Tiếng chuông chuẩn bị vang lên.
Một giáo viên vừa cầm sách đứng dậy quay lại thấy Sơ Trừng vẫn ngồi ở bàn cầm điện thoại thì hỏi: “Thầy Sơ hôm nay xong lớp rồi à?”
“Ừ.” Sơ Trừng ngẩng đầu cười đáp, cậu nhìn đồng nghiệp đi ra ngoài rồi lại nhìn điện thoại.
Cậu đang dừng lại ở giao diện trò chuyện WeChat, bên kia của hộp thoại là bác sĩ Kiều của khoa Nội Tiêu hoá của bệnh viện thành phố.
[Bác sĩ Kiều: Từ đầu tháng Mười Hai đến cuối năm giường bệnh nội trú hạn hẹp lắm, vì vậy tôi khuyên cậu nên xác định thời gian cụ thể trong tháng này để có thể đặt lịch phẫu thuật trước.]
[Được ạ, tôi sẽ cân nhắc rồi liên hệ lại với bác sĩ sớm nhất có thể.]
Sơ Trừng trả lời tin nhắn suy nghĩ một chút rồi tiếp tục gõ phím.
[Ngoài ra, như đã trao đổi với bác sĩ trước đây, nếu những người thân trong gia đình tôi không thể có mặt để kí tên trong quá trình gây mê thì tôi phải làm gì?]
[Bác sĩ Kiều: Cậu tự kí cũng được nhưng phải có người nhà trong suốt quá trình phẫu thuật.]
[Được rồi, tôi hiểu rồi, xin lỗi đã làm phiền bác sĩ.]
[Bác sĩ Kiều: Không có gì.]
Sơ Trừng nhấn nút khóa màn hình điện thoại, tựa lưng vào ghế văn phòng thở dài một hơi.
Nên tìm ai đi cùng đây?
Trong trường là không được rồi vì ai cũng phải lên lớp, anh Xuyên cũng không có thời gian rảnh… Nghĩ đi nghĩ lại, Sơ Trừng vẫn gọi điện cho cậu mình.
Chờ hai tiếng bíp, điện thoại đã được nhấc lên nhưng từ ống nghe phát ra một giọng nữ trong trẻo và tri thức.
“Chào anh Sơ, tôi là trợ lý riêng của Giám đốc Kim.”
“A, xin chào.” Sơ Trừng dừng một chút mới phản ứng: “Giám đốc Kim đang bận à?”
Trợ lí trả lời rất lịch sự: “Đúng vậy, Giám đốc Kim đang tham gia cuộc họp đấu thầu bất động sản ở thành phố Tô. Nếu bây giờ anh có việc gì thì tôi sẽ chuyển lời giúp anh.”
“À, không cần…” Sơ Trừng đang định nói không có gì quan trọng.
Trợ lí lại lên tiếng: “Anh vui lòng đợi một lát, Giám đốc Kim ra ngoài rồi, tôi sẽ chuyển máy cho anh ấy ngay.”
Khoảng hai phút sau, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng ‘alo’ trầm thấp.
Sơ Trừng gọi người ở đầu dây bên kia: “Cậu ạ.”
“Không dễ dàng gì.” Giám đốc Kim cười hỏi: “Sao đột nhiên lại gọi cho cậu? Con gặp vấn đề gì?”
Sơ Trừng không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: “Nghe như thể có chuyện con mới đến tìm cậu vậy.”
“Chứ sao?” Giám đốc Kim hỏi: “Cậu bận lắm, con nói thẳng chứ đừng vòng vo.”
Sơ Trừng nói: “Con nói ngắn gọn thôi, chuyện có thể khiến cậu hơi bất ngờ nhưng cậu đừng lo lắng nhé.”
Sau khi đã rào trước, Sơ Trừng bỏ điện thoại ra khỏi tai, bấm vào album ảnh rồi gửi hồ sơ bệnh án cho ông.
Sau khi tin nhắn gửi đi thành công, người ở đầu bên kia điện thoại im lặng, có lẽ là ông đang kiểm tra tin nhắn hình ảnh.
