Hứa Bán Hạ cũng không bị cái cằm Triệu Văn Tuyên của Đồ Hồng mê hoặc đến mức không biết gì, vừa tiễn Đồ Hồng đi cô lập tức gọi điện thoại cho Cao Dược Tiến, Cao Dược Tiến cũng có điều đáng khen, đưa cho cô số di động rất ít người biết, lúc nào cũng mở máy. Không nghĩ tới, vừa nhận máy, ngay cả một tiếng "Alo" Cao Dược Tiến cũng không thèm nói, trực tiếp nói lớn: "Béo à, Tân Di có ở chỗ cô không? Sao còn chưa về nhà? Bây giờ đã mấy giờ rồi chứ?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Thì ra hôm nay Cao tổng ở nhà. Không có việc gì đâu, cô ấy đã đồng ý với tôi mỗi tối đều sẽ về nhà. Hôm nay tôi gặp một chuyện lạ, có người từ Thượng Hải đến, luật sư ở tổng bộ Bắc Kinh còn tìm tôi nghe ngóng tin tức của ông đây, hỏi vài vấn đề, lại hỏi vài việc linh tinh, hình như là muốn tìm hiểu xem có phải ông là người ham hư vinh, tôi bảo với anh ta ông là người thật thà. Cũng không biết bản chất của Cao tổng như thế nào?"
Cao Dược Tiến nói: "Hẳn là rất nhiều người nghe ngóng tin tức của tôi." Nhưng cậu ta trực tiếp bỏ qua những điểm nhỏ nhặt, lập tức đặt câu hỏi: "Béo à, có phải cô đã nhận ra điều gì rồi không?"
Trong lòng Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, thật đúng là người đã thành tinh, cô nói một chút liền có thể nhìn ra vấn đề, một chút cũng không bị mấy trò đùa kia của cô lừa dối: "Nếu anh ta chỉ là một luật sư bình thường, lần đầu tiên tới thành phố chúng ta, thuận tiện tìm hiểu một chút đặc sản ở đây cũng là điều bình thường. Chỉ là danh thiếp của anh ta khiến tôi có chút nghi ngờ, cảm thấy anh ta tuyệt đối không phải là người chỉ vì chút đặc sản địa phương mà tìm đến. Đợi một chút để tôi dừng xe lại tìm tấm danh thiếp kia cho ông, ông tự tìm hiểu một chút, hẳn là sẽ không sai." Đối với chuyện này, Hứa Bán Hạ cũng chẳng có chút liên quan nào, chẳng qua là nhắc nhở Cao Dược Tiến một chút mà thôi, thấy ông ta cũng cảnh giác chuyện này, nên mới giúp ông ta để ý một chút.
Cao Dược Tiến vội nói: "Được, để tôi tìm cây viết. Luật sư tới cửa, cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì."
Hứa Bán Hạ dừng xe, tìm danh thiếp, đọc tên đơn vị được ghi phía trên cho Cao Dược Tiến nghe, không ngờ đọc xong, Cao Dược Tiến liền nói: "Béo à, lần này bọn họ đến mấy người? Cô giúp tôi tìm hiểu một chút, bọn họ đến đây chủ yếu muốn làm gì? Muốn tìm hiểu chuyện của tôi sao?"
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, chẳng lẽ thật sự phải giữ chân Đồ Hồng mấy ngày, bản thân mình phải làm tài xế cho họ ư? Thế chẳng phải là xong đời sao? Mấy ngày nay lại có nhiều chuyện phải thu xếp: "Cao tổng, ở sân bay tôi chỉ đón có một người, không thì thế này, ông tìm người nào cẩn trọng mà linh hoạt rồi đưa người đến công ty tôi làm tài xế, ngày mai tôi kêu anh ta sang phục vụ tên luật sư kia, để tự anh ta tìm hiểu xem tên luật sự đó muốn làm gì với ông không?"
Cao Dược Tiến không chút do dự nói: "Béo này, cô không thể nửa đường chuồn mất như thế. Cô nói xem đơn vị của tên luật sư này có quan hệ rất sâu với giới chứng khoán, tôi lại đang vì chuyện đưa nó lên sàn mà sứt đầu mẻ trán, hiện tại không thể xảy ra bất cứ sai lầm gì. Bất luận thế nào, cô cũng phải giúp tôi nhìn chằm chằm anh ta, nếu để anh ta nhìn ra một điểm không đúng, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện. Béo này, tôi biết cô sẽ ra điều kiện, nói đi."
Hứa bán Hạ cười nói: "Ra điều kiện? A, ông không nói tôi thật sự không nghĩ tới chuyện ra điều kiện với ông đấy, chỉ là trong lòng tôi là cả bầu trời nhiệt huyết muốn giúp đỡ người thân, làm gì cần mấy thứ như vậy. Dù sao thì cũng không thể thấy sắc quên bạn, dù sao cũng phải giúp đỡ cha vợ của người anh em quen biết nhiều năm của tôi. Ông không biết tên luật sư kia đẹp trai cỡ nào đâu. Nhưng mà ông đã tự nói, tôi cũng không khách khí nữa, chỉ có một điều kiện, Tân Di muốn kết hôn với A Kỵ, ông không được ngăn cản đấy."
Cao Dược Tiến lập tức hối hận, sao bản thân lại có thể chủ động nhắc Hứa Bán Hạ đưa ra điều kiện chứ, cái con người này vô cùng giảo hoạt, làm sao có thể không nhắc đến chuyện hôn sự của Đồng Kiêu Kỵ và Cao Tân Di mà bỏ qua mấy cái viện trợ tài chính này kia được chứ. Bản thân cô hiển nhiên là hiểu rõ, chỉ cần mình chịu đáp ứng hôn sự này của con gái, về sau không phải bản thân phải ngoan ngoãn nhìn con gái và con rể, không ngừng đem tài chính viện trợ hai tay nâng lên cho Hứa Bán Hạ sao? Cái gì là chủ, cái gì là thứ, cô ta còn phân chia rất rõ ràng. Ông ta đành phải nhắm mắt nói: "Chuyện này không phải là chuyện tôi hứa được, còn phải nhìn xem hai người bọn họ thế nào. Tôi có thể không một đao chặn ngang, đã coi như là nể mặt cô rồi, điều kiện này không bàn nữa. Suy nghĩ thật kỹ những điều kiện khác đi, đừng lãng phí tài nguyên." Cao Dược Tiến chỉ muốn bàn chuyện bình thường, không tiếp tục nói về đề tài này nữa, hôm nay chỉ có thể nhẫn nhịn chịu sự áp chế của Hứa Bán Hạ mà thôi.
Hứa Bán Hạ cười to, nói: "Được, vậy tôi giúp ông hầu hạ tên luật sư kia, sau khi anh ta đi rồi, chúng ta một tay giao tiền một tay giao hàng." Cô hiển nhiên cũng chẳng trông cậy đến chuyện Cao Dược Tiến có thể thống khoái mà đáp ứng hôn sự của A Kỵ và Tân Di, lúc nãy chẳng qua cũng chỉ muốn nhắc nhở ông ta, để ông ta nhìn rõ hiện thực mà thôi.
Trong phòng bao ngồi không ít người, nam nam nữ nữ ngồi kế bên nhau, bên cạnh mỗi người đàn ông đều có một cô gái ăn mặc diêm dúa ngồi cạnh. Kể cả là Triệu Lũy hay Quách Khải Đông, ai cũng có tiểu thư bồi bên, Tần Phương Bình cũng như thế. Hứa Bán Hạ cảm giác hôm nay sẽ không quá yên ổn. Ngũ Kiến Thiết đã từng gặp mặt Hứa Bán Hạ một lần, liền vỗ vỗ cậu trai bên cạnh, nói: "Này, anh đến hầu hạ tốt phú bà này đi."
