn đến ly nước ép, Doãn Nghi cười cười là nước cam. Phần ăn uống cô có hơi khó tính, thích nhất là cam. Nước ép chỉ uống nước cam, còn lại cô đều không thích. Ánh mắt cô hấp hánh ánh cười nhìn anh: “May thật, là nước ép cam chứ không phải thứ khác.”
Nhìn cô ăn ngon lành, anh cũng có chút đói, cầm muỗng lên ăn một miếng bánh. Nghe cô nói vậy thì nhướng nhướng mày, nở cụ cười nhẹ: “May thật, người làm là anh.”
Doãn Nghi đang uống nước chút nữa thì sặc. Cái con người này, muốn nói gì đây chứ. Doãn Nghi liếc mắt nhìn anh.
“Vì là anh nên mới như thế này.” Quả thực nếu không phải là anh thì không biết bây giờ cô ra sao, có khi là rơi vào miệng cọp của một ai đó rồi. Nhưng anh cũng là một con sói đầy ham muốn còn gì. Miệng sói và miệng cọp khác gì nhau đâu chứ. Nhưng con sói này là thú cưng của cô, lại còn là cực phẩm, hàng quý nha.
Anh cười cười, quá khứ có thể không phải anh nhưng hiện tại và tương lai nhất định sẽ là anh. Nhất định sẽ không để cô rơi vào tay một ai nữa, anh sẽ đem cô buộc chặt bên người mình. Mười lăm năm trước bỏ lỡ cô một lần để rồi cô ở cùng một người khác. Mười lăm năm sau chắc chắn sẽ không như vậy nữa.
“Duật Lãng, lát nữa em muốn đi thăm Di Giai, con nhóc đó ở trong bệnh viện lâu như vậy chắc chắn muốn về nhà rồi.”
“Ừm, anh biết rồi.”
Trời đã ngả về chiều, tiết trời càng âm u hơn. Bầu trời vốn dĩ chẳng có mấy nắng nay lại trở mình vào trong bóng tối một cách nhanh chóng. Khi Doãn Nghi cùng anh bước xuống nhà, thì trên ghế sofa ở phòng khách rộng lớn đã có một người đàn ông vẻ ngoài tuấn tú, phong lưu nhắm mắt ngả người ra sau ở đó. Cách ăn mặc của anh ta đã nói lên rằng anh ta là tên công tử ăn chơi. Nhưng không thể phủ nhận rằng anh ta rất đẹp trai lại có chút hoang dã, phóng khoáng. Nếu nét đẹp của Khương Duật Lãng là lạnh lùng xa cách có chút cương nghị thì anh ta lại là vẻ ấm áp, tươi trẻ.
“Trạch Dương, cậu không ở nhà giúp cha cậu làm việc, chạy đến đây làm gì?” Anh ung dung nắm tay cô bước xuống đứng cạnh đó.
Doãn Nghi ngạc nhiên, mấy người vừa giàu vừa có nhan sắc này cứ thích chơi cùng nhau hay sao. Người đó vẫn không mở mắt, chỉ lười biếng mở miệng: “ Cha mình không cần đứa con trai này giúp sức, đuổi mình đi rồi.”
Doãn Nghi quan sát thấy mày anh hơi chau lại, cô đoán qua hệ giữa người này và cha không tốt lắm, Khương Duật Lãng là bạn có vẻ cũng rất để tâm. Một hồi lâu sau đó anh mới mở miệng nói: “ Chứ không phải cậu làm gì chọc giận ông ấy à?”
Nghe đến đây, người đó mới mở mắt, bật người dậy lao đến chỗ anh, một tay ôm ngực, một tay chỉ vào anh nói: “ Này Khương Duật Lãng, cậu là cái đồ không tim không phổi, chơi với người ta bao nhiêu năm còn có thể nói như vậy sao?”