Sơ Trừng không quan tâm cậu mình có nghe rõ hay không mà một hơi giải thích toàn bộ sự việc: “Cậu nghe nhé, nói chung là sắp tới con phải làm phẫu thuật với cả nội soi dạ dày nhưng không không có người nhà đi chung. Con nhờ cậu đừng làm phiền bà Kim, qua đây hỗ trợ con được không ạ?”
…
Ống nghe im lặng vài giây sau đó vang lên mấy tiếng chửi: “Sơ Trừng, đầu óc con có vấn đề à? Con còn dám hỏi ý cậu việc này hả?! Con đi khám hồi nào? Bệnh viện nào? Chuyện nghiêm trọng như vậy mà cũng không nói một tiếng…”
Sơ Trừng tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn choáng váng, cậu nheo mắt lật úp điện thoại xuống bàn nửa phút; khi nhấc máy lên, Giám đốc Kim vẫn chưa chửi xong.
“Con còn nói cậu đừng lo, ba mẹ con chỉ có một thằng con trai, nếu có vấn đề gì thì cậu chịu trách nhiệm kiểu gì?”
Sơ Trừng nhịn không được phải ngắt lời ông: “Cậu, con đã nói cậu đừng gấp mà, chuyện này cũng khó nói trong vòng một, hai câu; bác sĩ còn đang chờ con ấn định thời gian mổ, khi nào thì tiện cho cậu?”
Cậu vẫn cảm thấy có không ổn: “Con nói giỡn hả? Phẫu thuật là chuyện có thể tùy tiện quyết định mà không báo cho gia đình sao? Sau này giáo sư Kim mà biết thì chắc chắn sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà.”
Sơ Trừng nói tiếp: “Nhưng nếu giáo sư Kim biết thì ông bô cũng biết, thế nào ba cũng lao tới đây đó… Người ta đã hơi sáu mươi tuổi rồi, với cả con làm phẫu thuật nội soi dễ thôi mà, đi phòng khám cũng được nữa.”
“Con khỏi nói nữa, con tự gọi hay cậu gọi thay con?” Giám đốc Kim chỉ đưa ra hai lựa chọn.
Thấy đối phương không chịu đồng ý, Sơ Trừng đành phải dùng thêm thủ đoạn: “Cái nào con cũng không chọn, nếu cậu khó xử thì con cũng hết cách rồi. Nếu không phẫu thuật ở bệnh viện thành phố được thì con kiếm đại cái phòng khám nào ngoài đường thôi, có khi cũng chẳng nhiều thủ tục như thế này nhỉ?”
“Đừng có chọc điên cậu!” Giọng của ông đột nhiên vang lên.
Trong điện thoại có một giọng nói yếu ớt: “Giám đốc Kim, đây là bản kế hoạch đấu thầu mới, anh có muốn xem qua trước không?”
“Chờ một chút, tôi đang giải quyết một số việc riêng.” Nghe có vẻ như ông đang rất bận nhưng vẫn nổi bão bên điện thoại: “Sơ Trừng, con đừng có mà vớ vẩn, đừng tưởng con trốn đến nơi chim không thèm ỉa là không ai xử lí con được; đợi cậu xong dự án rồi cậu qua ngay.”
Một thành phố có giá nhà trung bình gần hai mươi nghìn nhân dân tệ là nơi chim không thèm ỉa?
Cậu chưa kịp chửi thầm thì ông Kim lại giục: “Con có nghe thấy không? Trả lời đi.”
“Dạ được ạ.” Mục đích của Sơ Trừng đã đạt được nên cậu ngoan ngoãn đáp lại.
Sau khi cúp điện thoại, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi đặt điện thoại xuống rồi mở laptop để soạn bài.
Kì thi giữa kỳ vừa kết thúc, dù lớp 11/7 đạt kết quả ấn tượng nhưng Sơ Trừng vẫn trăn trở vì hiện tượng ‘tụt hậu’ chỉ diễn ra ở môn Ngữ văn.
Những ngày sau kì thi, cậu cẩn thận xem qua bài thi của các học sinh. Nền tảng của mỗi người rõ ràng thiếu sót, thậm chí nhiều bạn còn viết bừa, đọc mà không tìm thấy luận điểm ở đâu; những vấn đề này không thể được cải thiện chỉ bằng cách dạy bài mới.
