Sở Du nhíu chặt chân mày, khàn giọng khuyên nhủ: “Ca ca, huynh vẫn nên mang theo năm mươi binh sĩ này đi. Tư binh phủ chúng ta đều là tinh anh, huynh mang nhiều một người cũng là thêm một phần sinh cơ, huynh không cần phải vì ta mà lo lắng đến thế!”
Tư binh tập trung ở một phủ đệ cực lớn. Lúc này đêm đen dày đặc lạnh lẽo, trong phủ lại đốt đuốc sáng rực, chiếu sáng mọi ngóc ngách của phủ đệ. Ánh lửa càng làm cho đôi mắt Sở Minh ánh lên ý cười dịu dàng, ấm áp như vậy, nhuộm lên gò mặt y một tầng ánh sáng màu cam nhạt, phác họa đường nét cằm y đang căng cứng.
Y nói.
“Ta sẽ bình an trở về.”
Giọng y tuy nhỏ, nhưng từng chữ đều rõ ràng rành mạch. Chỉ một câu này thôi, Sở Du cũng biết không thể nào ngăn cản Sở Minh được nữa, chỉ đành đè nén nỗi đau cùng một tia bất an trong lòng, gượng gạo nặn ra một nụ cười trêu chọc: “Người đời đều biết ca ca giỏi văn chương thi họa, lại chẳng hay ca ca cũng am hiểu võ lược. Giờ đây hẳn là nên cho bọn họ mở rộng tầm mắt, ca ca là người văn võ song toàn, nếu không phải thân thể yếu ớt, nào có đến lượt đám tướng quân kia được trọng dụng?”
Sở Minh không đáp lời, chỉ cúi mắt xuống cười cười, liền phất tay một cái, mang theo một trăm năm mươi tinh binh tiến về phía Tây Thái Môn.
Y đã phái người đi thúc giục Yến Thừa Khải, y cũng biết, Yến Thừa Khải nhất định là mang theo quân đội đi cùng mới quay về chậm như vậy, vì thế mới đi chậm hơn một chút. Y cũng phái người thông báo cho quân đội ở Hoàng Châu, nơi gần kinh thành nhất, thỉnh cầu điều binh. Hiện tại tất cả mọi thứ đều dựa vào việc y có thể cùng Yến Đằng Thanh câu giờ đến khi cứu binh đến hay không. Nếu có thể, vậy thì mọi việc đều tốt đẹp, y cũng có thể rút lui an toàn, coi như là tận trung với nước, làm việc cuối cùng cho Yến Thừa Khải. Nếu y không thể đợi được…
…Vậy thì chỉ còn nắm đất vàng chôn xương trắng, chén rượu đục tế máu nóng mà thôi.
Chết có gì phải sợ.
Sở Minh thản nhiên ngồi trên ngựa, nắm chặt dây cương, mặt như ngọc, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, không nhìn ra một tia cảm xúc nào, chỉ khiến người ta cảm thấy y bình tĩnh đến đáng sợ.
“Cơn gió nào lại có thể thổi cả văn thần đến tận Tây Thái Môn này?” Yến Đằng Thanh dùng đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào mặt Sở Minh, tựa như biển sâu đang cuồn cuộn, hắn cố ý cắn răng khi nói hai chữ “văn thần”.
Tây Thái Môn cao ngất đứng sừng sững sau lưng Yến Đằng Thanh, tường thành hoàng cung này thoạt nhìn kiên cố không thể phá vỡ, cao không thể trèo, nhưng đây chắc chắn là vũ môn, bất kỳ “con cá chép” nào chỉ cần vượt qua đều có thể một bước lên trời, trở thành chân long thiên tử độc nhất vô nhị của thiên hạ.
Đó là cám dỗ của quyền lực, là vị trí hấp dẫn nhất thiên hạ.
Yến Đằng Thanh ngồi trên ngựa, trước Tây Thái Môn sau lưng hắn có một đám quân đội đang chém giết, nhưng hắn lại không ở trong đó, chỉ ngồi trên ngựa, lạnh lùng nhìn tướng quân và binh lính dẫn đầu cùng với nhóm thị vệ cuối cùng trong cung liều chết chống cự chém giết lẫn nhau.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Bây giờ, ngươi đến để ngăn cản ta sao?” Yến Đằng Thanh dường như không thuộc về đội quân chém giết kia, hắn giống như một người ngoài cuộc, lạnh lùng nhìn tất cả những điều này, nhìn những binh sĩ liều mạng chém giết vì hắn, nhìn dòng máu loang lổ, đan xen, màu mới chồng lên vết tích cũ chảy ra trước cửa cung.
Hắn dường như không hề nóng vội, thậm chí còn mang theo vài phần hưng phấn bệnh hoạn khi nhìn cảnh tượng này, giống như đang xem một vở kịch.