Hứa Bán Hạ lập tức trợn tròn mắt, thật đúng là gọi cho cô một con vịt* à. Cô nhìn qua liền thấy một soái ca nhuộm tóc vàng mỉm cười đi đến đây, không khỏi liếc nhìn mấy người đang ngồi khác, thấy mọi người đều đang cười hì hì nhìn cô, bộ dáng đang xem kịch vui. Hứa Bán Hạ tức giận, tại sao Triệu Lũy lại không giúp cô chứ. Bây giờ dựa vào trời chẳng bằng tự dựa vào mình, cho nên cô liền đứng đó cười hì hì, chờ đến lúc vịt kia đi đến, cô liền chủ động giơ tay ra, xốc tay anh ta lên, xem trái xem phải, lúc này mới để tay vịt xuống, cười nói: "Mấy người có lầm không vây, vịt kiểu gì đây, tay chân còn mảnh khảnh hơn cả gà*, chịu không nổi tôi đâu." Một bên lại xua tay với vịt chuẩn bị xông lên, nói: "Trở về đi, tìm tên nào có chút thịt tới, chân ngỗng ít nhất cũng mạnh hơn chân gà, đừng có bắt tôi ở cùng mấy tên giống như gà bệnh thế." Vịt kia nghe thế liền tức giận đến mức đóng sập cửa, rời đi.
* [Vịt, gà: Chỉ người làm nghề trai bao, làm gái.]
Đám người ở bên cạnh nghe xong đều cười to, Ngũ Kiến Thiết lớn tiếng nói: "Béo à, cô cũng thật là, có thể so một trận với mấy tên có tuổi như bọn tôi rồi, đúng là không gọi sai người."
Tần Phương Bình có chút xấu hổ cười cười: "Hứa tổng, không phải là nói đi công tác sao? Sớm biết cô không đi, chúng tôi đã gọi cô cùng đi ăn cơm."
Hứa Bán Hạ không rõ tại sao Tần Phương Bình lại cười xấu hổ như vậy, nhưng mà nghĩ đến chuyện gần đây quan hệ của anh ta cùng Triệu Lũy căng thẳng như vậy, xem ra lúc ăn cơm bọ họ chắc cũng có lời qua tiếng lại rồi. Chỉ là nhìn bộ dạng này, chỉ sợ anh ta cũng chẳng chiếm thế thượng phong, nếu không theo cái tính nết kia, nãy giờ hẳn là anh ta phải vô cùng đắc chí mới đúng. Hứa Bán Hạ dứt khoát đi qua, ngồi cạnh Tần Phương Bình, cười nói: "Vốn là muốn ra ngoài, kết quả anh nhìn xem, bạn bè của tôi không phải từ xa tới sao? Tôi còn phải làm tài xế cho anh ta mấy ngày đây này. Đúng là thân bất do kỷ* a." Cô vừa nói xong thì chuông điện thoại cũng reo lên, liền kêu một tiếng, "Điện thoại của ai vang kìa? Vợ gọi về nhà à?"
*[Thân bất do kỷ: Bản thân không thể tự làm chủ.]
Tất cả mọi người đều kiểm tra điện thoại của mình, chỉ duy nhất có Ngũ Kiến Thiết dương dương đắc ý nói: "Dù tôi không về nhà, vợ tôi cũng sẽ không gọi điện thoại đến, phép tắc cần phải áp dụng từng giờ từng phút mới thành thói quen." Anh ta một chút cũng không xem điện thoại của mình.
Lúc này lại thấy Triệu Lũy cầm điện thoại di động ra, anh ta ra khỏi cửa nghe điện thoại, chờ đến khi anh ta đi khuất rồi, Ngũ Kiến Thiết mới nói với Tần Phương Bình: "Tiểu Tần à, cậu thành thật như vậy làm gì, dù sao tên kia bây giờ có phải là cấp trên của cậu đâu, chẳng lẽ anh ta muốn uống rượu còn bắt anh dâng từng chén từng chén một?"
Quách Khải Đông ngồi bên cạnh nói: "Dù sao cũng làm cấp dưới nhiều năm như vậy, Tần tổng hào phóng mà, cho Triệu Lũy mặt mũi."
Hứa Bán Hạ nghe xong, thấy không phải chuyện của cô, nên không lên tiếng. Xem ra hôm nay Triệu Lũy không dễ dàng vượt qua bàn rượu này, kỳ thật nếu anh ta hiểu chuyện thì trong lúc bản thân đang nghèo túng như thế này không nên uống rượu với Ngũ Kiến Thiết, Ngũ Kiến Thiết là tên thích so đo, làm sao bỏ qua cái chuyện đánh chó rơi xuống nước chứ? Nhìn anh ta kêu Tần Phương Bình thì liền biết đây chẳng phải là chuyện tốt gì. Hứa Bán Hạ thật sự đoán không ra, tại sao Triệu Lũy lại thích tham gia náo nhiệt như vậy, cơm nước xong xuôi còn đi theo đến phòng karaoke ca hát, đây không phải là tự mình rước nhục à.
Tần Phương Bình rít điếu thuốc, nói: "Tôi nếu không nể mặt mũi, người ta trông thấy chẳng phải sẽ nói tôi không có lương tâm sao. Ngũ tổng, hôm nay anh một mực giúp tôi nói chuyện, tôi xin ghi nhớ, nào tôi kính anh một ly."
Ngũ Kiến Thiết cũng rất sảng khoái, cầm lấy chai bia trên bàn cụng với Tần Phương Bình: "Tiểu Tần à, lão đại không để cho cậu chịu thiệt thòi đâu, tôi không tiếp xúc và làm việc nhiều năm với cậu như Triệu tổng, nên cậu cũng không biết tôi là người thế nào. Tôi thích nhất là bênh vực kẻ yếu. Hôm nay cậu không thoải mái, tôi giúp cậu trút giận. Thẳng thắn chút, uống hết chai này đi."
Ngũ Kiến Thiết đã nói như vậy, cho dù Tần Phương Bình vừa nhìn thấy chai bia thì da đầu đã không ngừng run rẩy, nhưng anh ta vẫn phải uống hết, giờ đã chạm ly với người ta, không uống chính là không nể mặt. Thế là hai người liền uống ừng ực phần của mình, cứ như thế uống hết cả chai.
Ngũ Kiến Thiết uống xong rồi, "a" một tiếng thật dài, sau đó lại cúi người cầm lấy hai chai từ trên bàn, ném một cái đến trước mặt Hứa Bán Hạ, nói: "Béo à, hôm nay xem ra cô không nể mặt mũi tôi nha, tôi mời cô uống rượu, cô lại ra sức từ chối, còn nói có bạn đến thăm gì đó. Bạn của cô có quan trọng bằng tôi không? Đừng nói nữa, cô tự phạt một chai đi."
Hứa Bán Hạ cười cười cầm chai rượu lên, nói: "Ngũ tổng à, lúc ăn cơm cũng chẳng thèm gọi anh em đến, làm hại tôi nửa đêm còn phải chạy đến sân bay đón người. Nếu lúc anh ăn cơm mà gọi tôi đến, thì tôi còn phải làm nhiều việc như thế sao? Nói ra, anh cũng phải tự phạt một chai mới đúng."