Nếu không thể làm được gì ở thiên phú lẫn kiến thức thì chỉ có thể dựa vào khả năng cảm thụ và thói quen tư duy để ghi điểm. Vì vậy Sơ Trừng đã đặc biệt xin đại ca mỗi ngày hai mươi phút tự học buổi sáng để là luyện thêm các bài văn học hiện đại.
Cuối cùng học sinh không còn phải lo lắng giải đề toán nữa mà chỉ cần đọc bài rồi nghe thầy Sơ giải thích, bản thân các bạn cũng cảm thấy thoải mái.
–
Sơ Trừng viết rất lâu để chuẩn bị bài học, buổi trưa cậu chỉ ăn hai miếng, sau đó sẵn sàng ngủ luôn trên bàn…
Cho đến khi cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Alo? Xin chào.” Sơ Trừng mơ mơ màng màng.
“Cậu đến cổng trường con rồi.” Giọng nói quen thuộc của cậu lại lại vang lên.
Cơn buồn ngủ của Sơ Trừng biến mất: “Cái gì ạ?”
“Chứ con kêu cậu tới mà?” Ông hỏi ngược lại.
Nhưng tới như thế này có quá đột ngột không?
Sơ Trừng đứng thẳng lên khỏi bàn, chỉnh lại lọn tóc xù rồi đáp: “Con tưởng dự án của cậu ít nhất phải mất vài tuần chứ.”
“Thời tiết càng ngày càng lạnh, đừng trì hoãn nữa. Chẳng phải sau khi phẫu thuật sẽ không thể vận động mạnh một thời gian sao? Tuyết rơi mùa đông trời lạnh cóng, đường trơn trượt, cậu dám để con đi làm bằng chiếc xe đạp nát hả? Con bớt để cậu phải lo đi.”
“Sao lại là xe đạp nát? Cái đó cậu cho con mà? Con cũng chưa từng đạp xe đi làm bao giờ.”
“Mau xuống đi. Cậu đã hẹn bác sĩ chuyên môn chiều nay rồi, cậu dẫn con đi kiểm tra sức khỏe thật kĩ trước khi sắp xếp phẫu thuật, vậy cũng yên tâm hơn.”
“Gấp quá đi mất, con còn chưa xin nghỉ phép, cũng chưa bàn bạc với các giáo viên khác về việc điều chỉnh giờ học.”
Trong lúc Sơ Trừng đang nói chuyện với ông Kim, cậu chỉnh trang lại quần áo rồi bước ra khỏi văn phòng Tổ Ngữ văn để đi xuống phòng học lớp 7.
Người cậu lại tiếp tục phàn nàn qua điện thoại: “Con chỉ dạy có một tiết mỗi ngày, sao mà vất vả như vậy?”
Sơ Trừng nhẹ nhàng giải thích: “Dù gì thì con cũng là giáo viên phó chủ nhiệm mà, đâu có mặc kệ học sinh được, để chủ nhiệm làm cũng không nổi.”
“À…” Giám đốc Kim nghe vậy trầm tư suy nghĩ: “Là thằng đồng nghiệp Từ Xuyên nhắc đến mà hay chèn ép con ấy hả? Dù bận đến đâu thì nó cũng không ngăn con nghỉ bệnh được nhỉ? Giáo viên tụi con đều thích làm việc theo quy trình, đưa thông tin liên hệ của nó cho cậu; để cậu hỏi xem cậu là phụ huynh của giáo viên thì có cần kí giấy phép xin nghỉ cho con không.”
“Nhà mình đã đặt bao nhiêu gián điệp xung quanh con vậy? Giáo sư Kim sắp xếp Chu Cẩn còn chưa đủ, cậu còn liên lạc với anh Xuyên. Với cả người ta ghét con vì con là đứa nhóc ngu ngốc, khó lắm quan hệ hai người mới tốt hơn, cậu đừng gây thêm rắc rối cho con.”
