Trở lại phòng ngủ, Sơ Trừng gửi tin nhắn WeChat cho Từ Xuyên rồi bước vào phòng tắm.
Lúc cậu tắm xong thì điện thoại đã nhận được tin nhắn phản hồi từ đối phương.
[Từ Xuyên: Ông lại làm sao?]
Sơ Trừng nằm trên sofa, cậu vừa lau mái tóc hơi ướt vừa nghĩ cách giải thích sao cho đạt hiệu quả tốt nhất.
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cậu quyết định sử dụng kĩ năng chân thành và nói thật với anh Xuyên rằng ‘người bạn’ cậu nhắc đến trong đêm Tết Nguyên Tiêu thực ra là một người đàn ông.
Sơ Trừng hồi hộp nhìn màn hình điện thoại nửa phút, mãi mới thấy có tin nhắn mới gửi đến nhưng nội dung lại nằm ngoài dự đoán của cậu.
[Từ Xuyên: Tôi biết rồi, chủ xe Bentley chứ gì.]
[…]
Tâm trạng Sơ Trừng đang bối rối đến mức cậu không thể liên lạc với anh Xuyên qua tin nhắn nữa, cậu thẳng tay gọi điện, nóng lòng muốn hỏi làm sao anh ta biết được.
“Làm ơn đi, lần trước ông nói rõ quá rồi mà. Vừa là đồng nghiệp, vừa là chủ nhà, lúc ông bệnh người ta chạy tới chạy lui, ông làm phẫu thuật mà còn không nói mẹ ông biết; người tận tâm như thế, ngoài anh ta làm việc chung với ông thì còn ai nữa đâu?” Từ Xuyên đương nhiên trả lời với rất nhiều bằng chứng.
Sơ Trừng cau mày: “Ông không ngạc nhiên một xíu nào à?”
Giọng Từ Xuyên vẫn như cũ: “Có gì mà ngạc nhiên? Tình yêu bây giờ tự do rồi, với tôi cũng nghe mấy chuyện này nhiều lắm.”
“… Ông cũng hơi lạ đấy.” Sơ Trừng nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Từ Xuyên bên kia điện thoại nhanh chóng cắt ngang suy đoán ngẫu hứng của cậu: “Này, tôi không có nhé, tôi chỉ thích phú bà thôi.”
“Ừ, tôi đi đâu cũng không bao giờ quên lí tưởng cao đẹp của ông.” Sơ Trừng đã quen với chuyện Tiến sĩ Từ lúc nào cũng nhắc đến quan điểm sống của bản thân, vậy nên cậu thản nhiên nhận xét.
Từ Xuyên là một người tự do và dễ dãi, khi đã quyết định không quan tâm đ ến ánh mắt của người khác, anh càng không quan tâm đ ến giọng điệu hời hợt của cậu mà tiếp lời: “Bây giờ chuyện là thế nào? Xác nhận người ta có ấn tượng tốt với ông, nói cách khác là có ý với ông rồi à?”
Thế nào mới được coi là xác nhận? Sơ Trừng trầm ngâm suy nghĩ. Dụ Tư Đình là người nghiêm khắc, những từ như ‘dịu dàng’ và ‘chu đáo’ dường như không ăn nhập gì với hắn. Tuy nhiên…
Khi cậu không mua được vé tàu cao tốc, hắn tình cờ hỏi cậu có muốn đi nhờ xe về nhà không.
Khi cậu bị bệnh phải kiêng khem, hắn tình cờ học cách nấu canh bồi bổ sức khỏe.
Khi cậu chịu quá nhiều áp lực dẫn đến lo lắng về nghề nghiệp, hắn tình cờ dẫn cậu đi gặp người thầy đã chỉ dạy hắn.
Bất cứ điều gì ba kể về cậu trong sách, hắn đã tình cờ đọc cho bằng hết.
Khi cậu không cảm thấy không khí Tết không có không khí, hắn tình cờ đứng ở nơi tầm nhìn đẹp nhất của tháp truyền hình cho cậu xem pháo hoa đêm giao thừa;
Khi cậu không thuê được nhà, hắn đang đi du lịch, thế mà lại tình cờ về sớm để dọn dẹp nhà cửa.
Bây giờ nhìn kĩ sẽ thấy tất cả những tương tác giữa hai người đều có dấu vết để lại, Sơ Trừng không phải kẻ ngốc, cậu đương nhiên cảm cảm nhận được ý đồ đằng sau những sự trùng hợp này.
