Yến Hoa ngồi trên một tảng đá lớn, ngơ ngác nhìn đàn cá chép đỏ cam tranh nhau giành thức ăn trong hồ, như thể mất hồn mất vía.
Từ khi người nọ cùng Yến Thừa Khải vi hành Giang Nam, tâm hắn cứ luôn bất an.
Một cơn gió thổi qua, mặt hồ vốn đã bị đàn cá bơi lội lại càng thêm gợn sóng.
“Vương gia, gió nổi rồi… Người có muốn nô tài đi lấy áo choàng không ạ?”
“Không cần đâu… Ngươi đi lấy thêm thức ăn cho cá đi… A Ninh, khoan đã!”
Tên người hầu gọi là A Ninh dừng bước, cúi đầu chờ phân phó.
“A Điềm giờ nào thì về phủ?”
“Chắc là giờ Dậu sẽ về.”
“Ừm, nó mà về thì bế đến chỗ ta.”
Yến Hoa cúi đầu, vừa lấy chân cọ cọ bùn đất trên giày vừa thầm mắng Yến Thừa Khải đến tám trăm lần, rồi lại nhìn đàn cá tranh nhau ăn, trước mắt bỗng hiện lên một khuôn mặt trắng nõn thanh tú.
Đối với ai y cũng đều mang vẻ lãnh đạm, lạnh lùng xa cách, khiến Yến Hoa không khỏi bồn chồn, muốn trêu chọc y, chọc ghẹo y xem y xấu hổ sẽ ra sao, xem y tức giận sẽ như thế nào.
Nhưng rồi hắn bỗng nhớ đến An Doanh Viễn trong lòng hắn, hai má ửng đỏ, đôi mắt mơ màng cười nói: “Quay về, quay về…”
An Doanh Viễn.
Cái tên này từ khi hắn còn bé tí, cho đến tận bây giờ, đã trở thành một điều không thể thiếu đối với hắn.
A Điềm là do An Doanh Viễn sinh ra khi Yến Thừa Khải còn là Thái tử đi trấn thủ biên cương rèn luyện. Lúc đó, An Doanh Viễn vừa mới đội mũ, bị hắn lừa gạt, ép buộc lên giường, hung hăng chiếm đoạt, rồi mới có tiểu quận chúa của vương phủ ngày hôm nay – Yến Điềm.
Đó là lần đầu tiên An Doanh Viễn cầu xin Yến Thừa Khải, cầu xin hắn cho mình ở lại kinh thành, cũng là lần đầu tiên An Doanh Viễn không ở bên cạnh hầu hạ chủ nhân Yến Thừa Khải kể từ khi bị đưa vào cung tịnh thân.
Nếu nói đến tước vị nhàn nhã của Vương gia Yến Hoa thì quả là có được quá dễ dàng. Hắn là con trai do vua Tiên Đế để lại. Tiên Đế năm đó 45 tuổi, vì một âm mưu ám sát mà băng hà, lúc đó Kiều Mỹ nhân mới được sắc phong trong hậu cung đã mang thai bảy tháng, cũng nhờ đó mà thoát khỏi số phận tuẫn táng. Đáng thương thay, Yến Hoa chưa kịp chào đời đã không còn phụ hoàng.
Sự xuất hiện của Yến Hoa thực sự là quá muộn màng. Khi hắn chào đời thì phụ thân của Yến Thừa Khải đã lên ngôi kế vị, mà vị huynh trưởng của hắn – Yến Thừa Khải cũng đã hơn hai tuổi.
Vì hắn sinh muộn nên Yến Lăng Hàn cũng không có gì kiêng dè, đối với hắn càng giống như con trai của mình hơn là em trai, thường xuyên đưa Yến Hoa vào cung chơi, để hắn làm bạn với Yến Thừa Khải.
Từ nhỏ Yến Hoa đã được mẫu thân dạy bảo cả đời phải che giấu tài năng, chỉ cần nương tựa vào Yến Lăng Hàn, làm một vị vương gia nhàn hạ cả đời, phò tá cho người ngồi trên ngai vàng, an an ổn ổn sống hết một đời, dù sao sinh ra trong hoàng tộc thì cơm no áo ấm cũng không phải lo.