Sơ Trừng ngạc nhiên trước lượng thông tin của đối phương, nhưng lúc này cậu cũng không rảnh để ý tới chuyện đó, cậu đẩy cửa lớp ra nói: “Đợi con một chút, con đang ở trong lớp, để con dặn mấy đứa rồi con ra ngay.”
Sơ Trừng cúp điện thoại nhưng nhìn quanh lớp không thấy Dụ Tư Đình, cậu quay sang học sinh đang lau bảng: “Đại ca đâu?”
Quý Nhã Nam đáp: “Hôm nay thứ năm nên đại ca phải đến lớp chọn để luyện thi rồi.”
“À đúng rồi.” Sơ Trừng vỗ trán, tiếp đến cậu lại nhìn thấy là một nhóm học sinh bao gồm cả lớp trưởng đang tụ tập quanh cửa sổ, cậu hỏi tiếp: “Mấy đứa nó đang làm gì vậy?”
Quý Nhã Nam: “Ngắm xe.”
“Xe gì?” Sơ Trừng tò mò tiến tới.
Tòa nhà giảng dạy của khối Mười Một đối diện với ngã tư rộng với tầm nhìn tốt, đứng ở đây vừa đẹp để thấy một chiếc Maybach biển số màu vàng đậu ở đường đối diện.
“Đây có phải là chiếc Zeppelin 62 huyền thoại không?”
“Thân xe dài như vậy sao? Tôi đã có thể tưởng tượng ra cảnh lãnh đạo doanh nghiệp ngồi trong đó nhàn nhã làm việc.”
“Hả? Sao tôi có cảm giác như người ta đang đến trường vậy?”
Khi các học sinh đang ‘xếp lớp’ trên bậu cửa sổ để thảo luận thì chiếc Maybach bất ngờ tiến về phía trước vài mét.
“Đã dừng lại một lúc rồi, chắc là phụ huynh đang đợi đón con… Á, thầy Sơ làm con hết hồn.” Lộc Ngôn chưa nói dứt câu thì nhận ra có người đứng sau lưng mình.
Ánh mắt Sơ Trừng cũng dán chặt vào chiếc xe bên kia đường với vẻ mặt phức tạp.
“Nhưng tôi chưa từng nghe ai trong trường có phụ huynh như vậy.” Mọi người tiếp tục thảo luận rồi hỏi tới Sơ Trừng: “ Thầy Sơ có biết nội tình không?”
Còn gì nữa?!
Một người cậu nổi loạn đang đe dọa cháu trai mình phải ngoan ngoãn bằng cách lái xe xịn vào trường học.
“Đừng nhìn, giáo viên tiếng Anh tới rồi, mấy đứa mau về chỗ ngồi đi học.” Sơ Trừng im lặng một lúc rồi bình tĩnh lại để ổn định trật tự.
Các học sinh do dự: “Tụi con muốn xem xe đón ai.”
Sơ Trừng buột miệng nói: “Đón thầy, mấy đứa ngồi xuống nhanh.”
“Ngắm xíu thôi mà.” Giọng điệu quá thản nhiên của phó chủ nhiệm không khiến các học sinh để ý, các bạn nhỏ miễn cưỡng rời khỏi cửa sổ.
“Cô Thẩm.” Sơ Trừng quay lại bục giảng, nói chuyện thân mật với Thẩm Nam Nam: “Lát nữa em phải xin nghỉ, thầy Dụ đang bận, nếu tan học mà thầy ấy chưa quay lại thì nhờ cô để ý lớp giúp em nhé.”
“Không sao đâu.” Thẩm Nam Nam từng là giáo viên phó chủ nhiệm của lớp 11/7 nên cô hiểu lớp rất rõ, vậy là cô vui vẻ đồng ý ngay.
Sơ Trừng tin với tính cách của cậu mình thì ông nhất định có thể gọi điện thẳng cho Dụ Tư Đình, cậu không dám trì hoãn nữa mà vội vàng đến Phòng Giáo vụ xin nghỉ phép, sau đó gửi tin nhắn WeChat.
[Ngài Kim, con đang trên đường ra ngoài đây, ngài có thể yêu cầu tài xế đưa xe đến một nơi kín đáo hơn được không?]
Nửa phút sau, chiếc Maybach đậu bên đường lặng lẽ lái đi.