Từ Xuyên hồi lâu không nghe được bạn mình lên tiếng, trong lòng anh cũng đã đoán được điều gì đó, anh nói: “Ôi lần trước tôi nói ông rồi đó, cái này chỉ cần để ý thôi, nếu nó đã có tồn tại thì làm sao mà không cảm nhận được?”
Sơ Trừng lại cầm chai nước trên bàn lên uống một ngụm lớn rồi trầm tư nói: “Nhưng trước đây thầy ấy giấu kĩ lắm, gần đây mới bắt đầu chủ động tiết lộ.”
Từ Xuyên ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh ta đã nói ông biết xu hướng tính dục của bản thân chưa?”
“Rồi.”
“Vậy thì đúng rồi.”
Sơ Trừng không hiểu: “Đúng cái gì?”
Từ Xuyên nói: “Ông phải suy nghĩ thật kĩ, người ta đã nói rõ và thẳng thắn đối xử tốt với ông tức là người ta đang hỏi ý kiến của ông. Nói một cách đơn giản thì nếu lúc này ông không phản kháng thì đối với anh ta, ông đang ngầm đồng ý bẻ thẳng thành cong.”
Bẻ thẳng thành cong?
Sơ Trừng nghe anh nói như vậy thì cổ tay đột nhiên run lên, cậu cầm không được chai nước trong tay khiến nước lạnh tràn ra ướt đẫm lồ ng ngực.
Cậu nhanh chóng đứng dậy lấy khăn giấy để cấp cứu.
Từ Xuyên ở đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Lúc này quyền chủ động thực ra nằm trong tay ông, nếu ông cảm thấy hoàn toàn không thể tiếp nhận, sau này giữa mấy ông không có khả năng, vậy thì tôi cũng không cần dạy ông phải làm gì.”
Trong ấn tượng của Tiến sĩ Từ, con trai nhà họ Sơ am hiểu nhất là nghệ thuật từ chối người khác, đặc biệt là thủ thuật em-rất-tốt; từ nhỏ đến lớn, bất kì cô gái nào thích cậu thì đều được mệnh danh là ‘cô gái tốt nhất trên đời’.
“Hơn nữa ông vẫn đang thuê nhà của anh ta phải không? Nếu ông quyết định từ chối, mối quan hệ đồng nghiệp và bạn bè thì vẫn còn đó, nhưng tôi khuyên ông nên tránh xa cuộc sống của người ta.”
Điện thoại di động bị bỏ lại trên ghế sofa. Sơ Trừng vội vàng lau nước nên không để ý nhiều đến lời anh Xuyên, nhưng cậu lại nghe rõ câu cuối cùng.
Nếu không có khả năng thì tránh xa cuộc sống của người ta.
Động tác của Sơ Trừng chậm lại, cậu không còn tâm trạng nói chuyện nữa; sau khi cúp máy với Từ Xuyên, cậu nằm dài trên ghế sofa, lại rơi vào những suy tư mới.
–
Một đêm trôi qua, sáng thứ Hai lại đến.
Hôm qua Lộc Ngôn tranh thủ cuối tuần để thức khuya xem đá banh, mới sáng dậy cậu đã bị thầy Dụ tịch thu điện thoại.
Cậu nhóc uể oải uống sữa nóng trên bàn ăn, bên tai còn phải nghe mấy lời răn đe. Không cần lo lắng về việc học của Lộc Ngôn, thế nhưng đôi khi cậu ham chơi thì vẫn cần được nhắc nhở.
“Gần đây con chơi hơi quá rồi, sắp đến kì thi tháng, con tự điều chỉnh bản thân chứ đừng chờ cậu giúp con.” Dụ Tư Đình đưa bánh mì bơ cho Lộc Ngôn rồi nhìn cậu bằng ánh mắt cảnh cáo.
“Dạ.” Lộc Ngôn ngoan ngoãn đáp rồi uống thêm một ngụm sữa, sau đó cậu nhìn đồng hồ: “Sao thầy Sơ không ra ngoài ăn sáng? Sắp trễ làm rồi.”
Dụ Tư Đình lẩm bẩm nói con tự lo cho mình trước, rồi hắn nhìn về phía phòng ngủ ở tầng một và đi kiểm tra xem sao.
Hắn đưa tay lên gõ cửa nhưng không có ai trả lời.
Sau nhiều lần thử, Dụ Tư Đình cảm thấy có gì đó bất thường nên trực tiếp đẩy cửa vào, trong phòng ngủ không một tiếng động, chăn bông trên giường được trải gọn gàng như chưa có ai ngủ.
Không có ai ở đây sao? Ra ngoài mà cũng không báo một tiếng à?
