Anh xin lỗi vì đã quá tham làm mà giữ em ở lại bên mình mấy ngày nay, chỉ vì anh quá ích kỉ. Có lẽ nếu từ chối em đã tốt hơn cho 2 ta.Anh cũng xin lỗi vì đã lấy mất nụ hôn đầu của em. Xin lỗi vì đã phạt em nặng như vậy, anh vốn Ko có quyền. Xin lỗi em rất nhiều.
Xin lỗi vì đã nhiều lần vì cảm xúc bản thân mà trách phạt em, nhiều lần vì sự ghen tuông của bản thân mà phạt em quá nặng. Còn rất nhiều điều muốn nói nhưng đã Ko còn đủ thời gian. Căn nhà này.. anh để lại, nếu muốn em có thể sử dụng.
Xin em hãy quên anh đi, sống thật tốt. Anh giờ đây chỉ là quá khứ, hãy sống vì hiện tại và tương lai.
Chúng ta từ nay chấm dứt, buông tha cho em? Cũng là cho anh. Ko có anh bên cạnh thoải mái hơn nhiều. Nhưng cũng nên nghĩ đến bản thân, chăm lo sức khỏe, làm việc thật tốt.
Anh Ko thể nói được lí do, em cũng Ko nên nghĩ nhiều.
Tạm biệt, người tôi yêu. Có duyên sẽ gặp lại. Mong lúc gặp lại anh được nhìn thấy em thật hạnh phúc, sẽ vui vẻ coi anh như 1 người anh trai.
Hoàng Sơn."
Trái tim cô vụn thành từng mảnh, ngã khuỵu xuống sàn nhà, nước mắt sớm rơi ướt sũng bức thư. Đây là tình yêu sao? Hoá ra mọi người hay nói đau lắm, đúng thật. Đau Ko tả nổi, anh vì cớ gì phạt cô xong rồi để cô lại 1 mình?
Tại sao??
Cô có thể quên anh sao? Nếu quên được cô đã quên rồi, anh thật tàn nhẫn, Ko 1 lời từ biệt mà bỏ cô đi.. Vừa mới ôm nhau ngủ sáng hôm sau anh đã đi mất, quần áo, đồ dùng cá nhân cũng Ko còn.. Cô sợ.. sợ cô đơn, sợ mất anh. Ko phải cô đã mất anh rồi sao?
Anh quá vô tâm, để lại cô như vậy. Cô cố gắng sống, cố gắng thích nghi với cảm giác 1 mình. Nhưng, cô Ko làm được, Ko thể sống thiếu anh. Hôm đó cô đã điên cuồng mà đập hết đồ đạc trong nhà, những mảnh thủy tinh đầy sàn, cô cứ dẫm lên. Đau ư? Chắc có, nhưng với chẳng thể cảm nhận được, bởi nỗi đau trong con tim, quá lớn.
Đã 2 năm từ ngày hôm đó, ngày anh bỏ cô mà đi, Ko 1 lời từ biệt. Trái tim của cô vẫn khép lại, chưa được mở ra bởi bất cứ ai. Cô vẫn luôn nhớ anh, nhớ da diết, vậy mà anh mãi Ko trở lại. Cô Ko thể quên anh, ngày nào cũng gọi vào số anh, nhưng lúc nào cũng thuê bao, dần dần việc gọi cho anh đã thành thói quen. Bề ngoài cô luôn vui vẻ, ai biết được cô gái vui vẻ, đáng yêu ấy đêm nào cũng nằm ôm con gấu anh tặng mà khóc...
Cô còn chẳng có 1 chút Thông tin nào về anh. Hỏi bố mẹ anh thì 2 người 1 mực Ko nói. Hỏi tổng giám đốc của cô cũng Ko biết. Hỏi cả anh trai của nhỏ Nhi cũng Ko rõ... Cô dần thấy tuyệt vọng? Ko muốn tìm nữa, có lẽ nhỏ nói đúng, nếu có duyên sẽ gặp lại.
Nói đến nhỏ, người ta đã cưới được 1 tháng, vợ chồng đi tuần trăng mật rất hạnh phúc đi.. Thật ghen tị. Đi dự đám cưới của nhỏ mà thấy ghen tị đâu đâu, chồng thì cưng chiều khỏi nói, muốn gì được nấy, nhà thì giàu nứt tường đổ vách... Haiz.. cuộc đời cô chả đâu vào đâu.. Vẫn làm thư kí tổng giám đốc, lương cũng tàm tạm, được tổng giám đốc quý.. May là sếp rất thân thiện, rất vui vẻ, nên cô kiếm được 1 người trò chuyện cùng. Bớt cô đơn đi chút...
Cô luôn mong chờ được nhìn thấy anh, nhìn thấy thôi.. Ít ra cũng đỡ nhớ...
Ngày nghỉ mà, chả biết làm gì, bố mẹ thì suốt ngày vi vu du lịch khắp nơi an hưởng tuổi già. Cô lại nghĩ muốn đi ôn lại kỉ niệm chút, ra quán cà phê ngày xưa... cô mong phép màu xảy ra, để cô lại được gặp anh..
-Cho chị 1 cà phê nâu, nhiều sữa 1 chút..-Ko phải lòng đang rất đắng thì nên uống ngọt sao? Dù uống ngọt mấy cũng Ko khá hơn tí nào..
-Dạ vâng. Của chị hết 35 nghìn...-Người phục vụ tươi cười với cô, đưa coi tờ hoá đơn. Cô lấy ví móc tờ 50k ra đưa, liền nhận được tiền thừa
-Cảm ơn em.-Cô mỉm cười, nụ cười.. lạ quá, có cái gì buồn mang mác..
Ngồi uống, uống mãi, cuối cùng ôm mộng mà về nhà. Tất cả chỉ là mộng tưởng, làm gì có chuyện anh sẽ xuất hiện cơ chứ? Tự cười nhạo mình rồi nhấc cái mông đi về nhà. Anh có vợ rồi cũng nên.. Cô nghĩ nên làm mới bản thân, có 1 người bên cạnh có khi lại quên được anh?