Sơ Trừng lên xe ngoài cửa hông Trung học phổ thông số Mười, vừa ngồi xuống đã bị người túm lấy gáy.
“Ôi, cậu ơi…” Trước mắt Sơ Trừng tối sầm, cậu vô thức giơ vai lên né tránh nhưng vô ích.
Cậu bị một bàn tay rất mạnh ấn vào mép ghế da phía trước, ngay lập tức một khuôn mặt với đường nét khỏe khoắn, khí chất trưởng thành mạnh mẽ tiến đến gần.
“Hay nhỉ, dám uy hiếp cậu? Con thử ghé phòng khám bên đường xem cậu có đánh gãy chân con không?” Giám đốc Kim nhỏ hơn giáo sư Kim cả một con giáp, ông ở độ tuổi trung niên, sức khỏe tốt, mắng người thì càng khí phách mười phần.
Vì cậu không có con ruột, nhà họ Kim cũng không còn đứa nhỏ nào khác nên ông chiều chuộng Sơ Trừng từ nhỏ, lúc nào ông cũng đáp ứng những yêu cầu của cậu, ngay cả khi dạy dỗ mà cũng chỉ sử dụng lời nói chứ không dùng đòn roi.
Sơ Trừng hiểu rõ nên không hề sợ hãi, cậu nghiêng đầu cười lộ ra hàm răng trắng: “Con nói chơi thôi mà cậu nóng quá vậy…”
“Con còn cười nữa, con có biết tự nhiên thấy bệnh án là cậu lo cho con tới mức nào không?” Ông không đánh Sơ Trừng được nên chỉ nhéo mấy cái cho hả giận rồi buông ra.
“Không đi khám thì làm sao biết được… Lúc nhận được kết quả con cũng sốc.” Sơ Trừng thấp giọng biện hộ, sau đó bất an hỏi: “Cậu không nói cho mẹ con đúng không?”
Giám đốc Kim ậm ừ: “Nếu cậu nói thì xe này còn chỗ cho con ngồi không?”
Sơ Trừng nghiêng người về phía trước thở phào nhẹ nhõm sau khi xác nhận những người ngồi ở hàng ghế đầu là tài xế và thư kí của cậu mình.
Người lái xe nhìn vào gương chiếu hậu hỏi: “Thưa anh, chúng ta đi đâu tiếp?”
Ông cậu nghiêng người về phía chiếc ghế da nói: “Tới nhà nó trước.”
Sơ Trừng ngạc nhiên: “Không đến bệnh viện ạ? Sao lại đến nhà con?”
Ông đáp: “Không thu dọn đồ đạc thì làm sao nhập viện được?”
Sơ Trừng lại trả treo: “Nhưng tuần này có khi con đã được phẫu thuật đâu.”
“Con không cần lo lắng về việc hẹn phẫu thuật, chỉ cần giữ tinh thần thoải mái để hợp tác với bác sĩ là được.” Giám đốc Kim nhắm mắt, mở miệng trả lời: “Không muốn cậu đến nhà con thì cậu càng phải đi để xem con giấu cái gì. Chỉ đường, lái xe!”
Mệnh lệnh chỉ bốn chữ này hướng đến hai người.
Sơ Trừng nhìn người bên cạnh bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu đành phải im lặng nghe lời ông.
–
“Nhìn cái nơi con ở đi, khoan nói tới chuyện nhà vừa nhỏ vừa cũ, nơi này còn chẳng có ai quét tước.” Từ lúc lên lầu là Giám đốc Kim cứ quanh quẩn trong nhà.
Sáng nay khi nghe điện thoại, ông vẫn đang đấu giá khu đất trị giá hơn một tỉ nhân dân tệ với nhiều đối thủ khác nhau. Đến buổi chiều, hợp đồng bất động sản đã giảm xuống còn tám mươi mét vuông thuê nhà mỗi tháng.
“Bình thường con có dọn mà.” Sơ Trừng bình tĩnh biện hộ.
Cậu nói vậy cũng đúng.
Trên thực tế thì căn nhà khá ngăn nắp và sạch sẽ, nhưng nó chỉ giới hạn ở những nơi sinh hoạt hằng ngày như phòng ngủ, nhà tắm, bàn ăn thôi.