Ngũ Kiến Thiết nói: "Tôi quan trọng à? Vậy tại sao tôi kêu cô, cô lại không đến, nhất định là Triệu Lũy chuyển lời thay tôi, cô mới đồng ý? Rõ ràng là không nể mặt tôi mà, cô tưởng tôi uống nhiều nên không hiểu sao? Đừng có mà lải nhải, nói nữa sẽ phạt cô ba chai."
Trong lòng Hứa Bán Hạ thầm nhủ bản thân không thèm để Ngũ Kiến Thiết để vào mắt, chỉ cần ngoài mặt mọi người không làm khó nhau là được, trên miệng cũng phải để cho anh ta chút mặt mũi, nhưng ba chai rượu này thật sự cô chẳng thể uống hết, chỉ có thể cười nói: "Được rồi, Ngũ tổng khoan dung độ lượng, tửu lượng cũng tốt, so sánh với đứa con gái như tôi làm gì? Mỗi người một chai là được rồi. Lát nữa tôi còn phải đi gặp bạn, anh chừa đường sống cho tôi đi, đừng để bạn tôi lại mắng mỏ bảo tôi mặc kệ anh ta, không thì lại mắng tôi uống say này kia."
Ngũ Kiến Thiết dứt khoát cầm hai chai đến, để ở giữa hai người, hét lên: "Tiểu Hứa, cô đừng nói nhiều, bốn chai rượu này, hoặc là cô ba tôi một, hoặc là tôi ba cô một, tóm lại tôi với cô phải uống hết, tôi mặc kệ, cô tự nghĩ cách đi."
Hứa Bán Hạ cầm một chai rượu lên, giao cho tiểu thư* đang bồi bên cạnh Ngũ Kiến Thiết, không khách khí ra lệnh: "Cô đừng có ngồi không, mau giúp lão đại đây uống rượu, anh ta uống một bình, tôi cho cô một trăm, hai bình hai trăm, dựa vào bản lĩnh của cô đó." Lại chỉ vào tiểu thư bên cạnh những người khác, nói: "Mấy cô cũng thế, chỉ cần chiếu cố tốt cái bụng rượu của vị lão đại ở đây, tôi đều thưởng." Thưởng lớn tất có người cần, mấy tiểu thư xung quanh lập tức như oanh oanh yến yến vây lại.
*[Tiểu thư: Một cách gọi khác của người bồi rượu là nữ trong các phòng bao.]
Ngũ Kiến Thiết nhịn không được kêu to: "Tiểu Hứa, cô muốn dùng rượu làm tôi chết đuối à. Mấy tiểu thư nghe nè, cô ta thưởng một trăm, tôi thưởng hai trăm một bình, mấy cô rót cho cô ta, rót chết cô ta." Thế nhưng cuối cùng anh ta cũng không xuống tay đẩy mấy tiểu thư này ra, khi đang nói chuyện liền bị rót cho mấy ngụm rượu.
Hứa Bán Hạ cười nói: "Con gái rót cho con gái thì có gì vui, hơn nữa tôi lại mạnh tay, bạn bè đều biết. Ngược lại Ngũ tổng sẽ thương hoa tiếc ngọc, tôi là con gái, đối với con gái cũng chẳng khách khí đâu." Mấy tiểu thư nghe vậy, tự nhiên không dám tùy tiện tiến lên: "Dù sao đều rót vào trong miệng, nếu đổ ra ngoài thì không tính."
Triệu Lũy đi vào, thấy cả đám con gái đều vây lấy Ngũ Kiến Thiết rót rượu liền cảm thấy kỳ quái, Quách Khải Đông cười cười nói cho anh ta nghe, anh ta không khỏi nhìn Hứa Bán Hạ đang cười không ngừng kia, không biết làm sao mà cô nghĩ ra mưu ma chước quỷ như thế để đối phó với Ngũ Kiến Thiết, đúng là chỉ có thổ phỉ trị được thổ phỉ. Xem ra khí chất thổ phỉ của Hứa Bán Hạ lớn hơn một chút.
Đợi đến lúc mọi người đã cười toe toét một trận, Ngũ Kiến Thiết mới đuổi mấy tiểu thư đi ra, khắp mặt mũi đều là rượu, quần áo cũng ướt hết một nửa. Anh ta lảo đảo đứng dậy, chỉ vào Hứa Bán Hạ, cười nói: "Được, được lắm, cái cô Hứa béo này, đừng để cho tôi bắt được cô, lúc nào cô đến mà gặp phải tôi, tôi nhất định sẽ tìm một đám vịt đến chặn đường rót rượu cho cô."
Hứa Bán Hạ cười hì hì lấy ra bốn trăm tệ, đưa cho mấy cô tiểu thư mỗi người một tờ, mặc dù biết rõ rượu kia có một nửa bị đổ ra bên ngoài: "Ngũ tổng à, nhờ anh sau này đừng có tìm cái loại vịt nhìn như chân gà kia nữa, đưa tôi nhắm rượu tôi còn ngại."
Lúc này điện thoại của Triệu Lũy lại vang lên, Ngũ Kiến Thiết có chút khó chịu, xoay người lại hét một tiếng: "Ai vậy? Thật là phiền, anh em người ta đi uống rượu, cứ gọi mãi mất hết cả hứng."
Triệu Lũy cầm điện thoại xem thử, cười nói: "Bạn gái tôi có chút dông dài, chờ, tôi nghe một chút liền tắt máy."
Ngũ Kiến Thiết nghe vậy, ở trong lòng thoáng qua một kế hoạch, không biết làm sao lại xoay người, một chân giẫm lên trên bàn, nhào vào trong ngực Triệu Lũy, giật đi điện thoại của anh ta, dùng sức ném ra ngoài, điện thoại văng ra, đụng vào tường, tan nát. Ngũ Kiến Thiết hét lớn nói: "Để ý cô ta làm gì, không kết hôn lại phiền như vậy, sau này cậu kết hôn rồi không phải sẽ bị vợ quản nghiêm hay sao? Làm nam nhân không thể không có cốt khí như vậy, nói không để ý thì không để ý."
Triệu Lũy bị Ngũ Kiến Thiết làm cho sững sờ trong chốc lát, thật vất vả mới phản ứng được, lại thêm chuyện trên bàn cơm bị làm đến phát tức, không khỏi cả giận nói: "Anh muốn nói gì thì nói, quăng điện thoại của tôi làm gì?" Anh ta cũng lười nói, đứng dậy đi nhặt điện thoại của mình.
Ngũ Kiến Thiết không thả ra, ngược lại ôm chặt lấy Triệu Lũy, toàn thân đều đặt trên người Triệu Lũy, mặc kệ giọng của Triệu Lũy không vui, chỉ lo hét lớn: "Không cho phép đi, nếu đi chính là không nể mặt tôi, hôm nay nhất định phải tận hứng, uống đến bao giờ nằm xuống thì thôi. Triệu tổng trước giờ cao cao tại thượng, chúng tôi không có bản lĩnh mời cậu uống rượu, hôm nay cậu không bằng Ngũ Kiến Thiết tôi, tôi nói cậu không được phép đi chính là không được phép đi."
Hứa Bán Hạ nghe được, mặt mày biến sắc, lời này mà Ngũ Kiến Thiết cũng nói ra được, không biết là ỷ vào mình say rượu, hay là mượn việc say rượu đem chuyện trong lòng nói ra, chỉ sợ cả hai đều có. Ngay cả sắc mặt của Quách Khải Đông cũng không tốt lắm, đi lên kéo Ngũ Kiến Thiết ra. Chỉ có Tần Phương Bình có chút cười trên nỗi đau của người khác thôi.