Sở Minh hoàn toàn không thể nào hiểu được Yến Đằng Thanh rốt cuộc đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ là quá nắm chắc phần thắng? Hay là căn bản… không muốn ngôi vị hoàng đế này?
“Chỉ bằng ngươi——” Yến Đằng Thanh chậm rãi mở miệng, khóe miệng là nụ cười lạnh lùng, “hay là bằng mấy trăm tên tư binh phủ Tĩnh Quốc Công không chịu nổi một đòn này của ngươi?”
Sở Minh lại chậm rãi nở nụ cười, mang theo vẻ kiêu ngạo chỉ người chiến thắng mới có. Giọng y rất nhẹ, dường như nắm chắc phần thắng: “Vậy ngươi thử xem.”
Yến Đằng Thanh nhìn bàn tay trắng nõn gầy gò đến mức lộ cả khớp xương của Sở Minh chậm rãi giơ lên, khẽ vung về phía trước giữa không trung. Những binh sĩ mặc giáp chiến màu đen sau lưng y đồng loạt dậm chân xuống đất, sau đó chia làm ba nhóm người, xông về phía quân phản loạn đang chém giết với thị vệ trong cung.
Bên cạnh Sở Minh cũng có hai mươi binh sĩ thân thủ rất tốt bảo vệ phía trước. Sở Minh quát lớn một tiếng: “Tản ra!” liền thấy những tư binh xông về phía quân phản loạn kia tản ra, từ hai bên giáp công, nhanh chóng thu hẹp chiến tuyến đã bị kéo giãn. Những tư binh này thân thủ ngang ngửa thị vệ trong cung, cùng với thị vệ trong cung trước sau giáp công quân phản loạn, vậy mà trong nháy mắt đã đánh cho đám người đông thế mạnh kia có chút chật vật.
Yến Đằng Thanh cười lạnh nói: “Phải tự lượng sức mình, ta khuyên ngươi mau chóng mang theo đám tư binh này về phủ Tĩnh Quốc Công, nếu không cẩn thận một tên cũng không sống sót đâu.”
Sở Minh nhìn thấy lửa trong cung dường như đã nhỏ hơn một chút, biết rằng có lẽ là cung nhân đang dập lửa, nhưng ngọn lửa này… Rốt cuộc là từ đâu mà ra?
…
Cung tiễn thủ!!!
Trong lòng Sở Minh chợt dâng lên một trận lạnh lẽo, y vội vàng lấy ra mấy quả bom khói màu tím, ném vào giữa đám người đang chém giết. Yến Đằng Thanh cười lạnh rút kiếm ra khỏi vỏ, hai chân kẹp bụng ngựa, phi nhanh về phía Sở Minh. Sau lưng hắn còn mang theo một đám người, cùng hắn hùng hổ xông tới. Tư binh của Sở Minh lấy y làm trung tâm, vây quanh bảo vệ y.
Trong tình huống này, chỉ có thể dùng mưu.
Sở Minh không biết võ công, cũng không múa được trường kiếm, nhưng y vẫn cứ ngồi trên ngựa ung dung như vậy, thần sắc thản nhiên, nhìn Yến Đằng Thanh chém giết bốn, năm tên tư binh, trường kiếm nhuốm máu, càng ngày càng đến gần y mà không hề lộ ra một chút sợ hãi nào, khiến người ta hoài nghi rốt cuộc y làm cách nào mà có thể bình tĩnh như vậy.
Nếu y thật sự có chiêu trò gì…
Yến Đằng Thanh khựng lại, ngẩng đầu nhìn nam nhân mặc y phục màu xanh lam kia, mày rậm mắt phượng, lạnh lùng hờ hững, hoàn toàn không hợp với khung cảnh đẫm máu này, trong lòng không khỏi dâng lên trăm ngàn nghi ngờ.
Yến Đằng Thanh vốn là người đa nghi nhạy cảm, điểm này Sở Minh cũng biết. Cho dù dây cương trong tay bị mồ hôi tay làm cho trơn trượt, y cũng chỉ có thể thản nhiên ngồi như vậy.
Yến Đằng Thanh còn chưa kịp nói gì, đang định vung tay lên nghênh đón trường kiếm mang theo hàn quang lóe lên trước mặt, đột nhiên một quả pháo hiệu gào thét bay lên không trung, xé toạc màn đêm tối đen như mực. Yến Đằng Thanh nhất thời lơ là, liền bị một thanh trường kiếm hung hăng chém trúng tay phải. Sau lưng lập tức xông lên mấy người, thân thủ cực nhanh giải quyết kẻ đã làm Yến Đằng Thanh bị thương.
Sở Minh nhìn những bóng dáng ngã xuống xung quanh, từ bên hông sờ lấy cây roi Đả Long mà y đã cố ý lấy từ phủ Tĩnh Quốc Công, vuốt ve hoa văn trên đó. Vàng được mài giũa rất bóng loáng, chạm vào lạnh buốt.