Còn những nơi khác…
Vì luôn đi sớm về trễ, ít có thời gian rảnh nên quần áo cậu phơi trên ban công từ một tuần trước vẫn chưa thu vào, cánh cửa kính trượt trong bếp vẫn chưa mở, cuốn lịch xé tay trong phòng khách dừng lại từ nửa tháng trước.
Sơ Trừng đang bận đun nước pha trà nhưng lại phát hiện ở nhà không có nửa lá trà tươi mà chỉ có một hộp cà phê đen lớn, cậu cười hỏi: “Cậu uống cà phê hoà tan được không ạ?”
Ông Kim: …
Khi Giám đốc Kim còn nhỏ, cả ba mẹ ở nhà đều bận rộn với công việc sáng tạo và nghiên cứu, người chị giống như một người mẹ một tay nuôi nấng ông.
Sau khi giáo sư Kim kết hôn, bà với thầy Sơ đầu gối tay ấp mười năm chung sống chỉ có một cậu con trai, cặp vợ chồng già vốn quen tiết kiệm nhưng vẫn sẵn sàng chi tiền cho con cái.
Mặc dù giáo sư Kim thường xuyên dặn dò em trai mình đừng chiều chuộng Sơ Trừng quá nhưng gia đình hai bên đều khá giả, từ nhỏ cậu bé chưa bao giờ thiếu thốn bất cứ thứ gì.
Có lẽ vì thế mà Sơ Trừng không bị cuốn theo cơm áo gạo tiền, mục tiêu cuộc đời của cậu không phải cuộc sống sung túc mà là cái thú tự do.
“Đừng nhây nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mang theo hồ sơ bệnh án của con đi.”
Sơ Trừng khựng lại một chút rồi nói: “Dạ… Con phải nhớ lại xem con để ở đâu.”
Thấy cậu không quan tâm đ ến thân thể của mình, ông Kim nghiêm mặt nói: “Tốt nhất con nên nhanh chóng tìm ra, nếu con không chê khó chịu thì cậu đưa cậu đi khám lần nữa.”
Sơ Trừng không trả lời.
Kể từ cuộc điện thoại lúc sáng là ông Kim đã tỏ ra chán ghét, Sơ Trừng biết ông tức giận đến không nói nên lời vì lo lắng cho mình nhưng trong lòng vẫn có chút không vui.
Cảm xúc thoáng qua trong mắt cháu trai được Giám đốc Kim bắt lại ngay.
“Con không vui à?”
Ông đợi một lát cũng không thấy cậu nói gì nên cười để làm dịu bầu không khí: “Không phải cậu muốn soi mói hay nghi ngờ lí tưởng và cuộc sống của con, nhưng ít nhất thì con cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt chứ? Nếu được vậy thì con cũng không cần bí mật tìm cậu để nhờ giúp đỡ.”
Sơ Trừng ngẩng đầu không hề nao núng: “Sinh, lão, bệnh, tử là chuyện không ai có thể tránh khỏi. Cậu, con không nói với ba mẹ vì không muốn họ lo lắng cho sức khỏe của con chứ không phải vì con không dám để bọn họ hiểu cuộc sống bây giờ của con thế nào.”
“Được rồi được rồi, cậu xin lỗi.” Thấy cháu trai nghiêm túc như vậy, Giám đốc Kim đành nhường một bước, ông chân thành giơ tay ngẫm từng lời mình nói:
“Cậu không nên nói rằng thành phố con chọn là xa tới mức chim không thèm ỉa, không nên cười con dạy có một tiết vẫn bận đầu tắt mặt tối, không nên chê chiếc xe đạp yêu thích của con là xe đạp nát rồi đi lại vất vả, không nên phàn nàn nhà nhỏ ở không thoải mái, không nên ghét con chỉ có cà phê hòa tan vừa không tốt cho sức khỏe vừa dở tệ…”
“Được rồi…” Sơ Trừng bất đắc dĩ dài giọng: “Cậu không cần phải nhắc lại đâu.”