Triệu Lũy không cần phải nói, bị ngũ Kiến Thiết ôm chặt, lại không thể thoát ra, còn thêm chuyện nghe anh ta nói điên nói khùng, lửa giận trong lòng lòng cũng bốc lên, dùng sức đẩy Ngũ Kiến Thiết. Anh ta quát lên: "Anh muốn thế nào? Quăng điện thoại của tôi còn chưa đủ sao?"
Ngũ Kiến Thiết thấy mình sắp bị Triệu Lũy đẩy ra, liền dùng tay nắm chặt sơ mi của Triệu Lũy, hơi dùng sức kéo một cái, chỉ nghe "roẹt" một tiếng, một mảng áo trước ngực bị xé xuống. Ngũ Kiến Thiết sửng sốt một chút, ngơ ngác buông tay ra. Triệu Lũy cũng không nói gì, đen mặt quay đầu rời đi, ngay cả điện thoại cũng không nhặt lên. Ngũ Kiến Thiết lại chạy lên, ngăn Triệu Lũy lại, đem ví của mình đưa cho anh ta, nói: "Gần đây Triệu tổng đang thất nghiệp, trong tay chắc cũng không đủ tiền, tôi quăng điện thoại của cậu, cậu cầm tiền trong ví tôi mua cái mới đi."
Triệu Lũy nhìn chằm chằm Ngũ Kiến Thiết một lát, cũng không lên tiếng, cầm ví của anh ta ném xuống đất, xoay người rời đi. Hứa Bạn Hạ nhặt điện thoại thay anh ta, sau đó liền chạy theo. Ra đến bên ngoài, trời cũng đã tối, người qua lại cũng ít, Hứa Bán Hạ mới thở dài nói: "Triệu tổng, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh*. Đừng tức giận, cũng không phải ai cũng thế." Vừa nói vừa đem chiếc di động đã tan nát đưa cho Triệu Lũy.
*[Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh: Ở đây ý chỉ khi sự nghiệp gặp khó khăn thì bị người khác khinh thường.]
Triệu Lũy ngẩng đầu hít sâu một hơi, nhận lấy điện thoại trong tay của Hứa Bán Hạ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, cô trở về đi, tôi đi trước." Nói xong liền đi tìm xe.
Hứa Bán Hạ nhìn Triệu Lũy lái xe đi, lúc này mới quay về trong phòng kia, vừa đến liền thấy Ngũ Kiến Thiết và Tần Phương Bình đang cười vô cùng vui vẻ, trong lòng cô liền có chút kích động muốn đánh hai người bọn họ một trận. Xem ra vẫn là Quách Khải Đông có chút lương tâm, còn đi đến hỏi xem Triệu Lũy thế nào rồi. Không có mục tiêu đùa giỡn, mọi người cũng không có hứng thú ca hát, ngồi một chút liền giải tán.
Hứa Bán Hạ về đến nhà, Phiêu Nhiễm vẫn giống như trước đây ngoắc ngoắc cái đuôi chào đón. Có khi ngẫm lại, người còn chẳng bằng chó. Hứa Bán Hạ sờ sờ cái đầu của Phiêu Nhiễm, sau đó lấy cho nó một hộp sữa bò, rồi liền tắm rửa đi ngủ. Đang lúc mông lung, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên, Hứa Bán Hạ không muốn để ý đến, nhưng mà điện thoại cứ reo không ngừng, đành phải đưa tay cầm lên, xem xét một chút, thế mà lại là Triệu Lũy. Muộn như vậy rồi mà anh ta còn chưa hờn dỗi đủ sao? Hứa Bán Hạ thanh thanh yết hầu, nhận điện thoại: "Triệu tổng? Điện thoại di động của anh còn dùng được hả?"
Triệu Lũy nói: "Dùng điện thoại trước kia, Tiểu Hứa, cô chưa ngủ à? Tôi muốn tìm cô nói chuyện." Kỳ thật Triệu Lũy biết bây giờ Hứa Bán Hạ chắc chắn đã nằm ngủ, nếu không tại sao lâu như vậy mới bắt máy. Chỉ là hiện tại anh ta đang đè nén đến hoảng loạn rồi, nhìn hết bốn phía, lại không có ai có thể nói chuyện, không thể không trợn tròn mắt nói dối.
Hứa Bán Hạ nghe thấy sự sa sút trong giọng nói của Triệu Lũy, không khỏi mềm lòng, vội nói: "Không, còn chưa ngủ, giờ vẫn còn ngâm trong bồn tắm đây. Triệu tổng đang ở đâu? Tôi lập tức đến."
Triệu Lũy thở phào một hơi, trong lòng có một chút ấm áp, cuối cùng thì nửa đêm cũng có thể tìm được một người để nói chuyện, cuối cùng cũng có người không cự tuyệt anh ta: "Tiểu Hứa, nói cho tôi biết địa chỉ nhà của cô đi, giờ tôi đang ngồi trên xe, tôi đến đón cô."
Hứa Bán Hạ báo địa chỉ, sau đó lập tức bật dậy, bôi thuốc chống muỗi lên người, mặc một chiếc áo bông cổ tròn rộng rãi thoải mái và quần tây dài chừng nửa người, cô do dự một chút, vẫn bế theo Phiêu Nhiễm. Một người một chó, đều đang buồn ngủ, lúc xuống cầu thang, bước chân vô cùng nặng nề. Chẳng qua là trong lòng của Hứa Bán Hạ vô cùng vui sướng, lúc này mà Triệu Lũy tìm cô, ý nghĩa vô cùng khác trước kia. Một người trong lúc hoảng loạn thất lạc nhất sẽ tìm ai? Chỉ có bạn tốt chí cốt thôi.
Đi ra ngoài cửa lớn của chung cơ, bên ngoài cơ hồ là trống rỗng, đừng nói là người đi đường tới lui, ngay cả xe cũng vất vả lắm mới kiếm được một chiếc. Ban ngày gió thổi mang theo hơi nóng, bây giờ ngược lại có chút mát mẻ, đèn nê ông cũng đã được bật, trên đường chỉ có đèn đường tịch mịch trong đêm dài. Xe của Triệu Lũy còn chưa đến, Hứa Bán Hạ đứng chờ ở ven đường, Phiêu Nhiễm đứng lè lưỡi tựa đầu vào người cô, mặc dù bình thường Hứa Bán Hạ luôn cả gan làm loạn, thế nhưng bây giờ có Phiêu Nhiễm bên người, trong lòng vẫn có thêm không ít sự dũng cảm.
Rất nhanh Triệu Lũy đã xuất hiện, chiếc xe này vốn là của Hứa Bán Hạ, nhìn từ xa hiển nhiên cô có thể nhận ra. Hai bên cửa kính của xe đều mở toang, xem bộ Triệu Lũy không có bật điều hòa. Hứa Bán Hạ thò tay vào cửa sau, mở chốt khóa, kéo cửa ra, đưa Phiêu Nhiễm vào ngồi trước. Cửa của ghế phụ đã được Triệu Lũy mở ra, Hứa Bán Hạ cũng không khách khí, mỉm cười ngồi xuống, chơ Triệu Lũy đóng cửa xe cho mình. Triệu Lũy ngồi ghế lái, không nói chuyện, trước tiên anh ta khởi động xe. Trên đường đi, anh ta mới nói: "Từ xa xa nhìn qua, cô và con chó kia đứng ở đó, nhìn như đứa con nít ấy. Không có một chút sát khí của ban ngày."