An Doanh Viễn là thị vệ do Hoàng hậu chọn cho hắn. Ban đầu, y cũng xuất thân từ gia đình quyền quý, nhưng cả nhà bị kết tội, khi ấy tuổi còn nhỏ nên bị đưa vào cung tịnh thân, Hoàng hậu thấy y lanh lợi, cẩn thận nên đã mang đến làm người hầu cho Yến Thừa Khải.
Từ nhỏ, ba người bọn họ đã cùng nhau lớn lên, Yến Hoa là người hư hỏng nhất, thích bắt nạt An Doanh Viễn nhất… Vậy mà ai có thể ngờ được, hắn lại thích cái vị tiểu thái giám lạnh lùng kia chứ?
Tất cả, đều là tình bất tự chủ.
Yến Hoa cúi đầu, chống cằm thở dài, chỉ hận không thể lập tức bay đến Giang Nam, bay đến bên cạnh y, ôm y vào lòng, hôn thật mạnh lên đôi môi mỏng manh trắng bệch kia.
—
“Lão gia, bát tuyết lê hầm đường phèn của người đã nấu xong rồi, người có muốn mang đi ngay không ạ?”
An Doanh Viễn hơi khom người, nhỏ giọng hỏi.
Vì đang vi hành, cộng thêm lần này bọn họ đi cực kỳ kín đáo bí mật, cho nên ở bên ngoài đều gọi Yến Thừa Khải là lão gia.
“Y chắc lại đuổi ta ra ngoài…” Yến Thừa Khải hối hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận sao lúc đó hắn lại không nhịn được mà làm ra chuyện hồ đồ đó, lại hối hận vì bản thân đã phá hỏng hết mọi nỗ lực trước đây, lần này Sở Minh lại không muốn gặp hắn nữa. “Ngươi mang đi đi.”
An Doanh Viễn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Lão gia, chuyện này, vẫn là tự mình làm thì cảm động hơn.”
Yến Thừa Khải vừa định nói gì đó, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, bỗng nhiên hiểu ra, liền phân phó: “Được, vậy ngươi bưng lên đây.”
… Không sao, nếu thực sự không cho hắn vào, hắn còn có thể xông vào mà!
Sau khi Yến Thừa Khải một lần nữa bị độ dày da mặt của chính mình làm cho kinh ngạc, hắn đột nhiên hiểu ra.
Nhiều năm qua, hắn không chỉ lớn lên, uy nghiêm ngày càng tăng, trưởng thành hơn… mà da mặt cũng ngày càng dày.
“Dữ Nguyệt? Ngươi có trong đó không?”
Tiếng lật sách trong phòng hình như khựng lại, từ khe cửa lọt ra hai chữ: “Không có.”
“Dữ Nguyệt…”
“Ngươi đi về đi.” Lại là bốn chữ truyền đến.
Làm sao Yến Thừa Khải không biết, cái “về đi” kia không phải là muốn hắn quay về phòng mình, mà là muốn hắn quay về kinh thành, quay về hoàng cung lạnh lẽo kia.
Nhưng hắn vẫn cắn răng, nặn ra nụ cười, làm như không hiểu gì: “Dữ Nguyệt, mở cửa ra nào, ta bưng canh nóng, tay sắp mỏi nhừ rồi!” Lắng tai nghe kỹ, trong phòng hình như có tiếng nghiên mực bị xô đổ, hắn tiếp tục giả vờ: “Ôi chao, ta sắp cầm không vững rồi, lỡ đổ ra cửa thì làm sao bây giờ…”
Lời còn chưa nói hết, cánh cửa đã “cọt kẹt” một tiếng, mở ra từ bên trong.
“Vào đi.” Sở Minh không nhìn hắn, có chút né tránh nhìn xuống đôi giày đen tuyền lộ ra một nửa của Yến Thừa Khải.
Khóe môi Yến Thừa Khải nhếch lên một đường cong nhỏ, cúi đầu bưng bát canh ngọt vào: “Phổi của ngươi từng bị thương, phải chú ý giữ gìn cẩn thận. Đây là ta bảo bọn họ hầm tuyết lê ngân nhĩ, ngươi uống một chút, nhuận phổi.”