“Trách cậu tuổi cao nên càm ràm, suy cho cùng thì không ai có thể đồng hành với con đến cuối cùng, quan trọng nhất là con được hạnh phúc.” Giám đốc Kim tiến lại gần cậu hơn rồi nói tiếp: “Con nói rất đúng, rằng ‘sinh, lão, bệnh, tử là chuyện không ai có thể tránh khỏi’. Sau này cậu qua đời rồi sẽ để lại tiền cho con để sau này con không phải hối hận.”
Sơ Trừng vội ngắt lời ông, cậu không vui: “Cậu mới hơn bốn mươi tuổi mà nói cái gì vậy trời…”
“Con nói trước mà.” Giám đốc Kim thản nhiên nói: “Con nói như thế cậu nghe cũng không vui.”
Sơ Trừng: …
Ông Kim cuối cùng cũng ngừng cãi, sau đó kéo tay cháu trai: “Đi thôi, đừng lãng phí thời gian. Không biết trong cuộc sống lí tưởng của con có mục tiêu ‘để các chuyên gia y tế chờ đợi’ như con đang làm hay không.”
Sơ Trừng lại im lặng hai giây rồi mới nói: “Cậu có biết cậu chọc điên người ta xong lại dỗ dành, dỗ xong rồi lại độc miệng như thế thì giống ai không?”
“Ai?” Giám đốc Kim thực sự tò mò.
Sơ Trừng nhếch môi: “Giống cậu của một người khác.”
“Thằng nhóc này nói gì vậy?” Giám đốc Kim khó hiểu nhìn thư kí nhưng hiển nhiên đối phương cũng chẳng hiểu gì.
–
Trình độ bác sĩ ở bệnh viện thành phố ngày càng được nâng cao. Sơ Trừng biết đối với phẫu thuật nội soi dạ dày thì dù có gọi trăm chuyên gia thì kết quả cũng không thay đổi, nhưng ông Kim nhất quyết muốn làm như vậy nên cậu chỉ có thể hợp tác.
Theo quy định của bệnh viện, trong những trường hợp không cấp cứu, phẫu thuật chỉ có thể được sắp xếp hai mươi bốn giờ sau khi nhập viện thành công, tức là vào chiều thứ Sáu. Trong trường hợp này, cậu sẽ có thể sinh hoạt bình thường đến thứ Ba hoặc trễ nhất là thứ Tư, sau đó xin nghỉ phép hai ngày.
Vì thế Sơ Trừng đã sẵn sàng đồng ý đi khám ngay trong ngày; tất nhiên ông Kim cũng không thể ngờ đứa cháu vốn luôn tuỳ hứng của mình lại có lòng nhiệt huyết với công việc đến thế, ông đang tập trung giúp cậu giải quyết các thủ tục liên quan.
Vì thời gian quá gấp, giường bệnh có hạn nên ngay cả Giám đốc Kim cũng không thể đặt được một phòng đơn, phương án tốt nhất ở bệnh viện lúc này là phòng đôi.
Sơ Trừng ôm nệm bước vào phòng, có một bệnh nhân nằm giường đối diện cửa nhưng y tá nói rằng cậu ta đang đi tập vật lí trị liệu. Thầy Sơ chỉ còn cách ngồi bên cửa sổ.
Khi bắt đầu dọn giường, cậu hỏi: “Tối nay con về nhà được không?”
“Cậu hỏi y tá rồi, buổi tối có đợt kiểm tra giường.” Giám đốc Kim vuốt phẳng những nếp nhăn trên ga trải giường rồi mặc chiếc quần đắt tiền ngồi xuống: “Con ngoan ngoãn ở đây cho cậu, trước phẫu thuật một ngày cũng không được mệt mỏi, đừng hòng thức khuya chơi game.”
“Con làm gì…”
Giám đốc Kim không cho cậu cơ hội phản bác gì cả: “Con cần gì thì cứ nói, thư kí sẽ chuẩn bị cho cậu.”
“Cậu ơi, dự án buổi sáng của cậu đã đã đàm phán xong chưa? Đã lấy được đất chưa? Mấy ngày nay không có chuyện gì xảy ra nữa à? Cậu sẽ không nhìn chằm chằm vào con như thế này khi con nằm viện chứ?”