Hứa Bán Hạ ngửi được một mùi khói nồng đậm, liếc mắt nhìn trộm liền thấy giữa ngón tay của Triệu Lũy đang kẹp một điếu thuốc, cho dù cửa kính đều hạ xuống hết, nhưng mùi khói vẫn tràn ngập trong xe. Hứa Bán Hạ mỉm cười, nói: "Có đôi khi cùng một người, cùng một chỗ, cùng thời điểm, một thân một mình thì uy phong lẫm liệt, đứng cùng một chú chó, ngược lại buông bỏ hết phòng bị của bản thân, bởi vì mình biết rõ chó là do mình nuôi lớn, tuyệt nhiên sẽ không phản bội mình."
Triệu Lũy đạp ga, lái nhanh hơn: "Béo à, cô đem vài lời tôi muốn nói nhét ngược trở về rồi. Đúng thật là, có một số người cũng chẳng bằng một con chó."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Tần Phương Bình chỉ là một tên sói đói, thừa dịp hiện tại không ai trong coi liền vội vã tìm cách kiếm lợi. Ai có tiền cho anh ta, người đó chính là cha là mẹ anh ta. Loại người này muốn anh ta vẫy đuôi mừng chủ rất dễ dàng, chỉ cần khinh thường mà làm thôi. Triệu tổng, tôi chỉ là không rõ, vì sao hôm nay anh muốn uống rượu với Ngũ Kiến Thiết, người này là cái dạng gì, anh hẳn là đã sớm nghe qua mới đúng."
Triệu Lũy thở dài, không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng phóng xe như bay, ở trong con đường tối đen này chạy băng băng. Lúc đầu có có vài ngọn đèn đường bám theo, sau này chỉ còn lại một màu tối đen, chỉ khi xe đối diện chạy đến mới mang theo một chút tia sáng.
Cũng không biết là qua bao lâu, Triệu Lũy nói: "Béo à, giúp tôi đốt một điếu thuốc đi, đều để trong bao."
Hứa Bán Hạ sửng sốt một chút, đoán chừng là do Triệu Lũy đang tăng tốc độ, không tiện buông tay lái, đành phải bật đèn lên, kéo từ trong hộc ra một bao thuốc lá, cô vô cùng quen thuộc châm thuốc, chỉ là gió có chút lớn, Hứa Bán Hạ lại không tiện rít một hơi, cho nên có chút khó khăn, phải thử đến lần thứ hai mới được. Châm xong, cô kẹp vào giữa hai ngón tay của Triệu Lũy, ngay sau đó anh ta liền đưa lên miệng, tham lam rít một hơi. Đáng thương là một người vốn vô cùng phong độ, không đụng đến thuốc lá, giờ lại thành kẻ nghiện thuốc. Loại người bình thường không thích đem lời trong lòng nói ra, đến lúc thất thế càng ỷ lại vào thuốc lá.
Mặc dù không cần lái xe, nhưng Hứa Bán Hạ một chút cũng không dám lơ đễnh, hai con mắt gắt gao nhìn về con đường phía trước, ai biết cái tên đang nghẹn một bụng ngột ngạt này sẽ lái xe đến đâu. Thật ra cô cũng biết hôm nay mà đi là đem tính mạng giao cho người ta, nhưng mà cuối cùng vẫn là đi theo Bởi vì cô quá hiểu Triệu Lũy hiện nay cần một người làm bạn. Hứa Bán Hạ bất đắc dĩ nghĩ. Triệu Lũy chọn mình để cùng tìm chỗ chết, nói không chừng đây là vinh hạnh của cô.
Con đường ở vùng ngoại thành này, Hứa Bán Hạ vô cùng quen thuộc, chạy đến lúc muốn hết đường, cô luôn có thể duỗi tay ra, không cần nói chuyện, chỉ là chỉ phương hướng, vậy là Triệu Lũy tiếp tục buồn bực lái xe. Rốt cục, lúc xe vừa rẻ trái, Hứa Bán Hạ không thể không lên tiếng: "Triệu tổng à, anh đi sai đường rồi, đừng này là đường đi ngược, tranh thủ quay đầu lại đi." Bởi vì trước kia Hứa Bán Hạ từng làm ăn buôn bán nhỏ, thế nên cô đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Triệu Lũy sửng sốt một chút, giờ mới tỉnh hồn, quả nhiên phát hiện ra hàng cây bên đường không đúng lắm, vội vàng bẻ lái ngược chiều kim đồng hồ. Phía trước bỗng nhiên xuất hiện hai ngọn đèn xe, sáng như tuyết, chiếu đến mức người ta tâm hoảng ý loạn. Mặc dù Triệu Lũy đã chuyển hướng, nhưng mà ban đầu xe chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc hai chiếc xe đã đụng vào nhau. Triệu Lũy cơ hồ buông chân ga, dứt khoát phóng sang dải cây xanh bên cạnh. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một chiếc xe chở xi măng quẹt vào đuôi xe, trong nháy mắt khắp nơi lâm vào bóng tối, chỉ có đèn pha của chiếc Santana 200 le lói chút ánh sáng từ giữa những bụi trúc đào bên lề đường.
Nguy hiểm thật! Hai người đều thầm hô ở trong lòng, chẳng qua là không nói ra miệng mà thôi, chỉ là cả hai không hẹn mà xoay mặt sang nhìn đối phương. Lúc này lại có một chiếc xe chạy ngang, đèn xe soi sáng khiến hai người nhận ra mặt của đối phương đều cắt không còn giọt máu, vô cùng hoảng sợ. Qua rất lâu, Triệu Lũy mới quay mặt lại, nổ máy xe lui về phía sau. Lần này anh ta không dám chủ quan nữa, lùi một bước liền nhìn về sau một chút, miễn cho đụng phải xe qua lại, đêm khuya hoa mắt, ai có thể phản ứng nhanh như vậy, đụng phải là chuyện tất nhiên. Thật vất vả mới ra khỏi rừng cây, tay chân mềm nhũn lái xe đến chỗ, rộng rãi có đèn sáng rồi dừng lại, lúc này anh ta mới dám thở ra một hơi dài, không chút khí lực nói: "Béo à, thật xin lỗi."
Hứa Bán Hạ nghe vậy, mở cửa xe rồi nhảy người ra ngoài, nói: "Triệu tổng, ra bên ngoài ngồi một chút, không khí trong xe không ổn lắm."
Triệu Lũy yên lặng đi theo ra ngoài, cùng Hứa Bán Hạ ngồi song song trên lối đi bộ, anh ta đốt một điếu thuốc rồi hút, một tay khác thì nắm thật chặt gói thuốc lá cùng với bật lửa. Mới vừa rồi chỉ vì rẽ cua mà bọn họ đi dạo Quỷ Môn Quan một chuyến, bất tri bất giác hai người trở thành cá mè một lứa. Cả hai đều cảm thấy đối phương hẳn là người có thể tin được. Khoảng cách giữa hai người tầm nửa mét, đèn đường trái phải đem bóng của hai người tụ lại một chỗ, bày ở trên đất trống, chẳng qua là hai người chẳng ai chú ý. Phiêu Nhiễm thì đi dạo quanh hai người.