Dụ Tư Đình ngơ ngác nhìn căn phòng ngăn nắp gọn gàng, hắn đang định quay người lại thì bỗng nghe thấy một tiếng hừ nhẹ nhàng, nhìn sang thì thấy ngọn đèn sáng lên trong bóng tối.
Hóa ra cậu đang ngủ trên ghế sofa.
Sơ Trừng cuộn người rồi ngồi dậy rồi lại nhắm mắt, cậu không mặc áo sơ mi, xương quai xanh rõ ràng với đôi vai trắng lộ ra từ dưới khăn tắm, cánh tay gầy gò ôm lấy gối sofa; trông cậu có vẻ lười biếng và ngơ ngơ.
Hai người nhìn nhau, Sơ Trừng bỗng nhiên bừng tỉnh hơn, hai mắt đột nhiên mở to.
Lúc trước nhìn một người đàn ông trưởng thành c ởi trần thì không sao, nhưng tại sao bây giờ bầu không khí lại kì quái như vậy? Ở nhà người khác mà sáng sớm dám để lộ nửa vai vào buổi hơi giống…
Biết rõ trên núi có hổ mà vẫn đi? Nói thế này có đúng không?
Sơ Trừng kinh ngạc hai giây, sau đó cậu chậm rãi lúng túng vươn tay kéo khăn lên che đến cổ.
Môi Dụ Tư Đình hơi giật: “Tôi có gõ cửa, sợ thầy trễ làm nên mới vào xem thử.”
Sơ Trừng: “Ừ… Không sao đâu.”
Chậc, ‘không sao đâu’ là cái quỷ gì vậy chứ? Cậu nói dứt câu thì đã hối hận nhắm mắt lại.
Thấy cậu chưa tỉnh táo lắm, Dụ Tư Đình vừa bước ra ngoài vừa dặn: “Thầy mau dậy chuẩn bị đi.”
“Tôi biết rồi.” Sơ Trừng đáp rồi cởi cái khăn mỏng để chuẩn bị thay quần áo.
Không ngờ người đàn ông đang định đi ra ngoài lại quay lại nhìn lần nữa.
“Trong nhà đã tắt hệ thống sưởi sàn, thời tiết vẫn lạnh nên thầy mặc thêm quần áo đi.” Dụ Tư Đình miệng nói, còn mắt thì thẳng thừng nhìn xuống dưới thắt lưng Sơ Trừng đến giữa đường cong không hề có mỡ thừa, dường như một bàn tay là có thể che hết eo cậu.”
Đầu óc Sơ Trừng lúc này thật sự choáng váng, cậu không biết mình có nên che ngực lại hay không.
Cậu quyết định đứng đó giải thích: “Cái áo tôi mặc tối qua bị ướt.”
Dụ Tư Đình gật đầu không nói thêm lời nào, hắn đóng cửa đi ra ngoài.
Khi Sơ Trừng chuẩn bị xong thì đã quá trễ để ăn, cậu cầm lấy bánh mì với sữa rồi đi ra ngoài.
Dụ Tư Đình là người xuống hầm sau cùng, hắn ngồi vào xe rồi đưa cho Sơ Trừng hai quả trứng luộc – hắn đã tranh thủ lúc cậu đang rửa mặt thay đồ để chuẩn bị.
Sơ Trừng cầm quả trứng qua lớp khăn giấy, cảm nhận nhiệt độ nóng hổi trong lòng bàn tay.
Cậu bóc quả trứng ra cắn một miếng, hương vị đậm đà, hơi mặn nhưng lại mềm thơm; ngả lưng ra sau là thấy ngay chiếc gối êm ái trên ghế hành khách đã được chuẩn bị riêng cho cậu.
Sáu giờ hai mươi sáng, cả hai cùng bước vào lớp trong tiếng chuông reo.
“Sao dạo này bọn họ hay đi chung với nhau thế?” Mục Nhất Dương ngẩng đầu nhìn thấy hai bóng người đi vào cửa, cậu đá ghế ở bàn trước rồi thì thầm.
“Ai?”
“Phó chủ nhiệm với đại ca.”
Học sinh ngồi phía trước nhìn Lộc Ngôn: “Ông phải hỏi cậu ta chứ.”
“Này!” Mục Nhất Dương đổi người nói chuyện.
“Cái này bình thường mà?” Lộc Ngôn liếc nhìn bạn mình, nói bằng giọng điệu đương nhiên: “Hai người bọn họ vì cái lớp này mà ngày đêm lo lắng, buồn rầu, lúc nào cũng phải đi chung để giúp lớp 11/7 càng trở nên tốt hơn; ông nên chăm chỉ học tập và đừng phụ lòng các thầy.”