Doãn Nghi giật giật khóe miệng, đây lại là cái tình tiết gì đây. Sau câu nói đó hắn mới nhìn đến chỗ cô, nhận thấy ánh mắt hắn đang đánh giá cô. Doãn Nghi thấy có chút khó chịu liền đanh mặt, lạnh lùng đáp trả lại ánh nhìn đó. Hắn có hơi ngạc nhiên khi cô nhìn hắn như vậy, thu lại tầm mắt, hắn hướng Khương Duật Lãng cười nhếch một cái.
“Hóa ra là cậu đã có người để bận tâm, nên mới bỏ rơi anh em.”
Anh không thèm để tâm đến hắn, hướng cô nói: “Nghi Nghi, đây là Quách Trạch Dương, chơi với anh từ nhỏ.”
Cô nhận thấy ánh mắt anh ta có chút ngạc nhiên nhưng sau đó liền bình tĩnh trở lại, hướng cô cười cười: “Chào cô, vừa rồi có chút thất lễ.”
Cô cũng cười đáp lại: “Không sao, tôi không phải là người khó tính.”
“Vậy bây giờ cậu định làm gì, mình không chứa chấp cậu.” Khương Duật Lãng lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngịu. Truyện Xuyên Không
Nhưng hắn lại làm bộ mặt đau lòng, níu cánh tay anh nói: “ Lãng Lãng à, đừng đối xử người ta như thế, cậu muốn tớ làm gì cũng được, cho tớ ở lại đi mà.”
Doãn Nghi không thể nhìn nổi nữa, liền bịt miệng cười. Hai người này cứ như một cặp tình nhân vậy, cô cũng không ngại nếu làm nữ phụ đam mỹ. Khương Duật Lãng thì đen mặt, Quách Trạch Dương cũng trạc tuổi anh, chỉ kém anh 3 tuổi nhưng vẫn cứ như con nít. Hắn nhìn gương mặt đen như đít nồi của Khương Duật Lãng, biết xin không được, liền hướng Doãn Nghi. Như biết hắn định làm gì, anh nhanh tay kéo cô ra sau lưng mình. Hắn chộp hớ, có hơi ngượng nhưng vẫn làm mặt đáng thương nhìn cô: “ Chị dâu à, giúp đỡ người đáng thương này đi mà.”
Hai chữ " Chị dâu " này khiến cô giật giật khóe miệng. Dù gì cũng hơn tuổi cô gọi như vậy có chút không phải…Nhìn hắn đang nước mắt lưng tròng, cô bất đắc dĩ nhìn anh rồi kéo kéo cánh tay anh một chút. Anh hiểu ý, nhắm mắt thỏa hiệp rồi vứt chìa khóa xe cho hắn.
“Vậy cậu lo mà làm culi cho tốt đi.”
“Rõ.”
Tình cảm hai người quả thực tốt, nhìn Quách Trạch Dương bây giờ cứ như con của Khương Duật Lãng vậy. Nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô, anh cúi đầu nhìn, nhịn không được liền hôn nhẹ một cái.
“Này hai người đừng có tổn thương con người độc thân được không?” Giọng Quách Trạch Dương từ trong xe vọng ra, nghe có vẻ rất ganh tị nha.
Xe dừng trước cổng bệnh viện, anh xuống xe rồi sang bên mở cửa cho cô. Quách Trạch Dương vẫn ngồi ở ghế lái, tay gác lên cửa xe: “Này, hai người vào đó đi, mình phóng xe đi chút, được không?”
Nhưng đáp lại cái vẻ mặt hồ hởi của hắn lại là gương mặt lạnh tanh của anh kèm câu: “Không được.”
“Tại sao chứ?”
“Cậu đừng có mà đem xe mình đi gây sự. Làm trọn vẹn công việc của mình đi.”
Quách Trạch Dương ảo não, đành xuống xe ddi cùng hai người vào trong. Doãn Nghi hơi thắc mắc, để hắn đi có phải sẽ thoải mái hơn không. Nhưng anh chỉ điềm nhiên đáp lại: “ Hắn mà mang xe anh đi, chắc lại đi hộp đêm, tán gái gây chuyện mà thôi.” Doãn Nghi liền nghẹn họng trăn chối. Quả nhiên là một tay ăn chơi chính hiệu.