Rất lâu sau, Triệu Lũy mới lên tiếng: "Hôm nay A Quách nói với tôi, nói bọn họ để người khác ra mặt nhận thầu công ty của Cừu Tất Chính, sau này vẫn sẽ đến tay A Quách quản lý. Anh ta nói, Cừu Tất Chính hiện tại không có tiền, còn tiền mà tôi đưa, anh ta mang cho Cừu Tất Chính mượn, đến nay là một đi không trở lại, anh ta nghĩ lại cảm thấy áy náy, đang muốn ra mặt giúp tôi nói với Ngũ Kiến Thiết một chút, đem lợi nhuận lúc nhận thầu đưa cho Cừu Tất Chính, tiền của tôi thì giữ lại, chuyển lại cho tôi, xem như Cừu Tất Chính còn nợ tôi một khoản. Ngũ Kiến Thiết nói dù sao anh ta cũng có ra tiền, cho ai cũng giống nhau, chỉ cần Cừu Tất Chính nói rõ ràng là được. Vậy nên tôi mới làm chủ mời khách. Lúc đầu ăn cơm còn không có gì, chỉ có lúc Tần Phương Chính điên cuồng đuổi theo tôi hỏi cái này hỏi cái kia, bị tôi mắng trở về. Không nghĩ tới.. Ây da, không nói nữa, dù sao chính tôi cũng là một kẻ điên loạn, không trách người khác được."
Hứa Bán Hạ nhẹ nhàng thở ra, nói: "Thì ra là như thế, tôi còn đang nghĩ rằng là do anh không chịu nổi cô đơn nữa chứ. Kỳ thật Ngũ Kiến Thiết vẫn có chút kiêng kị anh, anh ta chắc chắn sẽ cho anh một khoảng thời gian, để xem anh có động tác gì, chỉ sợ vạn nhất anh có thể Đông Sơn tái khởi* mà thôi. Chỉ là cái người như anh ta, cái đức uống rượu luôn không tốt, sau khi uống xong sẽ say khướt, tôi lại gọi thêm tiểu thư rót cho anh ta bốn chai, sợ là trước giờ anh ta chưa bao giờ uống nhiều như vậy. Mấy cái lời anh ta nói hẳn là lời trong lòng, vốn là chưa chắc sẽ nói ra, chỉ là uống rượu nhiều không quản nổi miệng, Triệu tổng cứ xem anh ta là người say nói bậy đi. Trong lòng ai mà chẳng có mấy phần oán thầm người khác đâu? Chỉ sợ ngày mai tỉnh rượu, quản lý tài vụ của anh ta đem chuyện này một năm một mười kể lại, đến lúc đó anh ta chẳng phải vội vàng gọi điện thoại đến xin lỗi anh sao. Triệu tổng à, dù sao anh cũng không giống tôi, trong thời gian ngắn Ngũ Kiến Thiết sẽ không dám đối xử với anh như vậy."
*[Đông sơn tái khởi: Ý nói Triệu Lũy sẽ phát triển trở lại.]
Triệu Lũy hừ lạnh một tiếng, nói: "Cũng coi như là biết người khác đánh giá tôi như thế nào đi. Tiểu Hứa, cô chưa hề nói tôi tự rước lấy nhục, cũng tính là vô cùng phúc hậu rồi. Hôm nay nhìn cô ở trong sảnh karaoke đuổi tên vịt kia đi, tôi liền suy nghĩ, thế đạo này vốn là mạnh yếu phân biệt chẳng thua gì thuở rừng rậm nguyên thủy, muốn sống sót, chỉ có thể tuân thủ luật rừng thôi. Cô đã tốt nghiệp ở nơi đó, thành tích vô cùng ưu tú. Còn tôi đến lúc này mới phát hiện ra, kỳ thật tôi còn rất ngây thơ, từ nhỏ đến lớn, hoàn cảnh quá tốt, chỉ có người khác vây quanh tôi, tôi còn chưa học được cách cầm đồ vật mà đi cầu người ngoài, cứ coi mọi chuyện chỉ cần bày mưu tính kế là được, đến bây giờ lại không biết giương nanh múa vuốt. Cho nên tôi mới nói chuyện hôm nay tôi đến gặp Ngũ Kiến Thiết chỉ là tự mình điên loạn. Ngũ Kiến Thiết và tôi không chút giao tình, anh ta dựa vào cái gì mà phải giúp tôi? Tôi có thể lấy cái gì để trao đổi với anh ta? Nếu đổi lại là trước đây, số tiền kia tôi cũng chẳng cần nói, chính anh ta đã phải hai tay dâng lên đưa cho tôi, hôm nay tôi không chỉ phải tự mình đi lấy, mà còn phải dùng tự tôn của mình để lấy. Kì thật tôi cần gì phải giả giá như vậy, nếu như đem khí lực tiêu hao vào điều tra nguyên nhân rồi rời hỏi công ty cũ, sau đó lại liên hệ bàn bạc hợp đồng công ty mới, tranh thủ thời gian lựa chọn công ty tốt rồi đến nhận chức, tôi dù không nói cho mình, Ngũ kiến Thiết cũng sẽ thay tôi nghĩ đến, sau đó tự mình đưa tiền đến. Nhưng mà tôi lại múa loạn trận cước, tự rước lấy nhục, nào có thể trách người khác. Bình thường làm người quá thuận lợi, quên đi luật rừng, nên phải chịu nổi khuất nhục này."
Hứa Bán Hạ vô cùng tán đồng cách nói này của Triệu Lũy, kỳ thật Hứa Bán Hạ đã xông xáo giang hồ từ nhỏ, trải qua nhiều, học tập luật rừng nhiều, những trải nghiệm khắc sâu như Triệu Lũy bây giờ chỉ có nhiều hơn chứ chẳng ít hơn. Chỉ là tình cảnh này, Triệu Lũy không đủ may mắn, bây giờ lại quá uể oải, Hứa Bán Hạ cũng không đành lòng nói gì, chỉ có thể nói: "Đau khổ mà anh chịu ở nơi Ngũ Kiến Thiết, năm đó tôi cũng từng nếm qua, tính tình người này như thổ phỉ, chỉ cần có chuyện liên quan đến tiền, anh ta luôn mất hết tính người. Triệu tổng lần này cần anh ta hỗ trợ để thu một khoản tiền, anh ta có thể không trăm phương ngàn kế tìm cách lấy lợi ích lớn nhất sao? Ít nhất lời nói ra khỏi miệng cũng phải thật thống khoái. Hôm nay Triệu tổng nhẫn nhục khá tốt đó chứ, trước kia tôi xém chút nữa liên lụy Phùng tổng luôn rồi. Xem ra, Triệu tổng tìm được công ty mới rồi có phải không?"
"Tiểu Hứa, sau khi tôi gặp sự cố thuế một năm trước, tôi đã có liên hệ với một công ty chuyên tìm kiếm tài năng theo yêu cầu. Mọi người không thể treo cổ trên cùng một cái cây. Chỉ là lúc đầu tôi miễn cưỡng, còn xa xỉ nghĩ rằng mình có thể tự làm ông chủ, đem chính mình ứng tuyển. Hiện giờ đã từ chức, bản thân người ta cũng không cần phải dùng giá cao mời tôi nữa, hôm nay bắt đầu, chính tôi cũng phải rèn luyện tính tình của mình hòa hoãn lại, thật ra vẫn có thể chọn một công ty tốt là được rồi. Tiểu Hứa, tôi có khả năng phải rời khỏi thành phố này, nhưng mà sẽ không đi quá xa, tôi thích hoàn cảnh đầu tư của vùng duyên hải. Lần này xảy ra chuyện, trên cơ bản là bạn bè đều xa lánh tôi, bất quá chuyện ngoài ý muốn lần này lại giúp tôi gặp được một người bạn như cô, cũng xem như điều may mắn trong bất hạnh rồi. Về sau, hi vọng cô thường đến thăm tôi."