Những câu hỏi của Sơ Trừng càng khiến cậu xúc động hơn, cho đến khi cậu muốn gục ngã.
Khác gì đi tù đâu?
Giám đốc Kim kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của anh: “Chưa thương lượng, chưa lấy được, có nhiều chuyện, nhưng con có ứng cử viên nào khác đồng hành với con trên giường bệnh không?”
Chắc là không.
Sơ Trừng mếu máo.
Cậu đang bất lực tựa vào đầu giường nghịch điện thoại thì đột nhiên có cuộc gọi thoại trên WeChat vang lên.
Đó là Dụ Tư Đình.
Sơ Trừng nhìn thời gian và nhận ra đã muộn như vậy, lo nên kiểm tra lại quên gọi điện cho hắn, thế là cậu vội vàng ấn nút kết nối.
“Thầy Dụ.”
“Ừ.” Giọng của Dụ Tư Đình vẫn từ tính như trước, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn bình thường trong lớp: “Sao tự nhiên lại xin nghỉ, thầy lại đau bụng hả?”
“Không, tôi đang ở bệnh viện rồi.” Sơ Trừng giải thích: “Bởi vì giường bệnh ở khoa nội trú có giới hạn, bác sĩ nói ca phẫu thuật của tôi tương đối dễ, thời gian hồi phục cũng nhanh nên nên làm sớm để khỏi phải chờ đợi.”
Thầy Dụ ngập ngừng một lúc: “Là thầy đang chuẩn bị mổ rồi sao?”
Sơ Trừng trả lời: “Ừ sáng mai tôi sẽ kết thúc việc giám định gây mê, thời gian ấn định phẫu thuật là buổi chiều. Tôi cũng hi vọng sẽ hoàn thành càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ luôn cảm thấy có gì đó đè nặng trong lòng.”
Người ở đầu bên kia điện thoại không nói gì.
Sơ Trừng cảm thấy có chút kì lạ, cậu cho rằng đại ca không vui vì cậu không báo trước mà đã nghỉ nên vội vàng giải thích: “À, xin lỗi thầy vì quyết định này có hơi đột ngột nhưng mọi việc trong lớp đã được sắp xếp rồi. Hôm nay tôi dạy xong rồi mới đi, thầy Dương sư phụ tôi sẽ dạy thay vào thứ Sáu, cuối tuần được nghỉ còn tuần sau thì…”
“Thầy Sơ.” Dụ Tư Đình đột nhiên ngắt lời cậu: “Tôi nói mấy lần nhưng thầy không để ý.”
“Hả?” Sơ Trừng lo lắng, thận trọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đối phương nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tôi nhớ rõ là mình có yêu cầu thầy cho tôi biết khi nào thì tiến hành phẫu thuật.”
Sơ Trừng ngơ ngác không biết trả lời thế nào.
Dụ Tư Đình tiếp tục hỏi: “Lần này có ai đi với thầy không?”
Sơ Trừng liếc nhìn người đang xem thời sự bên cạnh: “Có, cậu của tôi ở đây.”
“Được rồi, vậy tôi sẽ ghé thăm thầy sau.” Giọng Dụ Tư Đình nghe có vẻ nhẹ nhõm hơn trước một chút.
“Không cần.” Sơ Trừng vô thức từ chối lòng tốt: “Đây không phải là đại phẫu, tôi sợ thầy bận lớp quá nên không nói thầy.”
Dụ Tư Đình phớt lờ cậu rồi kiên quyết nói: “Trường được nghỉ cuối tuần nên tôi cũng được nghỉ, thầy nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được rồi.” Sơ Trừng cúp điện thoại, lại nhìn khuôn mặt không cười của chú mình.
Cai ngục không chịu được cát bay vào mắt, đuổi thì không đi, bây giờ lại thêm một người.
Đúng là đi tù rồi.
Làm sao cậu dám thở mạnh chứ?
–
Tác giả có lời muốn nói
Giám đốc Kim: Ngoài người cậu tốt của con ra thì còn ai ngủ với con được nữa?
Sơ Trừng: Cậu của một người khác.