Sở Minh đi theo vào, nhưng không đến gần hắn, chỉ đứng cách hắn ba bước chân, cau mày nhìn hắn.
Chuyện ngày hôm đó, y vẫn còn nhớ rõ.
Hơi thở nóng ẩm kia, vật cứng nóng kia, đè ở bên hông y…
Yến Thừa Khải nhìn thấy vệt đỏ ửng trên cổ y lộ ra từ cổ áo màu xanh nhạt, biết y đang nhớ lại chuyện hôm đó, cũng không khỏi ngượng ngùng.
“Nào, uống đi? Dù sao cũng đừng làm mất mặt ta chứ? Hửm?”
Sở Minh nhìn hắn, dường như muốn tìm kiếm gì đó trên khuôn mặt hắn, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ kia chỉ đang mỉm cười, đôi mắt sao sáng trong veo dịu dàng, khiến người ta không tự chủ được muốn đến gần, muốn có được tia sáng dịu dàng kia.
Y không tự chủ được mà ngồi xuống đối diện Yến Thừa Khải, cầm lấy thìa sứ.
Y chợt ngẩn người, có chút phân không rõ được đây là Giang Nam hay là kinh thành, là Sở phủ hay là Đông cung, là… là ba năm trước hay là hiện tại.
Lần trước nhìn thấy hắn cười tươi như vậy, là lúc hắn coi mình như thanh phong minh nguyệt, như vị thái phó có tấm lòng son.
Y đoán chắc hắn đã biết quan hệ giữa Bạch Liên và Yến Lăng Hàn… Vậy thì, bây giờ hắn đến tìm mình là muốn làm gì?
Sở Minh bỏ một miếng ngân nhĩ vào miệng, ngân nhĩ ngọt thanh giòn giòn, hương vị rất ngon.
Y vừa mới nhai được mấy miếng, bên kia Yến Thừa Khải đã lên tiếng: “Dữ Nguyệt, hiện giờ hoa đang vào mùa, ta biết có một nơi trên núi, hoa đào nở rất đẹp, ngươi có thể cùng ta đi ngắm hoa không?”
Sở Minh ngẩn người, một lúc lâu sau mới nói: “Không đi, ta còn phải đến trường dạy học.”
“Đi mà, đi mà, đi về cũng chỉ mất một hai ngày, hoa đào ở đó nở rất đẹp, cả một vùng trải dài…”
“Yến Đoan Trạch.” Sở Minh không nhịn được ngắt lời hắn, trong mắt đen láy lóe lên tia đau đớn, “Rốt cuộc ngươi còn muốn gì ở ta nữa? Sở Minh ta trước kia là con nhà thế gia, là đích trưởng tử của phủ Trấn quốc công, là Đại học sĩ của Hàn lâm viện, đệ đệ là Tổng quản Nội vụ phủ, những thứ này đều có thể bảo vệ ngươi ngồi vững vàng trên ngai vàng, thuận lợi kế thừa ngôi vị. Nhưng bây giờ, ngươi đã là cửu ngũ chí tôn, còn đến tìm ta làm gì?… Nếu là luận về dung mạo, mỹ nhân thiên hạ đều mặc ngươi lựa chọn. Sự đã đến nước này, ta còn có gì đáng để ngươi lưu luyến? Còn có gì đáng để bệ hạ một bước từ kinh thành chạy đến đây?”
Sở Minh nói một hơi, nhưng ngón tay nắm chặt thìa sứ lại trắng bệch.
Trong lòng Yến Thừa Khải dâng lên một trận đau đớn lạnh lẽo – Quả nhiên. Sở Minh không muốn tin tưởng hắn, càng không cần phải nói đến tha thứ cho hắn.
“Dữ Nguyệt…” Yến Thừa Khải khàn giọng lên tiếng, “Ta… Ta yêu ngươi… Cho dù ngươi là con nhà thế gia cao cao tại thượng, hay là một thường dân bách tính, ta đều yêu ngươi.”
Yến Thừa Khải đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Sở Minh:
“Bây giờ, tất cả vui vẻ, đều chỉ dành cho một mình ngươi mà thôi.”