Bạn bè xa lánh? Trong lòng Hứa Bán Hạ âm thầm đặt dấu chấm hỏi, anh ta không phải còn có bạn gái sao? Chẳng lẽ cũng trở mặt rồi? Vậy thì Triệu Lũy quá không may rồi. Chẳng qua Hứa Bán Hạ cũng không hỏi Triệu Lũy về vấn đề này, cái người này hiện tại là núi lửa, phiền muộn không phải chỉ mới tích tụ ngày một ngày hai, mà là tích tụ từ sau khi từ chức đến nay, hôm nay đã sắp đến điểm giới hạn rồi, nếu như có thể bình tĩnh, sao có thể lái xe nhanh như vậy chứ? Hứa Bán Hạ cũng không muốn trở thành dây dẫn ngòi nổ, càng không muốn trở thành vật hi sinh, thật vất vả mới được tán đồng, cũng không thể làm phí công như vậy. Cho nên cô chỉ nửa thật nửa giả nói đùa: "Triệu tổng, thật ra tôi cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, cách hai chữ bạn bè này còn xa lắm. Tôi cũng không nguyện ý đem lợi ích của mình buộc một chỗ với anh, tối đa cũng chỉ có thể trong lúc anh cực khổ, tôi có thể dùng hết sức giúp đỡ, đương nhiên, tôi cũng hy vọng lúc anh thành công, nhớ phải kéo anh em một tay. Chẳng qua tôi chỉ là kẻ ăn ý nhất thời, làm bạn bè của anh, nói thật tôi có chút hổ thẹn."
Triệu Lũy cười to một tiếng, trên gương mặt kia rốt cuộc cũng lộ ra ý cười, qua rất lâu anh ta mới thở dài, nói: "Tiểu Hứa à, cô không chỉ giúp tôi, còn dùng trăm phương ngàn kế để tôi cười."
Hứa Bán Hạ cười cười, lời này của Triệu Lũy có hơi mang màu ngôn tình rồi. Cô nhìn thấy một con muỗi đậu trên tay Triệu Lũy, không nhịn được mà nổi lên tâm tư ngoan độc, một tay đập chết nó. Không ngờ như vậy lại khiến Triệu Lũy giật mình, anh ta nhìn Hứa Bán Hạ bóp con muỗi, mới cười cười. Bỗng nhiên anh ta lại uyển chuyển hỏi một câu: "Theo tôi ngồi nói chuyện một lát, uống chút rượu được không?"
Hứa Bán Hạ sững sờ, thiếu chút nữa đã nói ra 'tôi có tài đức gì mà lọt vào mắt xanh của Triệu tổng'. Triệu Lũy đứng dậy, từ phía sau xe lấy ra nửa thùng bia. Hai người cũng không nói nhảm, mỗi người một chai, chạm vào nhau, sau đó tùy ý mà uống. Cũng không nói điều gì nữa, cũng không tâm sự thêm.
Tuy rằng Triệu Lũy biết ngày mai anh ta không có chuyện gì cần thu xếp, có thể thoải mái ngủ một giấc, mà Hứa Bán Hạ phải giữ vững tinh thần để bận rộn nhưng mà hôm nay là ngày anh ta rất buồn, nên cứ giữ lại, không chịu thả Hứa Bán Hạ. Hiện tại anh ta rất cần người bên cạnh, cần người có thể lý giải, trấn an, thậm chí là giúp đỡ anh ta, anh ta vô ý thức tìm đến Hứa Bán Hạ, cũng may là cô chịu ra đây cùng anh. Nghĩ như vậy, anh ta lại nhịn không được mở thêm một chai, đưa cho Hứa Bán Hạ, chính mình cũng mở một chai. Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, à, thật sự xem cô là nữ nhân mà hầu hạ.
Hai người vẫn không nói chuyện, nhưng lại ăn ý như bạn bè cũ đã quen biết lâu năm. Triệu Lũy thật sự không muốn nhớ đến bạn gái, thế nhưng lại không thể không nghĩ đến, trước kia, bạn gái đối tốt với anh ta không phải là không có lý do. Sau này anh ta thất thế sa cơ, mọi chuyện đều không thuận theo ý cô ta, cô ta liền chỉ trích rất nhiều, tối nay về trễ, cô ta còn ở nhà gọi điện thoại chất vấn, nói anh bây giờ đang thất nghiệp, làm gì có nhiều việc xã giao như thế, một chút cũng không để ý đến tâm tình của anh ta bây giờ tốt xấu thế nào, dù sao nhất định phải nghe lời cô ta.
Vừa rồi ở trong phòng karaoke, cô ta gọi đến bảo tới giờ bắt anh nhất định về nhà đi ngủ, Triệu Lũy giải thích nửa ngày cũng vô dụng, cũng không biết bạn gái ăn phải thuốc súng ở đâu, khóc lóc kêu gào biện luận với anh ta nửa ngày, không thèm nghe giải thích. Chợt nhớ lại cuộc điện thoại gọi anh ta về nhà lúc nãy, đáng tiếc là di động bị Ngũ Kiến Thiết ném, chuyện không nhận điện thoại này lại thành tội lớn rồi, chờ đến khi anh ta tức hổn hển, ngay cả áo sơ mi bị rách cũng không thèm đổi chạy đến nhà bạn gái, vốn là muốn dùng cái này để cho bạn gái đồng tình, nhưng thật là không may, bạn gái chỉ lạnh lùng nói anh ta vô dụng. Trái tim Triệu Lũy lạnh hơn một nữa, về nhà thì phiền muộn không tài nào ngủ được, tức giận đến mức lăn qua lộn lại.
Không nghĩ đến Hứa Bán Hạ có thể chọc anh ta bật cười.
Nghĩ đến đây, Triệu Lũy nhịn không được đụng đụng chai bia với Hứa Bán Hạ. Hứa Bán Hạ cũng biết đại khái là Triệu Lũy đang suy nghĩ gì, nhưng cũng không khuyên anh ta, anh ta là người có thể đảm đương mọi việc, tựa như cô vậy, việc buồn bực trong lòng đều tự mình giải quyết hết, nếu thật sự quá buồn bực, nhiều nhất là tìm bạn bè uống rượu, vượt qua giai đoạn khó khăn nhất thôi. Đêm này chỉ cần cùng anh ta vượt qua là được, nếu nói lời lải nhải thừa thãi, sẽ thành vẽ rắn thêm chân. Lúc nãy Triệu Lũy cũng đã nói rõ ràng, chuyện tiếp theo anh ta thừa biết nên làm thế nào.
Hai người cứ thể uống cho đến khi xong nửa thùng bia, mới đứng dậy quay về xe. Vẫn là Triệu Lũy lái xe. Xe chạy không bao lâu, Triệu Lũy đã nhìn thấy Hứa Bán Hạ từ từ nhắm hai mắt lại muốn ngủ, đành phải lớn tiếng đánh thức cô: "Tiểu Hứa, cô có chút nghĩa khí đi có được hay không? Cho dù là tôi lái xe trở về, nhưng đêm hôm khuya khoắt cô cũng phải nói chuyện với tôi chứ, miễn cho tôi lái xe mệt nhọc, một xe hai mạng. Cô tỉnh lại đi."