Một tiếng roi xé gió vang lên, đánh thẳng vào mặt Yến Đằng Thanh, đánh ra một vệt máu. Yến Đằng Thanh đau đớn ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Minh đang cầm roi Đả Long.
“Vương gia, ta tuy rằng không biết võ công, nhưng đạo lý vung roi quất người đại khái vẫn hiểu được.”
Ánh mắt Sở Minh đỏ ngầu, nhìn sắc trời dần sáng, mỉm cười nói: “Hiện giờ ngươi phạm phải sai lầm lớn như vậy, thần liền thay mặt trừng phạt một chút, ngươi sẽ không trách thần chứ?”
Một mũi tên ngắn bay vụt đến, mang theo khí thế sắc bén không thể đỡ, từ phía sau lưng bắn thẳng vào vai phải của Sở Minh. Sở Minh lập tức suýt chút nữa thì không cầm nổi roi, y cố nén đau đớn ngồi trên ngựa, cố gắng giữ thăng bằng để không bị ngã xuống.
Y biết, mũi tên này chỉ là lời cảnh cáo dành cho y.
Nhìn thấy binh lính ở đây càng ngày càng nhiều, y biết Yến Đằng Thanh hẳn là đã điều động thêm binh lực đến, như vậy đối với Sở Du cũng có lợi, đại khái rất nhanh sẽ thành công.
Chỉ là…
E rằng hôm nay y phải bỏ mạng ở Tây Thái Môn này, cùng chôn vùi với những binh sĩ này.
Vốn dĩ là muốn điều hổ ly sơn, lại còn diễn thêm một màn không thành kế, ban đầu y chính là mồi nhử để câu Yến Đằng Thanh, muốn hắn sợ, muốn hắn nghi ngờ, muốn hắn tức giận, mới có một đường sinh cơ.
Đêm đen, cuối cùng cũng phải giao thoa với ban ngày.
Lúc ánh bình minh vừa mới ló dạng nơi chân trời, Sở Minh cùng với không đến ba mươi binh sĩ còn sót lại dựa vào tường, cố thủ trước cửa. Trên người y cũng không tránh khỏi bị thương, toàn thân đầy máu, nhuộm đỏ cả y phục màu xanh lam của y, dính thành từng mảng, thậm chí khiến người ta không nhìn rõ y rốt cuộc bị thương bao nhiêu chỗ.
Sở Minh cảm thấy hô hấp rất đau, y nghĩ, có lẽ vừa rồi có một nhát kiếm đã đâm trúng phổi của y?
Quân đội hùng hổ trước mặt giống như một bầy sói đói, ánh mắt khinh bỉ mà âm u nhìn bọn họ.
Chỉ cần một khắc… liền có thể đồng loạt xông lên, xé xác bọn họ, lóc xương, nghiền nát thành tro bụi.
Đột nhiên, phía sau quân đội xuất hiện một trận rối loạn, Sở Minh cố gắng dựa vào tường, cố gắng thẳng lưng, muốn nhìn rõ hơn. Trong nháy mắt, y nhìn thấy lá cờ lớn thêu chữ “Yến” quen thuộc đang tung bay phần phật.
Đó là… Lá cờ của quân đội mà Yến Thừa Khải đã cố ý cho y xem trước khi đi.
Lúc đó y và hắn còn chưa xảy ra nhiều chuyện như vậy, y nằm bò ra bàn nhìn thân hình cao lớn của Yến Thừa Khải, âm thầm cười trộm. Yến Thừa Khải giơ cao lá cờ lên lắc lắc, bực bội nói đây là do hắn cùng người khác vẽ.
Bây giờ…
Hắn đến rồi.
Cuối cùng hắn cũng đến rồi.
Sở Minh cố gắng giữ vững tinh thần, nhìn quân đội trước mặt bị bao vây tiêu diệt, quân phản loạn dần dần thưa thớt, từ trong đám người giết ra một bóng hình đầy máu me.
… Cũng không biết là máu của hắn, hay là máu của người khác.
Trong nháy mắt, vạn vật đều im lặng, chỉ còn tiếng bước chân hắn từng bước một vung kiếm chém giết, từng bước một tiến về phía y.
Mỗi một bước, đều dị thường rõ ràng giữa vạn quân ngàn ngựa này.
Y bị ép dựa vào tường thành, rơi vào một cái ôm đầy mùi máu tanh.
Cái ôm này rất ấm áp, rất rắn chắc.
“Xin lỗi, ta đến muộn.”
Khí thế cố gắng chống đỡ trên người y đột nhiên biến mất không còn một mảnh, giống như đột nhiên bị người ta rút đi xương sống, lập tức mềm nhũn ngã vào lòng Yến Thừa Khải, không còn chút sức lực nào.