Lời nói của Lộc Ngôn khiến Mục Nhất Dương sững sờ, cậu quay đầu nhìn về phía hai người ngồi ở bàn làm việc ở hàng sau.
Sơ Trừng ghé vào tai Dụ Tư Đình: “Thầy muốn thử quán cà phê mới mở không?”
Dụ Tư Đình cúi đầu: “Để tôi xem.”
Sơ Trừng đưa điện thoại rồi vuốt màn hình cho hắn lựa chọn: “Lần trước tôi uống Espresso thấy cũng ngon.”
Mục Nhất Dương không nghe được tiếng thì thầm khe khẽ của bọn họ nên chỉ có thể tự tưởng tượng cuộc thảo luận công việc giữa hai người.
Sơ Trừng chú ý đến ánh mắt của học sinh, cậu hắng giọng: “Tiết đầu tiên sẽ là tiết của thầy đúng không? Lấy sách bài đọc ra và làm trang ba mươi sáu, ba mươi bảy.”
“Dạ thầy.” Các học sinh nhận nhiệm vụ bước vào chế độ làm bài.
Sau tiết tự học buổi sáng, Sơ Trừng và Dụ Tư Đình đều có tiết đầu nên hai người cùng nhau trở lại văn phòng tầng năm để lấy sách giáo khoa.
Nắng sớm vừa phải, hai thầy cùng nhau đi trên một con đường. Thầy Sơ giẫm lên gạch hoa văn dưới chân và nhìn bóng hai người chồng lên nhau ngả về phía Tây, cậu không khỏi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt điển trai, nghiêm túc bên cạnh.
Sơ Trừng ngẫm nghĩ thật kĩ, không biết từ bao giờ mà thầy Dụ đã trở thành người cậu tin tưởng nhất, ngay cả khi cậu cảm thấy khó chịu và muốn giải tỏa thì người đầu tiên cậu nghĩ tới cũng là hắn.
Nhưng trước giờ hình như vẫn là đối phương quan tâm và dẫn dắt cậu, nhưng cậu lại chưa hiểu hắn nhiều lắm; vì vậy Sơ Trừng muốn đến gần người này hơn.
Cậu suy nghĩ vài giây rồi lấy điện thoại ra chuyển khoản cho Dụ Tư Đình tiền thuê nhà tháng sau.
m thanh thông báo nhẹ nhàng vang lên, hắn nhìn số tiền rồi hơi nhướng mày: “Chưa đến ngày lãnh lương mà.”
“Tôi có tiền, trả trước không được sao?” Sơ Trừng cong đôi mắt xinh đẹp, trong đó hiện lên nụ cười dịu dàng.
Dụ Tư Đình bị vẻ ngoài xinh đẹp này mê hoặc, hắn khựng lại một chút rồi cúi đầu đọc lại tin nhắn chuyển khoản. Thế là hắn chợt hiểu ra.
Cậu không đưa hắn tiền thuê nhà, mà là câu trả lời cho tối hôm qua.
Số tiền chuyển khoản được hoan hỉ chấp nhận, hai người tách ra trước hai văn phòng Tổ Toán và Tổ Ngữ văn.
Sơ Trừng đẩy cửa văn phòng Tổ Ngữ văn, cậu cảm thấy một cơn gió thổi qua khe cửa sổ thổi vào khiến tấm rèm treo cạnh bàn khẽ đung đưa.
Mùa xuân quyến rũ bởi sự tăng trưởng của vạn vật.
Cậu nhìn bàn làm việc của mìn, vô cùng ngạc nhiên khi thấy cây hoa mao lương trong chậu – luống hoa mà cậu còn không chắc có thể nở được hay không, ấy vậy mà thực sự trổ nụ.
–
Tác giả có lời muốn nói
Đại ca: Mặc quần áo vào đi, em có chịu được lạnh không?
Sơ Trừng: Bây giờ mà đứng đắn gì chứ? Lúc đó anh nhìn không chớp mắt mà.
Mình có lời muốn nói
Thầy Sơ đồng ý cho thầy Dụ theo đuổi thôi chứ chưa chấp nhận tỏ tình đâu nên chưa đổi xưng hô được. Mấy chương sau mời mọi người xem thầy Dụ bày ra cách gì để rước người thương về dinh sau khi đã xài hết những tuyệt chiêu như đưa đón, nấu canh, dẫn đi chơi, v.v. nhen!