Hứa Bán Hạ bị Triệu Lũy đánh thức, buồn bực nâng mắt nhìn cái gương mặt mà mình không thể kháng cự này, cho dù bị anh ta đánh thức cũng không tức giận, chỉ xoa xoa mắt mũi một chút rồi không lên tiếng, cứ như vậy mà kháng nghị. Ông trời ạ, ngày mai cô còn bị một con ngọc diện hồ ly khó đối phó kia quấn lấy? "Triệu tổng, có phải lại muốn đếm số không?"
Triệu Lũy cảm thấy như vậy chơi rất vui, cười nói: "Tôi nói chuyện liên lạc với công ty cho cô nghe nhé, có muốn nghe không? Cô giúp tôi phân tích một chút."
Hứa Bán Hạ nghe xong, tinh thần lập tức tỉnh táo, chống người ngồi thẳng dậy, hai mắt lóe sáng nói: "Anh nói, anh nói, tôi nghe. Lái xe cho anh cũng được."
Triệu Lũy cười cười, làm sao lại có người hợp ý như vậy, trước kia chỉ thấy cô một mực cười hì hì, cái gì cũng tốt, không nghĩ tới lại là người thế này, cái mặt nạ này đúng thật là đeo đến vô cùng tốt. Thế là, Triệu Lũy liền giảm tốc độ, đem những chức vị mà nửa năm qua anh ta từng liên lạc nói ra, mà Hứa Bán Hạ chỉ lâu lâu chen vào vài câu, hỏi tại sao lại hỏi thăm mấy địa phương không hợp lý như vậy.
Kỳ thật Triệu Lũy cũng không phải là muốn Hứa Bán Hạ giúp mình quyết định một chỗ, anh ta hiểu rõ bản lĩnh và ý định của chính mình, đi đâu thích hợp hơn, trong lòng anh ta sớm đã có tính toán rồi. Chỉ là đêm nay bỗng nhiên cùng Hứa Bán Hạ đồng cam cộng khổ, thế nên trong lòng mới nảy sinh ý muốn chia sẻ một ít ý nghĩ của mình với cô. Anh ta liền giới thiệu kỹ càng về các công ty xí nghiệp, đồng thời cũng đem suy tính của mình nói ra.
Bởi vì nói rất kỹ càng, Hứa Bán Hạ thỉnh thoảng có thể đưa ra ý kiến của mình, qua mấy lần, Triệu Lũy cảm giác rất là có lợi, liền vô ý thức nói thêm vài điều, bất tri bất giác đã đến cửa chung cư của Hứa Bán Hạ, thế mà vẫn chưa nói xong. Hứa Bán Hạ nhìn sắc trời có chút trắng bệch, do dự một chút, vẫn là không đưa ra lời mời Triệu Lũy đến nhà mình tiếp tục nói chuyện, dứt khoát ngồi ở trong xe nói cho xong. Vừa nói lại vừa nghĩ thầm, đầu năm nay, sao nhân viên quản lý cao cấp lại hiếm như vậy, một tên Triệu Lũy mà lại có nhiều cơ hội như vậy.
Cuối cùng nghe xong, Hứa Bán Hạ hỏi: "Khuynh hướng của anh hình như là chuyển sang mấy xí nghiệp chuẩn bị khởi công? Có khi nào mệt quá không? Cái xí nghiệp này quy mô không nhỏ."
Bây giờ Triệu Lũy cũng đã có chút mệt mỏi, duỗi lưng một cái, nói: "Bọn họ nhìn trúng chuyện tôi có ít kinh nghiệm đầu tư một tay ở bên Tân Hán, còn tôi nhìn trúng bọn họ là do kích thước, địa vị cùng ưu thế thị trường, chỉ cần đầu tư thuận lợi, về sau sẽ không khổ sở. Lại nói quy mô công ty mẹ ở nước ngoài quá lớn, hội đồng quản trị ở phía trên thao tác sẽ có tính quy phạm tương đối, không bởi vì có quá nhiều người trái ý mà phải thay đổi, tôi thực sự bị hội đồng quản trị gia tộc không có chút quy củ nào ở Đông Nam Á này làm cho hết cách."
Hứa Bán Hạ nghĩ nghĩ, nói: "Lần này anh phải đem toàn bộ mọi thứ dời đi, đáng tiếc nhất là căn cơ nền móng được đặt ở chỗ này."
Triệu Lũy quay đầu nhìn Hứa Bán Hạ, nhìn một lúc lâu, mới nói: "Tiểu Hứa, cô đi lên ngủ đi."
Hứa Bán Hạ 'ừ' một tiếng, chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, hỏi: "Cái khó nhất của anh hẳn là xưởng cán thép tư doanh nhỏ kia đi, bọn họ có nhận thầu hay xuất thủ không? Ước chừng cần bao nhiêu thì có thể mua nó?"
Triệu Lũy sửng sốt một chút, trực tiếp nói: "Tiểu Hứa, tốt nhất cô đừng sờ vào, loại xí nghiệp tư nhân này, trừ phi là bán đi toàn bộ, nếu không mấy cô chú anh chị quan hệ trong nhà sẽ gọi cho cô đến mức đau đầu chết. Cô nói xem một cái xưởng tốt như vậy, người ta đều sống tốt, bọn họ có thể tiếp tục duy trì sao? Mà mua loại xưởng này, cô không có đủ thực lực đâu?
Đầu óc Hứa Bán Hạ đã bị vây đến không được linh hoạt lắm, tốn chút sức nghĩ nghĩ rồi mới nói:" Ước chừng cần bao nhiêu tiền thì đủ mua lại? "
Triệu Lũy nhìn Hứa Bán Hạ, nói:" Tiểu Hứa, cô trước tiên quay về ngủ một giấc đi, hiện tại đầu óc tôi cũng đang rất trì độn. Ngủ một giấc, hôm nào gặp mặt tôi với cô lại tiếp tục thương lượng."
Hứa Bán Hạ nghi hoặc nhìn Triệu Lũy một chút, thấy dáng vẻ của anh ta chẳng chút bối rối, trì độn ở đâu ra. Thở dài, cô cũng không nói với anh ta nữa, một trận lúc đầu thân thể đã không khỏe lắm rồi, lại không thể ngủ, chỉ sợ ban ngày sẽ vô cùng khó chịu. Trong lòng cô quả thực thèm nhỏ dãi cái xưởng cán thép kia của Triệu Lũy, không biết vì sao Triệu Lũy lại có dáng vẻ giống như không muốn nói với cô.
Chỉ là qua đêm này, hình tượng cao lớn xa xôi của Triệu Lũy trong dĩ vãng, ở trong lòng Hứa Bán Hạ đã hoàn toàn vỡ vụn. Thần là do lòng cô tạo nên, thần cũng bị chính lòng cô đánh nát. Triệu Lũy cũng không có gì là không tốt, anh ta vẫn là một thanh niên tốt đẹp, là mặt hàng bán chạy, người cũng tuấn tú, bây giờ lại như anh em của Hứa Bán Hạ cô, chỉ có điều hiện tại anh ta đã biến thành phàm nhân giống Hứa Bán Hạ, Hứa Bán Hạ chỉ có thể dụng tâm vì anh ta mà thoa lên một lớp hoa hồng kim phai màu.
Hứa Bán Hạ không biết phải gọi cảm giác này là gì, có hơi thất vọng, cũng có chút lạc lõng. Chẳng qua cũng tốt, trong lòng lại ít thêm một mối lo, nhiều thêm một người anh em, lại thiếu đi một tình nhân trong mộng mà thôi.
Danh Sách Chương: